Người phụ nữ vừa đi vừa nói:
- Tôi họ Trịnh, em gọi chị là chị Trịnh được rồi. Công ty chúng ta là công ty kinh doanh thương mại, bên tài vụ có ba nhân viên, kế toán chỉ còn lại một người. Em làm thử ngày đầu xem xem, nếu có thể thì ở lại làm xong tháng này.
Mạc Nhan chỉ có thể vội vàng đi theo.
Kỹ thuật nghề nghiệp không có, lúc đầu đương nhiên cũng khó làm.
Mạc Nhan mơ hồ với những con số thu chi, cô chỉ gặp qua những thứ này trên sách, chỉ có thể mặt dày đi hỏi một kế toán trẻ khác, kết quả đối phương cũng nhăn mặt nói:
- Tôi trước đây cũng chưa điền qua, những cái này đều là qua tay kế toán cũ xin nghỉ làm, em xem tôi đến báo cáo tài sản năm cũng chưa làm xong.
Báo cáo chưa xong ở chỗ chưa nêu tài sản và quyền lợi phụ trách – hai mặt không cách nào scó ố liệu đồng nhất, cái này cần phải làm tỉ mỉ.
Mạc Nhan đến phòng hồ sơ tìm số liệu cũ, sau đó dựa vào cách thức trên đó viết hồ sơ mới. Y Liễn giữa đường đến xem cô, thuận tay giúp cô mang cơm, đồng cảm nói:
- Rất phức tạp, tớ hiểu…
Mạc Nhan cắn răng:
- Cậu không biết chứ, tớ xem những biểu đồ này đều sắp nôn rồi.
Y Liễn cười:
- Thật à? Mấy tháng rồi? Hay bố đứa trẻ là sư huynh Thanh Thu trong game online Kiếm Vũ đó?
Mạc Nhan chấn động, nhớ thời cấp ba, Y Liễn là người đơn thuần bao nhiêu. Các sư huynh đều nói không sai, đại học là nơi biến người ta thành yêu quái, nếu cuối cùng không biến thành yêu, vậy nguyên nhân chỉ có là thiên thần.
Mạc Nhan lặng lẽ rơi lệ:
- Bố đứa trẻ còn đang ở vương quốc Mỹ trồng bắp…
Họ chỉ xem như trêu đùa, nói cười xong lại thôi, nhưng có người thì không phải thế.
Thì là ngày đầu tiên Mạc Nhan đi làm, tin tức liên quan đến cô không cánh mà bay khắp:
- Thấy hai cô gái hôm nay mới đến không? Là người cao hơn một chút, đừng xem cô ấy không đến nỗi nào, nhìn có vẻ ngoan ngoãn, thực ra trẻ tuổi còn chưa kết hôn mà đã có thai rồi.
Hai người ở phía sau thì thì thầm thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ là hai bà mẹ có máu mặt, đối với những chuyện tám này luôn thích xen vào mấy câu.
Mạc Nhan muốn điên lên, cái tin này rốt cuộc là từ đâu mà có? Cô trước đây chỉ có nói giỡn với Y Liễn một lần, sao lại truyền đi nhanh chóng, càng truyền càng thật.
- Nghe nói đàn ông cũng không quản…con gái bây giờ không thể so với chúng ta lúc đó, cởi mở như thế, một chút cũng không chú ý giữ gìn…
Y Liễn đập bàn:
- Cuối cùng là ai ăn no lại đi tạo ra cái tin vịt này?!
Mạc Nhan thấy cô tức đến sắc mặt cũng thay đổi, cơn tức cũng dần dần nguôi đi, quay lại khuyên cô:
- Thôi thôi, đại khái là chúng ta giỡn quá đà, có người hiểu nhầm.
Y Liễn nhìn cô:
- Cậu tin “thanh giả tự thanh” (người trong sạch không cần lên tiếng thanh minh mọi chuyện cũng tự rõ ràng) không?
Mạc Nhan…
- Không tin.
- Đúng, tớ cũng không tin…
Gần đến lúc tan ca, chị Trịnh đến phòng tài vụ.
Động tác của Mạc Nhan rất nhanh, đã chỉnh lý xong chứng từ của tháng.
