“Rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì ở bên trong!!” Úc Tiện đi tới đi lui bên ngoài phòng bệnh, sự ghen tị trong lòng càng tăng lên , “Nói điều gì không thể để cho tôi biết.”
Ưng Lê đoán được bọn họ đang nói gì, nhưng không thể nói trực tiếp cho Úc Tiện, cũng che giấu giúp: “Chắc là dặn dò A Tranh sau này phải chăm sóc em thật tốt.”
Úc Tiện dừng lại, vẻ mặt mất tự nhiên quay mặt đi: “Tôi cần anh ta phải chăm sóc chắc.”
Ưng Lê nhìn không nói lời nào, đứng một bên cười nhẹ
Một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, hốc mắt Úc Tranh ửng đỏ, anh hời hợt: “Úc Tiện, em vào đi.”
Úc Tiện không rõ lý do, cau mày đi vào
Mà Úc Tranh dựa vào tường, sắc mặt mệt mỏi.
Ưng Lê đi qua đỡ tay anh, hỏi câu hỏi không muốn hỏi đã trăn trở trong lòng bấy lâu: “Có phải…..thời gian không còn nhiều?”
Úc Tranh ừ nhẹ một tiếng, xoay người lại ôm cô vào lòng, như thể làm vậy mới có thế hấp thụ thêm nhiều năng lượng.
Chóp mũi Ưng Lê cay cay, dang tay ôm chặt anh: “Bà ấy rất vất vả, chống đỡ lâu như vậy.”
“Anh biết, cho nên…..” Anh thử bình tĩnh chấp nhận sự thật này.
Đến lúc hai người tiến vào phòng bệnh thêm lần nữa, Úc Tiện đang đứng khóc một bên, nhưng lúc này không ai có tâm trạng để an ủi cậu.
Thư Nhược Tình thấy Úc Tranh và Ưng Lê dắt tay nhau đi vào, như đang cố gắng chống đỡ chút hơi thở cuối cùng, cười nói với Ưng Lê: “Tiểu Lê, làm phiền con, cảm ơn con.”
Ưng Lê không nhịn được rơi nước mắt, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng trước mắt là một mảng mơ hồ.
Có vẻ như mọi chuyện được theo ý nguyện, khóe môi Thư Nhược Tình nở nụ cười mãn nguyện, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Vào lúc này bác sĩ Vương đi vào kiểm tra dấu hiệu sống của Thư Nhược Tình, cuối cùng, thông báo thời gian tử vong.
Lễ tang tổ chức theo yêu cầu của bà, tất cả mọi thứ tổ chức đơn giản. Khi sinh ra bà vui mừng đến với thế giới này, hiện giờ cứ lặng lẽ rời đi.
Ngày đưa tang trời đổ cơn mưa nhỏ, đây là cơn mưa sau chuỗi ngày nắng kéo dài, chào đón thêm một đợt mưa dầm.
Ưng Lê đứng trước bia mộ nhìn ảnh Thư Nhược Tình, bức ảnh khi bà mới 25 tuổi. Ảnh này là do bà tự chọn, giống như quay ngược thời gian về mấy chục năm trước, không buồn không lo, không biết mọi khó khăn của cuộc sống sau này.
Sau khi tang lễ kết thúc, Úc Tranh và Úc Tiện đứng trước bia mộ không muốn đi.
Ưng Lê muốn ở bên cạnh Úc Tranh, vì thế đi đến bảo Ngu Uyển Thục, Ưng Thanh Vân và Ưng Kỳ đi về trước.
Ngu Uyển Thục cũng coi như là người từng trải, bà nói nhỏ với Ưng Lê: “Con chịu khó khuyên hai đứa nhiều chút, người đi rồi mà cứ như vậy cũng không phải chuyện tốt.”
Ưng Lê gật đầu: “Con biết rồi, lúc về mọi người nhớ chú ý an toàn.”
Mưa tuy nhỏ nhưng đủ làm ướt tóc ba người, Ưng Lê im lặng đứng ở bên cạnh.
