Nhìn theo xe Úc Tranh rời đi, Ưng Lê thầm thấy may mắn vì giờ đang là buổi tối, độ nóng trên mặt tuy tăng lên nhưng không dễ dàng khiến người khác chú ý.
Cô sờ sờ hai má, nghĩ lại vừa nãy ở trên xe cô bị bắt phải lựa chọn, chỉ cảm thấy hai má càng lúc càng nóng.
“Bắt buộc….phải chọn à?” Ưng Lê do dự hỏi.
Úc Tranh thản nhiên nhìn cô chăm chú: “Đúng.”
“Tôi chọn A Tranh.” Ưng Lê không còn do dự, cái này dễ gọi ra miệng hơn cái kia.
Úc Tranh cười nói: “Lần sau đừng quên.”
Ưng Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Cô về đến nhà, nhớ đến đôi mắt hút của người kia như thấy mình bị ma xui quỷ ám, không hiểu tại sao lại đồng ý.
“Không ngờ người nhà cậu đồng ý nhanh vậy luôn, mình còn tưởng phải lâu lâu cơ.” Qúy Nghiên gọi điện thoại đến, rất tò mò với kết quả.
Nói tóm lại Ưng Lê luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ sao á, cô nói chuyện: “Sao mình có cảm giác Úc Tranh làm như thật ý, mình diễn không được tự nhiên bằng anh ấy.”
“Tốt xấu gì cũng là người nắm quyền Quân Diệu, rõ ràng khả năng diễn xuất phải cực kỳ xuất sắc. Úc Tiện là em trai anh ta, mới debut diễn xuất bộ đầu tiên đã nhận được giải ảnh đế, có lẽ là gen di truyền của gia đình.” Quý Nghiên nói tiếp, “Cái này gọi là nhập diễn.”
Ưng Lê nghe cô ấy nói vậy đột nhiên mỉm cười: “Hóa ra mình diễn còn chưa đến, chưa đến mức gọi là hoàn hảo.”
“Là do Úc Tranh quá xuất sắc, không thì cậu thử đổi thành người khác đi xem thế nào, gia đình cậu đồng ý mới là chuyện lạ.” Quý Nghiên chậc chậc hai tiếng, “Mình vẫn chưa chúc mừng cậu từ yêu đương đến kết hôn đâu.”
Ưng Lê khó xử: “Cậu đang chúc mừng mình hay đang cười nhạo mình đấy.”
“Ghen tỵ quá, một năm sau cậu sẽ trở thành một phú bà, muốn mấy tiểu thịt tươi hay gì đấy không phải dễ như trở bàn tay ư.”
“Đừng nói linh tinh.” Ưng Lê mím môi, sau đó cười hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện cậu bảo lúc nào mình kết hôn sẽ mua áo cưới cho mình không đấy, có phải nên thực hiện lời hứa rồi không?”
“Thực hiện chứ, đương nhiên phải thực hiện!” Quý Nghiên vội vàng nói, “Mình biết một chị làm nhà thiết kế áo cưới, hẹn thời gian đi rồi mình đưa cậu đến đó. Nhưng mà, hôn lễ của các cậu chuẩn bị thế nào?”
Trước giờ Ưng Lê chưa từng nghĩ sẽ tổ chức lớn: “Mình không muốn tổ chức hôn lễ quá rườm rà, chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết đến tham dự. Bên mình chỉ cần có ba mẹ, anh mình và cậu nữa là đủ.”
“Thế thì ít quá.” Qúy Nghiên ngạc nhiên, “Nếu mình và A Thừa kết hôn, mình sẽ cho tất cả mọi người biết.”
Ưng Lê cười khẽ: “Mình đâu phải kết hôn thật, chỉ cần chuẩn bị một chút là được. Chờ cậu sắp xếp được thời gian bọn mình sẽ đi xem váy cưới, đơn giản là tốt nhất, đừng quá cầu kỳ phức tạp.”
“Được, mình biết rồi, đơn giản đơn giản.” Qúy Nghiên than thở, “Nếu người nào kết hôn mà cũng có suy nghĩ như cậu thì chắc ngành công nghiệp phục vụ hôn lễ làm ăn bết bát, không có việc làm mất.”
Ưng Lê cười cười, hai người nói chuyện thêm hai ba câu mới tắt điện thoại.
Cô nói chuyện đi thử váy cưới với Úc Tranh để tránh cho việc bên anh cũng chuẩn bị, như thế thì thật rắc rối.
Úc Tranh: Thời gian, tôi đi với cô.
***
Ngày hôm sau Quý Nghiên đã hẹn trước, gọi điện thoại cho Ưng Lê bảo buổi chiều đưa cô đến cửa hàng đó.
Quý Nghiên đang đứng trước cửa cửa hàng, nhìn thấy Ưng Lê và Úc Tranh cùng nhau xuống xe, ngây ngẩn cả người.
Quý Nghiên kéo Ưng Lê sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Mình tưởng cậu đi một mình đến đây, mình hai chúng ta thử thôi không được à?”
“Anh ấy nói phải đi cùng mình đến.” Ưng Lê không biết phải làm sao, theo như lý thuyết ở Quân Diệu có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không biết thế nào mà Úc Tranh có thể dành riêng thời gian đến đây cùng cô.
Qúy Nghiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi Úc Tranh: “Xin chào Úc tổng, tôi là bạn thân nhất của Lê Lê, tên là Quý Nghiên.”
Úc Tranh hơi gật đầu: “Tôi đã nghe A Lê nói qua, tuy đây là tấm lòng của cô nhưng tôi càng hy vọng mình là người mua váy cưới cho cô ấy. Nếu cô là bạn thân nhất của A Lê thì chiều nay chúng ta ăn bữa cơm đi để thể hiện lòng cảm ơn của tôi.”
Qúy Nghiên oa một tiếng, nhìn Ưng Lê nở một nụ cười trêu đùa, lập tức gật đầu đồng ý: “Được.”
Mặt Ưng Lê nóng bừng, ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác.
Ba người cùng bước vào cửa hàng áo cưới, vì Qúy Nghiên quen biết người chị ở đây, buổi chiều hôm nay cửa hàng mở cửa chỉ để tiếp đón bọn họ.
Cô chủ khoảng hơn 40 tuổi, yêu kiều thướt tha, dịu dàng tao nhã, thấy Quý Nghiên đến trên mặt chứa đựng ý cười.
“Chị, đây là người bạn thân nhất của em, chị phải mang ra những bộ váy cưới đẹp nhất nhé.” Qúy Nghiên chạy đến ôm bà chủ làm nũng.
Cô ấy quan sát Ưng Lê và Úc Tranh, trong mắt lộ ra sự kinh diễm, vui vẻ nói: “Chú rể và cô dâu đẹp trai đẹp gái thế này, chỉ có thể nói rằng váy cưới của tôi như được thêu hoa trên gấm.”
Ưng Lê cười ngọt ngào: “Nghiên Nghiên đã cho em xem ảnh, em thấy váy cưới của chị siêu đẹp, nó chính là bộ váy cưới giống với tưởng tượng của em trước kia.”
Cô chủ che miệng cười cười, dường như đang rất hưởng thụ.
Hơn mười bộ váy cưới được bày ra trước mặt Ưng Lê, khiến cho cô nhìn choáng váng cả đầu.
“Bộ nào cũng đẹp, Lê Lê hay cậu thử từng bộ xem?”
Úc Tranh đứng bên cạnh, thấy cô nhíu chặt mày, biết là cô lại sợ rầy rà: “Chọn ra một số bộ em thấy thích nhất?”
Ưng Lê chỉ ba mẫu: “Em thích nhất mấy cái này.”
“Vậy thử ba bộ này được không?” Úc Tranh dịu dàng hỏi cô, “Thử xong anh sẽ chọn giúp em.”
Ưng Lê giãn lông mày, đồng ý gật đầu.
Mẫu đầu tiên là kiểu váy cúp иgự¢, phần trên thì ôm sát cơ thể, còn phần dưới thì bồng bềnh, trên váy được đính những viên kim cương, vừa lộng lẫy lại tao nhã.
Lúc kéo rèm ra, Quý Nghiên ở một bên vừa chụp ảnh vừa không nhịn được hô lên thành tiếng.
Hai mắt Úc Tranh sâu thẳm, không thể che giấu ý cười trên mặt.
“Vòng eo cô rất nhỏ, bộ này của tôi có số đo eo nhỏ nhất rồi đấy, nhưng nhìn phần eo hình như vẫn hơi rộng.” Cô chủ ca thán, “Dáng người này quá tuyệt vời.”
Vành tai Ưng Lê hơi đỏ, ánh mắt nhìn về phía Úc Tranh khi thấy được ý cười trên mặt anh, lỗ tai lại càng đỏ hơn khi nãy.
Mẫu thứ hai là kiểu váy trễ vai, có màu rượu champagne (ánh vàng) vừa lộng lẫy vừa sang trọng, phần trước иgự¢ được tô điểm bởi những bông hoa rất đẹp, rất có cảm giác 3D, đồng thời nó càng làm nổi bật vòng eo con kiến của cô.
Khi Ưng Lê mặc thử bộ váy thứ ba bước ra ngoài, Qúy Nghiên không còn nhỏ giọng hô nữa, cô ấy hét lên thành tiếng: “Nhìn cái này là đẹp nhất.”
Lớp ren quyến rũ ở phần vai đã khoe trọn xương quai xanh tinh tế của Ưng Lê, các cánh hoa được đính xen kẽ nhau trông sinh động như thật, những viên kim cương được đính trên đuôi váy giống như những ngôi sao nhỏ, cả chỗ đó giống như một biển sao trời, khiến cả người cô trở nên lả lướt thu hút ánh nhìn, khiến cho cả người cô trở nên tinh tế nhưng cũng không kém phần chói lóa.
Úc Tranh tiến lên một bước, nhẹ nhàng vén chỗ tóc đang bay rối loạn của cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp như đang chịu một áp lực nào đó: “Bỗng nhiên anh hơi hối hận.”
“Sao vậy?” Ưng Lê ngẩng đầu hỏi anh.
Úc Tranh cười khẽ: “Rõ rành bộ nào cũng thích hợp với em, tại sao lại để em thử có ba bộ.”
Được đôi mắt đào hoa đa tình của anh nhìn chằm chằm, Ưng Lê lại bắt đầu lõm sâu vào đó, nếu không tiếng hô gào oang oang của Quý Nghiên bên cạnh, e rằng cô vẫn chưa thể tỉnh lại.
Hai má Ưng Lê nóng bừng, di chuyển ánh mắt: “Chọn…..chọn cái này đi.”
Qúy Nghiên và cô chủ cửa hàng đưa mắt nhìn nhau, trong đầu mỗi người tự hiểu ngầm cười cười.
***
Đến bữa tối, Qúy Nghiên không có suy nghĩ sẽ tiết kiệm tiền cho Úc Tranh, thẳng tay chọn một nhà hàng khách sạn cao cấp năm sao.
“Gọi nhiều lắm rồi đó.” Thấy Quý Nghiên nói một loạt các tên món ăn chỉ bằng một hơi, Ưng Lê lên tiếng cản lại, “Chúng ta chỉ có ba người ăn hết thế nào được.”
Qúy Nghiên cường điệu mở miệng: “Hai người chưa kết hôn đâu, cậu đang quản lý tiết kiệm tiền giúp chồng đấy à?”
Ưng Lê bị trêu nóng cả mặt, ầm thầm cắn răng, rõ ràng cô nàng này biết chuyện kết hôn giữa hai người họ là thế nào còn nói ra mấy lời như vậy.
Tối nay tâm trạng của Úc Tranh rất tốt, anh cười cong khóe mắt: “Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”
“Vẫn là chồng cậu sảng khoái.” Qúy Nghiên gọi thêm mấy tên món ăn nữa.
Đợi nhân viên ra khỏi phòng, Qúy Nghiên nhìn Úc Tranh: “Quân Diệu là tập đoàn lớn chắc chắn có rất nhiều việc phải xử lý, gây khó cho anh phải dành chút ít thời gian đi chọn váy cưới với Lê Lê.”
“Mọi chuyện cần phải phân biệt nặng nhẹ, tôi biết chuyện nào nên ưu tiên trước.” Úc Tranh thản nhiên cười nói.
Qúy Nghiên âm thầm gật đầu, lúc nhìn Úc Tranh chỉ còn kém mỗi việc viết rõ hai chữ ‘hài lòng’ trên mặt.
Ăn một bữa cơm, tần suất tim Ưng Lê đập loạn nhịp không biết bao nhiêu lần. Cô biết Úc Tranh đang diễn trò, không ngừng chăm sóc cẩn thận gắp đồ ăn liên tục cho cô, tóm lại mang đến cho cô một loại ảo giác.
Đi ra ngoài khách sạn, Qúy Nghiên vươn thẳng người cảm ơn: “Cảm ơn Úc tổng đã chiêu đãi, việc đưa Lê Lê về nhà tôi giao lại cho anh.”
Sắc mặt Úc Tranh nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Ưng Lê dặn Quý Nghiên lúc về lái xe cẩn thận, sau đó đi cùng Úc Tranh sang xe bên cạnh.
Quý Nghiên đứng ở đằng sau, nhìn khoảng cách giữa hai người có thể nhét một cái nắm tay vào giữa, cô nàng bĩu môi bước nhanh đi đến.
Ưng Lê bị người nào đó va chạm vào, cô đi không vững ngã sang một bên, may mắn Úc Tranh nhanh tay lẹ mắt đỡ thắt lưng cô, cũng bởi vì vậy Ưng Lê được anh ôm ở trong иgự¢.
Mùi hương mát lạnh quanh quẩn xung quanh chui vào chóp mũi Ưng Lê, Ⱡồ₦g иgự¢ người đàn ông có độ ấm đặc biệt làm mặt cô chuyển đỏ.
“Xin lỗi.” Ưng Lê nhích ra từ trong lòng Úc Tranh, thậm chí còn lùi lại hai bước.
Úc Tranh thu tay lại, cố gắng để cho mình biểu hiện thật bình tĩnh. Nhưng xúc cảm trên tay vẫn đang nhắc nhở anh, cái eo nhỏ của người này có bao nhiều sự hấp dẫn.
“Không sao, lần sau đi đường phải nhìn cẩn thận.” Úc Tranh thản nhiên nói, “Không phải lần nào anh cũng ở cạnh em.”
Qúy Nghiên đứng cạnh xe vẫy tay, vẻ mặt đầy ý cười trêu chọc.
Ưng Lê cắn khóe môi, hận không thể xông lên đánh cho Qúy Nghiên một trận tơi bời, cô vừa mới nhìn thấy rõ ràng do cô ấy cố tình ᴆụng vào!
***
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Úc Tranh đưa Ưng Lê về nhà.
Nhưng sau khi xe dừng lại anh không để cô xuống xe, anh lấy di động mở mấy bản thiết kế khung cảnh hôn lễ được bên tổ chức lễ cưới gửi cho anh mới gần đây.
“Tổng cộng có mấy mẫu thiết kế, em đã nói không cần làm lớn vậy thì sẽ tổ chức ở khách sạn dưới quyền Quân Diệu, anh sẽ cho khách sạn tạm dừng hoạt động một ngày, đảm bảo không có bất cứ ai đến quầy rầy.”
Ưng Lê nhận di động, cô không xem trước mà hoảng sợ vì lời nói của Úc Tranh: “Tạm dừng kinh doanh một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền?”
“Không sao, với tôi mà nói thì không tính là gì.” Úc Tranh lạnh nhạt nói.
“……” Ưng Lê chỉ biết anh đang khoe khoang sự giàu có, tập trung xem thiết kế. Cho dù có làm đơn giản hóa nhưng vẫn thấy mức độ để tâm đến rất cao, lúc này mới qua một vài ngày, “Cái này có phải quá đẹp và tinh xảo không?”
“Không thể sao?” Úc Tranh nhíu mày, “Anh cho rằng nó đang quá đơn giản, không thể cho em càng nhiều thứ tốt hơn nữa.”
Ưng Lê kinh hoảng, vội nói: “Có thể có thể, chọn cái này đi.”
Cô vừa mới chọn xong, Úc Tranh lại mang danh sách các món ăn được chọn trong ngày cưới ra cho cô chọn: “Xem thêm cái này đi, đây là những món ăn mới mà Triều Tiên Cư và Cật Đức cùng làm ra, chắc hẳn em sẽ thích.”
Ưng Lê biết đây là hạng mục hợp tác của hai người họ, trong dự án này cô đóng góp khá nhiều ý kiến cho Ưng Kỳ, đương nhiên cô sẽ thích.
“Ngay mai chúng ta đi xem ngôi biệt thự em rất muốn kia, phong cách trang trí thế nào cứ theo sở thích của em mà sửa.” Úc Tranh khẽ cười nói.
Ưng Lê kinh ngạc nhìn anh: “Thật sự không cần rắc rối như vậy, chỉ cần tùy ý…..”
Úc Tranh trầm giọng nói, đôi mắt đào hoa hiện vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Cho đến hiện tại, anh chưa từng nói đây là hôn lễ qua loa tùy tiện.”