“Anh có bị điên không? ”
“Chỉ “khìn” tý thôi “.
“Anh cần loại gái đấy à ”
“Ừ! Biết gì giúp “.
“Giá nhỉnh hơn. Chờ đấy “.
Cô nàng cười nửa mép, quay người bỏ đi trong bộ đồ bó chặt, dáng người tròn đẹp nảy lửa như vòng số tám. Cô gái ngồi cạnh tôi vẫn cúi gằm mặt, nốc rượu tì tì. Tôi cũng không hiểu vì sao mình hỏi con ca-ve kia như thế? Có lẽ lát lên giường, tôi sẽ hỏi như lời Lệ Dương từng tuyên bố:” Rách chưa, chưa rách thì nằm đấy, không thì biến…”. Tôi cười ha hả với ý nghĩ:” đêm nay tôi tự thưởng cho mình một con đàn bà sạch sẽ dẫu tôi chưa già như ông nhà văn Gabriel Garcia Márquez “.
***Sáng hôm sau,
Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy giọt máu của một người con gái còn sạch: đỏ hồng và nhỏ như cánh hoa nằm chỏng chơ giữa tấm đệm. Cảm giác:” Cười chơi chứ không hẳn là sướng “. Cô ta ՐêՈ Րỉ kêu đau một cách quằn quại như con sâu rau hay một chiếc lò so bị người ta lôi kéo ; khác hẳn với Lệ Dương: im bặt và cắn môi với lời giải thích:” chẳng con đàn bà nào ℓàм тìин nhiều như cơm bữa, nhuyễn nhừ như cháo ninh xương mà lại ՐêՈ Րỉ kêu đau cả “. Hóa ra gái “sạch ” và gái “bẩn ” khác nhau là ở chỗ biết – rên
– rỉ.
“Năm nay cô bé bao nhiêu tuổi?”
“Dạ, mười bảy ”
“Ừ! Tuổi này làm đàn bà cũng được rồi “. Tôi ném tiền ra. ” Về đi “. Sao ám ảnh như bủa vây tôi mãi thế này.
Tôi bận đồ và về. Lệ Dương đang đi về phía tôi.
“Cô theo dõi tôi đấy à?”
“Không! Em làm việc ở đây! Sao anh không về nhà mà… ”
“¢нơι gáι không được sao?”
“À. Dạ… “. Lệ Dương ngập ngừng.” Em xin lỗi, em quên là em đã trả tự do cho anh “.
“Trinh nữ đấy! “. Tôi hằn giọng.
“Vậy là dễ chịu rồi “. Cô ấy mềm giọng.
“Khoái lắm, nó có mùi thơm “. Tôi cười như một gã họ Sở. ” Tránh ra “.
Lệ Dương gập người:” Chào quý khách ” như đang làm việc của một nhân viên. Khi ra đến cửa nhìn biển hiệu, tôi mới biết đây là một trong bốn khách sạn lớn do mẹ cô toàn quyền. Tôi thấy hơi hối hận vì đã nặng lời với Lệ Dương. Mắt tôi cay cay: Lệ Dương gầy rộc và co mình trong bộ đồ đồng phục: muốn quay lại ôm cô ấy lắm mà lòng ích kỉ bắt chân tôi phảibước đi.
Tối nay, vẫn là tối cuối tuần. Tôi chán ngán, rủ thằng bạn họ Cao đi uống. Nó kể về con người yêu nó, sao thấy cô bé có lòng tự trọng quá trời.
“Mày biết không? Tao nhắn tin tán tỉnh vài hôm, cuối cùng cũng chịu nhắn tin lại. Nghe sao mà điên quá. ” Nếu anh muốn yêu gái còn trinh thì xin lỗi đã để anh đến nhầm địa chỉ, ngược lại thì Ok “. Mày coi có con đàn bà nào ruột thẳng như ngựa thế không mày?”
“Thế nhiêu tuổi rồi?”