Úc Tranh là người phản ứng lại trước, anh dùng tay che đầu Ưng Lê, không biết làm sao với cô: “Sao em không đi về cùng mọi người.”
“Chỉ có hai người ở lại đây, em lo lắng.” Ưng Lê xoa dịu bầu không khí, “Em sợ hai người sẽ đánh nhau.”
“Bọn anh không phải đứa trẻ con, đánh cái gì mà đánh.” Úc Tranh vẫn không buông tay, đứng đó che đầu cho Ưng Lê, “Chúng ta cũng chuẩn bị trở về thôi, đừng ở đây hứng mưa nữa.”
Anh nói xong, thấy Úc Tiên vẫn đứng bất động, nửa túm nửa kéo người dẫn đi.
“Đừng kéo tôi, tôi muốn ở lại thêm lúc nữa!!” Đôi mắt Úc Tiện hồng hồng phản kháng.
Lúc này Úc Tranh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Úc Tiện mang theo cảm giác áp bức: “Em có đứng thêm một lúc mẹ cũng không thể sống lại, nếu em bị cảm anh còn phải phí sức lực để chăm sóc em.”
Úc Tiện giật mình, sắc mặt càng thêm ảm đạm, nhưng lập tức phản bác lại: “Ai cần anh phải chăm sóc!!”
***
Tịch Thịnh lái xe chở hai người về biệt thự Đông Đình Sơn, dọc theo đường đi không khí trong xe rất im lặng.
Nhưng Úc Tranh vẫn luôn nắm tay Ưng Lê, như kiểu sợ hãi sẽ phải xa cách.
Qua nhiều ngày lo liệu việc tang lễ, Ưng Lê dùng mắt thường cũng có thể thấy Úc Tranh đã gầy đi, vốn đã nhìn rõ được mấy xương gồ ở quai hàm, giờ lại càng thêm rõ.
Ưng Lê dắt Úc Tranh vào nhà, dịu dàng hỏi: “Em làm sườn muối tiêu cho anh ăn nhé?”
Úc Tranh gật nhẹ đầu: “Được.”
Anh dừng lại, kéo Ưng Lê đến nhà tắm, cầm khăn mặt treo ở đó lau tóc cho cô: “Tóc ẩm ướt phải lau trước đã, nếu không sẽ bị cảm.”
Ưng Lê ngửa đầu nhìn anh, cười: “Bây giờ đang là mùa hè, sẽ không bị cảm.”
Úc Tranh dừng động tác lại, sắc mặt hết sức nghiêm túc: “Em muốn anh phải đau lòng thêm nữa à? Nỗi đau trong này còn chưa hồi phục hết đâu.”
Bỗng dưng trong lòng Ưng Lê mềm nhũn, ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích: “Được rồi, vậy anh cũng tự lau cho mình đi.”
Hai người thay bộ quần áo mới sạch sẽ, Ưng Lê đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm món sườn muối tiêu mà Úc Tranh muốn ăn.
Cô mới lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, xoay người lại, đã thấy Úc Tranh kề sát vào người mình, giống như sợ sẽ không nhìn thấy cô đâu.
“Anh ngồi bên kia chờ em.” Ưng Lê dịu dàng nói, “Chỗ đó có tầm nhìn tốt lắm, có thể nhìn rõ em.”
Úc Tranh cau mày suy nghĩ, hình như đang cân nhắc xem trong hai nơi này thì nơi nào thích hợp hơn. Qua mấy giây, anh mới chậm rãi đi đến ngồi xuống giữa bàn, chỉ có ánh mắt luôn nhìn Ưng Lê.
“Ngoài trừ khi livestream, đây lần đầu tiên em bị người khác nhìn chằm chằm trong lúc nấu ăn đấy.” Ưng Lê cười, vì có Úc Tranh, có vẻ như cô càng căng thẳng hơn.
Úc Tranh chống cằm, nhìn Ưng Lê phát biểu: “Cái đó có thể nói rằng, lần sau khi livestream anh có thể ở bên cạnh giúp đỡ em.”
Ưng Lê không ngờ anh cố chấp với việc đó đến vậy, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn quyết định dỗ anh: “Được.”
Úc Tranh cong khóe môi, thỏa mãn cười cười.
Không chỉ làm sườn muối tiêu, Ưng Lê còn làm thêm bát canh, cô hy vọng Úc Tranh ăn thêm nhiều chút, ít nhất lấy lại được chỗ thịt đã mất trong mấy ngày nay.
Úc Tranh không có khẩu bị ăn uống lắm, nhưng vì đây là công sức cố gắng của Ưng Lê, anh muốn ăn nhiều thêm mấy miếng.
***
Buổi tối, vì tóc Ưng Lê dính mưa nên cô quyết định đi tắm trước, cô cũng bảo Úc Tranh đi tắm rửa.
Chờ đến lúc tắm xong, cô lại suy nghĩ phải làm thể nào để khôi phục lại tình thần sa sút của Úc Tranh.
“Em đưa anh đi xem phim.” Ưng Lê kéo Úc Tranh vào phòng xem phim, thuận tiện chọn một bộ phim ngọt ngào, giúp anh thả lỏng tâm tình.
Đây là bộ phim ra mắt từ lâu rồi, nam chính là Thẩm Nam Hà. Khi đó còn rất trẻ tuổi, vì có khuôn mặt đẹp trai nên có rất nhiều fan nữ mê đắm.
“Trước kia mẹ em là fan của Thẩm Nam Hà, khi đi hẹn hò với ba cũng phải dẫn đi xem phim của Thẩm Nam Hà.” Ưng Lê cười nói.
Úc Tranh dịu dàng nhìn Ưng Lê: “Em thì sao, có hâm mộ ngôi sao nào không?”
Ưng Lê lắc đầu: “Thỉnh thoảng nghe mấy ca khúc, nhưng không đu idol quá cuồng nhiệt.”
“Nghe ai hát?” Úc Tranh hỏi thêm.
Ưng Lê trả lời thẳng: “Thích nghe nhạc của Trì Uyên và Bạc Kiến Từ.”
Úc Tranh biết Trì Uyên và Bạc Kiến Từ, dù là vẻ ngoài hay tài năng đều rất xuất sắc, ngay lập tức sắc mặt sa sầm lại.
“Ngay cả dấm chua này mà anh cũng muốn ăn?” Ưng Lê bất đắc dĩ, “Bọn họ không còn độc thân nữa rồi.”
Úc Tranh nắm chặt tay cô: “Thật ra anh không kém hơn so với bất kỳ ai.”
“Em chưa từng nói anh kém.” Ưng Lê cong môi, trêu anh, “Nếu Úc tổng yếu kém thì cả thế giới này sẽ không có ai lợi hại.”
Bộ phim đang chiếu đến đoạn Thẩm Nam Hà theo đuổi nữ chính, đủ các loại chiêu trò lời tâm tình, khiến cho nữ chính đỏ mặt, tim đập nhanh.
Ưng Lê nghiêm túc xem phim, rất cảm động vì câu chuyện tình cảm trong phim, không hề phân tâm dù chỉ một ít.
Úc Tranh thì không tập trung xem phim tý nào, gần như tất cả ánh nhìn đều đặt trên người Ưng Lê, thấy cô cười sẽ cười theo, thấy cô buồn sẽ buồn theo.
“Đoạn này buồn cười lắm.” Ưng Lê chỉ vào màn hình đang chiếu phim cho anh, lúc này mới phát hiện Úc Tranh nhìn cô chăm chú, ngây ngẩn cả người.
Úc Tranh khẽ thở dài, kéo Ưng Lê ôm vào lòng: “Tại sao trước đây khi anh tìm em để kết hôn, em lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.”
Cô rất tốt bụng, ngược lại làm cho anh thấy áy náy.
Ưng Lê nghĩ là anh muốn nói gì đó, thấy vậy chỉ cười nói: “Em nhìn trúng ngôi biệt thự này đó, nhưng quá đắt. Em đang định đi tìm anh trai để vay tiền, kết quả nó đến tay mà không mất một đồng nào.”
Úc Tranh biết đây không phải nguyên nhân thật sự, anh siết chặt tay ôm Ưng Lê vào sâu trong иgự¢, giọng nói khàn khàn: “Em biết trước khi mất mẹ đã nói những gì với anh không.”
Ưng Lê nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết, có phải nói anh phải tự chăm sóc cho mình thật tốt không?”
“Mẹ bảo anh phải sống vì bản thân.” Úc Tranh thản nhiên nói, không nghe ra được cảm xúc gì, “Trước kia anh vì mẹ, vì ông nội cũng vì Quân Diệu, cố gắng sống thành dáng vẻ mà họ mong muốn, nhưng hiện giờ tất cả bỏ lại anh mà đi……..”
Anh ngừng lại, dùng giọng điệu trịnh trọng lại kiên định: “Mà lần này anh muốn sống vì em, trở nên thật xuất sắc, chỉ vì là người đàn ông của em.”
Đại não Ưng Lê dừng hoạt động trong nháy mắt, khi*p sợ không nói lên lời, tim đang đập nhanh điên cuồng không thể khống chế.
“Em không cần trả lời anh.” Úc Tranh mím môi, “Đây chính là chuyện anh muốn làm.”
Bỗng nhiên Ưng Lê nhớ đến mấy lời anh nói ngày hôm đó, ngước mắt nhìn anh hỏi: “Anh nói nhất kiến chung tình với em?”
“Có vấn đề gì không?” Úc Tranh khẽ cười, “Hay là do em nghi ngờ mị lực của mình?”
“Lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau là ở trên xe, bởi vì chuyện nhầm lẫn….” Ưng Lê mím môi, “Anh nhanh vậy?”
“Thật ra anh vẫn luôn biết chuyện hôn ước, chuyện em là vợ chưa cưới của anh.” Đã đến bước này rồi, Úc Tranh không giấu diếm nữa, cười yếu ớt giải thích, “Cho nên đối với em không xa lạ gì.”
Ưng Lê ngạc nhiên, không thể tin được: “Anh nói cái gì?”
Ông nội qua đời khi Úc Tranh đang học lớp 11, trước khi ông đi đã tìm Úc Tranh dặn dò rất nhiều việc, chuyện đầu tiên chính là chuyện này.
Ngày đó tuy Úc Tranh còn nhỏ, nhưng đã có dáng vẻ ổn định chững chạc, anh nhìn cô gái mỉm cười tự nhiên trong ảnh: “Ông nội, chuyện hôn ước có thể giao cho con tự mình quyết định không?”
“Cháu không hài lòng?” Ông nội nhíu mày, “Cô bé nhà họ Ưng có gốc rễ đàng hoàng, môn đăng hộ đối, còn nữa nhìn vẻ ngoài và cả nhân phẩm đều rất tốt, không có gì để bắt bẻ.”
Vẻ mặt Úc Tranh cố chấp: “Nhưng chuyện hôn ước này là do mọi người tự quyết định, không thèm hỏi qua ý kiến của con và cô ấy. Nếu cô ấy có người mình thích thì không phải con thành vật cản trở ạ.”
Ông cụ Úc suy ngẫm một lúc, mới than nhẹ: “Cháu và ba cháu thật sự không giống nhau, có lẽ năm đó là ông đã sai phương pháp rồi.”
Úc Tranh cúi đầu: “Chuyện hôn ước cứ gác lại một bên không nói đến đi ạ, nếu có duyên phận, có lẽ sau này sẽ gặp lại.”
“Tùy cháu.”
……….
Úc Tranh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ưng Lê, nhếch môi: “Lần mà em lên nhầm xe anh, thực ra anh đã nhìn thấy em từ sáng sớm hôm đó rồi.”
Mặc dù thấy kinh ngạc khi thấy Ưng Lê lên nhầm xe, nhưng không bằng gặp cô nhất kiến chung tình.
Mãi sau này nhìn lại, anh mới hiểu được, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đã là duyên phận.