Chỉ Lấy Vợ 9x - Tập 4

Tác giả:

“Sao lại ép một điều vô lý khi cả hai cùng không thích hả ngốc?”
“Thì em thích nụ dâu – có cánh hoa hồng đỏ đỏ chúm chím này này “. Lệ Dương chỉ vào cái trái dâu được cô pha chế tỉa tót đặt trên ly. ” Khi nào em dùng sinh tố dâu, thì anh phải ăn nó chứ sao “. Lệ Dương đưa trái dâu đỏ lên môi mình hôn cái “chụt ” rồi đưa ra phía trước :” Mời chàng “. Lệ Dương bé bỏng của tôi đáng yêu như vậy đó.

“Cám ơn em, tiếng đàn rất tuyệt vời”
“Anh rất thích phải không?”
“Ừh! Rất thích và muốn nghe mãi”
“Tham quá đi “. Cô ấy cúi đầu hút ly sinh tố một hơi dài.
“Em thích gì trong ngày hôm nay?”
“Thì như mọi ngày, chỉ có điều…?”
“Điều gì ?”
“Không có rượu “.
“Trời ạ ! Đã nói là bỏ là bỏ à nha. Ý anh là… sinh nhật em, em muốn đi đâu, làm gì hay quà gì đấy?”
“Chà, khó nghĩ thế ta? Nhưng sao anh biết sinh nhật em?”
“Thì ai bảo anh ngủ trên cái giường của em cơ. Êm và thích dã man. Haha. Em thích gì, nói anh nghe xem nào?”
“Eo ôi, khó ૮ɦếƭ đi được? Cái gì cũng muốn… Hehe”
“Thì em nói đi, xem anh đáp ứng nổi không chứ?”
“Chắc là không rồi. Tệ thật”
“Hừm”
“Đi chơi với em hết hôm nay “.
“Tất nhiên, không ở suốt kẻo ai bắt cóc công chúa của tôi thì sao. Ngố quá “.
“Đi dạo phố… Hì”
“Quá đơn giản “.
Những cơn gió se se lạnh của Sài Gòn không còn cô đơn nữa, trời trong, mây cao và đầy nắng. Lệ Dương nổi bật lên với gam màu trắng đi dọc ven ngoại ô thành phố. Mái tóc vàng hây hây của nàng như quyện cùng gió, đôi mắt nhìn thẳng ra hướng xa. Tôi bỗng cảm giác nàng rất giống người con gái Hà Nội trong nắng nhẹ, gió hơi se lạnh của trời thu. Hôm nay, nàng đẹp dịu dàng, mùi thơm phảng phất, không son phấn đậm và đôi mắt không còn thâm quầng như những bữa trước.

Bất chợt, ý nghĩ về cô người yêu cũ của tôi ngày hôm qua hiện lên trong đầu :” Không biết cô ấy bây giờ thế nào. Mà không sao, hôm nay cuối tuần cô ấy chắc cũng đang cùng chồng con đi du lịch ở đâu đó cũng nên “.
Lệ Dương thích đi bộ, thích đi xe máy, thích hưởng gió trời hơn là ngồi ô tô. Lệ Dương thích những loài hoa dại,nhỏ, cánh mỏng và màu sắc nhàn nhạt ; thích nghịch và nằm dài trên nền cỏ xanh mịn và hướng mặt lên trời cao. Lệ Dương thích tự do, thích hòa mình với thiên nhiên, giọng cô ấy vốn cao, hơi dài và thế là cô ấy hét lên như được trút giận, như xả hết tức tối buồn đau. Sợ thật, tôi không nghĩ là cô ấy sẽ hành động như thế đâu :
“Em ổn chứ?”

“Anh nghĩ em giống một con điên lắm không?”
“Không. Em rất đẹp”
“Cái miệng này. Iu ૮ɦếƭ đi được ý “.
Chúng tôi lại cười, nụ cười giòn giã vang xa. Lần đầu tiên, tôi được tận mắt ngắm nhìn nhữngvẻ đẹp của Lệ Dương gần nhất, thật nhất : hàm răng trắng đều đặn và đẹp như những hạt trân châu, nụ cười giòn tan, những bước chạy dài và rộng sợ bị tôi tóm,…, bộ đồ màu trắng cứ tung bay, chạy nhảy khắp cánh đồng cỏ lau này, vẻ đẹp mỏng manh trắng toát như tan chảy và rải rác khắp xung quanh. Không gian ngày cuối tuần rất đẹp. Tôi, em và thiên nhiên nữa – tất cả như quyện hòa làm một
“… bóng tối sẽ không là chi,

niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh,đến hơi thở sau cùng,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời……
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì,
nếu được bên nhau,mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm….”
Nàng hát, hát mãi…
Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn mình nhường chỗ cho mặt trăng, loang lổ lên mặt đất từng vệt, từng đám, chẳng khác gì màu máu sẫm. Tôi thấy rùng mình. Còn Lệ Dương ư? Nàng cười.
“Đẹp ghê luôn ý? Dù nhi*p ảnh gia nổi tiếng cỡ nào đi nữa, trực chờ săn và chụp hình cũng chẳng bằng mình tận mắt chứng kiến “.
“Vậy chắc là em yêu cả cảnh bình minh?”
“Quá chính xác…. anh ơi, mai vẫn là cuối tuần, anh đưa em đi xem được không anh? Đi mà, năn nỉ mà…”
“4h sáng dậy đấy. Dậy nổi không mèo lười…”
“1h dậy, em cũng chịu. Hì”
Tải ngay về máy
Chương 4: Les và cái thai
Chúng tôi băng băng trên con đường dạo phố với những ngọn đèn cao áp sáng choang, dòng xe nối đuôi nhau lườm lượp.
“Em thích ngắm cảnh về đêm thế này, ở hướng này, đèn xe màu đỏ ung khiến em cảm thấy yên bình. Em ghét cái màu vàng chóe bên kia, nhìn thấy mà ghét “.
“Thế nếu anh thích cái màu vàng chóe bên kia đường, em ghét anh không?”. Tôi cười phá.
“Khó nhỉ?
Nhưng anh thích, em sẽ thích. Phải thích hết những thứ mà người mình yêu thích cho dù mình ghét chứ. Cái này gọi là ” ngậm đắng nuốt cay đây “, haha.”
“Vậy thì ráng ngậm rồi nuốt hết, rõ chưa bé nhỏ “.
“Hư này. Bắt nạt em này. Hì. À mà anh nói về nhà anh cho em nghe đi. Tò mò quá à? Anh có anh chị em gì không?”
“Anh là con một. Hì “. Nhắc đến mà buồn nẫu ruột, dẫu cho tôi có yêu mẹ tôi vô cùng. “Còn em?”
“Em á. Hai chị em sinh đôi. Có một thằng nhóc cùng mẹ khác cha, nhìn cũng kháu lắm, nhưng mà …”. Tôi nhíu mày nhìn sang ngang, Lệ Dương đang lấy tay rứt rứt, cuộn mấy lọn tóc, giọng buồn buồn hướng mắt ra phía cửa. ” Nói chung nhà em tệ lắm, thôi em không kể đâu, sinh nhật em phải vui chứ anh ha “.
Tôi kéo em lại phía mình, mỉm cười khẽ, không ngờ hoàn cảnh của em cũng đáng thương như tôi. Và chắc hẳn đó cũng là lí do tại sao ngôi biệt thự lớn đó lại chỉ có hai chị em và một chị giúp việc. Tôi nghe rõ những tiếng nấc nhỏ nhỏ từ họng em phát ra, tôi chỉ còn cách xoa đầu an ủi cô bé ngốc nghếch đáng yêu này.
“Có anh bên cạnh rồi mà. Từ nay có chuyện buồn gì cũng phải nói anh nghe, hiểu không?”.
“Anh sẽ lắng nghe em mãi chứ?”

“Nếu em cần và luôn cần một người biết lắng nghe “.
“Chỉ lắng nghe thôi hả anh?”Giọng Lệ Dương buông dài, cái đầu khẽ cọ quậy, mấy lọn tóc cọ vào da mặt tôi …Tôi thấy tim mình như đập nhanh hơn, tôi xin đường và tiến thẳng về phía bên, Lệ Dương được lúc dúi người về phía trước thêm lần nữa, giọng hốt hoảng.

“Anh ổn chứ? Hay để em lái xe. Anh ngồi qua chỗ em nghỉ đi “.
“Có thể anh chỉ biết lắng nghe. Nhưng điều quan trọng là để anh hiểu em hơn, em hiểu không?”
Lệ Dương lại gật gật cái đầu như một cô bé ngoan ngoãn vừa bị người lớn trách giận. Bỗng Lệ Dương ngó người nhìn sang phía đường bên kia, phải tả như thế nào nhỉ khi tôi cũng quay sang nhìn theo: chỉ là gái đứng đường thôi mà, ăn mặc hở hang khoe đầy đủ điện nước và những lớp phấn son dày đặc.
“Anh. Chị Lệ Băng, chị Lệ Băng kìa, chiếc SH đỏ đó, anh thấy không?”

“Ừ! “Tôi dụi dụi mắt. ” Nhưng sao cô ấy lại giằng co với một cô gái khác?”
“Anh ơi, đi với em … “. Cánh cửa ô tô vừa mở ra thì chiếc SH đã vụt đi, Lệ Băng đi theo cùng một người đàn bà trong đám đứng đường đó.” Anh, anh, đi theo chị ấy đi “. ” Ừ, ừ “. Tôi vội quay đầu xe và lao theo sau chiếc SH, nàng Lệ Dương của tôi thì khuôn mặt đầy lo lắng và cứ nói thì thầm gì đó, đại khái là: không hiểu nổi chị gái mình, con đàn bà đứng đường kia có quan hệ gì mà đôi co giữa phố, …; có lúc cô ấy còn thốt lên:” không biết có phải cha nào si mê chị Lê Băng mà con mụ đấy đánh ghen không nhỉ?”. T

ôi buồn cười với cái trí tưởng tượng trẻ con này:” Đánh ghen gì mà người sau ôm eo rồi gục đầu lên vai người trước chứ?”. ” Anh nói cũng phải, thôi thôi, anh đi đi, kẻo để mất đấy, nghi ngờ quá thôi. Mà cái bà này em nhìn quen quen à, … hay là …?”.

Chiếc SH đỗ trước một ngôi nhà ngay trong thành phố cao ba tầng. Cô gái ngồi sau mở cửa, Lệ Băng phi thẳng xe vào trong nhà. Tiếng kéo cửa sắt đã gỉ được cô ả lôi mạnh nghe đến thé tai.
“Giờ làm sao hã anh?”
“Anh nghĩ chỉ là bạn thôi mà? Sao em lo lắng thế nhỉ?”
“Em nhận ra con ả đó. Bạn với người khác thì được, chứ cái bà này, em nghi lắm “.
Trên lầu 2, hai cái bóng đen qua cửa kính ôm trầm lấy nhau. Lệ Dương của tôi:” Ối “. Rồi hai tay cứ nắm chặt vào nhau, miệng ngậm chặt, và ngồi chẳng được yên.
“Làm cái gì vậy trời??? Trời ạ, điên à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc