Chỉ Là Yêu Thôi - Chương 09

Tác giả: Lê Tuyết

Mối tình đẹp đẽ ấp ủ cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, cuộc hẹn của Hạ Tiểu Nguyên Và Hoàng Minh Vũ mỗi ngày một nhiều hơn, tuy nhiên điều này không khiến cô chểnh mảng việc học hành. Từ ngày yêu anh, cô biết thì ra con gái nên điệu đà một chút sẽ khiến cho người yêu của mình không thấy quá tẻ nhạt mà vô vị. Có lần được nghỉ học hôm chủ nhật, anh chở cô ra ngoại ô thành phố, nơi đó có cánh đồng bồ công anh bạt ngàn cùng những vườn hoa đầy loại. Những lúc như vậy, anh đều chỉ cầm lấy tay cô vuốt ve mà thủ thỉ "Hạ Tiểu Nguyên, anh yêu em", "Hạ Tiểu Nguyên, em như những bông hoa bồ công anh kia vậy, trắng muốt mềm mại khi chạm và da thịt anh làm anh sảng khoái đến lạ thường ", "Hạ Tiểu Nguyên, hãy cứ đẹp như những bông hoa kia nhưng đừng vô định bay theo gió đi xa, anh sẽ không tìm được ". Chỉ một câu nói phát ra từ miệng anh đã làm cô sung sướng hạnh phúc không thôi, tháng ngày đó tươi đẹp biết bao nhiêu. Tuổi thanh xuân mấy ai có được khoảnh khắc vui vẻ đến thế, hãy cứ tận hưởng đi chẳng cần biết ngày mai ra sao
Ngồi dựa vào vai anh,hít thở hương hoa lan tỏa, cô thấy lòng bình yên đến vậy.Vị ngọt của tình yêu càng ngày cô càng say đắm, anh là ai mà khiến cô tâm trí rối bời đến thế. Anh cứ bước vào tim cô một cách lặng lẽ, ở im đó mà vuốt ve, cho cô những mật ngọt không cưỡng lại được. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô thấy bóng mình trong đó, một người con gái tựa sương mai yếu đuối vô lực cần chỗ dựa. Vòng tay ôm chặt lấy Hoàng Minh Vũ, Hạ Tiểu Thiên dụi dụi trước иgự¢ anh khiến mái tóc rối bù nhưng cô mặc kệ. Người anh rất thơm, mùi thơm từ cái gì cô cũng không biết,là nước giặt, nước hoa hay sữa tắm. Cô chỉ biết cô nghiện nó đến lạ, vòm иgự¢ rắn chắc an toàn là nơi để cô dựa vào, cô ước gì ngày nào cũng chỉ ôm anh như vậy. Bản thiết kế khu đô thị mới cho thành phố bên kia đang thúc giục, mà việc học của cô ngày càng kín lịch, thời gian họ gặp nhau lại ít đi. Cô thật muốn nhờ anh giúp mình hoàn thành nốt nó, nhưng chưa biết mở lời như thế nào.
Kéo nhẹ tay áo anh, cô nói nhỏ "Bản thiết kế họ đang cần gấp, mà em thì không đủ thời gian".
-" Tiểu Nguyên, hay em chuyển đến ở cùng anh đi, như vậy chúng ta sẽ có thời gian cùng nhau hoàn thành nó"
-"Em sợ, làm sao mà chuyển được ra ngoài chứ"
-"Không sao, để anh lo"
Tốc độ làm việc của anh thật nhanh, chẳng mấy chốc Hạ Tiểu Nguyên đã đứng trước một đống hành lí và sách vở. Lúc đến thì chỉ có chiếc vali và một số vật dụng cá nhân, không nghĩ đến lúc đi lại là một đống đồ lỉnh kỉnh này. Sự chuyển đi đột ngột của Hạ Tiểu Nguyên khiến cho ba người bạn cùng phòng thắc mắc không thôi, đang yên đang lành chuyển đi làm gì. Cô chỉ nói qua loa là thời gian này mình làm thêm cho một công ty kiến trúc, nếu cứ ở kí túc xá thời gian khắt khe cô sẽ không thể hoàn thành được, đành phải dọn ra thuê phòng gần trường để tiện đi lại cho bọn họ không nghi ngờ. Nếu họ biết cô chuyển đến nhà Hoàng Minh Vũ, không biết sẽ có chyện động trời gì xảy ra, chắc là cô sẽ phải hứng chịu toàn bộ ánh mắt Gi*t người từ những cô gái yêu thầm anh mất thôi.Hà, Thảo và Huyên giúp cô chuyển đồ xuống,từ xa đã nhìn thấy ở cổng đỗ một chiếc xe của công ty vận chuyển, thấy bọn cô họ chạy lại. Có cần phô trương quá không, có chút ít quần áo và đồ dùng mà gọi cả nhân viên công ty vận chuyển, cô quay sang đứa bạn mà cười xấu hổ.Đến nơi thấy anh đang dọn dẹp phòng dành cho khách, từ giờ cô sẽ ở đây, cùng người cô yêu, lòng Hạ Tiểu Nguyên cảm thấy nao nao.Anh đường đường là thiếu gia con nhà giàu mà lại hạ mình dọn dẹp phòng cô ở. Chuyển nhà rất nhanh mà cuộc sống của cô với anh cũng diễn ra êm ấm đến lạ.
Buổi tối, đeo tạp dề nấu cơm trong phòng bếp, Hạ Tiểu Nguyên khựng lại khi có một vòng tay ôm ngang eo mình, đầu dựa vào cổ cô mà dụi dụi, phả những hơi nóng. Anh gọi cô" Vợ à, anh đã ước ao ngày này từ rất lâu". Xoay người cô lại, anh đưa tay tắt bếp, đôi mắt nhìn cô chăm chú ánh lên những đốm lửa nhỏ. Hạ Tiểu Nguyên lúc này trống иgự¢ đập liên hồi, không dám nhìn anh, cô biết anh muốn gì. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của người mình yêu lên đối diện, anh từ từ cúi đầu xuống ngậm lấy hai cánh môi phiếm hồng hé mở kia. Đôi môi cô run run, hai mắt nhắm lại, để mặc anh dẫn dắt, nụ hôn của anh dịu dàng mà мơи тяớи, ướƭ áƭ mà ngọt ngào. Thì ra hôn người mình yêu lại có cảm giác kì diệu đến thế, càng hôn cô anh càng đắm chìm trong mật ngọt. Đôi tay ôm siết chặt Hạ Tiểu Nguyên vào lòng, anh kháo khát đôi môi kia trong Dụς ∀ọηg, cho đến khi thấy cô mềm nhũn vì khó thở, anh mới buông ra.Vuốt ve khuôn mặt người con gái anh yêu, anh thơm lên làn da trắng nõn mà thủ thỉ "Hạ Tiểu Nguyên, sau này có anh bên em rồi, em có thấy vui không"
Sang hôm sau tỉnh dậy, Hạ Tiểu Nguyên thấy bản thân mình như lật sang một trang mới, con người thay đổi hoàn toàn. Nằm trong căn phòng tự tay anh sắp xếp đồ đạc, nghĩ đến anh đang ngủ chỉ cách cô một bức tường, lại sự việc lúc buổi khiến cô xấu hổ không thôi. Hôm nay là thứ 5,mỗi tuần cô đều có môn học tiếng Pháp vào ngày này, tuy rất muốn nghỉ nhưng chẳng thể bỏ qua được những giờ học thú vị, đành lết xác đi vào phòng tắm. Hoàng Minh Vũ là sinh viên năm ba, nhưng anh không đi học đầy đủ, phần lớn thời gian của anh là ở công ty gia đình học hỏi. Quen biết anh đến nay gần hai tháng nhưng cô cũng không biết công ty nhà anh tên gì, kinh doanh về mảng gì, mà chỉ biết, anh là một con người thiên tài, anh biết kiết trúc, biết vẽ, biết phân tích thị trường chứng khoán. Phải chăng những người có tiền họ chẳng cần đi học mà vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp, xã hội bây giờ đúng là không có gì là không thể. Ra đến ngoài đã thấy đồ ăn sáng bày ở đó, cô cảm thấy áy náy không thôi. Rõ ràng là đi ở nhờ mà bản thân lại ngủ nướng, để chủ nhà là anh phải xuống bếp nấu ăn, cô tự nhủ trong lòng tí đi học về nên mua hai chiếc đồng hồ báo thức, như vậy con heo lười là cô sẽ thay đổi được tật xấu này. Món ăn sáng là mì tôm cà chua trứng, không hiểu từ khi nào, cô lại chỉ thích ăn món này, là vì do anh làm ra hay vì lý do gì khác nữa. Anh với cô cứ như đôi tân lang tân nương trẻ, quấn quýt lấy nhau trong hạnh phúc màu hồng mà chẳng hề hay biết, sóng gió nơi kia đang nổi lên.
Ăn sáng xong, anh đưa cô đến trường, cô chỉ dặn anh để cô xuống ở đoạn ngã tư cách trường 100 mét vì không muốn gây ra phiền phức gì cả. Những lời đồn không dao ấy cô chẳng muốn nghe một chút nào, nó sẽ khiến cô càng thêm mệt mỏi hơn thôi. Vào tiết học, vẫn chọn chỗ ngồi ấy mà dán mắt vào điện thoại, cô chẳng hề hay biết mọi biến động của cô đều được Diệp Khanh thu vào tầm mắt mình. Qua tìm hiểu,Diệp Khanh biết được cô là một cô gái có bộ não phải nói là thông minh hơn người, cứ so với những sinh viên khác, ở độ tuổi của cô giờ này, họ cũng chỉ biết mang sách vở lên giảng đường nghe bài rồi tiếp thu chứ không như cô, đã và đang dần đánh bóng tên mình trong ngành thiết kế. Cô rất chăm chú trong mỗi tiết học của anh, rồi bất chợt anh nhận ra rằng anh quan tâm cô hơn cả cương vị của một người thầy giáo. Tuy tình cảm thầy trò bây giờ không còn hiếm, nhưng anh vẫn muốn tạo cho cô một ấn tượng sâu sắc, biết cô có hứng thú với tiếng Pháp, anh không ngại ngần nhận về mình bài luận bằng tiếng pháp phân tích về biến động của sàn chứng khoán. Vốn bài luận này là để dành cho sinh viên học nghiên cứu sinh, nhưng anh lại muốn cô làm nó, còn anh, sẽ đứng bên mà giảng dạy khi cô có chỗ không hiểu.Tan học, Diệp Khanh thông báo sinh viên Hạ Tiểu Nguyên ở lại rồi đợi cô thu dọn đồ đạc xong, anh dẫn cô về phòng giáo vụ.Cô ngạc nhiên vì không biết giáo sư tìm mình có việc gì, có lâu không, cô đã hứa với anh là sẽ trở về nấu cơm sau khi buổi học kết thúc, không nghĩ đến còn có sự cố này xảy ra. Tuy thắc mắc không thôi nhưng cô vẫn theo chân Diệp Khanh hướng về phòng anh, bên trong tuy nhỏ nhưng đầy dù mọi sách hay và quý. Đưa cho cô những tài liệu liên quan về bài luận, Diệp Khanh nói" Trong vòng một tháng em cần phải làm xong nó. Nếu có gì không hiểu, hãy hỏi tôi, quyển giáo trình này em cầm lấy, bài luận cần được viết bằng tiếng Pháp"
Vừa lật tài liệu cô vừa liếc mắt nhìn giáo sư, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả. Một phần khó hiểu cô chỉ là sinh viên năm nhất khoa kiến trúc, nhưng bài luận này lại dành cho sinh viên nghiên cứu sinh ngành tài chính, vui vì cuối cùng cô cũng có thể thể hiện những gì mình biết, có thể trau dồi thêm kiến thức cho bản thân. "Thầy tin tưởng em sao", "Tôi tin em làm được".
