Sáng tỉnh dậy lúc 7 giờ khiến cho Hạ Tiểu Nguyên cảm thấy giấc ngủ vẫn còn chưa đủ, cô muốn ngủ thêm.Nhưng thói quen tật xấu gì cũng phải thay đổi, bây giờ cô đã là sinh viên đại học, không thể ngủ nướng khi còn ở nhà nữa. Hôm nay có tiết học tiếng Pháp, cô cần phải đến sớm. Tuy tiếng Pháp của cô rất tốt nhưng cái tính ham học hỏi đã in sâu vào máu, cô chẳng thể bỏ lỡ được. Là bạn cùng phòng nhưng lại không cùng khoa, cùng ngành, nên cô chỉ có thể đi một mình, vẫn là lên lớp không có ai nói chuyện. Nhưng thật không ngờ là Huyên, cô bạn đanh đá kia lại có húng thú với tiếng Pháp, mà có thật hứng thú với tiếng Pháp hay không nữa, hay là giáo sư dạy môn đó. Đừng nghe thấy từ "giáo sư" mà nghĩ đó chắc phải là một ông già hói đầu bụng phệ nhé. Ngược lại, Hạ Tiểu Nguyên nghe nói vị giáo sư này vô cùng trẻ, mới chỉ 27 tuổi,đẹp trai,vừa trở về trường nhận giảng không lâu.Mà có đẹp hay không đối với cô không quan trọng, cô đã có anh-Hoàng Minh Vũ rồi. Nghĩ đến trưa nay sẽ đến nhà anh cùng phác thảo bản kiến trúc mà cô thấy hồi hộp khó tả.
Bước vào lớp đã chật kín chỗ ngồi, nam nữ có đủ nhưng chủ yếu phần đông là nữ, sức hút của vị giáo sư này đúng thật là ghê gớm. Tìm cho mình một vị trí gần như khuất bóng, Hạ Tiểu Nguyên ngồi xuống. Chỗ này tuy tầm nhìn khó nhưng không sao, cô vẫn có thể nghe giảng được. Không biết Huyên đã tìm được chỗ ngồi chưa, cô ấy ngồi ở chỗ nào nữa. Haizz
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao ráo bước vào, lớp học rầm rộ lên tiếng khen ngợi. Cô cũng không để ý cho lắm, mắt nhìn vào điện thoại nghiên cứu bài kiểm tra tiếng anh cấp 8 mà cô sưu tầm được, trong đầu lẩm nhẩm ra đáp án.Mải chăm chú, cô không hề biết vị giáo sư đó đang điểm danh đến tên mình, không thấy ai trả lời, thầy nói lại:
-Hạ Tiểu Nguyên, ai tên Hạ Tiểu Nguyên
Lần này là giật mình nghe thấy thật, cô đứng lên:
-Em thưa giáo sư. Và sau đó,là cuộc đối thoại bằng tiếng Pháp
-Em học khoa nào
-Khoa kiến trúc thầy
-Em nghĩ sao khi chúng ta nên học tiếng Pháp, và em thấy tiếng Pháp có khó không
-Thật ra bộ não con người hoạt động rất cận lực, mọi người cứ nghĩ tiếng Pháp sẽ khó học nên ngay từ khi bắt đầu đã chán nản, nhưng thật ra không phải vậy. Theo em nghĩ, tiếng Pháp có điểm hay của chúng. Rất tình cảm như con người nước Pháp vậy
-Ồ, em nói tiếng Pháp rất tốt
-Cảm ơn giáo sư, em cũng chỉ biết chút ít
Tiết học diễn ra sôi nổi,một phần vì vị giáo sư này cũng không mấy khắt khe, một phần nữa vì cách giảng của thầy thật dễ hiểu, khiến Hạ Tiểu Nguyên học hỏi được rất nhiều. Tuy nhiên,thứ cô để ý trên hết là quyển giáo trình tiếng Pháp mà giáo sư có, cô đã đi tìm khắp thư viện mà không được, thật sự muốn có nó mà.
Tan tiết học là 11 giờ trưa, cô đang đi thì Huyên từ đâu vỗ vai khiến cô suýt chút nữa chao đảo, miệng tủm tỉm:
-Thầy Diệp đẹp trai thật ấy, lại vui tính nữa
-Thầy Diệp... Có dạy chúng ta sao
-Ê, cậu có bị ấm đầu không vậy. Thầy giáo dạy chúng ta môn tiếng Pháp ấy
-À, mà Diệp gì...
-Trời ạ! Thế vừa nãy cậu không nghe giới thiệu à. Thầy ấy tên Diệp Khanh
-À, đẹp thì đẹp cũng có liên quan gì tới mình đâu
Hai cô bạn cứ trò chuyện với nhau mà chẳng hề hay biết Diệp Khanh đã nghe thấy hết, trong lòng cảm thấy cô sinh viên này thật thú vị. Không có ánh mắt ngưỡng mộ như bao sinh viên khác, cô trầm tính nghiêm túc mà nghe giảng. Thi thoảng anh thấy cô liếc nhìn quyển giáo trình của mình mà ánh mắt sáng lên, chắc là cô vô cùng thích nó chăng. Nhận công việc là một giảng viên của trường đại học A,Diệp Khanh nhận lệnh về quản cậu em họ ngang bướng kia của mình. Nhưng đã mấy ngày rồi, cũng không gặp được thằng nhóc đó, chị gái anh thì luôn thúc dục anh công tác tư tưởng cho Minh Vũ thật nhanh về chuyện đính hôn. Bản thân anh thì không đồng tình với hôn nhân định ước như vậy, nhưng biết làm sao bây giờ, thằng nhóc sinh ra đã là người thừa kế, không nghe không được. Vốn tưởng chuyến đi về Việt Nam này tẻ nhạt, không ngĩ rằng lại tìm được một niềm vui thú ở một sinh viên, anh bật cười đi thẳng về phòng của mình sau giảng dạy
Điên thoại có chuông, cô nhấc máy nghe:
-Em tan học chưa, anh đợi em ở công trường
-Anh đợi em một lát, em qua
Chạy nhanh về phía cổng trường,Hạ Tiểu Nguyên đã thấy Hoàng Minh Vũ đứng đó. Hôm nay anh đi một chiếc BMW, người mặc bộ vet sang trọng trông anh đứng đắn mà nghiêm nghị, thoang thoảng hơi thở vị đàn ông trưởng thành chứ không phải cậu thanh niên xốc nổi. Ngồi lên xe, anh chở cô về phía chung cư nơi anh sống.Tòa chung cư rất cao, nằm trong khu đô thị dành cho những người có tiền, anh nói anh ở tầng 28.Trong nhà không khí dịu nhẹ thoang thoảng hương hoa lài, mọi đồ vật đều là những thứ đắt tiền, Hạ Tiểu Nguyên choáng ngợp. Cuộc đời cô từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy và được chạm vào những thứ có tiền chắc gì đã mua được kia.Anh nói:
-Xin lỗi em nhé. Hôm nay cô giúp việc xin nghỉ, nên chưa có cơm ăn. Em ngồi đợi anh một lúc, anh nấu
-Không sao, nhà bếp ở đâu em giúp anh
Mở tủ lạnh thấy nguyên liệu đủ cả, phải đủ cho một người ăn trong một tháng, cô suýt xoa. Lấy ra một ít tôm, mực, một quả dứa, cà chua, cô làm món hải sản nấu chua cay. Anh thì cắm cơm và lấy ra 5 quả trứng, cô hỏi:
-Anh thích ăn trứng
-Trứng sốt cà chua, anh chỉ làm được mỗi món đó
Hai người chăm chú trong nhà bếp chỉ khoảng nửa tiếng đã có một bữa ăn thịnh soạn, nhìn đồng hồ lúc này đã gần 12giờ, ai cũng thấy đói. Ngồi xuống ăn đĩa trứng sốt cà chua mà anh làm, cô thấy vị thật lạ, còn lạ về cái gì cô cũng không biết nữa. Thì ra khi yêu rồi, họ luôn muốn tìm hiểu sở thích của người đối diện, Hạ Tiểu Nguyên và Hoàng Minh Vũ cũng vậy. Ăn xong, anh cùng cô rửa bát, trông họ không khác gì một cặp vợ chồng mới cưới, nghĩ đến đó má cô lại đỏ bừng như lửa đốt. Món tráng miệng là một đĩa kem chuối, ăn ngon vô cùng, có vẻ cô giúp việc của anh biết rất nhiều công thức, cô thầm nghĩ lần sau nếu gặp cô ấy sẽ học hỏi nhiều hơn.
