Diệp Mẫn nhìn chồng tức giận,mọi uất ức từ trước đến nay bà đều nói ra cho bằng hết,ngày hôm nay bà sẽ cắt đứt mọi hi vọng của con trai với Hạ Tiểu Nguyên.Cho dù thằng bé có đau đớn,có hận bà đi chăng nữa bà vẫn phải làm như vậy, bởi vì bà không có sự lựa chọn nào khác.
“Ông muốn hủy bỏ hôn ước giúp con trai,nhưng ông có biết thằng bé yêu ai không hả.Là một cô gái rất xinh đẹp, rất lễ phép, nhưng trớ trêu thay con bé lại là con của An Nhã”,nói rồi không để ý đến sự kinh ngạc của chồng,bà quay sang con trai đang ngơ ngác không hiểu,ánh mắt đau thương.
“Con có biết người đàn bà tên An Nhã là ai không,người đó chính là kẻ khiến cho ông ấy bỏ mặc hai mẹ con mình không quan tâm suốt hai năm trời.Hai năm,ông ta không hề bế con chỉ một lần,không nhìn mặt con xem giống ba hay giống mẹ,ngày ngày ông ấy đều ở cạnh người đàn bà đó.Họ thuê nhà ở cùng nhau,cùng nhau đi chơi,cùng nhau hạnh phúc,bỏ mặc chúng ta trong căn biệt thự không hơi ấm này”.
Hoàng Chấn Khang tức giận,ông vỗ mặt bàn rầm một tiếng rồi đứng dậy,quát lớn.
“Đủ rồi đấy Diệp Mẫn,bà nói như thế không khác gì bà đổ hết mọi tội lỗi cho An Nhã,năm xưa nếu không phải bà bất chấp mọi thủ đoạn thì tôi cũng sẽ không làm tổn thương bà ấy,bà mới chính là người chia rẽ chúng tôi”.
“Tôi sai,hahaha,đúng,tôi ngu muội nên mới làm tất cả để được trở thành bà Hoàng,nhưng suốt hai mươi ba năm nay,ông thấy tôi có một ngày yên ổn chưa khi người được coi là chồng lại không hề động vào người vợ của mình. Thằng bé Hoàng Minh Vũ là con trai ông,nhưng ông đã một lần nào làm tròn bổn phận của một người cha chưa”,Diệp Mẫn đứng đối diện với chồng,bà bây giờ vô cùng mất lý trí mà không ngần ngại nói ra tất cả.
“Đến bây giờ con trai tôi lại u mê con gái của người phụ nữ đó,ông bảo tôi chấp nhận được sao.Chúng nó đã ăn ngủ với nhau,sống chung với nhau như vợ chồng,con bé đó chỉ kém thằng Vũ hai tuổi,thân phận nó như thế nào tôi không cần nói ông cũng biết phải không hả.Ông biết tôi đã đau đớn như thế nào khi biết được sự thật nghiệt ngã này không hả,ông nói đi,nói cho tôi biết xem ông còn dám tác thành cho chúng nó nữa không “.
Hoàng Chấn Khang ngã phịch xuống ghế,ông kinh ngạc trước những gì vợ ông vừa nói.Ông nhớ lại khoảnh khắc khi biết An Nhã mang trong mình giọt máu của bọn họ,Hoàng Chấn Khang đã hạnh phúc biết nhường nào.Đây chính là món quà nhỏ mà thượng đế ban cho ông,ông nâng niu An Nhã trong lòng mà hứa hẹn thề thốt.Nhưng thật không ngờ cơn ác mộng ập đến,năm đó Diệp Mẫn cho người tìm đến An Nhã đe dọa truy sát cô ấy,bản thân ông thì bị đánh ngất đi hai ngày,không ý thức. Khi tỉnh dậy mọi thứ đều thay đổi, ông điên loạn lao đi tìm khắp nước Anh cũng không thấy tung tích của bà,cứ như thế đến nay là hơn hai mươi năm.
Nếu như lời vợ ông nói là thật,thì hai đứa chính là anh em cùng cha khác mẹ,thằng Vũ đang yêu chính đứa em gái của mình. Không,không thể như thế được, tại sao số phận lại đưa đẩy bọn nó gặp nhau rồi yêu nhau,rồi đến khi sự thật được phơi bày ra ánh sáng,sẽ như thế nào.