Về đến nhà thấy Hòang Minh Vũ đã nấu xong cơm nước, cô lại muốn nũng nịu chui vào lòng anh mà than thở, chạy vào trong nhà thay dép, cô nằm phịch xuống ghế sôpha lăn lộn mà phẫn nộ. Hà cớ gì không giao cho nghiên cứu sinh của mình làm mà lại đưa cho cô, chê cô có nhiều thời gian rảnh quá hay sao, thời gian bên anh đã không có nhiều, lại phải thêm cái bài luận ૮ɦếƭ tiệt này nữa. "Hoàng Minh Vũ, em muốn nghỉ học lắm rồi"
Từ lúc Hạ Tiểu Nguyên về đến nhà, anh đã chú ý thấy cô có gì đó bất mãn, chắc hôm nay đi học lại có gì làm cô gái nhỏ của anh chướng mắt đây "Sao thế, ai bắt nạt bảo bối của anh vậy, nói anh nghe anh xử cho"
-"Anh nói xem, tại sao lại có vị giáo sư không biết thương học trò mình như thế chứ. Em đã bận rộn như vậy rồi, ông ta còn quẳng cho em cái bài luận phân tích biến động sàn chứng khoán đáng ra nghiên cứu sinh phải làm, mà làm lại bằng tiếng Pháp, yêu cầu một tháng phải xong. Từ mai em chẳng thể cùng anh ăn trưa, vì phải ở phòng vị giáo sư đó làm bài dưới sự giám sát. A.. A.. A.. Em thật muốn nghỉ quách đi cho xong"
Ôm chặt lấy Hoàng Minh Vũ, Hạ Tiểu Nguyên lầm bầm tức giận khiến anh bật cười. Cô bé này anh hiểu, tuy tỏ ra khó chịu nhưng không để lộ niềm vui sướng, anh biết cô thích chinh phục những cái khó, đúng lúc có miếng bánh trên trời rơi xuống, cô cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Anh cũng thương cô vất vả, dự án khu đô thị thành phố đang dần hoàn thành, cứ tưởng được nghỉ ngơi sẽ đưa cô đi đâu đó du lịch cho sảng khoái, không nghĩ đến cô lại vất vả thêm một tháng nữa. Lúc kết thúc bài luận cũng là tết dương lịch, cô nói cô muốn về quê thăm gia đình,anh thì chẳng thể về cùng cô được, bên kia ông nội đã gọi điện sang kêu anh bất cứ giá nào cũng phải có mặt. L.A đã chính thức lên sàn chứng khoán Hoa Kì, đây là một sự kiện lớn của công ty, cùng nghĩa với việc anh phải nhanh chóng lấy được lòng tin của cổ đông và giới thương mại. Đành thất hứa với cô lần này, anh cũng định nhân dịp chuyến đi kia sẽ nói ra ý muốn giải trừ hôn ước, chính thức muốn giới thiệu cô với gia đình. Biết là khó khăn, nhưng tình yêu anh dành cho cô quá lớn, chẳng thể thay đổi được. Xoa đầu cô anh nựng" Thôi ngoan nào, thành công bài luận này, em sẽ được học bổng mà.Cô gái của anh là thông minh nhất, với cả anh nghĩ ba mẹ sẽ tự hào về em lắm. Anh tin em làm được mà, không những vậy còn làm rất tốt"
9h sáng theo giờ Anh Quốc,cô cùng Hà Tiểu Tịnh, Ngọc và Linh xuất hiện tại sân bay quốc tế London, nhìn ngang dọc thấy một dải băng đỏ căng lên cùng dòng chữ "Tập đoàn L.A". Kéo vali bước thẳng về phía đó, cô nói chuyện với người được cho là quản lý của công ty,họ mời các cô lên xe trở về khách sạn. Lần này đi hai tháng, mọi chi phí ăn ở đều được bên L.A chi trả, cô chỉ cảm thấy phiền phức đang đến gần mình hơn thôi.Trở về khách sạn với thân thể mệt mỏi sau chuyến bay đường dài, cô nằm xuống giường mà ngủ. Điện thoại của Lăng Phong hỏi cô đã đến nơi chưa, có mệt lắm không, anh nói vài ngày nữa sẽ sang thăm cô, cô thích ăn gì anh sẽ mang sang cho. Bật cười trước sự quan tâm của anh, Hạ Tiểu Nguyên cảm thấy anh quá coi trọng cô thì phải, cô đi công việc chứ có bỏ đi luôn đâu mà anh suốt ruột chi chứ.Đáng lẽ cô cũng muốn rủ mấy người kia đi thăm quan London nhưng lại thôi, đất trời Ⱡồ₦g lộng vô tình gặp lại những con người độc ác kia, cô không biết sẽ đối diện ra sao nữa.Đành đi ngủ một giấc để ngày mai lấy sức chiến đấu vậy
Tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại reo, cô nhìn số điện thoại Hoàng Minh Vũ nhấp nháy mà thở dài, hắn đã theo cô về lại Anh quốc rồi à.Để mặc điện thoại reo, cô đi thẳng vào nhà tắm mà xả nước,ngâm mình. Khách sạn này tuy không phải đắt nhất nhưng cũng thuộc vào khách sạn đẳng cấp quốc tế, ở đây hai tháng,cô thật không biết L.A tốn bao nhiêu tiền nữa. Quấn chiếc khăn tắm qua loa, cô ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy anh ngồi đó mà hút thuốc, khuôn mặt so với hôm qua càng sưng to hơn, hình như anh không hề chú ý đến nó thì phải. Cầm quần áo để thay, cô ngồi xuống giường nói chuyện "Có chuyện gì mà anh đến tận đây"
-"Em không nghe điện thoại của tôi, thì tôi phải đến tìm thôi".Anh vừa nói vừa nhăn mặt lại, có vẻ động đến vết thương, giờ cô mới nhìn kĩ anh bị nặng hơn cả Lăng Phong. Suy cho cùng cô là nguyên nhân gây nên mọi hiểu lầm, cũng không làm khó anh gì cả, chỉ lặng lẽ lại chiếc vali, lấy ra một ít thuốc, ngồi xuống đối diện anh mà thoa.Giống như trước kia, anh thường nựng má cô mà thơm, bàn tay ấy mềm mịn biết bao. Sau ngần ấy năm xa cách, đôi tay này đã trở lên cứng rắn hơn, chặt chẽ hơn, chỉ cần dùng chút lực là cô không thể nào thoát ra được, cô cứ để mặc cho anh ôm mình.
Tiếng điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai, cô đứng dậy khỏi anh đi cất thuốc về vị trí của nó. Chỉ nghe thấy anh nói giọng dịu dàng mà trước kia anh luôn dùng nó để dỗ ngọt cô" Ừm, anh vừa mới về,anh ăn rồi, em cùng ba mẹ ăn trước đi", sau đó lại " Có chứ, anh có mua quà cho em, thư kí Lâm đã chuyển đi rồi, em chưa nhận được sao". Trái tim nhói một cái, cô bất động quay lại nhìn anh. Anh đứng đó chỉ cách cô vài mét mà tưởng như xa xôi vạn dặm, hoa trôi sông nước, biết là chẳng thể nhưng tại sao vẫn yếu lòng mà quan tâm. Cho dù năm năm trước hay năm năm sau, sự che chở anh vẫn dành cho cô gái đó,mà anh không biết cô ta đã độc ác Gi*t ૮ɦếƭ đứa con của họ ra sao.Anh nâng niu cô ta như bông hoa sứ, vậy thì tại sao, anh còn ở nơi này cũng cô mập mờ làm gì chứ. Mặc kệ anh đang nghe điện thoại, cô mở cửa đi ra ngoài ban công, thành phố ngập ánh đèn rực rỡ, nhưng lòng cô lại tăm tối đến lạ, vết thương lại tiếp tục bị khoét sâu ra.
Hoàng Minh Vũ nhìn bóng lưng cô mà thở dài, cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra trái tim dễ tổn thương. Biết là cô chẳng muốn nhìn thấy mình nhưng chẳng thể quay người bước đi. Cứ như thế một người đứng ngoài ngắm nhìn thành phố, ánh mắt xa xăm vô định, người bên trong nhìn người bên ngoài mà tan nát con tim.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc