Chỉ Lấy Vợ 9x - Tập 10

Tác giả:

19h,
Từ xa, tôi và Lệ Dương đã nhận ra nhau, vẫy vẫy tay, cười hớn hở đến mức tôi bị mẹ thúc cho một cái vào mạng sườn:” Lớn rồi đấy nha cu, đi hỏi vợ chứ không phải đi tán gái nữa đâu “.- ” Dạ “.
…Nụ cười đó bỗng tắt ngụm khi bên cạnh nàng còn có một bóng người đàn ông cao to, một người đàn bà bận chiếc đầm màu xanh ngọc sang trọng lù lù đi tới. Tôi quay mặt sang mẹ…
“Sao lại là bố hả mẹ “.
“…”
“Mẹ? Bà ta là ai? ”
“… ”
Mẹ tôi vẫn không nói gì. Đôi mắt nhìn trân trân. Người đàn ông đấy ư? Người đàn bà kia nữa? – Cả hai người họ đều quay sang nhìn Lệ Dương:” Là mẹ con nó đấy à “. Lệ Dương gật đầu cười:” Dạ đó là bác Hoàng Lan và anh Hạo Nhiên ạ “. Người phụ nữ nghiến giọng cay độc:” Màn kịch hay đây, ông Trần Lâm “. Tôi thấy người mình nóng như điên…. Bất ngờ, mẹ tôi quỵ ngã, hai mắt nhắm nghiền. Lệ Dương
gọi cấp cứu hối hả,…, ông ấy bộ mặt sầm lại,…, người đàn bà cười vang.

“Đi về “. Tôi gắt lên mà con đàn bà trước mặt tôi cứ khóc lóc. ” Điên thật, cô có điếc không. Tôi bảo cô đi về “.
“Nghe rõ chưa con. Nó đuổi con về rồi mà còn đần mặt ngồi đấy à. Đứng lên ” – Người đàn bà từ cửa bước vào, cao giọng.
“Không! Con phải ở lại chăm bác Hoàng Lan. Mẹ và dượng về trước đi “.
“Cô có bị điên không đấy. Cô có biết ông dượng cô là ai không?” – Lệ Dương quệt nước mắt, lắc đầu -.” Cô về, cô hỏi cái bà đẻ ra cô đấy. Đứng lên. Đi, đi hết khỏi đây mau “.( Sau này, mỗi khi nghe cô bạn y tá học chung thời cấp ba kể lại, cô y tá đều bảo, đôi mắt tôi long lên song sọc, vẻ đẹp trí thức của một người đẳng cấp tiêu tan… )

Người đàn bà ấy vẫn cười, cười mà tôi nghe không khác gì tiếng ՐêՈ Րỉ của một loài cầm thú. Còn những giọt nước mắt của Lệ Dương sao mà giống một con cá sấu già quá chừng. Lúc này, tôi mới nghe ông bố của tôi mở được một câu:” Ngậm cái miệng lại, đưa con Lệ Dương về trước đi “. Người đàn bà quay gót cái ngoắt:” Con kia, đứng lên đi về “. ” Mẹ có bị sao không đấy, mẹ thích thì đi mà về ” – Nói xong, Lệ Dương chạy ra khỏi cửa, thút thít. ” Cái con đần này, ăn gì mà đần độn thế không biết “…. Tôi cũng chẳng muốn nhìn mặt người đàn ông này, nhưng vẫn biết phận làm con, tôi im lặng.

Mẹ tôi nằm đó với mũi kim tiêm từ những chai nước truyền dịch treo lủng lẳng trên cây thanh sắt đầu giường. Mặt bà phờ phạc, một màu trắng bệch như đắp từng miếng lên khuôn mặt chỉ còn để lộ rõ những đường gân xanh…Dưới đuôi mắt, từng giọt, nối đuôi nhau, chảy xuống, và thấm rộng lan ra một mảng gối mềm… Tôi đau. Dẫu cuộc đời có trớ trêu cũng chẳng đến mức đày đọa tôi như thế.