“Sao,ông đau lòng không nói được gì nữa hả,hay là ông đang vui mừng. Hoàng Chấn Khang, ông đúng là kẻ vô tâm nhất trên thế giới này,ông lại có thể để cho hai đứa chúng nó yêu nhau không ngăn cản,ông đang giúp chúng nó càng ngày càng bước vào tội lỗi “,
Hoàng Minh Vũ ánh mắt đau thương nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn cha,mẹ nói cô là con gái của kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình họ.Không,anh không tin,mẹ Hạ làm sao có thể là người như thế chứ,chắc chắn đây không phải là sự thật,là mẹ đang cố tình lừa dối anh thôi.
“Mẹ,mẹ đừng đùa nữa,không hay một chút nào đâu,mẹ biết con không thể buông Hạ Tiểu Nguyên nên mới bịa đặt ra câu chuyện này đúng không.Dì An Nhã sao có thể quen biết ba được chứ,dì ấy sao có thể là người thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc gia đình chúng ta.Chú Hạ Vân và dì ấy rất hạnh phúc với nhau,sao có thể giống như lời mẹ nói “
“Con không tin chứ gì,đúng rồi, đến mẹ còn không ngờ được lại có thể gặp lại người phụ nữ ấy.Con hỏi ba con đi,hỏi xem ông ấy đó có phải là sự thật không.Hỏi xem ông ấy năm xưa đã làm những chuyện đáng xấu hổ gì”,Diệp Mẫn chỉ thẳng tay vào mặt con trai,bà dõng dạc từng câu.
“Đủ rồi đấy,bà đừng khiến thằng bé khó xửa nữa, chuyện của người lớn chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, bọn trẻ không có tội trong chuyện này”,Hoàng Chấn Khang quát lên
“Không có tội,con bé đó sinh ra chính là một sai lầm,đồ nghiệt chủng đó đáng lẽ không nên được tồn tại,ôg hiểu chưa.Mẹ nào con đấy,tôi sẽ không bao giờ cho thằng Vũ qua lại với nó”
Hoàng Minh Vũ bị năm tên vệ sĩ lôi về phòng,mọi liên lạc đều bị cắt đứt,anh đau đớn khi nhận ra tất cả chẳng phải là nói dối. Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao từ xưa đến nay ba không hề có tình thương với mẹ,cho dù bà có tìm đến cái ૮ɦếƭ bao nhiêu lần ông cũng dửng dưng.Họ sống với nhau tất cả đều vì trách nhiệm,vì họ còn một đứa con trai trên danh nghĩa là anh đây.Người đàn ông thành công trên thương giới, trong mắt bọn họ ông là một người ba đáng khâm phục,một người chồng thương yêu vợ.Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được, trái tim ông luôn cất kĩ bóng hình của một người đàn bà khác chẳng phải mẹ anh.Khi anh biết nhận thức,họ chưa bao giờ ngủ cùng phòng với nhau,cũng chưa từng nói chuyện với nhau quá năm câu trên một ngày,đa số đều là mẹ tự thao thao bất tuyệt.
Mỗi khi đi làm về,Hoàng Chấn Khang đều nhốt mình trong thư phòng làm việc,đến bữa cũng chẳng buồn xuống bởi vì anh biết ông không muốn giáp mặt mẹ.Ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng xoáy sâu vào người vợ của mình đầy căm ghét,lúc đó anh mới hiểu giữa bọn họ chẳng hề có tình yêu mà tràn đầy oán hận.
Dưới phòng khách,Diệp Mẫn vẫn ngồi đó,bà tự dặn lòng lúc này không thể gục ngã,bà cần phải về Việt nam một chuyến để tìm ra sự thật trước Hoàng Chấn Khang.Nói là làm,bà kêu tài xế lái xe thẳng ra sân bay mà chẳng kịp mang hành lí.
******* ****** ********
Tại Việt Nam,Hạ Tiểu Nguyên tiễn Mục Thần đi ra cổng làng,cô cố gắng bày ra vẻ mặt vui nhất có thể để trò chuyện cùng với anh.
“Nguyên nghỉ hè rồi em nhỉ,có dự định lên Hà Nội làm thêm không em”,Mục Thần phá tan bầu không khí im lặng hỏi cô.
“Em không anh ạ,mẹ em bảo ở quê phụ giúp ba công việc, dù gì ba cũng rất bận”
“Haizzz,tiếc nhỉ..Mà em có muốn làm thêm hè ở nhà không. Anh có một người bạn đang thuê người dịch tài liệu sang tiếng anh và tiếng pháp,có thể làm qua email.Nếu em muốn làm anh sẽ giúp em nhận công việc đó “
“Thật hả anh,vậy anh giúp em được không, thật sự không biết cảm ơn anh như thế nào nữa “,Hạ Tiểu Nguyên nhìn vào mắt Mục Thần,ánh mắt đầy những chân thành cảm tạ.
Tiễn Mục Thần đi rồi, Hạ Tiểu Nguyên trở về nhà thì chạm mặt mẹ Hạ ở cổng,cô vẫn giận mẹ vì chuyện lúc trưa nên tránh né không hỏi bà,nhưng chưa đi được bao xa đã bị tiếng nói của mẹ gọi lại.
“Nguyên,con chia tay Hoàng Minh Vũ đi,con với thằng bé không hợp nhau đâu.Có quá nhiều chuyện biết ít đi sẽ tốt hơn”
Hạ Tiểu Nguyên quay lại nhìn mẹ Hạ bằng ánh mắt khó hiểu, cô dằn lòng hỏi mẹ.
“Mẹ,chẳng phải lúc trước mẹ luôn ủng hộ bọn con bên nhau hay sao,sao bây giờ lại dùng mọi cách ngăn cấm bọ con chứ.Nếu là vì lo cho việc học thì mẹ yên tâm,con biết chừng mực của mình, sẽ không khiến việc học bị tụt dốc”.
Mẹ Hạ lắc đầu,ánh mắt bà cương quyết nhìn thẳng vào mắt con gái,bà nên phải nói như thế nào bây giờ, nói hết sự thật ra sao.Bà biết chính bà ích kỉ,bà đang lợi dụng con gái để trả thù nhà họ Hoàng.Nhưng bà vẫn quyết định đâm lao thì phải theo lao,con bé sẽ hạnh phúc hơn khi gả vào gia đình khác không phải họ.
“Nguyên,con cố chấp như vậy thì mẹ cũng không dấu diếm con làm gì nữa. Mẹ biết vừa rồi hai đứa có cùng nhau đi du lịch,con nói dối mẹ là con đi làm mẹ cũng sẽ không truy cứu. Nhưng con có biết vì sao thằng bé lại phải quay về Anh đột ngột vậy không hả,cả lần trước nữa cũng thế”
Hạ Tiểu Nguyên lắc đầu,ánh mắt hoang mang lo sợ khi nghĩ đến điều không muốn kia,cô đang sợ,phải, cô sợ cái sự thật tàn khốc đó.
“Nó về để chuẩn bị cho tiệc đính hôn với vị hôn thê của mình, đừng hỏi tại sao mẹ lại biết việc này.Là bác sĩ Mục nói cho mẹ biết, con cũng biết Mục Thần là bạn của cậu Hoàng Minh Vũ rồi đúng không “.
Hạ Tiểu Nguyên lắc đầu không tin những gì mẹ Hạ nói,cô chạy thật nhanh vào trong nhà trước sự đau lòng của ba
“Chúng ta làm như vậy có tàn nhẫn quá không,An Nhã”
“Không,thà để con bé nó nghĩ rằng mình bị phản bội còn hơn biết sự thật nó yêu chính anh trai của mình “,mẹ Hạ lau đi giọt nước mắt, lững thững đi vào nhà,bóng lưng run rẩy cô đơn đến vô cùng.
******** ********** *********
Tại Anh lúc này,trong một căn biệt thự sang trọng,luôn có tiếng gào thét vang lên.