Chị Trịnh kiểm tra một chút, gật đầu:
- Không tệ, em ở lại làm xong tháng này nhé.
Chị đi ra đến cửa lại quay người lại, nhã nhặn trong từng chữ nói:
- À, đúng rồi, tuy không liên quan gì đến công việc, nhưng về phương diện cuộc sống nên chú ý chút, không nên tùy tiện nói việc riêng ở trong công ty. Công ty chúng ta có những nhân viên là họ hàng của ông chủ, tương đương với nửa ông chủ, em nghĩ như thế có ảnh hưởng xấu biết bao.
Mạc Nhan trong chốc lát bị đống băng.
Sự thanh bạch trên thực tế của cô còn đó, nhưng hôm nay trên danh nghĩa hoàn toàn không tồn tại nữa rồi.
Y Liễn an ủi cô:
- Cậu đừng có quá buồn phiền, ở đây tính cả nhân sự hậu cần tài vụ chạy vạy, tổng cộng mới có năm mười người. nói cách khác, biết tác phong cuộc sống của cậu có vấn đề cũng chỉ có mấy người, Trung Quốc chúng ta không thiếu nhất đó chính là người.
Mạc Nhan lắc lắc đầu:
- Có người an ủi như cậu sao…càng an ủi càng thêm phức tạp, tớ làm xong tháng này có tiền lương là đi, không đến nữa.
- Tớ còn cho rằng cậu sẽ nói làm xong hôm nay sẽ không làm nữa.
- Giỡn gì thế, hôm nay xong đi thế có phải là hôm nay tớ làm không công sao?
Công ty thương mại tư nhân đó gần ngoại ô thành phố, nhân viên đi làm và tan giờ không thuận tiện. Còn công ty dù sớm dù muộn đều kiểm tra thẻ, có lúc chỉ chậm mười mấy giây, hiển thị thời gian trên đồng hồ chấm công là muộn một phút.
Lúc sáng sớm ngày đông ởGiang nam mây thường dày, đặc biệt lạnh, muốn ra khỏi chăn lúc sáng cần rất nhiều nghị lực.
Mạc Nhan rất chu đáo, thấy đồng nghiệp cùng phòng vì để kịp thời gian quên ăn sáng, thì thuận tiện mang theo hai phần. Cô từng bị tiếng xấu, chỉ có thể dùng phẩm chất chu đáo tỷ mỷ để làm cho mọi người quên đi vấn đề tác phong cuộc sống của mình.
Lúc bận rộn trong phòng làm việc, mọi người khó tránh khỏi tám mấy câu, nội dung tám từ chuyện các sao đến chuyện trong công ty. Nhân viên tài vụ Tiểu Hồng là hoạt bát nhất, thời gian nghỉ ngơi cô đến ngồi chỗ ghế Mạc Nhan, thân mật vỗ vai cô nói:
- Em gặp chị Trịnh rồi nhỉ? Nghe nói quan hệ của cô ấy và ông chủ chúng ta rất đó đó, không thôi sao làm được phó giám đốc? Cô ấy không thích nhất là thực tập sinh như các em, thường là trẻ hơn, xinh đẹp hơn cô ấy là đều không thích.
Mạc Nhan lúc đầu cũng bất ngờ, cô không có quyền phát ngôn gì, lại không muốn im lặng, nên chỉ cười nói:
- Không phải chứ?
Tiểu Hồng tiếp tục nói:
- Bà già này, khi có việc hay không có việc cũng luôn tìm cách chỉ ra cái sai của tôi, cô ta cố ý đó.
Mạc Nhan nghĩ thoải mái, sợ rằng đó mới là chân tướng?
Tuy từng nghe sư huynh sư tỷ thực tập nói qua một số chuyện vặt, nhưng thật sự tự mình trải qua là không giống nhau. Cô có thể là có tinh thần che đây, cái bệnh này quả là không nhẹ.
Như thế cũng bận rộn đến cuối tháng, Mạc Nhan tính toán làm ra xong bản báo cáo năm phức tạp, trong giây lát chỉ cảm thấy bản thân quanh mình đầy hào quang, trong lòng mãn nguyện.
Đại khái là mấy ngày gần đây quá mệt, kỳ sinh lý đến sớm, Mạc Nhan mua thuốc chống đau và uống với nước nóng, tiếp tục ôm bao nóng gõ dự toán cuối kỳ.
Giữa đường đi nhà vệ sinh, đúng lúc nghe Tiểu Hồng ở phía trong nói:
- …trước đây có bác sỹ nói với tôi, như Mạc Nhan là vì do phá thai quá nhiều lần, mới bị đau, cần phải uống thuốc chống đau…những đàn ông trong phòng làm việc bên ngoài còn cho rằng người ta là con gái thuần khiết, sớm tám trăm năm trước thì đã không phải rồi.
Mạc Nhan như bị sét đánh, lúc cô chưa kịp nghĩ phải làm gì, tay đã tự động mở cửa, vô ý để tiếng cửa kêu cái rầm.
Mạc Nhan đứng ở đó, thấy mấy khuôn mặt lúng túng, trong đó Tiểu Hồng là lúng túng nhất.
Đức Giê-hô-va nói, khi người khác đánh vào mặt trái của bạn, bạn nên đưa nốt mặt phải của mình ra cho người khác đánh.
Phật nói, người nhịn nhớ hận, là vì không sợ.
Nho gia cũng có nói, lùi một bước trời cao biển rộng.
Mạc Nhan cảm thấy đầu óc rối lên, ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ lung lung. Cô thậm chí còn nhớ lại lúc xưa giờ đi xem triển lãm từng thưởng thức qua bức “Gào thét”, cô giống như nhân vật trong bức họa chỉ có chút khác khác vậy, đứng ở một không gian hoàng hôn tối tăm, trong lòng gào thét ở nơi hoang vắng.
Sau này, cô có cơ hội kể lại chuyện này với Nghiêm Tiêu, đặc biệt là kể về sự thay đổi tư duy lúc đó của cô, từ phương Đông đến phương Tây, từ cổ đại đến hậu hiện đại. Nghiêm Tiêu lại không tin, còn nói cô hồ đồ, bịa đặt, chỉ trong thời gian ngắn mấy giây nào có thể nghĩ nhiều như thế.
Trên thực tế, sắc mặt của Mạc Nhan chuyển từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ, sau đó không chịu được sự khống chế của đại não và bắt đầu giáo điều người khác:
- Một người con gái, sao có những tư tưởng nhơ bẩn như thế? Nói chuyện thị phi sau lưng người khác, nói có thành không, nói không thành có, còn dương dương tự đắc, lẽ nào đạo lý làm người đơn giản như thế mà cô cũng không hiểu? Còn bố mẹ, thầy cô của cô thì sao, từ trước đến giờ không dạy cô sao? Tôi có thể nói với cô, hành vi như thế của cô, tôi có thể coi là phỉ báng ! Tội phỉ báng có thể phạt tù treo 3 năm!
Mạc Nhan tức giận.
Tiểu Hồng bị dọa cho khóc.
Thế giới hỗn loạn.
Sau khi Y Liễn biết chuyện này thì vô cùng kinh ngạc, bình luận:
- Mạc Nhan, cậu được chủ nhiệm cao trung chúng ta phù trợ hộ thân rồi…
Sau mấy ngày được linh hồn chủ nhiệm lớp phù trợ, kỳ thực tập cũng đến hạn kết thúc.
Đường về nhà đã được sắp xếp. Con đường qua lại thường ngày vẫn thế, một số đoạn xuống cấp càng thêm lạnh lẽo, chỉ có điều là thêm không khí mấy ngày lễ Tết.
Mạc Nhan cầm phong bì tiền lương, cười nói tiếng cảm ơn với chị Trịnh.
- Tôn chỉ của chúng tôi, thường là nhân tài thì sẽ không bỏ qua.
Chị Trịnh mỉm cười nói:
- Đương nhiên, có lẽ em không đồng ý, hơn nữa sau này còn có nhiều cơ hội tốt hơn.
Đây là lời khách sáo, chứ không phải là lời lôi kéo hiền tài.
Mạc Nhan gật gật đầu, mỉm cười:
Nếu như sau này em có gì thay đổi, em nhất định sẽ đên đây để xin làm ở vị trí đó, thật đó.
Mùa xuân của thành phố cực ngắn, ngày hôm qua còn gió lạnh khắp nơi, thì hình như trong nháy mắt đã chuyển sang mùa hè.
Cảnh biện luận luận văn tốt nghiệp, những hình ảnh của sinh viên mang áo cử nhân trong khuôn viên trường, cảnh này cảnh khác đều lưu lại dấu ấn lúc đó.
Nghiêm Tiêu về nước đúng lúc kịp vòng biện luận thứ nhất. Máy quạt trên trần nhà kêu ì ạch, cuối cùng bật điều hòa cũng không làm giảm độ nóng trong phòng, tiếng nói chuyện xì xào, tiếng giấy đưa qua đưa lại, làm người ta thêm buồn ngủ.
Mạc Nhan đang ngồi ôm cằm dựa vào cửa sổ phòng học, ngồi trơ ra trước đề cương ôn tập.
Bên ngoài cửa sổ, một đám sinh viên đang cười nói chụp hình dưới gốc cây.
Khuôn viên trường, màu sắc của chia ly.
Anh mập thi học lên cao học của trường, mà nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh tiến sĩ đều ở khu trường cũ, ắt phải chuyển chỗ.
Theo lời của anh mập mà nói, thì là “Khu trường mới là sự bi ai của mỹ học hiện đại, chiếm diện tích và số lượng đất lớn, nhưng là một nền văn mình không khai hóa”, còn khu trường cũ từ khi thành lập trường đến nay, lịch sử lâu đời, bên trong còn lưu lại không ít mái hiên ngói đỏ của kiến trúc thời dân quốc, “gián và côn trùng ở lầu ký túc e là trăm năm thành tinh rồi.”
Mạc Nhan sợ nhất là gián, anh mập có nói hay đến mấy cũng quyết không đến khu trường cũ xem cảnh quan.
Nghiêm Tiêu để lỡ thời gian thi cao học, trực tiếp gửi hồ sơ đến một công ty IT ưng ý nào đó.
Anh mập đá chân, miệng đang ngậm đũa nói:
- Nghiêm Tiêu, vì ơn thầy cho phép cậu xuất sĩ, nếu không sẽ thay tổ quốc lãng phí một nhân tài lớn.
Mạc Nhan nhịn không nổi cười nói:
- Anh mập, anh cũng quá giả dối.
Anh mập đẩy đẩy đôi kính trên mũi, cười nói:
- Sư muội Mạc Nhan gần đây tu luyện điểm môn học tình yêu rất cao nha, sư huynh đây rất đố kỵ.
Mạc Nhan khiêm tốn trả lời:
- Đâu có, ba năm mà đến điểm năm cũng không đủ, điểm đủ qua mà thôi.
Anh mập tức giận nói:
- Anh đến điểm một cũng không được! Đâu có cái lý đó chứ.
Mạc Nhan nhìn kỹ cặp kính không tròng của đối phương:
- Sư huynh, kính của anh là kính 0 độ à? Em nhớ là trước đây anh không cận thị mà.
Anh mập chuyển từ tức giận sang vui vẻ nói:
- Tiểu sư muội của khoa anh nói, như thế này là đặc biệt nho nhã.
- Uh uh, vị tiểu sư muội đó đối với anh có ý không tốt…
Nghiêm Tiêu mỉm cười nói:
- Đằng sau sự nho nhã cũng có thể là bại loại, cũng giống như đằng sau y phục là cầm thú vậy.
Mạc Nhan sực tỉnh ra:
- Anh Nghiêm Tiêu, anh ở nước “bắp” đã chịu sự đả kích gì vậy…
Câu nói này rất độc.
Trên phố sinh viên là ánh sáng chiếu rọi.
Thế giới này hình như biến thành tinh thể, trong suốt tận cùng, cũng lung linh tận cùng.
Anh mập bước lên phía trước nhất cười nói:
- Mình sau này kết hôn cũng có thể viết như thế này, nam tính, người văn hóa, trong sáng, đàn ông số một…
Mạc Nhan nhìn điện thoại trong tay rung lên, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc liền lập tức ấn nút nghe. Đầu dây bên kia điện thoại giọng mẹ Mạc Nhan vừa nói vừa khóc:
- Tiểu Nhan, bố con nhập viện rồi… ung thư dạ dày….bác sĩ nói là giai đoạn cuối, trách chúng ta sao không đưa đi bệnh viện sớm…
Mạc Nhan đờ ra sững sờ, trong sự lo lắng hoài nghi là mình nghe nhầm.
Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối…những danh từ đơn như thế đáng sợ biết bao….
Cô nhìn phía trước, con đường này hình như không có điểm dừng, một mạch dài đến nơi không thể thấy được. Chỉ có thể đưa tay với đến, chỉ cách một bước với cái bóng phía trước.
Mạc Nhan đưa tay nắm lấy, chốc lát không nói được lời nào.
Nghiêm Tiêu không kịp phòng bị. người phía sau lao tới, sau đó ôm chặt áo của anh không rời tay, mà trên phố sinh viên lúc này người qua kẻ lại không ít.
Anh có chút lung túng, chuyển đầu lại nhìn gương mặt của Mạc Nhan, tim chợt rung lên, với phương thức không kịp phòng bị đó. Anh kéo tay của cô nói:
- Em sao thế?
Mạc Nhan có chút không kịp phản ứng:
- Mẹ em vừa điện nói bố em nhập viện rồi… là ung thư dạ dày.
Anh mập đang nói lan man không nghỉ mở to miệng, đứng khựng lại ở đó trông rất khó coi.
Nghiêm Tiêu hỏi:
- Bệnh viện nào? Anh và em đến đó.
Mạc Nhan đáp nhỏ:
- Bệnh viện ung bướu…
Nghiêm Tiêu lập tức gọi xe, may mà phàn ứng của Mạc Nhan rất bình tĩnh, không khóc không làm ồn, anh nói câu nào thì nghe và làm theo.
Chờ họ vội vội vàng vàng đến bệnh viện, lại bất ngờ phát hiện đó chỉ là một trò đùa.
Bố Mạc Nhan mang áo quần bệnh viện nằm trên giường bệnh, sắc mặt quả thật là rất xấu. Mẹ của Mạc Nhan lại ngồi ở ghế phòng bệnh cô đơn rơi lệ.
Nghiêm Tiêu hỏi tình hình bác sĩ ở bên ngoài phòng bệnh.
Vị bác sĩ lật lật hồ sơ bệnh án, ngữ khí ôn hòa:
- Là hệ dạ dày kém dẫn đến xuất huyết, vì phát hiện có chút trễ, người bệnh lâm vào tình trạng thiếu máu. – Ông gấp hồ sơ lại rồi bổ sung thêm một câu – Sau này cai thuốc cai rượu, chăm sóc bồi dưỡng tốt thì không sao.
Giáo sư đại học bây giờ đều ra ngoài kiếm tiền, bố Mạc Nhan cũng là một trong số đó, làm cố vấn cho doanh nghiệp bên ngoài, có nhiều tiệc này tiệc khác, kết quả là uống rượu khiến cho hư người đi.
Vậy “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối” rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Mạc Nhan lập tức như sống lại, tức tối đi ra bên ngoài:
- Thật là, đâu ra kiểu dọa người thế chứ?!
Nghiêm Tiêu vội kéo cô:
- Được rồi, được rồi, dọa người còn hơn là biến thành thật.
Mạc Nhan cuối cùng cũng vào lại phòng bệnh.
Nghiêm Tiêu đứng ở bên ngoài, thấp thoáng cũng có thể nghe được giọng nói chuyện của gia đình bọn họ, chầm chậm nở một nụ cười.
Chú Mạc là người nghiêm khắc, Mạc Nhan lúc nhỏ đối diện với ba đến làm nũng cũng không dám, còn dì giống như đứa trẻ, Mạc Nhan thường nói mẹ của cô có trái tim thiếu nữ, còn bản thân cô hầu như lại bình tĩnh chín chắc, chỉ có khi trước mặt mình là khác, chỉ có ở trước mặt mình…
Tiếng điện thoại rung, anh đi đến cuối hành lang nghe điện thoại.
- Nhầm lẫn, là xuất huyết dạ dày, cậu không cần hỏi nhiều. – Nghiêm Tiêu vừa nhấc điện thoại là liền chặn ngang lời của đối phương.
Giọng của anh mập đắc ý:
- Nghiêm Tiêu, cậu nhận đi nhé, thực ra thì cậu rất thích tiểu sư muội của chúng ta. Cậu chưa thấy cái biểu cảm lúc đó của mình đâu, hehe.