Anh vào phòng lấy ra một tờ giấy A0 khổ to, đặt chiếc laptop trước mặt, 乃út chì và thước cùng những bản thiết kế liên quan, họ tập trung trao đổi ý kiến. Lấy mẫu nhà chung cư anh đang ở, anh góp ý cô nên thiết kế theo lối hiện đại nhưng nên dùng tông màu sang sủa, vị trí nhà bếp không cần quá rộng nhưng phải gọn và không chương mắt vì cồng kềnh. Phòng khách chỉ cần một chiếc bàn nhỏ đặt chính giữa, vị trí tầng và sàn nhà cách nhau chỉ tầm 3,5m là ổn. Nên dùng loại xi măng sắt thép của Đông Á, tỉ lệ cân đối, sàn nhà thì tùy theo sở thích mỗi hộ dân cư mà chọn đá lát, tuy nhiên nên chọn màu trắng đen xen kẽ sẽ không quá màu mè và cho người ở cảm giác dịu nhẹ.Vừa nói tay anh vừa thoăn thoắt phác thảo mọi ngóc ngách trên mặt giấy, cô ngồi bên chăm chú lắng nghe mà tiếp thu vào bộ não. Cô góp ý thêm:
-Rèm cửa em thấy nên để màu tối, như màu vàng nâu, thêu hoa chi tiết không cầu kì, chất vải thì phía công ty họ sẽ tự tìm. Cửa sổ bây giờ thay vì dùng cửa nhựa hoặc gỗ họ thích dùng cửa kính hơn, như vậy mỗi sáng thức giấc, chỉ cần kéo rèm là họ có thể nhìn ngắm toàn thành phố buổi sớm mai
-Anh thấy ý kiến này hay đó
Mới chỉ lên phác thảo mà đã mất cả chiều công sức của hai người, đến khi vẽ chi tiết sẽ mệt mỏi và vất vả lắm đây. Ngọn tóc rũ xuống, Hoàng Minh Vũ đưa tay vén ra sau tai cô. Cô có làn da trắng hồng không tì vết, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng hé mở. Nhìn chằm chằm vào nó, anh thật muốn ngấu nghiến một cái, nhưng chỉ dừng lại ở suy nghĩ thôi. Anh muốn cô từ từ chấp nhận mọi sự tiếp xúc gần gũi hơn nữa, nhưng chưa phải lúc này. Đồng hồ điểm 5 giờ, anh nói:
-Ăn cơm tối xong anh đưa em về
-Ở đây có rạp chiếu phim không anh
-Em muốn đi sao. Vậy để anh nấu cơm, mình ăn sớm anh dẫn em đi
-Vâng, vậy đi
Đến rạp chiếu phim là lúc 7giờ, anh dẫn cô đi chọn một bộ phim về tình cảm, mua một túi bắp, cả hai nhanh chóng vào tìm ghế của mình. Tay anh cầm chặt lấy tay cô, họ không nói gì nhưng trong lòng ai cũng xốn xang. Máy chiếu chiếu đến cảnh người con trai vì hôn ước gia tộc mà chấp nhận xa người mình yêu,cho đến khi vài năm sau tự chủ được cuộc sống của mình, quay về thì nữ chính đã ૮ɦếƭ.Nam chính tuyệt vọng mà hối hận,dường như muốn ૮ɦếƭ đi nhưng cuối cùng vẫn phải sống tiếp vì trách nhiệm gia tộc. Đoạn phim lấy đi bao giọt nước mắt của người xem, nhưng vào đôi mắt Hạ Tiểu Nguyên thì lại thật cẩu huyết,cô quay sang nhìn Hoàng Minh Vũ bên cạnh mà trầm ngâm. Trên đường đi về, cô hỏi anh:
-Nếu anh là nhân vật nam chính,anh sẽ làm gì
-Sẽ bảo vệ em cho dù mất đi tất cả.. Nhéo má cô anh nói
-Em sẽ không ngốc như nhân vật nữ chính, không đến được với nhau thì cũng không cần phải tìm đến cái ૮ɦếƭ. Thay vì đó hãy sống thật tốt để người kia yên lòng
Đoạn phim chỉ là cảnh dàn dựng nhưng lại khiến Hoàng Minh Vũ phải suy nghĩ, vì không bao lâu nữa anh và Hạ Tiểu Nguyên cũng sẽ giống như thế. Nhưng thay vì chấp nhận, anh sẵn sàng bỏ tất cả, kể cả quyền lợi của mình để được bên cô. Không giàu sang, không có những mưu mô đấu đá thương trường, anh cùng cô trở về vùng núi cô sinh ra, xây một ngôi nhà nhỏ, làm một công việc bình thường, nó giản dị biết bao.Ba mẹ anh tuy bên ngoài hạnh phúc, nhưng chẳng ai biết, trong tim họ đều cất giấu một bóng hình khác. Họ đến với nhau vì hôn ước thương mại, còn anh, là sản phẩm của cuộ hôn nhân thương mại đó. Mọi thứ anh có ai cũng đều muốn mà không được, nhưng thứ họ có được anh lại không thể với tới. Cho đến ngày gặp cô, anh mới cảm nhận được hơi thở thật sự của cuộc sống. Cô như ánh nắng chiếu sáng vùng tăm tối nơi anh, nụ cười của cô, giọng nói của cô làm anh chìm đắm không tài nào thoát được. Họ cứ nắm tay như vậy đi trên con đường đầy lá rụng
Tức giận nhìn hai người đàn ông kia lần nữa, Hạ Tiểu Nguyên đi thẳng một mạch ra ngoài. Mọi chuyện cô không muốn vỡ lỡ cuối cùng toàn công ty đều biết, rồi họ sẽ chỉ chỏ cô ra sao đây, tháng ngày yên bình của cô chấm dứt từ cái ngày Hoàng Minh Vũ xuất hiện.Trở về phòng làm việc cô đã thấy Hà Tiểu Tịnh bên trong từ lúc nào,đối với cô, có lẽ người cô thân thiết nhất, không đề phòng là cô ấy.
-Sao vậy, bọn họ nói hai vị giám đốc đánh nhau vì cậu
-Mình không ngờ sự việc lại thành ra thế này
-Rốt cuộc có chuyện gì Tiểu Nguyên
-Mình... Hoàng Minh Vũ với mình từng có mối quan hệ người yêu
-Trời ơi... Thảo nào mình thấy anh ta luôn nhìn cậu bằng ánh mắt kì kì.. Thì ra là như vậy, rồi sao mà chia tay
-Anh ấy... Anh ấy ngủ cùng với người con gái khác trên chiếc giường của chúng mình đúng ngày sinh nhật. Tận mắt mình đã nhìn thấy, bọn họ quấn lấy nhau.. Hạ Tiểu Nguyên run rẩy nói
-Đây là lý do cậu luôn từ chối sang L.A sao. Là vì không muốn gặp lại anh ta
-Mình đã cố gắng quên đi nhưng những nỗi đau đó luôn bủa vậy lấy mình. Mình cũng ngờ Hoàng Minh Vũ với Lăng Phong là bạn
-Vậy giờ cậu định tính sao, có định đi Anh quốc nữa không
-Phải đi chứ, công việc là công việc, mình đã hứa với Lăng Phong là sẽ cố gắng làm tốt
-Mình ủng hộ cậu, cố lên, cậu còn có bọn mình nữa
Quá khứ đã ngủ yên nhưng dư âm vẫn còn đó, Hạ Tiểu Nguyên mở điện thoại vào mục nhật kí, thì ra đã xa cách năm năm 4 tháng 23 ngày,anh có thời gian đẹp đẽ bên vị hôn thê, cô lao đầu vào những dự án lớn nhỏ.Suốt thời gian qua, cô luôn ngắm nhìn anh thay đổi trên từng tờ tạp chí phát hành hàng tháng.Bất giác nhận ra, có những thứ chẳng thể đơn giản như mình nghĩ, cũng giống như anh đã từng nắm tay cô nói "Hạ Tiểu Nguyên, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hãy tin anh". Và cô đã tin, đã cứ ngu ngốc như một con rối nhìn anh xuất hiện bên người con gái ấy khi anh nói anh đang học, anh đang ở công ty. Anh kiên nhẫn cùng cô ta chọn chiếc váy màu trắng sữa mà anh chẳng hề hay biết, cô đã từng nhìn nó biết bao nhiêu lần khi đi ngang qua. Sự xuất hiện của Minh Nguyệt như một dấu chấm hỏi cho sự khúc mắc khờ dại của tuổi trẻ mà cho đến khi ra đi, cô mới biết thì ra mọi thứ là do cô cố chấp ảo tưởng và cũng chỉ có cô một mình cố gắng.
Anh sinh ra đã đứng trên sự xa hoa của đồng tiền, cô lớn lên trong sự lao động vất vả của cha mẹ. Nơi anh ở như một cung điện nguy nga không thiếu thứ gì, còn nơi cô sống mọi thứ vật chất còn ngổn ngang không đầy đủ, hai thái cực cách nhau rất rất xa nhưng cố tình đến gần để dính lại, đến khi tách đôi là một khoảng vỡ.Khi cô đau đớn, chỉ nghĩ đến cái ૮ɦếƭ để giải thoát thì người đau lòng cho cô chỉ có ba mẹ. Họ trách cô sao dại dột mà bỏ lỡ tương lai vì một người phụ bạc,càng nghe mà cô càng cảm thấy xót xa.Mái tóc mẹ đã có những sợi trắng, bàn tay đã nhăn nheo nhiều vết chai sạn, đúng là như vậy. Quanh năm quần quật ruộng đồng, mẹ không còn giữ lại được làn da trắng của tuổi ba mươi, khóe mắt đã có nhưng vết chân chim rõ rệt.Ba càng ngày sức khỏe càng xuống dốc,còn cô thì lại nằm đây đau lòng quên sống vì một con người phụ tình, có đáng hay không. Đã từng lặp lại câu hỏi đó rất nhiều lần nhưng chẳng tìm được đáp án thật tâm từ đáy lòng, cô biết, thì ra cô yêu anh nhiều hơn cô nghĩ
Tắt máy tính, đóng cửa phòng lại, cô xuống tầng hầm lấy xe đã nhìn thấy bóng Lăng Phong đứng đó. Khuôn mặt anh lúc này sưng húp lên và tím bầm, cô không khỏi xót xa. Là lỗi tại cô, là do cô không dứt khoát với Hoàng Minh Vũ nên anh mới như vậy, là cô biết, anh xót xa cho cô vào đêm mưa ấy. Tiến về phía xe, cô nói: " Em đưa anh về, ngày mai em phải đi Anh Quốc,em sẽ gọi điện cho bác sĩ Vương, ông ấy sẽ kê thuốc cho anh. Để càng lâu sẽ càng sưng và tím hơn đó". Anh nhìn cô, môi mím chặt nói:"Không đi có được không, anh sẽ thay người khác". Cô quay qua nhìn anh mà lòng phức tạp, anh vì không muốn cô khó xử khi giáp mặt Hoàng Minh Vũ mà sẵn sàng tìm người thay thế, nhưng cô không thể vì một chuyện riêng tư cá nhân mà ảnh hưởng đến cả tập đoàn A.T. Lần này đi Anh Quốc sẽ chẳng có những tháng ngày yên bình,mọi chuyện của ngày xưa sẽ bị bới phanh phui lên càng thêm rắc rối."Em không sao, anh đừng lo. Giữa em và Hoàng Minh Vũ không còn quan hệ gì nữa, em sẽ không để cho anh ta quấy rầy em. Với cả, bên Anh Quốc gia đình anh ta đều ở đó, Minh Nguyệt nếu biết có sự xuất hiện của em sẽ không để cho anh ta gặp em đâu. Em đưa anh về, anh còn chưa ăn tối nhỉ. Hôm nay em sẽ nấu cơm cho anh, anh nhớ khi về đến nhà lúc tắm rửa đừng để nước chảy vào vết thương, sẽ rất xót đó"
Lăng Phong sống ở một ngôi biệt thự cách chỗ cô không xa, trước kia khi cô mua ngôi nhà đó, anh có ý định mua cạnh cô cho dễ đi lại nhưng cô từ chối. Cô đâu còn là 乃úp bê dễ vỡ nữa đâu mà sợ sệt chứ, với cả tòa nhà nơi đó cũng thuộc vào nơi cao cấp, hệ thống an ninh chặt chẽ không lo xảy ra sự cố gì. Đi thẳng vào gara nhà anh, ánh đèn dọi vào một chiếc xe đang đỗ ở đó, cô quay sang nhìn Lăng Phong ánh mắt phức tạp. Hoàng Minh Vũ đang đứng đó, tay cầm điếu thuốc lá nhưng không hút, ánh lửa lập lòe đỏ ỏn cứ cháy để lại những tàn thuốc rơi xuống đất. Lăng Phong nắm chặt tay, phẫn nộ, sự tức giận lại trào dâng. Khó khăn lắm cô mới an ủi anh nguôi giận, bước xuống xe đi thẳng về nơi Hoàng Minh Vũ đang đứng, đối diện anh nhỏ giọng:" Anh đến đây làm gì", " Không đến thì tôi làm sao nhìn thấy được cảnh em xót xa cho tên Lăng Phong kia được hả. Tôi cũng bị thương không kém gì hắn, sao em không quan tâm tôi", "Anh về đi, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa. Ngày mai tôi sẽ sang Anh quốc, tôi sẽ không bỏ dự án này, cũng mong anh đừng can dự vào cuộc sống của tôi". Trầm tư suy nghĩ một lát, cô ngẩng đầu nói tiếp " Tôi và Lăng Phong dự định sau khi kết thúc dự án sẽ đính hôn, mong anh sẽ chúc phúc cho tôi và anh ấy". Nghe đến hai từ "đính hôn", ánh mắt Hoàng Minh Vũ đanh lại, anh Ϧóþ chặt vai cô đối diện mình, gằn từng chữ"Đừng bao giờ có cái suy nghĩ đó, tôi sẽ không để em thực hiện được cái lễ đính hôn quái quỷ kia, biết không". Nói rồi anh quay về phía xe, lao ✓út đi trong sự phẫn nộ, Lăng Phong ngồi trong xe mà mỉm cười nhưng lòng chua chát, cô nói vậy để bảo vệ anh nhưng thật ra là cô đang đánh lảng Hoàng Minh Vũ.Cô nói dối là sẽ đính hôn với anh để trọc giận Hoàng Minh Vũ, vậy thì cứ như lời cô nói,dù thế nào, anh cũng muốn lễ đính hôn đó phải thực hiện được