“Thả con ra,mẹ,làm ơn,hãy thả con ra.Con không quan tâm đến những việc trước kia của ba mẹ,con chỉ cần Hạ Tiểu Nguyên thôi,con chỉ cần cô ấy thôi.Làm ơn,cho con đi gặp cô ấy”
Hoàng Minh Vũ đấm cửa ầm ầm,trong căn phòng có vật gì cứng anh đều bê ra,nhưng tuyệt nhiên cánh cửa không một chút xi nhê.Anh bất lực đến phát điên,không có điện thoại, không có bất kì cái gì có thể liên hệ được với cô,anh gào thét lên trong đau đớn.Anh sợ cô biết được sự thật sẽ rời bỏ anh,anh chỉ muốn ngay lúc này được ở bên cạnh người con gái đó,ôm chặt cô vào lòng để không phải rời xa.Rốt cuộc ông trời tại sao luôn gây trắc trở cho chuyện tình yêu của anh và cô,tại sao luôn reo rắc những sóng gió xuống cuộc tình này.
Bên ngoài,Hoàng Chấn Khang thở dài nhìn vào bên trong,ông phải làm sao bây giờ, chẳng nhẽ lại nói ra cái sự thật tàn khốc rằng người con trai ông đang yêu chính là em gái của nó.Không,ông không làm được,bọn trẻ yêu nhau là một sai lầm quá lớn rồi, nếu để Minh Vũ biết tất cả, với tình yêu mù quáng hiện tại, nó cũng không cần để ý đến việc Hạ Tiểu Nguyên là ai.Là một người cha,ông hiểu con trai mình, nó yêu cô bé ấy đến không cần đến mạng sống của mình nữa.
“Ba,con biết ba ở ngoài đó mà,ba kêu người mở cửa cho con đi ba,không thì ba hãy cho con gọi điện cho em ấy cũng được, chỉ một phút thôi”,Hoàng Minh Vũ vừa đập cửa vừa nói vọng ra,anh biết, ba đang ở bên ngoài, nhưng vì sao ông lại không lên tiếng.
“Vũ,ba xin lỗi, mẹ con nói đúng,con hãy dừng lại mối quan hệ với Hạ Tiểu Nguyên đi,hai đứa không thể bên nhau được đâu,điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.Hãy chuẩn bị thật tốt cho buổi lễ đính hôn sắp tới với Lại Minh Nguyệt,con trai ạ”,Hoàng Chấn Khang buông lời nói tàn nhẫn với con trai rồi quay người bước đi.
Người làm ở căn biệt thự vẫn đi lại ra vào,mặc dù rất thương cho tình cảnh thiếu gia hiện tại, nhưng không một ai dám mở căn phòng ấy ra.Dần dần những tiếng đập phá không còn nữa, thức ăn mang vào đều nguội lạnh mang ra,cứ thế vài ngày trôi qua,Hoàng Minh Vũ đều không ăn uống gì cả,cho đến khi Diệp Mẫn trở về.
Bà nhìn con trai trong dáng vẻ tiều tụy,râu ria lổm nhổm, tóc tai thì rối loạn mà đau xót.Cuối cùng tất cả những gì bà suy nghĩ đều là sự thật,xét nghiệm DAN chứng minh Hoàng Chấn Khang và Hạ Tiểu Nguyên là quan hệ cha con.Bà ngồi xuống giường nhìn vào Minh Vũ,nước mắt không kìm được rơi ra ngoài,mới có mấy ngày trông nó như một cái xác không hồn thế này sao.
“Vũ,con dậy ăn chút gì đi con,đã mấy ngày nay con không ăn uống gì rồi “
“............”
“Vũ,con không thương bản thân thì cũng nên thương mẹ,nhìn con như vậy mẹ đau lòng lắm con ơi “
“.......”
Vẫn là chỉ mình bà độc thoại một mình, Diệp Mẫn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi,bà quay lại nói mà chẳng cần biết Hoàng Minh Vũ có trả lời hay không, bà nhất định phải khiến nó bỏ được người con gái tên Hạ Tiểu Nguyên kia.
“Vũ,mẹ nói cái này con nghe thì nghe,không nghe cũng được. Mấy ngày vừa qua mẹ có về Việt Nam, con bé Hạ Tiểu Nguyên đó đang quen với một người tên Mục Thần,là bác sĩ.Nếu con không tin,ngày mai có thể về để tận mắt chứng kiến, mẹ chỉ mong con đừng đau lòng quá “.
Bước vào căn phòng của Hoàng Chấn Khang, Diệp Mẫn đảo mắt nhìn quanh, cổ họng bà nghẹn lại.Trên bức tường được che phủ một tấm rèm ấy là hình ảnh của An Nhã hồi còn trẻ,cô ấy trông rất đẹp.Ông ngồi trên chiếc ghế xoay,mắt đăm đăm nhìn vào nụ cười trong khung ảnh,không hiểu rõ tâm trạng lúc nào thế nào.Quay người lại nhìn vợ,bà ấy vẫn thế,vẫn đẹp trẻ hơn so với rất nhiều người cùng tuổi, vẫn kiêu sa như vậy. Nhưng sao ông chẳng thể rung động với bà suốt ngần ấy năm chứ.
Diệp Mẫn lấy từ trong túi sách một tập hồ sơ ra đưa cho chồng, bên ngoài ghi rõ “Bản xét nghiệm DAN”.
“Chẳng phải ông vẫn không tin sao,vậy thì đây,nó nằm ở đây này,ông tự xem đi rồi quyết định. Dù gì tôi cũng là vợ trên pháp luật với ông,nếu ông muốn đón mẹ con bọn họ về thì hãy nói qua với tôi một tiếng. Tôi làm rất cả đến hôm nay chỉ vì con trai tôi,Hoàng Minh Vũ “
******** ******** ***”****
Bốn ngày trước tại Việt Nam.
Hạ Tiểu Nguyên cầm điện thoại gọi cho Hoàng Minh Vũ nhưng đều không liên lạc được,cô không tin những lời mẹ Hạ nói lúc nãy.Anh đã hứa với cô sẽ trở lại, bọn họ đã định ước với nhau chỉ cần cô hai mươi tuổi là sẽ kết hôn,thời gian chỉ còn vài tháng nữa, anh lại đột ngột im lặng, mất liên lạc là sao.Là anh có việc đột xuất,hay là anh thật sự phải lấy Lại Minh Nguyệt.
Gọi suốt cả buổi chiều đều nhận được sự thất vọng, Hạ Tiểu Nguyên định bấm cho Diệp Khanh nhưng bàn tay vừa cầm lên lại buông xuống.Mối quan hệ giữa cô và anh ấy vẫn vô cùng ngại ngùng, với cả,trước kia Diệp Khanh vẫn luôn nhắc nhở cô nên suy nghĩ lại về việc yêu Hoàng Minh Vũ. Anh nói sẽ rất khổ sở,vô cùng khó khăn.Nghĩ đến Loan,người yêu của Mạnh Cường, Hạ Tiểu Nguyên bấm máy gọi,bên kia là giọng nói vui vẻ của chị.
“Alo,bé Nguyên sao,có chuyện gì vậy em”
“Chị Loan,anh Mạnh Cường có ở đó không chị”
“Ơ,em tìm Mạnh Cường à,anh ấy vừa đi ra ngoài rồi em ạ”,Loan trả lời cô
“Không,em tìm chị mà,chị Loan này,chị có coi em là em gái chị không “,Hạ Tiểu Nguyên nhỏ giọng ỉu xìu
“Con bé này hôm nay lạ nhỉ,muốn hỏi gì thì hỏi đi,chị biết thì chị trả lời mà”
"Chị Loan,chị có thể nói cho em những gì chị biết về Hoàng Minh Vũ không.Lần trước anh ấy trở về Anh là gia đình có việc đột xuất,phải không chị"
Loan bên này hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của Hạ Tiểu Nguyên, tuy nhiên bản thân cô lại rất yêu quý con bé này,nhân lúc Mạnh Cường không ở đây,Loan nói ra tất cả những gì mình biết.
"Nguyên, chị coi em như em gái của mình nên không muốn giấu em chuyện gì,thật sự chỉ muốn tốt cho em.Chị nghĩ em nên chia tay với Hoàng Minh Vũ đi,vì cậu ta là một người vô cùng khó hiểu. Chị không biết lần trước về Anh cậu ta có nói lý do gì với em không, nhưng như chị và Mạnh Cường biết được thì cậu ấy trở về để tiếp nhận quyền điều hành tập đoàn,quan trọng hơn là chuẩn bị cho lễ đính hôn với tiểu thư tập đoàn Star,Lại Minh Nguyệt. Lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày 22/8,tức là bây giờ còn hai tháng nữa em ạ.Chị cũng không rõ cậu ấy bây giờ ở đâu, bởi vì chị không về Anh nên không biết ".
Hạ Tiểu Nguyên ngã phịch xuống đất,trái tim cô đau đến thắt lại không thở nổi, thì ra đây mới là sự thật sao.Sao lại tàn khốc đến như thế,tại sao anh lại nhẫn tâm lừa dối cô như vậy.Cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có,còn anh,anh luôn nhập nhằng giữa hai người con gái,anh không cho cô một lời giải thích, một lý do vì sao anh im lặng.
Ba Hạ đẩy cửa đi vào,ôm lấy con gái vào lòng,ông an ủi.
"Con gái,mọi chuyện rồi sẽ qua đi,con hãy mạnh mẽ lên, đừng để bản thân gục ngã con nhé"
"Ba,tại sao anh ấy lại làm như vậy với con,con không hiểu. Không,con không tin,con muốn đi tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ,con phải đi",Hạ Tiểu Nguyên mất ý chí lao ra ngoài
"Đủ rồi Nguyên, con nhìn lại mình xem bây giờ con là bộ dạng gì. Ba cho con đi học để thành tài chứ không phải đau lòng ૮ɦếƭ đi sống lại vì một thằng đàn ông bội bạc.Con không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho bộ mặt của gia đình, nếu để làng xóm biết được chuyện hay ho con làm,ba mẹ biết giấu mặt vào đâu",ba Hạ quát lên chỉ bảo.
"Cũng chỉ là một thằng đàn ông, không yêu người này thì yêu người khác,con việc gì phải nhất nhất sống ૮ɦếƭ khóc lóc vậy hả.Con đau lòng,ba biết, nhưng thằng Vũ nó có đau lòng như con không, hay nó bây giờ đang bận rộn cho hôn lễ của mình ",ba Hạ ném quyển tạp chí mới nhất xuống dưới đất,đạp vào mắt cô là hình ảnh Hoàng Minh Vũ cùng Lại Minh Nguyệt đi mua sắm trong trung tâm thương mại.
Gạt đi nước mắt trên má,Hạ Tiểu Nguyên đứng dậy,tay Ϧóþ chặt cuốn tạp chí,cô nói trong tiếng khàn.
"Ba,con xin lỗi, là do con ngu dại nên không nghe lời ba mẹ.Từ bây giờ con biết mình nên làm gì rồi, con sẽ không nhắc đến người con trai ấy nữa, thời gian qua để ba lo lắng, con thật ngốc".
Sáng ngày hôm sau,mẹ Hạ nhận được cuộc điện thoại của Diệp Mẫn hẹn bà trên quán cafe Nắng Hạ trên huyện,vốn định không đi nhưng rồi bà lại không kiềm lòng được muốn biết, rốt cuộc người phụ nữ ấy về đây tìm bà làm gì.Đến nơi, bà nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng,tóc xoăn vấn lên đỉnh đầu trông thật cao sang,nhìn xuống bản thân chỉ mặc bộ quần áo vải quê mùa,chân đi dép xốp,An Nhã bà cười nhạt.Nếu là trước kia bà sẽ không bao giờ để bản thân lôi thôi lếch thếch đến như vậy, nhưng mấy chục năm trôi qua,cô không hối hận khi quyết định theo Hạ Vân về nơi miền núi nghèo khó này.Ngồi đối diện với Diệp Mẫn,mẹ Hạ gọi một ly nước chanh, bà đi luôn vào chủ đề không vòng vo.
"Hoàng phu nhân,không biết bà về tận nơi nghèo khó này tìm tôi có việc gì, tôi nhớ là chúng ta không ai ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau"
Diệp Mẫn nhìn mẹ Hạ ánh mắt vô vàn cảm xúc,uất hận lên tiếng.
"An Nhã,bà cũng biết chuyện Hoàng Minh Vũ là con trai tôi,chuyện thằng bé yêu con gái bà gia đình chúng tôi không đồng ý, tôi gặp bà chỉ muốn cùng bà thương lượng chuyện tách hai bọn trẻ ra"
"Bà không nói tôi cũng sẽ làm,từ lúc biết thằng bé là con trai của Hoàng Chấn Khang,tôi hận không thể mang Hạ Tiểu Nguyên đi xa nơi này,càng xa càng tốt. Bà nếu vì chuyện này mà cất công đến đây tìm tôi,thì tôi về trước, nhà tôi rất nhiều việc ",mẹ Hạ đẩy ghế đứng lên.