Nghiêm Tiêu dừng lại một lúc, sau đó mỉm cười nói:
- Tớ thực ra cũng không dự định là không nhận.
Anh mập ha ha cười hai tiếng:
- Vậy sau này cậu chuẩn bị làm thế nào?
Đổi vị trí tay cầm điện thoại, ngữ khí của Nghiêm Tiêu rất thư thái:
- Tớ không muốn làm người qua đường, chỉ muốn làm người cuối cùng.
Sau cuối cùng còn có cuối cùng, cái cuối cùng đó là vô tận…
Anh mập càng thêm đắc ý:
- Cậu không có ưu thế, nếu như àm được thì cậu sớm đã làm được rồi, không lý nào lại để cho đến tận bây giờ, chờ đến lúc mọi người quen hết nhau rồi thì còn gì là cảm giác mới mẻ?
- …cậu gọi điện thoại là để nói chuyện này sao?
- Đương nhiên là không phải, lát nữa có bữa tiệc chia tay, cậu tới không?
Nghiêm Tiêu trả lời một cách dứt khoát:
- Được thôi, bây giờ tớ về trường.
Anh gửi tin nhắn cho Mạc Nhan rồi vội vàng rời bệnh viện. lúc này có lẽ cũng chẳng có ai để ý anh đi hay chưa đi.
Lúc mới đến nơi khác có cảm giác không quen, khi về nước rồi lại vẫn còn cảm giác không quen.
Vừa mới xuống máy bay cảm giác đầu nặng chân nhẹ rất mệt mỏi, sau đó không để ý ngày đêm chuẩn bị biện luận luận văn, cho đến khi rảnh rỗi mới phát giác ra là chênh lệch múi giờ căn bản vẫn chưa đổi lại được.
Nghiêm Tiêu rất đau đầu.
Sau khi hồ sơ gửi đi, rất nhanh đã có phản hồi, kết quả là đến phỏng vấn viết, người coi phỏng vấn là sư huynh trước anh ba khóa, sau khi hỏi xong về vấn đề công việc, trêu anh nói:
- Trạng thái tinh thần của cậu thật là thảm không thể nhìn nha.
Nghiêm Tiêu chỉ có thể cười nói:
- Chênh lệch múi giờ vẫn chưa đổi lại được.
Nguời coi phỏng vấn đứng dậy bắt tay với anh:
- Có tin tức liên quan, chúng tôi sẽ thông báo cho cậu sớm nhất có thể.
Về đến nhà, Nghiêm Tiêu đúng lúc gặp Mạc Nhan đi thăm bệnh từ bệnh viện về,bèn hỏi:
- Sức khỏe của chú tốt hơn rồi chứ?
Mạc Nhan gật gật đầu, nhìn anh quay người mở cửa, vội hỏi:
- Sư huynh, nhà anh có quyển Thuế pháp không? Em muốn mượn xem xem.
Bố Nghiêm Tiêu dạy thương mại, chắc sẽ có sách loại đó.
Anh nghĩ một chút, xem có ấn tượng gì với quyển sách đó trên giá không:
- Nếu không thì em vào tìm xem, anh không để ý lắm.
Mạc Nhan cởi giày, đang lúc tiến vào phòng sách, bỗng thấy một đám đen đang lộn qua lộn lại trên sôfa, giơ bốn chân lên, đôi mắt đen nhánh mở to, im lặng nhìn cô.
Là loại chó hồ ly nhỏ, hình dáng ngốc nghếch.
Nghiêm Tiêu bước đến:
- Em họ anh đến ở vài ngày, còn đem theo thứ đó.
Anh mấy ngày nay mất ngủ, nghe tiếng vuốt của chó hồ ly cọ trên thảm nhà. Mất ngủ càng thêm nghiêm trọng.
Mạc Nhan Oh lên một tiếng rồi bước hai bước, con chó đó đứng dậy từng bước. Cô dừng lại nhìn nó, nó mở to đôi mắt nghiêng đầu nhìn cô một cách ngốc nghếch.
Mạc Nhan nhịn không được cười:
- Nó xem ra hình như có chút ngốc ngốc.
Nghiêm Tiêu nghĩ đến bảng thành tích màu đỏ của cô em họ, nhỏ giọng nói:
- Ai nuôi thì nó giống người đó…
Chó hồ ly nhẹ nhẹ chạm vào tường, đôi mắt đen nhánh nhìn cô một cách vô tội.
Mạc Nhan trong nháy mắt ૮ɦếƭ trân ra.
Cô cúi lưng ôm nó:
- Nhưng rất đáng yêu.
Nghiêm Tiêu lấy ra quyển sách trên giá:
- Thuế pháp.
Mạc Nhan luyến tiếc không nỡ:
- A, cảm ơn. Vậy ngày mai em lại đến mượn cuốn khác.
Nghiêm Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu em có thời gian không bằng giúp anh trông cô em họ nhé, biện pháp gì cũng được, chỉ cần em bắt em ấy làm xong bài tập. Anh quản không nổi nó.
Mạc Nhan thấy rất kỳ lạ, giáo dục theo kiểu của Nghiêm Tiêu thế mà lại không có tác dụng:
- Em họ anh cơ bản thế nào?
Nghiêm Tiêu mở ngăn kéo, rút ra bảng kết quả:
- Em tự xem đi.
Bảng điểm tiểu học bây giờ đã không giống với họ học lúc đó, không dùng hệ điểm 100 mà đổi sang hệ A, B, C, D. Mạc Nhan xem toàn là điểm không đủ qua, nói không suy nghĩ:
- Em họ anh và anh trên phương diện này không giống nhau…
Chỉ vì đã từng trải qua, Mạc Nhan mới hiểu rõ tại sao Nghiêm Tiêu dạy không tốt. Cô em họ đó sống nội tâm, không nghịch ngợm, người khác nói gì cũng gật đầu đáp ứng, nhưng trong nháy mắt nghe tai trái thì ra tai phải. Mạc Nhan vừa giảng cho cô bé nghe một phương trình đơn giản nhất, cô bé ngồi nghe ngoan ngoãn, nghe xong thì quên.
Tóm lại, không kể bạn nói gì, cô bé đều lập tức quên ngay.
Cô em họ duy nhất chỉ quan tâm con chó hồ ly ngốc nghếch đó, tý chút lại muốn ôm nó.
Mạc Nhan chỉ có thể dùng phương pháp bỉ ổi nhất, ςướק đi con chó hồ ly, chờ cô bé nghe hiểu một chút kiến thức thì cho cô bé ôm con chó một chút, nếu bài tập viết đi viết lại hai ngày thì dắt cô đi mua thức ăn cho chó và đồ chơi.
Nghiêm Tiêu thì lại rất rảnh rỗi, dựa vào ghế xem phim nguyên bản, nhiều nhất là chờ đến giờ ăn cơm thì gọi điện thoại kêu người đưa tới.
Mạc Nhan khinh thường nói:
- Anh Nghiêm, anh không phải tìm một công ty mà bán thân sao?
Nghiêm Tiêu hai chân dài vắt vào nhau, nhìn chằm vào màn hình:
- Tìm rồi, thứ hai tuần sau mới bắt đầu thời kỳ thử việc.
Năm ngày sau khi phỏng vấn, thì nhận được thư trả lời của phòng nhân sự, nói anh ngày thứ hai đến và công việc đầu tiên là báo danh.
- Lẽ nào anh không tìm thêm mấy công công ty để đề phòng lỡ may ra sao?
- Tìm thêm mấy nơi? Nhưng chỗ khác tương đối mà nói, đều không có giá trị.
Mạc Nhan thật muốn nôn ra máu, dạy cô em họ câu thành ngữ:
- Ý nghĩa của khái niệm sai số, tức là sự sai sót hay sự bỏ lỡ ngoài ý muốn. cũng giống như anh của em nói to giọng hùng hồn như thế, sau này nhất định sẽ gặp sai sót ngoài ý muốn, vì vậy làm người cần phải khiêm tốn. Ah, nói khoác mà không biết hổ thẹn nghĩa là có người nói lớn mà không thèm quan tâm, hiểu chưa?
Nghiêm Tiêu quay đầu lại nhìn.
Sai sót bất ngờ, thực ra sớm đã có, không ắt cứ gì phải đợi sau này.