“Trẻ, 9x mà ”
“Lại 9x – mệt nhỉ? Giờ 9x thì chắc toàn vậy quá haha. Dẹp đi, gái thì thiếu gì. Gái còn trinh mới có mùi thơm, nghe chưa?”. Tôi phát ngôn củn lủn. ” Gái gú, dẹp đi. Uống… 1.2.3.zô “…
…Thoáng đâu đó trong đầu, tôi thấy khó thở khi nhớ về nụ cười của Lệ Dương
Em vẫn cười như thế với thời gian
Hai năm sau khi chia tay với Lệ Dương, tôi vẫn chưa lấy vợ dù có quen qua đường với một vài cô, cô nào cũng cho tôi cảm giác ngán và cái lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng chắc có lẽ vì thế mà một thằng đàn ông như tôi biết đến chuyện chăn gối nhiều hơn. Có những đêm tôi nhớ Lệ Dương cồn cào, cầm điện thoại lại ném xuống cuối giường; có những đêm tôi chạy bộ tới nhà cô ấy lại chỉ biết đứng từ xa ngắm cái bóng đen lầm lũi ngày một gầy hao. Nhiều lúc thèm yêu, thèm ở bên cạnh, tôi cứ ngỡ mình là kẻ ૮ɦếƭ khát đứng giữa xa mạc hay một con cá bị hất tung lên bờ đạp quẫy…
Thời gian quá đỗi nặng nề. Mẹ tôi bảo nếu tôi có yêu Lệ Dương thì mẹ sẽ nói chuyện đàng hoàng với gia đình bên ấy, chuyện người lớn không thể làm ảnh hưởng đến hạnh phúc tuổi nhỏ được. Tôi nói nhất quyết là không. Mẹ tôi lắc đầu rồi quyết định sang Mỹ vài tháng nghỉ ngơi cùng những người thân bên đấy, mình tôi vẫn một mình. Thay vì chạy trốn như cánh phái nữ, tôi quyết định ở lại tìm cách đối mặt: chẳng vết thương ngoài da nào, nhưng luôn có cảm giác bị nhiễm trùng đau buốt từ tận bên trong.
Tôi tới dự tiệc cưới của thằng bạn họ Cao ngày trước. Ngẫm nghĩ thế nào nó vẫn tuyên bố quyết định:” Lấy vợ “9x dù bẩn ” nhưng lòng sạch trong, khuôn mặt thiên thần tựa đám mây bồng bềnh nhẹ bay cao “. Từ hồi yêu nhau say đắm cô bé, tôi có cảm giác như nó cũng giống cô vợ trẻ viết văn – viết là nghề – viết văn là nghề để sống, nên cách nói năng cũng phải pha trộn ngôn ngữ, hình ảnh mộng mơ, bay bổng.
Tôi đứng như ૮ɦếƭ trước bức hình cưới của thằng bạn đặt ngay trước cửa ra vào: ” Lãnh – Lệ – Dương “. Nhưng hôm nay, ngày cưới thằng bạn thân mà, tôi ở lại nhìn nụ cười hạnh phúc của cô ấy. Chuyện quá khứ, tôi biết mình đã đánh rơi – đánh rơi trong tức giận.
“Hey! Nhìn hình cưới gì mà dữ vậy? Bộ thích sao không lấy vợ? “.
“Em sao? “. Chẳng lẽ mới hai năm mà tôi còn không nhận ra Lệ Băng và Lệ Dương???!
“Trời hai năm mà tưởng như hai kiếp người, không nhận ra em nữa?”. Lệ Băng cười dịu dàng, tươi tắn trong bộ váy cô dâu trắng xinh, tóc đen duỗi để thẳng, vòng hoa hồng đỏ quấn quanh đầu.
“Chúc phúc cho em “.
“Này này, ba điều cần tránh ” con thầy, vợ bạn, gái công ty ” nha cái thằng này “. Chú rể họ Cao lù lù với cái bụng to tiến đến, cười rạng ngời luôn.
“Hức. Chồng xấu nha, anh Hạo Nhiên đây lẽ ra phải là em rể em từ hai năm trước đấy “. Lệ Băng vênh mặt như khiêu khích tôi.
“Anh… xin lỗi… Chúc phúc hai người “.
“Này, bận gì thì bận phải nhớ ở lại uống rượu mừng nha mày, hông là tao giận mày luôn đấy “.