Vũ vẫn đứng lặng lẽ nhìn Quỳnh, sắc mặt anh tái nhợt giống hệt đêm mưa gió năm ấy. Dường như anh đã đứng ở đây rất lâu rồi, người anh còn ướt hơn cô, tinh thần có vẻ vô cùng hoảng loạn. Anh hơi loạng choạng, đưa tay túm lấy tay Quỳnh, chầm chậm ngẩng đầu lên hỏi:
- Vì sao lại làm thế với anh?
Quỳnh mơ hồ nhận ra dường như Vũ đã biết chuyện, thấy anh ở đây cô vô cùng hoang mang, ngập ngừng hỏi lại:
- Vì... vì sao cái gì?
Người anh bỗng run lên bần bật, cô cảm nhận ra hai tay anh bám lấy cô như sắp đổ, giọng anh lạc đi:
- Vì sao lại nói dối anh?
Quỳnh không đáp, cô lặng yên để mưa gió quật vào người mình. Đến giờ cô chắc chắn anh đã biết, nhưng thế thì sao? Anh biết thì sao? Mọi chuyện còn có ý nghĩa gì chứ? Con của anh và cô cũng đâu có thể sống lại được, tình yêu của cô và anh vẫn bị hận thù che lấp. Vũ đột nhiên khuỵ chân xuống, khi nhìn thấy cô ở đây, nhìn thấy nấm mộ nhỏ bé này anh thật sự suy sụp. Vào khoảnh khắc ấy anh gần như muốn hét lên thật to đến rách phổi.
Là Diệp đã nhắn tin cho anh! Là anh đã đi theo Quỳnh đến đây! Có lẽ cả đời này anh cũng không ngờ đến chuyện này, không ngờ rằng Quỳnh chưa bao giờ bỏ đứa bé. Nhưng đứa bé lại rời bỏ cô và anh mà đi. Thì ra đây là báo ứng của anh.
Anh không sao chịu đựng nổi nữa, không cần biết chuyện đã qua là gì, không cần biết vì sao cô chia tay anh, anh chỉ biết khi thấy cô ôm nấm mộ nhỏ bé này khóc, anh đã tưởng mình ૮ɦếƭ luôn đi được. Sáu năm nay, kể từ đêm mưa gió ấy anh chưa bao giờ khóc, vì bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Vậy mà giờ anh túm lấy từng nắm cát, mặc cho mưa gió quật vào mặt đau rát. Anh khóc! Nước mắt cùng nước mưa hoà vào nhau, thê lương mà tuyệt vọng. Anh cảm giác như mình lại rơi vào cơn ác mộng đó, một mình chạy trong mưa, trên đầu là vô số tia chớp, nhưng đáng sợ hơn cả sấm sét chính là những lời nói tuyệt tình mà anh nói ra với Quỳnh. Anh nói cái gì mà cô không xứng, anh nói cái gì mà là báo ứng của cô, anh nói cái gì mà anh phải ђàภђ ђạ cô?
- Sao lại phải nói dối anh? Sao lại giấu anh chuyện này?
Tiếng nói của Vũ nghẹn ngào, méo mó như con thú bị thương. Quỳnh nhìn anh, cô cảm tưởng như có ai Ϧóþ chặt lấy tim cô. Đột nhiên Vũ đứng dậy, lao thẳng về cô, dưới làn mưa lạnh buốt anh ôm chặt cô, bờ vai run lên. Cô biết Vũ đang khóc, mặc cho mưa to, gió lớn cô vẫn cảm nhận được anh đang khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng nước mưa nhỏ xuống mái tóc cô, chầm chậm thấm vào da đầu. Những giọt nước mắt bi thương, còn có cả một nỗi đau sâu sắc đến tuyệt vọng. Từng giọt, từng giọt như muốn xé nát cõi lòng cô. Từ lúc gặp lại anh, cô chưa bao giờ thấy anh như thế này, có lẽ phải thương tâm đến độ nào anh mới có thể khóc đến mức này. Cô cảm thấy tâm can như phế liệt, trái tim cũng đau đớn vô cùng. Anh không buông cô mà nói trong màn mưa dày đặc:
- Anh cũng biết đau mà, anh cũng có cảm xúc mà, vì sao luôn đối xử với anh như vậy? Vì sao lại giấu anh những chuyện thế này.
Từng câu, từng chữ như nhát dao đâm thẳng vào Ⱡồ₦g иgự¢ Quỳnh. Cô bỗng cảm thấy mắt mình ầng ậc nước không sao mà kìm được nữa. Con là con chung, cớ gì cô luôn nghĩ chỉ có cô đau còn anh thì không? Sáu năm nay anh sống khổ sở ra sao, nỗi đau năm ấy cô gây ra cho anh đến giờ cô còn nhìn rất rõ. Cô không ngốc, cô không hề ngốc mà không nhận ra, anh hận cô bởi vì anh còn yêu cô, không thể quên, càng hận lại càng yêu đến điên cuồng. Cô đã bao giờ đặt cảm xúc vào anh chưa? Cô đã bao giờ biết khi chia tay cô, anh phải đi trị liệu tâm lý gần một năm trời chưa, cô có biết anh đã phải vùi mình vào công việc thế nào mới tập quên đi cô được chưa?
Quỳnh đưa tay lên chạm vào Vũ, cuối cùng ôm chặt lấy anh. Cô mệt rồi, cô thật sự mệt mỏi rồi, không thể tạo thêm cho mình vỏ nguỵ trang nào nữa. Cuối cùng cô oà lên khóc nức nở, dường như tất cả nước mắt sáu năm nay cô kìm lại đều bật ra ngay lúc này. Cả hai người đều vô cùng tội nghiệp và đáng thương.
Sáu năm trước, cô và anh là du học sinh ở Úc. Cô năm thứ hai, còn anh đã tốt nghiệp đại học và theo học thạc sĩ. Năm ấy tuổi trẻ nông nổi, vì nhận lời thách thức của bạn cô đã theo đuổi anh, suốt mấy tháng trời ròng rã cuối cùng anh cũng không chịu được sự mặt dày của cô nữa mà chấp nhận. Hai người yêu nhau được vài tháng, vì lúc đi chú Đông có dặn cô ở phương trời xa xôi đừng bao giờ kể về hoàn cảnh gia đình cho ai thế nên cô chưa từng nói cô là con nuôi của chú Đông cho anh nghe. Ngược lại, anh cũng ít khi kể về gia đình của mình, cô chỉ biết anh mồ côi cha mẹ, ở ngoài Bắc, còn lại cô đều không hay biết. Khi hai người yêu nhau được hơn năm tháng, trong một buổi tiệc rượu ở trường, vì sự bồng bột mà đã trao cho nhau lần đầu tiên. Chỉ một lần như vậy thôi cuối cùng cô đã có thai. Que thử lên hai vạch, cô vô cùng hoang mang sửng sốt, nhưng anh nói với cô anh năm nay năm cuối rồi, anh còn làm thêm nữa, vẫn có khả năng chăm sóc cho cô, dù biết khó khăn nhưng anh sẽ cố gắng lo cho cô và con.
Thế nhưng còn chẳng kịp đợi anh thực hiện lời hứa của mình thì gia đình cô gặp chuyện. Viễn Đông bị phong toả điều tra, chú Đông bị công an tạm giam. Hôm ấy cô Lan đã bay sang Úc tìm cô, cuối cùng chưa kịp gặp anh cô đã phải cùng cô Lan về nước. Chú Đông đối với cô không chỉ là cha nuôi, mà còn là ân nhân cô mang ơn không bao giờ trả hết được ơn nghĩa. Khi về cô Lan nói với Quỳnh, giờ đây không ai có thể cứu được Viễn Đông ngoài cô cả. Cô Lan sẽ tìm cách giúp Viễn Đông, với điều kiện Quỳnh phải chia tay Vũ. Quỳnh cũng không hiểu vì sao cô Lan lại ra điều kiện này với cô, cũng không hiểu vì sao cô Lan biết chuyện cô và Vũ yêu nhau. Cô Lan nói, người Quỳnh cần yêu nên là một người khác, không phải một kẻ trong tay không có sự nghiệp như Vũ, cô bắt buộc phải từ bỏ tình yêu này, cô Lan mới chấp nhận cứu Viễn Đông - giúp chú Đông ra tù. Thế nhưng cô có thai rồi, tình yêu đâu phải thứ dễ dàng từ bỏ như vậy. Cô đã cầu xin cô Lan hãy cứu chú Đông, và đừng ép cô phải rời xa Vũ, nhưng cô Lan kiên quyết không đồng ý. Một là lựa chọn tình yêu, hai là lựa chọn cha nuôi, đứa bé trong bụng cũng bắt buộc phải từ bỏ.
Suốt khoảng thời gian đó cô khóc rất nhiều, đứng giữa lựa chọn khó khăn thế này cô không sao có thể đưa ra được. Cô yêu Vũ, rất yêu anh, dù mới chỉ là năm tháng ít ỏi thôi nhưng cô yêu anh là thật. Nhưng còn chú Đông, người đã cứu cô khỏi tử thần, người không màng hiểm nguy mang cô theo từ Bắc vào Nam, người đã nuôi cô từ khi cô chỉ là đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, cô mang nợ chú. Cuối cùng cô cũng đồng ý rời xa Vũ, nhưng cô đã cầu xin cô Lan cho cô giữ lại đứa bé, cô không thể từ bỏ con mình, máu mủ ruột thịt của mình, cô sẽ rời xa Vũ, làm theo mọi yêu cầu của cô Lan, chỉ xin cô Lan để cô được giữ con lại. Có lẽ cô Lan cũng đã từng làm mẹ nên mủi lòng thương chấp nhận để cô giữ đứa bé lại.
Sau khi từ Việt Nam về, Quỳnh đã gọi điện chia tay Vũ. Thế nhưng anh làm sao chấp nhận lời chia tay ấy. Quỳnh được cô Lan đưa ra Hà Nội, đưa đến một phòng phá thai, mua chuộc toàn bộ y bác sĩ trong đó. Khi Vũ về nước, tìm đến địa chỉ của Quỳnh, anh đã chứng kiến cảnh cô từ phòng phá thai đi ra, toàn bộ giấy tờ cô Lan đều làm một cách hoàn hảo khiến Vũ đã tưởng cô phá thai thật. Đêm mưa gió ấy, cô hẹn anh ở Việt Nam, nói với Vũ cô không thể lấy anh, cô cần lấy người khác, môn đăng hộ đối hơn anh, đứa bé này chỉ ngáng đường sau này của cô, cô không thể giữ lại. Những lời nói đầy sát thương ấy khiến Vũ không thể nào chấp nhận nổi, anh đã tưởng mình sắp có tất cả, không ngờ cuối cùng quay lại chẳng còn gì. Dù cho anh đã cầu xin cô, nói với anh rằng cô chỉ nói dối mà thôi, dù cho anh đã cầu xin cô nói với anh tất cả chỉ là cô bịa ra anh vẫn chấp nhận tin, dù cho anh đã ép cô phải đi khám thai lại lần nữa. Nhưng không, cô đưa toàn bộ giấy tờ phá thai cho anh, còn để một dòng máu chảy xuống váy trắng muốt, chảy xuống cả chân cô anh đã không thể không tin. Chưa bao giờ anh nghĩ cô có thể độc ác như vậy, chưa bao giờ anh nghĩ cô lại có thể làm như vậy với anh. Cô tự tay phá nát hết tất cả những thứ tốt đẹp của hai người, xé đi tất cả những gì anh đã xây đắp cho cô. Đêm mưa gió ấy anh đã phóng xe bạt mạng, anh đã khóc rất nhiều, anh đã ghim trong lòng lời thề rằng anh nhất định phải quên con đàn bà độc ác này đi.
Thế nhưng anh đâu biết, thực ra cô chưa từng bỏ con, tất cả mọi chuyện từ chuyện cô chảy máu đến bệnh án phá thai được cô Lan làm một cách vô cùng hoàn hảo, cô được cô Lan đưa về một vùng quê xa xôi để dưỡng thai hoàn toàn biến mất giữa biển người mênh ௱ôЛƓ, suốt thời gian sau đó thi thoảng anh có tìm cô nhưng vô vọng bởi cô hoàn toàn bặt vô âm tín, còn cô Lan chạy vạy lo cho Viễn Đông. Sáu bảy tháng sau, khi bụng bầu cô lớn Viễn Đông vẫn chưa điều tra xong. Khi cô mang thai đến tuần thứ 36, cô Lan lại tìm đến cô, nói với cô rằng chỉ trong vòng hai ba tháng nữa thôi Viễn Đông chắc chắn sẽ được minh oan, còn nói cô yên tâm cô Lan đã lo xong hết rồi. Suốt những tháng năm khổ sở, những ngày cô khóc vì nhớ thương Vũ, cô đã nghĩ rằng mình cũng được đền đáp, cô đã nghĩ chỉ cần chú Đông được ra tù, cô được bình an sinh con cô cũng chấp nhận. Cô Lan còn nói với cô, sau này đứa bé sinh ra sẽ làm giấy tờ thủ tục để nó thành em của cô, để cô tiếp tục đi học sau này về quản lý Viễn Đông.
Thế nhưng cô không ngờ rằng buổi nói chuyện hôm ấy, khi cô vừa uống cốc nước cam cô Lan đưa cho, đột nhiên bụng cô quặn đau, phía bên dưới thúc như sắp sinh đến nơi. Cô không hiểu có chuyện gì, chỉ biết đau đến mức không chịu nổi, lúc đưa vào viện bác sĩ nói cô sắp sinh rồi, còn nghe loáng thoáng y tá nói cô uống thuốc kích sinh nên mới dẫn đến tình trạng như vậy.
Lúc vào viện, dù đau như ૮ɦếƭ đi sống lại cô vẫn cố gắng mở mắt. Cô rất sợ, sợ nếu cô nhắm mắt người ta sẽ mang con cô đi, cô sợ cô Lan nói dối, cô sợ cô Lan sẽ không cho cô gặp con. Thế nhưng trong lúc đang sinh con cô bị băng huyết, cuối cùng dù cố gắng cô cũng không tỉnh táo nổi ngất đi. Đến khi tỉnh lại đã thấy con cô lạnh ngắt, tím tái từ bao giờ, đứa bé đã ૮ɦếƭ trước khi cô sinh nó ra, bác sĩ nói khoảnh khắc sinh tử giữa cô và con, chỉ được cứu mẹ hoặc con cô Lan đã cứu cô. Có lẽ không bao giờ cô quên được ngày đau khổ, kinh hoàng ấy. Năm ấy cô đã hận cô Lan đến thế nào, mỗi lần nhìn thấy cô Lan cô đều không sao thở nổi. Giờ đây năm năm trôi qua rồi, nỗi đau dần nguôi, cô cũng biết cô Lan thực sự đã cứu Viễn Đông, nhưng người đàn bà ấy với cô vẫn là nỗi sợ hãi mà cả đời cô không thể nào quên.
Dưới cơn mưa rào lạnh ngắt, Vũ cứ thế ôm lấy cô không buông. Bao năm trôi qua, chuyện xưa đã cũ, nhưng vì sao anh không thể quên được cô? Anh hiểu nhưng anh không dám thừa nhận, anh cho rằng anh hận cô lại không biết vì yêu đến mức không buông nổi nên hận thù mới không xoá được. Anh yêu cô đến khổ sở, bất hạnh, hận cô đến điên dại. Đến giờ đây anh mới kịp nhận ra thì dường như đã quá muộn.
Khóc xong, Vũ ngồi xuống nấm mộ nhỏ bé của con mình. Nhìn ba chữ Hồ Gia Hân mà Quỳnh đặt cho con anh nghẹn lại. Quỳnh cầm ô lên, cô che cho anh nhưng mưa to gió lớn vẫn tạt vào người. Anh quỳ rất lâu, cô cũng đứng cạnh anh rất lâu. Đến gần nửa đêm, anh và cô mới ra khỏi nghĩa trang. Suốt một ngày dài ngồi ngoài đây, khóc quá nhiều nên cô rất mệt, cả người loạng choạng như sắp đổ. Vũ không nói gì, anh lặng lẽ bế cô lên. Cô không từ chối, không bài xích. Dưới ánh đèn đường cô thấy đôi mắt anh đỏ ngầu. Cô bỗng thấy mình khắt khe quá, khắt khe với chính bản thân mình và khắt khe với cả anh.
Vũ đưa cô lên xe, anh lấy chiếc khăn phía sau xe choàng lên cho cô sau đó phóng xe về biệt thự mà chú Đông mua cho cô. Xe của cô anh nhờ người lái về sau. Khi về đến nơi anh pha cho cô bồn nước ấm còn mình đứng ngoài lan can hút thuốc mặc cho trời mưa rơi. Hơi nước ấm áp khiến Quỳnh dễ chịu hơn rất nhiều, tắm xong ra thấy anh vẫn đứng hút thuốc lòng cô nặng trĩu. Thế nhưng cô cũng không biết mình phải làm gì lúc này, tình yêu của hai người liệu rằng có thể nào quay lại như trước đây? Dù cho hiểu nhầm xoá bỏ thì sao chứ? Khoảng cách quá dài như vậy, hận thù chồng chất liên miên, đến giờ coi như anh hiểu thì có thể thay đổi sao?
Cô không muốn nghĩ nữa, đi về phòng ngủ nằm xuống. Chỉ trong phút chốc cô thi*p đi lúc nào chẳng hay. Năm nào cũng vậy, vào ngày này cô đều cho phép mình được yếu đuối, rệu rã một lần. Trong cơn mơ mơ màng màng cô thấy Vũ lạch cạch bên cạnh, có lúc mở mắt ra cô thấy anh đang nắm chặt tay cô, nước mắt lưng tròng. Cô cũng không biết mơ hay thật, thi thoảng còn nghe tiếng anh nghẹn ngào:
- Xin lỗi! Xin lỗi em.
Thật ra cô biết chẳng gì có thể cân đo đong đếm được nỗi đau của anh, càng không thể nói anh đau ít hơn cô, chỉ là cô không dám tưởng tượng anh đau đến thế nào. Trong cơn mơ chập chờn ấy cô đã nghĩ, nếu duyên số cho hai người ở cạnh nhau, hay chi bằng cô cho bản thân mình thêm một cơ hội, cô và anh làm lại được không?
Sáng hôm sau Vũ đưa Quỳnh về biệt phủ, sau một đêm được ngủ ngon sắc mặt cô đã tưởi tỉnh hơn một chút. Về đến sân cô thấy con Thanh đang quét rác, trên nền đất có vài quả bóng bay cùng ít kim tuyến thì ngạc nhiên hỏi:
- Hôm qua ở biệt phủ có tiệc tùng gì à em?
Con Thanh gật gật đầu đáp:
- Hôm qua là sinh nhật bé Min đó mợ. Mọi năm làm to lắm vì mới có Min là cháu nội, nhưng năm nay có cu Thóc rồi, bà lại mệt nên chỉ làm đơn giản thôi. Nghe nói sinh nhật Min xong, lát mợ Hiền và cậu Nhân lên thông báo việc đám cưới đấy ạ.
Chuyện đám cưới của Nhân và Hiền, Quỳnh cũng đã biết, cô chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe tin hôm qua là sinh nhật của Min. Không ngờ rằng con bé lại có ngày sinh trùng ngày với con gái cô. Nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy vô cùng nặng lòng. Vũ có lẽ nhìn ra được tâm trạng của cô, anh lái xe đưa cô thẳng lên nhà dặn cô vào giường nằm nghỉ ngơi còn anh ra ngoài.
Cô vào giường nằm rất lâu nhưng không sao ngủ được. Khi còn đang nghĩ xem mình nên dậy đi ra ngoài cho thoáng hay ở đây thì đã nghe bên ngoài có tiếng lạch cạch. Có tiếng con Thanh cất lên:
- Sao cậu mua nhiều hạt sen và nếp cẩm thế?
Tiếng Vũ rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe rất rõ:
- Bé cái mồm thôi để mợ mày ngủ. Nấu cho cậu bát chè hạt sen nếp cẩm, nhớ cho đường phèn lá dứa nhé. Đợi mợ dậy thì mang cho mợ. Cậu giờ có chút việc phải ra ngoài, không cần nấu cơm cho cậu.
Quỳnh nghe đến đây, mũi cô bỗng cay xè. Hồi ở bên Úc, mỗi lần cô ốm đều thích ăn nhất là chè hạt sen nếp cẩm, mà nhất định phải có đường phèn, lá dứa. Lần nào cô cũng mè nheo Vũ phải đến chợ Việt mua về nấu cho cô. Cứ tưởng anh quên rồi, hoá ra anh vẫn nhớ. Cô bỗng cảm thấy đau lòng, bỗng cảm thấy thương Vũ vô cùng. Thực ra, trên đời này cô vẫn còn Diệp, còn chú Đông là người thân, là nơi để cô có thể nương tựa vào, còn anh, anh chẳng có ai cả, cha mẹ không, anh em không, đến đứa con gái anh mong chờ cũng bỏ anh đi. So với cô, anh còn đáng thương hơn rất nhiều, so với cô, anh còn cô độc hơn rất nhiều.
***
- Lấy nó?
Tiếng bà Hà gào lên giữa không trung khiến con Thanh đang quét nhà giật bắn cả mình. Nó liền đặt cái chổi xuống nhắn cho Quỳnh một tin. Kịch hay thế này không xem thì phí quá phí.