"An Nhã,bà nói cho tôi biết, Hạ Tiểu Nguyên có phải con của Chấn Khang hay không,là cái thai năm đó"
Thân thể mẹ Hạ cứng đờ, bà nhớ lại tình cảnh mình trong bệnh viện đêm đó,đứa trẻ vừa ra đời không có khóc,người tím ngắt,bác sĩ kết luận tử vong trong bụng mẹ.
"Nó là con gái của tôi,không liên quan đến Hoàng Chấn Khang,đến gia tộc họ Hoàng các người ",mẹ Hạ nhìn thẳng vào Diệp Mẫn, ánh mắt kiên định cho câu trả lời của mình.
"Được, bà nói vậy chứng minh hai đứa không phải là anh em đúng không, vậy thì tác thành cho hai đứa chúng nó đi.Bà có biết con trai tôi bây giờ nó đang điên loạn vì con gái bà như thế nào không hả.Rồi nó sẽ ra sao khi biết được sự thật là nó đang yêu chính đứa em gái cùng cha khác mẹ với mình"
"Bà đã biết, tại sao còn hỏi tôi làm gì.Cứ cho là con gái của Hoàng Chấn Khang thì sao,chúng tôi cũng không tìm đến các người gây khó khăn, thì các vị cũng đừng đến tìm chúng tôi gây khó dễ ",mẹ Hạ dứt khoát quay lưng đi,bà không muốn ở đây một giây phút nào nữa.
"Tôi cần mẫu tóc của con bé Hạ Tiểu Nguyên, tôi càn bản xét nghiệm DAN"
Mẹ Hạ lấy từ trong túi xách ra một chiếc túi nhỏ,bên trong đựng ba bốn sợi tóc đen nhánh,bà đưa đến trước mặt người phụ nữ quyền quý ấy.
"Đây,cầm đi,cầm đi mà xét nghiệm xem bọn họ có phải cha con không,nếu bà không tin đấy là sự thật ".
Đi trên đường một quãng xa Nắng Hạ,bà dừng xe xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Mục Thần.
****** ****** *****"*"
Mục Thần lúc này đang khám bệnh thì nhận được điện thoại của mẹ Hạ Tiểu Nguyên gọi đến,anh chỉ kịp xin lỗi bệnh nhân rồi cầm lên nghe,bên kia là giọng một người phụ nữ trầm ấm.
"Bác sĩ Mục,cậu đang bận sao,tôi có làm phiền cậu không vậy".
Mục Thần dơ tay lên nhìn đồng hồ,bây giờ là chín giờ sáng, chín giờ mười anh còn phải vào phòng phẫu thuật, thật may là mẹ Hạ gọi đến sớm.
"Cháu sắp phải vào phòng phẫu thuật, có chuyện gì vậy cô"
"Mục Thần,cô nhờ cháu môt việc được không "
"Có việc gì cần cháu giúp thì cô cứ nói, cháu giúp được sẽ giúp"
"Được, ngày mai có một người phụ nữ tên Diệp Mẫn mang đến hai mẫu tóc để làm xét nghiệm DAN,dù kết quả thế nào cô mong cháu hãy giúp cô ghi kết quả là quan hệ cha con,việc này rất quan trọng với cô,đặc biệt là Hạ Tiểu Nguyên",mẹ Hạ đi thẳng vào vấn đề chính.
"Chẳng phải cháu cũng rất thích con gái cô sao,cô cũng muốn con bé thành đôi với cháu chứ không phải Hoàng Minh Vũ".
Mẹ Hạ nhớ lại cuộc gọi bà nghe thấy của Diệp Mẫn khi vừa đến quán cafe,bà ta có gọi cho một bác sĩ tên Mạnh ở bệnh viện Trung Ương hỏi về việc xét nghiệm huyết thống, đó chính là lý do vì sao bà lại gọi cho Mục Thần.
Mục Thần im lặng một lúc không trả lời, anh rơi vào suy nghĩ nhưng rồi cũng đưa ra câu trả lời.
"Được,cháu sẽ giúp cô,chỉ cần đó là việc tốt cho Nguyên, cháu sẽ dốc hết sức "