Lục Trác phớt lờ ánh mắt của những người khác trong bữa tiệc, bước nhanh ra khỏi nhà cũ, hai mắt nhắm nghiền nhìn tài xế Tiểu Triệu một lúc, Triệu Thâm nổi da gà vì cái nhìn sắc lạnh của anh.
Thiếu niên trước mặt thường ngày kiêu ngạo, đầy sức sống, nhưng một khi trở nên lãnh đạm, ánh mắt đều là u ám, giống như bầu trời đêm đen, rất khó đoán.
Triệu Thâm vội vàng ném tàn thuốc xuống dưới chân, xỏ giày vào, đứng thẳng người nói với Lục Trác:
“Thiếu gia, bây giờ cậu đi rồi sao? Đi học à?”
Lục Trác im lặng nhìn anh ta rồi bỏ qua. Thay vào đó, anh quay lại, mỉm cười với Lục Hằng, người đang vội vàng đuổi kịp anh:
“Anh họ, diễn đủ chưa.”
Bên ngoài có mấy vị cổ đông, khách mời lần lượt dừng xe lại. Nhìn thấy hai thiếu gia của Lục gia đứng ở đây, họ đều nhìn sang, ánh mắt tò mò.
Nếu Lục Trác Ngoan NGoãn nghe theo, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mấu chốt là trong nhà họ Lục, tuy rằng đường dây của lão nhân gia chiếm tới 68% cổ phần, nhưng cũng không nên xem thường ảnh hưởng của các cổ đông khác. Cho nên Lục Hằng rất để ý cái nhìn của họ đối với mình.
Anh ta không liều lĩnh như Lục Kiến Hướng, muốn tiền tài, không muốn danh tiếng, sẽ bị chỉ trích vì giành lấy địa vị của em trai mình.
Vì vậy, anh ta không chỉ muốn làm cho Lục Trác tâm phục khẩu phục nhường, mà còn phải tìm cách làm người bên ngoài nhận định mình.
Lục Trác tính tình kiêu ngạo kiêu ngạo, thô lỗ, cổ đông càng xem thường.
Cái chính là lấy cái tiếng tốt là " người anh yêu chiều em trai".
Do vậy, nghe lời này của Lục Trác, Lục Hằng vẫn mỉm cười không giận:
"Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, anh đưa em tới trường, thuận tiện ôn lại truyện cũ."
"Ôn chuyện cũ? Tôi với anh thì có cái chuyện gì để ôn?"
Lục Trác đi tới trước mặt anh ta, cầm lấy cổ áo, giễu cợt nói:
"Chuyện cùng cha khác mẹ à?"
Anh hạ giọng, cười lạnh nói:
"Các cổ đông có mặt hôm nay chỉ chiếm 38% cổ phần. Cho dù không nhận được sự ủng hộ của họ, chắc chắn anh vẫn sẽ lấy được toàn bộ Lục thị. Tại sao còn phải giả tình giả ý nói với một bia đỡ đạn như tôi?"
Lục Hằng nhìn thấy Lục Trác đang cố áp chế lửa giận, trong mắt ý cười càng lớn. Anh ta cần Lục Trác khơi mào ngọn lửa này, tốt nhất nên làm trò gây rối trước mặt mọi người.
"Ồ, tiểu Trác, cho dù như thế nào thì cũng không thể thay đổi được gì, nói không chừng mẹ tôi không cố ý, nếu nói người đến sau thì nên nói mẹ cậu đoạt mất của..."
Lời còn chưa nói xong, nắm đấm của Lục Trác đột nhiên siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Hằng.
Lục Hằng vốn tưởng rằng nếu như chọc giận Lục Trác bằng cách này, cậu ta sẽ hấp tấp đánh chính mình trước mặt nhiều người, đây chính là điều anh ta mong muốn.
Nhưng không ngờ...
Lục Trác đột nhiên mở cửa xe, cúi đầu đi vào, bàn tay nắm lấy cổ áo của anh ta, cũng lôi anh ta lên xe.
Nhưng ở trong mắt người khác, sẽ chỉ biết là anh ta muốn đưa Lục Trác đến trường, cho nên không có nhìn thấy động tác anh túm lấy cổ áo Lục Hằng kéo lên xe.
Thật ra anh ta cũng định đưa Lục Trác đến trường chuyến này, nhưng phản ứng của Lục Trác nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Lục Trác đang tính toán gì vậy?
Một tia nghi ngờ thoáng qua trên mặt Lục Hằng, còn muốn nói gì nữa, nhưng Tiểu Triệu lại hốt hoảng đi tới, gõ cửa kính xe:
“Thiếu gia, xe này hết xăng, chúng ta đổi xe khác đi!”
“Không đủ?”
Lục Trác cười nhạo nhìn thoáng qua đồng hồ xăng:
“Tôi cho anh ba giây, lái xe, nói lời vô nghĩa thì cút!”
Đôi mắt của tài xế Tiểu Triệu hoảng loạn, lúng túng, anh ta do dự, tiến lên lái xe.
Chiếc xe lập tức rời đi, lao nhanh như một mũi tên đứt dây, rời khỏi Lục gia, từ đường núi đi ra quốc lộ.
Lục Hằng liếc Lục Trác.
Vừa mới ở bên ngoài xe, Lục Trác vẫn còn nóng nảy bốc đồng, lúc này ở trong xe, anh nhắm mắt lại, dựa vào đệm lưng, cũng không nói gì, loại lãnh đạm khó tả như muốn nói chiến thắng nằm trong tầm tay.
Lục Hằng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh ta cau mày nói:
“Lục Trác, em muốn làm gì, để anh xuống xe.”
“Muộn rồi.”
Lục Trác cười nhẹ, quay mặt lại, nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt vô cảm khiến anh ta lạnh sống lưng.
Ấn tượng của Lục Hằng về người em trai cùng cha khác mẹ này là ấu trĩ, kiêu ngạo, độc đoán và ngây thơ. Nhưng giờ đây, cậu bé mười bảy tuổi này dường như đã thay đổi trở nên điềm tĩnh, lãnh đạm và mưu mô, giống như bao năm nay chỉ là diễn trò để qua mắt mọi người, đây mới là con người thật của anh...
"Cậu muốn gây hiện trường tai nạn xe cộ?"
Lục Hằng kinh hãi: "Lục Trác, cậu điên rồi sao? Nếu như gϊếŧ tôi ở đây, cậu sẽ không lấy được cái gì của Lục thị, mà trực tiếp tiến vào cục cảnh sát."
"Yên tâm đi, tên nhát gan."
" Cũng không có người đuổi gϊếŧ, tôi mới không ngu mà cùng anh đồng quy vô tận."
Lời nói vừa dứt. Một chiếc xe tải đối diện lao đến và xe của họ dường như bị mất phanh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Bên phải là xe tải, bên trái là lan can, Lục Hằng sợ hãi hét lên một tiếng, Lục Trác nhắm mắt lại, giây phút này, Tiểu triệu quay xe nhanh chóng sang trái cố ý bảo vệ Lục hằng, đem xe bẻ lái sang trái ᴆụng vào vòng bảo hộ!
Phần bên kia xe mà Lục Trác đang ngồi đột nhiên bị một lực mạnh va chạm, cửa kính vỡ vụn, thậm chí còn bị móp đến biến dạng.
Lửa cuồng bạo bùng lên trời, nửa tiếng sau xe cấp cứu hốt hoảng chạy tới.
Tin tức người thừa kế Lục thị bị tai nạn xe hơi đã nhanh chóng lan truyền.
Chỉ sau nửa tiếng sau khi tan học, tin tức đã lên đầu đề trang báo, lúc này Tạ Đường cũng không biết, trong trường cũng không ai biết, cô vẫn trở về nhà như mọi khi, nhưng rõ ràng không khí ở nhà đã thay đổi rất nhiều.
Cô bước vào biệt thự, người dì nấu ăn luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ với bản thân, vội vàng chạy đến chào "Nhị tiểu thư" rồi cởi cặp đi học cầm giúp cô.
Có phải vì kỳ thi cấp 1 không?
Thật là mỉa mai.
Lông mày Tạ Đường cau vào gần như không nhìn thấy, lẳng lặng đưa cặp sách cho bà, bước đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Ba, lần này thực sự chỉ là một tai nạn, biểu hiện không tốt.”
Tạ Khinh về nhà sớm hơn cô, ngồi trên sô pha, ánh mắt ủy khuất kể lể, nước mắt lưng tròng.
“Biểu hiện không tốt!”
Tạ Đình Phong nhìn vào mắt tạ Khinh với vẻ thất vọng, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu:
“Con đã tham gia năm thứ ba rồi mà cũng chẳng qua nổi kỳ thi. Ngay cả em gái con cũng không sánh được. Kỳ thi đầu tiên của em gái một lần đã qua! "
Ông vô cùng thất vọng. ông đã tốn bao nhiêu tiền của để bồi dưỡng đứa con gái lớn này.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Từ Lục Trác, Phương Thu, đến kì thi này, mọi thứ mới bắt đầu lộ diện, con gái lớn ông ta rắp tâm bồi dưỡng lại không bằng con gái út từ nhỏ ở quê!
Điều này cho thấy điều gì, nó đang nói ánh mắt của ông có vấn đề!
Bây giờ Tạ Khinh không có tỉnh lại trước thực tại, mà còn khóc lóc kể lể ở đây, điều này thực sự khiến ông phát cáu.
Trước kỳ thi cấp một, ông đinh ninh cho rằng Khinh Khinh có tài năng hơn Đường Đường, nhà họ Tạ vẫn phải đặt cược vào Khinh Khinh.
Nhưng bây giờ...
Trong kỳ kiểm tra cấp độ đầu tiên, thứ hạng của hai chị em chênh lệch hơn 90. Làm sao lại còn tâm trạng đi tìm lí do?
Trịnh Vĩnh Hoa đau lòng nói:
“Được rồi, Khinh Khinh đã không nghỉ ngơi tốt, không thể trách con bé phát huy thất thường!”
Bà liếc mắt nhìn Tạ Đường, chỉ cảm thấy đau đầu, tính tình hòa ái suýt chút nữa không thể giữ được, kéo cô lại nói:
"Đường Đường, ngồi lại đây, nói cho mẹ thành tích lần này là như thế nào?"
"Mẹ nghe nói trong phòng thi của con có chuyện lớn. Một thí sinh bị cấm tham gia kỳ thi cấp 1 trong năm năm vì gian lận, nghe nói chuyện này có liên quan đến con?"
Bà càng nói càng nghiêm khắc:
"Đường Đường, mẹ cũng không cần thành tích phải cao, nhưng gian lận là hoàn toàn không được phép! "
Vừa dứt lời, Tạ Đường còn chưa kịp nói gì đó, cha Tạ
đã tức giận, khiển trách:
"Bà đang nói cái gì vậy?Giám thị đã gọi cho tôi thông báo tình huống, cái tên tiểu tử kia không theo đuổi được Đường Đường, vì xấu hổ mà cố ý hãm hại Đường Đường!"
"Bà không bênh con gái mình thì thôi, nửa điểm tư cách làm mẹ cũng không có, lại nghi ngờ con gái của mình?"
Trịnh Vĩnh Hoa hơi choáng váng, chưa bao giờ nghĩ đến ông lại bênh vực Tạ Đường.
Trong quá khứ, Tạ Đình Phong rõ ràng đã giữ thái độ trung lập, nhưng bây giờ, ông ấy thậm chí còn không quan tâm đến bà, hét lên như thế này trước mặt người hầu.
Nguồn tài chính đều dựa vào ông, bà chỉ là người đàn bà nông thôn không có quyền lực hay thế lực, phần lớn cổ phần của Tạ thị nằm trong tay mẹ ông, một phần nhỏ khác thì ông nắm giữ, bà từ trước đến nay đều có chút sợ mẹ ông, cố gắng lấy lòng mẹ ông, đối với ông cũng là dịu dàng, ôn nhu.
Bây giờ ông lại la mắng bà trước mặt nhiều người.
Sắc mặt bà tái mặt ngay lập tức, cũng không dám nói thêm nữa.
Tạ Khinh rốt cuộc không hiểu nổi, không phải chỉ là thi cấp một sao? Lại còn có Lục Trác thích nó, sao cha có thể vì cái này mà thiên vị?
Cô ta không quan tâm đến việc mẹ Tạ đang siết chặt lòng bàn tay mình, nheo mắt nói:
"Ba, mẹ không phải cũng vì Đường Đường sao? Con lo lắng Đường Đường sẽ lạc lối, cha thiên vị em ấy thì cũng thôi đi, sao lại còn quát mẹ như vậy? "
Tất nhiên là cô ta không biết. Ngoài kỳ thi cấp một và Lục Trác, Tạ Đường còn có một lợi thế quan trọng nhất là" Công thức tráng miệng của Phương Thu".
Cha Tạ vẫn luôn muốn hợp tác với Phương Thu để có được công thức món tráng miệng thông qua cô.
Trên thực tế, ngay cả khi không có công thức món tráng miệng, vị trí của hai chị em trong lòng ông đã lặng lẽ thay đổi kể từ ngày lễ kỷ niệm văn hóa khuôn viên Lục Trác nói với họ rằng anh đang theo đuổi cô.
Kỳ thi cấp một lại hoàn toàn châm ngòi nổ tất cả sự việc.
Tạ Đường trong lòng sáng tỏ, càng cảm thấy buồn cười.
Cha Tạ luôn là người lý trái nhất trong nhà. Ông thực ra bồi dưỡng Tạ Khinh không vì tình cảm mà chỉ là quan hệ lợi ích.
Dù sao ông cũng là một nhà kinh doanh, khi thấy người nào có thể mang lại lợi ích cho mình, ông tất nhiên sẽ lựa chọn cái tốt nhất.
Chắc chắn rồi, ông giận dữ nói: "Mẹ con ngày nào cũng quanh quẩn trong nhà. Dù đi chơi, mua sắm với một nhóm phu nhân giàu có nhưng làm sao bà ấy có thể biết về trường học của con được? Con đang nói nhảm nhí giống mẹ con cái gì đấy! Ta đã dạy con những gì, gia đình phải hòa thuận với nhau. Khinh Khinh, con tỉnh táo lại và xin lỗi em gái ngay lập tức."
Tạ Khinh không thể chấp nhận nổ. Cô ta được cha mẹ bảo vệ và lớn lên nâng niu như ngọc trong lòng bàn tay, tuy rằng cha có hơi nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn chiều cô ta.
Nhưng bây giờ, thật không ngờ, cha lại bắt cô ta xin lỗi Tạ Đường.
Cô ta nhìn chằm chằm Tạ Đường, nghiến răng căm hận, môi trắng bệch nói: "Tôi—"
Chưa kịp nói hết lời, Tạ Đường đã đứng dậy: "Không, không cần xin lỗi. Chị về sau không cần xúi giục Lý Tử Hàng, anh ta sẽ không quấy rối em nữa.”
Nói xong, cô trực tiếp đi lên lầu bất chấp phản ứng của những người trong vòng.
"Ý con là gì? Khinh Khinh có liên quan đến chuyện đó?"
Cha Tạ không thể tin được, đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Tạ Khinh, sắc mặt tái nhợt.
Đương nhiên, ông hiểu ý của con gái út, nhưng lại làm chuyện này với chính em gái rotwj mình trong kỳ thi quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.
Sắc mặt cô ta trắng bệch:
"Không, không, không phải con..."
Cô ta đột nhiên phát hiện Tạ Đường quả thực đã thay đổi quá nhiều, chỗ nào nhát gan, bướng bỉnh, mà lại dám cáo trạng?
Tạ Đường biết, nếu hôm trước cô đệ đơn kiện trước mặt cha Tạ, ông không chỉ không tin cô mà còn cho rằng cô phiền phức, cho nên, cô chưa có nói chuyện này.
Nhưng bây giờ, Tạ Khinh cứ dây dưa, gây sự vô cớ co nên cô mới nói ra.
Sự thất vọng của cha Tạ đồi với Tạ Khinh càng ngày càng lớn
Người chung quanh nhìn tình cảnh trong phòng khách, tuy rằng không dám nói chuyện lớn, nhưng ánh mắt đều là giao tiếp.
Tạ Đình Phong là người có tiếng nói trong gia đình, và ông cũng chính là trụ cột gia đình.
Trước đây, ông bồi dưỡng cô con gái lớn bỏ qua cô con gái út, những người làm trong nhà đương nhiên gió chiều nào theo chiều đó, sau lưng mỉa mai Tạ Đường.
Nhưng nếu bây giờ đổi ngược lại là cô ta-
Tạ Khinh hoảng, mặt cắt không còn giọt máu.
……
Tạ Đường chỉ cảm thấy đối phó với gia đình này còn mệt hơn là đi thi ở trường hay đi làm ở cửa hàng đồ tráng miệng, cô trở về phòng đóng cửa lại, nhẹ nhõm thở một hơi, mở cặp sách chuẩn bị lấy đề ra làm. Vô tình lại ngôi sao vàng nhỏ từ túi 乃út rơi ra.
Nhắc mới nhớ, dạo này may mắn thật đấy, từ khi trúng giải trong cửa hàng tiện lợi siêu thị trường học, ngày nào cô cũng có thể uống miễn phí, kể cả khi cô có đưa một nhóm bạn đến đó.
Tạ Đường mím môi cười, đem ngôi sao vàng đặt ở trên bàn học.
Mặc dù cô không biết lòng tốt đến từ ai, cô hy vọng rằng người bên kia cũng có thể gặp may mắn như cô.
Mùa thu sắp bắt đầu, không khí mang theo hơi lạnh, Tạ Đường tối nay đi ngủ sớm, nhưng ngủ không yên giấc.
Lục Trác, Thái tử gia của Lục thị và anh họ Lục Hằng sau một cuộc tranh cãi, đã lên chung một chiếc xe và xảy ra tai nạn xe hơi.
Tuy nhiên, để bảo vệ Lục Hằng, tài xế họ Lục đã bẻ lái sang rời đi mà không thèm để ý đến tiểu Lục tổng, điều này đã trực tiếp dẫn đến việc anh bị xe cấp cứu đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt!
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, các phương tiện truyền thông sẽ phát sóng giám sát hiện trường vụ tai nạn trong thời gian sớm nhất nên có thể dễ dàng nhận thấy điều này.
Điều này chỉ đơn giản là quá kỳ lạ.
Chẳng phải vị thái tử mà Lục thị công bố nhiều năm còn có giá trị hơn một người họ hàng xa hiếm khi lộ diện sao?
Tà xế không ngần ngại bảo vệ một người bà con xa của Lục gia mà không mang đến tiểu Lục tổng sao?
Dư luận bỗng lên men.
Khi Lục Trác tan học vào buổi chiều, Hướng Hoành lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lục Trác có điểm không thích hợp, nhưng hôm nay thật sự rất kì quái, Lục Trác cả ngày im lặng như tượng điêu khắc, nằm ở trên bàn cũng không biết đang tính toán cái gì, hai mắt đen như bầu trời đêm đông.
Lúc rời đi, anh cũng rất kiên định, bước chân cũng không giống như trước giẫm lên phù phiếm kiêu ngạo, mà là vô cùng bình tĩnh, giống như đã thay đổi chính mình.
... Nói tóm lại, Hướng Hoành cảm thấy có chút bối rối.
Vì lo lắng, tối đi ngủ muộn nên cậu ta mới xem tin tức.
Cậu nhìn chằm chằm hiện trường vụ tai nạn chói mắt, vẻ mặt kinh ngạc, trong xe cấp cứu một người bị nhấc ra, mặc dù không nhìn rõ mặt là Lục Trác, nhưng lúc anh buông tay xuống. Đồng hồ rõ ràng là của Lục Trác!
Bị thương nặng?
Hướng Hoành bật người khỏi sô pha, hoảng sợ túm áo khoác chạy ra ngoài.
Cậu ta chưa kịp lao ra ngoài thì đã bị bố đang ngồi bên kia dùng một chân đá trở về.
"Nửa đêm, con đến đó thì có ích gì? Cậu ấy là người thừa kế Lục thị, được chăm sóc bởi các bác sĩ hàng đầu."
Cha Hướng Hoành là giáo sư đại học và dạy môn kinh tế. Ông đeo kính đọc sách và trông vô cùng thông thái.
“Nhưng, không phải—”
Hướng Hoành lo lắng gãi đầu:
“Ba không phát hiện tin tức nói vụ tai nạn có thể là cố ý, người lái xe thực sự đã chọn cứu anh họ của Lục Trác. Nếu anh ta không cứu Lục Trác, Lục Trác thực sự sẽ không có chuyện gì sao? "
" Con hiểu biết nhà họ Lục? "
"Con không biết. "
Hướng Hoành sửng sốt, lúc này mới nhận ra cậu ta thường xuyên đưa Lục Trác và Quan Vũ về nhà chơi, nhưng mỗi lần xin đến nhà anh, anh đều từ chối vì nhiều lý do khác nhau.
“Vậy thì tại sao con lại nghĩ rằng Lục Trác dễ bị người trong nhà hãm hại?”
Cha Hướng đã nhìn thấy Lục Trác vài lần.
Ông cảm thấy anh bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng thực ra còn suy nghĩ thấu đáo hơn đứa con ngốc của mình.
“Nghĩ kỹ lại xem, ai là người được lợi sau vụ tai nạn xe cộ này?”
Hướng Hoành lo lắng: “Hẳn là Lục Hằng, bọn họ định chiếm đoạt tài sản của gia tộc, nên làm Lục Trác bị thương, không phải vừa ý bọn họ sao? "
Cha Hướng cạn lờ nhìn thàng con trai ngu ngốc của mình.
"Không phải, người được lợi là Lục Trác."