Lão bạn họ Cao này cười vui vẻ, khoác tay Lệ Băng ra đón khách. Tôi kiếm một góc bàn khuất để ngồi. Vài phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ cô ấy:” Lệ – Băng, em không thể khóc thành từng giọt lã chã với bao quá khứ xảy ra, em càng không thể khóc khi nước mắt em đóng thành từng tảng băng lớn nhỏ trong lòng, nhưng không có nghĩa là băng trong lòng em không thể chảy tan.
Cuộc sống là cuộc sống, nước mắt không dư thừa để đặt thành niềm tin cho nó, khóc chỉ làm cho cái đẹp người đàn bà bị bào mỏng và dần yếu ớt. Anh đừng làm người khác phải khóc nữa khi mảnh tâm hồn của họ ngày một bị khoét sâu, mục rỗng. Dù mình đã tuổi làm ba làm mẹ, nhưng vẫn phận làm con, phải biết tha thứ cho người lớn và anh không có quyền làm đau Lệ Dương thêm nữa.” Tôi vò đầu, tôi biết, tôi hiểu tôi đã làm Lệ Dương đau.
“Anh gọi cho em có chuyện gì không? ”
“Anh… ”
“Đừng cười hớn hở và khoe với em là đêm qua nuốt thêm được một trinh nữ và có mùi thơm riêng biệt nữa nhé!… Nhanh nào, baby… ”
“… ”
Tôi bật dậy khi thấy Lệ Dương vừa nghe điện thoại, vừa lúi húi dẫn đứa trẻ con đi về phía mình.
“Uhm! Hôm nay lễ cưới chị Lệ Băng, em bận lắm! Hẹn anh khi khác… Ơ…anh…”
“Hì. Chào em. Em lấy chồng hồi nào mà không cho em hay “.
“Anh sẽ cười vào mặt chồng
tôi là lấy phải đứa rách nát sao?”
“…”
“Ồ Ồ, baby ngoan nào, gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào là sao?”
– “Chị, làm cái gì đấy…?”
– “Chị kêu baby ngoan gặp ba Hạo Nhiên mà hổng chào chứ sao ”
– “Uhm. Chị lo cưới đi, sắp đến giờ rồi. Em cho cháu đi măm, nó đói “…Tôi và cả thằng bạn họ Cao đứng đần người.
“Ơ! Cái chú em rể này bộ khìn à. Con anh đấy, hay là anh bảo anh với nó không có gì… ” T
ôi chạy
như điên về phía trước, phía trước đấy có người đàn bà đang bồng con tôi trốn tránh tôi. Lệ Băng nói đúng:” Phận làm con, phải biết tha thứ cho người lớn “.
***
“Mặc mây mưa hay gió bão bùng.
Mặc tình anh bỏ ngỏ chốn xa xăm.
Thì em nơi đây, em vẫn thế…
Em vẫn cười như thế với thời gian…
Này anh, chàng trai một thưở
Dẫu em chỉ là cánh hoa đã nát tan
Thì xin anh đừng làm nó thêm nhầu nhĩ
Mắt trân trân… ngân ngấn nước…
Thì… em vẫn cười như thế với thời gian ”
Lời Lệ Dương vẫn trong trẻo bay cao trên cánh đồng cỏ lau ngày ấy. Bên cạnh dòng sông nhỏ, chỉ có mình nàng vừa khóc, vừa hát, vừa cười. Hai năm – mình cô ấy với cái thai lớn dần, cho đến lúc sinh con, chăm con đã được tuổi rưỡi.
“Anh xin lỗi đã làm em đau ”
“Không! Dù chuyện gì xảy ra thì em vẫn thế, vẫn cười như thế với thời gian “.
“Tha thứ cho anh, em nhé! “…
“Anh phải nhớ rằng em chính là con gái của người đàn bà đã ςướק đi hạnh phúc của mẹ anh “.
“Phận làm con, phải biết tha thứ cho người lớn…Anh đã và đang rất nhớ em, anh không muốn con anh lớn lên mà không biết bố nó là ai “.
Nước mắt lại rơi, Lệ Dương mỉm cười và – nụ cười của nàng đánh gục trái tim tôi từ ngày ấy cho tới tận bây giờ. Sau nụ hôn dài, tiếng hát của nàng lại cất lên ” Tình vay ” của Thu Minh…
“… bóng tối sẽ không là chi,
niềm đau sẽ không là gì,
nếu được yêu anh,đến hơi thở sau cùng,
thì em sẽ lấy trái tim ra che ánh nắng mặt trời……
thế giới sẽ không là chi,
tận thế sẽ không là gì,
nếu được bên nhau, mà trái tim vẫn còn
thì em sẽ hóa giấc mơ để gặp anh từng đêm….
…
Hết