 Lời tin nhắn của Vân ngày nào như nhảy múa: “Nhưng cuộc sống thì luôn là những bi kịch , và trong những bi kịch đó thì có kẻ khóc, người cười “. Tôi đang khóc, để người đàn bà đó cười nhạo vào mặt mẹ con tôi. Tôi nhớ đến những câu chuyện của Lệ Băng, chợt cười – nụ cười đầy mỉa mai, châm biếm, biết đâu tôi cũng như những chàng trai kia, ruồng bỏ cô người yêu của mình một thời say đắm, đổ lên đầu cô ta bao lời cay nghiệt của lẽ đời…

Tin nhắn của Lệ Băng:

“Anh – Dù ta có sống đến gần cuối cuộc đời thì bản thân mỗi người cũng không thể định nghĩa được hai từ ” cuộc sống “: nó không hẳn là bi kịch, càng không hẳn là hài kịch. Thế giới xung quanh ta vẫn không ngừng vận động, trái tim rực lửa nơi anh cũng thế, đừng bắt ép nó phải chai lì hay đóng băng, thậm chí là đập sai nhịp vì quá ” cuồng điên và tức tối “. Biết bao chuyện xảy ra, tất cả chỉ là những đoạn tríchnhỏ của một vở kịch vui, nhưng vì ta làm nó rối ren nên nó làm điều ngược lại khiến ta phải khóc. Anh đừng đổ lỗi cho ai, kể cả em, kể cả Lệ Dương – vì chúng ta chỉ đều là con của họ “.

Màn đêm buông đặc. Những cuộc gọi nhỡ từ Lệ Dương vẫn ngày một tăng lên.-” Nếu tôi bắt máy, dù cô ấy chỉ là con của bà ta, tôi cũng sẽ chửi ” – tôi nghiến răng, lẩm bẩm trong miệng, lòng đầy căm phẫn. Bố tôi cũng không còn trong bệnh viện nữa…

Trinh nữ mới có mùi thơm

Mẹ tôi đồng ý cho Lệ Dương nghỉ việc. Không chính xác là: tôi cấm cô đến công ty của mẹ và yêu cầu viết đơn xin nghỉ ngay sau ba ngày mẹ xuất viện. Hơn hai tháng trôi qua, cuộc sống của tôi lại bình lặng như trước: công việc và người mẹ – người thân duy nhất của tôi. Cũng có thể không bình lặng nhưng tôi không nhận ra điều đó, có thể là nó giống như mạch nước ngầm âm ỉ tận đất sâu – Mà tôi thì vốn không thích những điều mơ hồ, khó tưởng tượng.

Tôi vẫn thường lui tới café Petite Fille – ” cô gái nhỏ ” – nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau, như một thói quen vào cuối tuần. Tôi cũng không gặp Lệ Dương hay Lệ Băng, càng không gặp ông bố hay bà ta. Tôi vẫn ngồi vào chỗ cũ, một ly café đen như mỗi khi, một ly sinh tố dâu để “ngắm”, tự hôn nhẹ và tự bỏ vào miệng nhai – dâu mỗi ngày một nhạt, chẳng còn ngọt ngào như xưa…Rồi tình yêu của chúng tôi cũng sẽ nhạt – thời gian ăn mòn bất cứ vật gì rắn chắc như núi đá chứ đừng nói thứ tình yêu bồng bềnh nhẹ tựa mây bay.

21h, tôi lang thang trong thành phố. Màn đêm đen càng khiến tôi ngột ngạt, không khí như vẩn mùi và đùng ᴆục. Tôi bước vào bar hút thuốc và dốc ngược từng chai bia Corona – không khí này chắc khiến tôi đỡ cô đơn một mình. Bar có nhiều gái đẹp, nhiều nhạc cuồng điên, nóng bỏng và hấp dẫn, màu sắc sặc sỡ như một vườn hoa với mùi thơm nồng nặc và những cánh hoa ” nát tươm “.
“Em có thể ngồi uống cùng anh được chứ?”. Cô nàng nhả khói, nghênh mặt, giọng nhỏ nhẹ, nghe rờn rợn.
“Tôi không thích đàn bà ngậm thuốc trong miệng “.

“Tốt thôi “. Cô nàng ném xuống chân, mũi dày cao gót day day xoay vòng, cầm chai bia và dốc thẳng, cái cổ trắng nõn in đầy những hàng nước bia chảy xuống, chạy thẳng như xiên vào rãnh của vòng một để hở.
“Cô còn trinh chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc