Bọn họ đang đứng trong một góc sân, những người khác không dám đến đây nhưng từ đằng xa vẫn ngửi thấy mùi khói thuốc súng.
Tất cả bọn họ hóng chuyện đồng loạt nhìn sang bên này, tiện thể tự bổ não một vở kịch hai nam tranh một nữ.
Độ ấm trong lòng bàn tay Úc Tranh xuyên qua bộ váy thấm vào trên người Ưng Lê, sau đó truyền vào lòng cô, tự nhiên tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Dịch Tư Viễn nhìn cánh tay trái Úc Tranh đặt bên hông Úc Lê, vừa mới chuẩn bị chất vấn, lại nhìn thoáng qua thấy nốt ruồi trên ngón áp út, lập tức thay đổi sắc mặt.
Trước khi hắn đến Tân Thành đã tìm hiểu và xem hết qua một lượt những người có tiếng trong giới kinh doanh, hắn còn đặc biệt chú ý đến những tư liệu về tập đoàn Quân Diệu, đương nhiên cũng biết được người đứng đầu nắm quyền Quân Diệu là Úc Tranh. Nốt ruồi trên đốt ngón tay thứ hai ở ngón áp út bàn tay trái là đặc trưng riêng của anh, cũng vì nốt ruồi tiền tài này không ai có được ngoại trừ anh.
Dịch Tư Viễn khi*p sợ nhìn Úc Tranh, không thể tin được.
Ưng Lê cảm giác bàn tay đặt bên eo mình càng ôm chặt, giống như đang thúc giục cô nói chuyện, cô lấy lại tinh thần giới thiệu: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Úc Tranh.”
Sắc mặt Dịch Tư Viễn không thể chống đỡ được, hoàn toàn mất hồn.
Úc Tranh buông Ưng Lê ra, thản nhiên liếc mắt nhìn Dịch Tư Viễn: “Là chồng chưa cưới của A Lê khi biết cô ấy bị bắt nạt thì không thể mặc kệ chỉ ngồi xem được.”
Dịch Tư Viễn ngượng ngùng: “Lời của Úc tổng có ý gì?”
“Tự anh làm gì không lẽ trong lòng anh không biết.” Úc Tranh cất giọng lạnh lùng nhìn hắn, “Khoa học kỹ thuật Sâm Hào đúng không? Tôi sẽ ngăn lại tất cả những ý định hợp tác của các người trong đêm nay.”
Sắc mặt Dịch Tư Viễn rất khó nhìn: “Úc tổng làm vậy có quá đáng quá không.”
“Thì thế giới này tàn khốc như vậy đó.” Úc Tranh trả lại những lời này cho hắn.
Ưng Lê ở bên cạnh không nhịn được vỗ vỗ tay, điều này thu hút sự chú ý khiến Dịch Tư Viễn nhìn sang chỗ cô.
Cô không sợ chút nào, cười tủm tỉm: “Xin lỗi nhé, có bao nhiêu vui vẻ tôi thể hiện hết trên mặt.”
Dịch Tư Viễn tức giận nghiến răng, nhưng không thể không ăn nói khép nép cầu xin Úc Tranh: “Úc tổng, anh làm vậy là không đúng quy tắc, Sâm Hào của chúng tôi vừa mới vào Tân Thành, tham gia bữa tiệc lần này vì muốn tìm sự hợp tác.”
Úc Tranh lên tiếng trả lời: “Đúng rồi, tôi muốn vợ chưa cưới của mình hết giận.”
Anh nói xong nắm tay Ưng Lê rời đi, hoàn toàn không để Dịch Tư Viễn vào trong mắt.
Ưng Lê đi theo Úc Tranh, trên đường vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
Đưa cô đến chỗ không người, Úc Tranh mới buông eo cô ra: “Dọc đường đi cô cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“Cảm ơn Úc tổng giúp đỡ.” Ưng Lê đè ép nhưng xao động trong lòng nói cảm ơn với Úc Tranh.
Cô biết Quân Diệu không sợ hãi một công ty nhỏ, nhưng cho dù như vậy cô vẫn không thể không lo lắng, lo lắng Dịch Tư Viễn ra ngoài sẽ nói mấy lời gây bất lợi cho Úc Tranh.
“Người như Dịch Tư Viễn tôi có thể tự mình giải quyết, nếu làm phiền đến anh……”
“Ưng Lê.”
Lần đầu tiên Úc Tranh gọi hẳn cả tên cô như thế.
Ưng Lê ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo sự khó hiểu và nghi hoặc.
“Chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến tôi, cho nên cô không cần phải thấy gánh nặng.” Úc Tranh nhẹ nhàng nói, “Coi như tôi cảm ơn cô vì đã đi cùng tôi đến tham gia bữa tiệc.”
Ưng Lê bớt lo lắng, hỏi: “Anh đang nói chuyện công việc mà? Sao lại ra đây tìm tôi?”
“Không có gì quan trọng nên ra đây tìm cô.” Úc Tranh cười trả lời: “Đúng rồi, anh cô cũng đến đây.”
“Cái gì?” Mặt Ưng Lê biến sắc, chỉ nghĩ muốn trốn: “Anh đừng nói với anh ấy tôi đến đây, tôi đi trốn đã!”
Úc Tranh nhìn bóng người đứng trên hành lang cách đó không xa, đành chịu: “E là đã muộn.”
Ưng Lê: “…….”
***
Lúc Diệp Kiều tìm thấy Dịch Tư Viễn phát hiện sắc mặt anh không đúng lắm, nghĩ đến vừa nãy có mấy người bàn tán tên Ưng Lê thì nhíu mày châm biếm: “Nhìn thấy tình nhân cũ nên mất hồn thành vậy?”
“Kiều Kiều, em đừng nói bừa.” Dịch Tư Viễn vội vàng dỗ dành cô: “Lần trước em nhìn thấy Ưng Lê dẫn theo chồng chưa cưới, không nhìn rõ anh ta là ai à?”
Diệp Kiều nhớ đến Ức Tranh, trong lòng lên men chua: “Sao em biết Ưng Lê tìm người ở đâu đến, không biết chừng chỉ là ngưu lang thôi.”
“Trước khi đến Tân Thành Diệp tổng đã bảo em xem và học nhiều thêm em không nghe.” Dịch Tư Viễn thở dài, “Người đàn ông kia không phải ngưu lang gì hết, mà là Úc Tranh, Úc Tranh của nhà họ Úc và tập đoàn Quân Diệu, là người đàn ông mà cả giới thương nghiệp này phải kính nể đến ba phần.”
Nhất thời sắc mặt Diệp Kiều trở nên xấu xí, điều đầu tiên cô ta nghĩ đến là Ưng Lê dựa vào đâu.
“Anh nói thật không?” Cô không tin, nhìn Dịch Tư Viễn hỏi lại.
Dịch Tư Viễn nhíu chặt mày: “Có thể giả được sao, vừa nãy anh ta còn giúp Ưng Lê nói thẳng sẽ khiến Sâm Hào của chúng ta không bàn được hợp tác gì trong đêm nay.”
“Ưng Lê rất có bản lĩnh, từng người từng người bị cô ta mê hoặc thành dạng này.” Diệp Kiều cười nhạo, “Còn anh, anh có bị mê hoặc không?”
Dịch Tư Viễn không phủ nhận khi gặp Ưng Lê vẫn thấy choáng ngợp vì vẻ đẹp của cô, từ khuôn mặt đến dáng người, Ưng Lê rất đẹp, đẹp đến mức làm cho hắn lay động tâm tư đã lâu rồi chưa thấy. Chỉ là đẹp và nổi bật thì có ích gì, thứ hắn cần không phải là những thứ đó.
“Không, anh chỉ thích mình em.” Hắn nhìn Diệp Kiều nói.
Trong lòng Diệp Kiều tràn đầy tư mật ngọt ngào, cong môi cười: “Yên tâm, em có cách.”
Dịch Tư Viễn không tin Diệp Kiều có thể suy nghĩ ra được cách gì, không bằng tranh thủ thêm thời gian tự mình nghĩ cách xử lý.
***
Sau khi Ưng Kỳ bắt được Ưng Lê, Úc Tranh rời đi để lại không gian riêng cho hai người, mà Ưng Lê bị chặn ở góc có muốn chạy cũng không chạy được.
“Trước kia anh bảo em giúp anh đi đến mấy trường hợp như này, em nói với anh thế nào?” Ưng Kỳ tức giận chống nạnh, “Em nói em đi đến mấy chỗ như thế rất mệt, không thích chỗ này chỗ kia, kết quả thì sao?”
Ưng Lê vỗ vỗ vai anh, để cho anh bớt giận: “Anh, anh đừng giận.”
“Hừ!!” Ưng Kỳ quay người, tức giận không muốn để ý Ưng Lê.
“Em không……”
Lời Ưng Lê bị giọng nói tủi thân ấm ức của Ưng Kỳ cắt ngang giữa chừng: “Em đúng là tiêu chuẩn kép, sao có thể đối xử với anh như vậy!”
Cô đau đầu, không biết làm thế nào để dỗ Ưng Kỳ.
Thậm chí đến lúc này đây Ưng Lê cho rằng Úc Tranh đã đoán trước được sẽ có một màn này nên mới bỏ trốn một mình.
“Nếu anh nghĩ vậy thì đứa em gái này sẽ rất khổ tâm.” Ưng Lê nhanh trí, đột nhiên có ý tưởng là hành động ngay, tốc độ nói nhanh khỏi bàn: “Em và anh đi cùng nhau đến người khác sẽ hiểu nhầm cho rằng em là bạn gái anh, thế không phải đã gây ra chuyện lớn à. Năm nay anh đã 28 tuổi, em phận làm em gái anh thì không thể ngăn cản vận đào hoa của anh được, em có những suy nghĩ khổ tâm của riêng mình sao anh nỡ chất vấn em là tiêu chuẩn kép.”
Ưng Kỳ: “……..”
Vừa rồi anh ta nghe một đoạn rap chăng?
“Hơn nữa, anh và anh ấy không giống nhau.” Ưng Lê bồi thêm câu.
Ưng Kỳ có cảm giác trái tim mình bị cắm một đao, cô em gái này thành người nhà khác…..
Ưng Lê thấy sắc mặt Ưng Kỳ không tốt, lôi kéo cánh tay anh làm nũng, ý đồ “Vờ đáng yêu để qua ải”.
Diệp Kiều đứng nhìn từ xa, trong lòng càng khinh thường Ưng Lê hơn, ở trong trường hợp này lại trốn ra ngoài ở cùng một người đàn ông khác.
Nếu chuyện này để Úc Tranh biết, chắc chắn anh ta sẽ bỏ rơi cô, mà cô sẽ trở thành trò cười cho mọi người, Diệp Kiều suy nghĩ ở trong đầu.
Phải mất một thời gian Diệp Kiều mới tìm thấy Úc Tranh, chỗ này là khu vực nghỉ ngơi tư nhân, cô ta xông thẳng vào trong.
Chưa kịp đến ngồi xuống bên cạnh anh, sắc lạnh trên mặt Úc Tranh khiến cô ta phải chùn bước.
Diệp Kiều cười mỉa: “Tôi là Diệp Kiều, có lẽ Úc tổng không biết nhưng tôi lại biết vợ chưa cưới Ưng Lê của anh, trước đây cô ta và tôi là bạn học.”
Úc Tranh thản nhiên quay mặt đi, không thèm để ý cô ta.
Chưa bao giờ Diệp Kiều ở trong trạng thái bị ngó lơ, cô ta nhẫn nhịn đè ép những khó chịu trong lòng, tiếp tục nói: “Anh có biết vợ chưa cưới của anh đang ở cạnh người đàn ông khác không?”
Úc Tranh khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Kiều, đôi mắt đào hoa kia vốn chứa đựng tình cảm nhưng giờ đây lại lộ ra khí lạnh hờ hững ở bên trong.
Cảm giác ngột ngạt xung quanh anh làm Diệp Kiều có chút hoảng hốt, thậm chí có cả ý định quay đầu bỏ trốn.
Diệp Kiều cố gắng giữ vững khuôn mặt tươi cười, lại hỏi thêm: “Úc tổng vì Ưng Lê như vậy có đáng giá không?”
“Đáng chứ.” Khuôn mặt Úc Tranh dịu lại không ít, “Tôi vui vẻ chịu đựng.”
Diệp Kiều vô cùng ảm đạm, những gì muốn nói ra giờ lại không biết phải nói gì.
“Tôi khuyên cô Diệp đừng lãng phí tinh thần nhằm vào cô ấy.” Ánh sáng trong mắt Úc Tranh chợt tắt, trầm giọng cảnh cáo, “Tôi không ngại khiến cho Sâm Hào đi xuống ở Tân Thành này đâu, thậm trí là cả trong giới kinh doanh.”
Sắc mặt Diệp Kiều trắng bệch, lùi lại mấy bước.
***
Ưng Lê dỗ dành Ưng Kỳ xong đồng ý đi cùng anh trai đi tìm Úc Tranh, nhưng khi gần đến nơi đã thấy Diệp Kiều đứng trước mặt Úc Tranh, hình như hai người đang nói chuyện với nhau.
Ưng Kỳ xem diễn: “Thấy không, vẫn là anh trai em tốt.”
“A Tranh không phải anh.” Ưng Lê thấy anh mình quá ngây thơ, “Anh nghĩ ngay cả năng lực nhận biết cơ bản em cũng không có chắc?”
Ưng Kỳ: “…….”
Anh ta vừa bị đả kích đúng không?
Úc Tranh đã thấy Ưng Lê lại đây, bỗng chốc anh quay lại dáng vẻ dịu dàng, đứng dậy đi về chỗ Ưng Lê.
Diệp Kiều nhìn theo hướng Úc Tranh đi, đúng lúc nhìn thấy Ưng Kỳ và Ưng Lê sóng vai nhau đi đến, quan sát mọi chuyện trước mắt chỉ sợ tất cả không giống như những gì cô ta đã nghĩ.
“Lần sau nhìn thấy anh em, mong rằng hãy báo cho em biết đầu tiên, em sẽ trốn đi thật kỹ.” Ưng Lê làm trò nói thẳng trước mặt Ưng Kỳ, không sợ anh mình tức giận.
Khóe miệng Úc Tranh khẽ nhếch: “Được, anh giúp em.”
Ưng Kỳ thở dài: “Giờ anh giống như bị kéo vào danh sách đen hả?”
Ưng Lê cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Kiều ở bên cạnh còn chưa đi, lúc nghe thấy Ưng Lê gọi Ưng Kỳ là anh, cô ta hơi chột dạ, không ngờ mình bị lật xe*.
(*) Ý chỉ khó khăn, thất bại.
Thấy cô ta vẫn chưa đi, Úc Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Đúng lúc bọn họ đã đến đây, hay là cô lặp lại những lời cô vừa nói với tôi lần nữa đi?”
Diệp Kiều im lặng không nói.
Ưng Lê tò mò: “Nói gì cơ?”
Úc Tranh nhìn thoáng qua Ưng Kỳ, rồi trả lời: “Nói em đang ở bên người đàn ông khác, hỏi anh có để ý đến không.”
Ưng Lê nhíu mày, nhìn Diệp Kiều: “Cô vẫn có cái suy nghĩ dơ bẩn trước sau như một thế nhỉ, cô cho rằng ai cũng giống mình chắc.”
“Không thì sao, ςướק bạn trai cô là lỗi của tôi tất à?” Diệp Kiều bất chấp tất cả, mỉa mai, “Dịch Tư Viễn cảm thấy cô không xứng với anh ấy, đồng ý yêu cô rồi ngay ngày hôm sau bỏ cô chạy đến bên tôi, tôi chỉ nói nhẹ nhàng có một câu, cái này còn chưa đủ chứng minh cô không có sức quyến rũ hay gì?”
Sắc mặt Ưng Lê không thay đổi, bình tĩnh như thường.
Nhưng Ưng Kỳ thì không thế, lần đầu tiên anh ta nghe được chuyện này, mặt lạnh xuống: “Dịch Tư Viễn là ai?”
Lúc này Ưng Lê mới nhớ ra Ưng Kỳ đang ở bên cạnh, chuyện này cô chưa từng nói với người trong nhà.
Giờ chỉ nghe thấy tiếng tiếng răng rắc do Kỳ bẻ tay, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Hắn ở đâu, đúng dịp lâu rồi tôi chưa hoạt động gân cốt.”
Điều Ưng Lê lo nhất là phát sinh tình huống như thế này, chạy nhanh đến ngăn cản anh: “Anh, anh nghĩ lại đi, đánh thắng thì vào tù, đánh thua đến phòng bệnh. Thật ra những người như thế không đáng để anh động thủ.”
“Bắt nạt em là bắt nạt anh, là động đến Triều Tiên Cư.” Ưng Kỳ híp con mắt, tức giận không giảm bớt, “Anh muốn nhìn xem là con chó nào mang hình dáng con người có lá gan lớn đến vậy!”