Bà Hà ôm lấy иgự¢, không thể tin nổi Nhân lại dắt con Hiền lên đây nói với bà phải tổ chức đám cưới cho hai người vào ngày hai tám tháng này. Suốt nửa tháng nay bà Hà ở nhà dưỡng bệnh bà chỉ muốn tống cổ thẳng con Hiền ra khỏi nhà. Thế nhưng do cu Thóc đột nhiên lăn đùng ra ốm, bà vì thương cháu đích tôn nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn để con Hiền ở đây. Nhưng lấy con Hiền, bà không sao chấp nhận nổi. Nếu như cô gái Thanh Trúc ૮ɦếƭ, con trai bà cũng nên tìm một đứa con gái khác chứ không phải loại xảo quyệt, láo lếu khiến bà phải nhập viện như con Hiền, đã vậy còn phản bội bà. Có điều lần này Nhân rất kiên quyết, bà Hà nhìn hắn ta hỏi:
- Rốt cuộc sao tự dưng mày lại nhất quyết đòi lấy nó? Mày có biết từ hôm tao vào viện nó đều ra chỗ con Giang thì thầm to nhỏ với con Giang, mày có biết con Giang với nó đang cùng một phe không? Tao có thể rước cái loại con dâu bất hiếu, phản bội này về sao?
Thực ra bà Hà có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện, nhưng cái chuyện con Hiền bỗng dưng đứng về phía con Giang, về phía tình địch của bà bà không chấp nhận nổi. Hai ba hôm nay, từ nguồn tin của con Thanh bà mới biết chuyện này bà đã ức phát khóc. Con Bích ngồi bên cạnh, trong mắt nó con Hiền vẫn là người tốt, thế nên nó khẽ vỗ vỗ vai bà Hà nói:
- Mẹ đừng nóng giận như vậy, biết đâu chị ấy giả vờ thế để cho con Giang vào tròng thì sao?
Con gái bà ngu chứ bà đâu có ngu mà không nhìn ra con Hiền là cái loại gì. Bà lắc đầu kiên quyết đáp:
- Tao sẽ không chấp nhận đám cưới này.
Nhân định lên tiếng, thế nhưng con Hiền đã cười đáp:
- Mẹ không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cháu nội đích tôn con cũng đã sinh cho gia đình mình, tài sản của con Diệp con cũng góp sức lấy về giúp gia đình mình, con có làm sai gì thì mẹ cũng vì tình mà bỏ qua cho con.
- Vì tình? Mày bức tao suýt ૮ɦếƭ...
Bà Hà nói đến đây con Hiền đã ngắt lời:
- Con chưa bao giờ bức mẹ suýt ૮ɦếƭ, là suy sụp sau chuyện thầy ngoại tình nên sinh ra tâm bệnh, chứ lời nói của con sao có thể Gi*t ૮ɦếƭ một người được? Con thật sự muốn an ổn làm đám cưới, muốn làm con dâu của mẹ, nhưng nếu mẹ cứ kiên quyết ép con, con cũng sẽ không nhân nhượng nữa đâu. Chuyện trong nhà này bung bét ra, mẹ xem có dám ai hợp tác với Hoàng Hà, sản phẩm của Hoàng Hà ai dám mua nữa không? Chuyện gì chắc mẹ rõ nhất rồi, từ chuyện mẹ và dì Xuân hại con Diệp thế nào, ςướק tài sản của nó ra sao, con và anh Nhân có con thế nào, mẹ hại ૮ɦếƭ đứa bé trong bụng con Diệp ra sao... rồi cả chuyện thầy ngoại tình, chắc mẹ không muốn thiên hạ cười chê đâu nhỉ?
Bà Hà nghe đến đây, trợn mắt rít lên:
- Vô phúc, vô phúc, cái nhà này thật vô phúc.
- Phải rồi, mẹ có thể hại ૮ɦếƭ em chồng mẹ, hại ૮ɦếƭ con dâu thì vô phúc là đúng rồi.
Lần này bà Hà kích động đến mức không thở nổi. Con Hiền... sao nó biết bà hại ૮ɦếƭ thầy mẹ cậu Vũ? Sao nó biết? Mặt bà tái nhợt đi, nhìn vẻ mặt câng câng của con Hiền không nói được lời nào. Nhân đứng bên cạnh, mệt mỏi, rệu rã nói:
- Mẹ! Con quyết rồi, con sẽ lấy cô ấy. Mẹ đừng làm căng lên nữa, con không thể để con trai không có cha được. Mẹ và thầy chuẩn bị, 28 này sẽ tổ chức đám cưới cho chúng con.
Ông Hoàng nhìn bà Hà e hèm đáp:
- Gấp đến thế sao?
Bà Hà cố bình tĩnh chen vào:
- Được! Cưới thì cưới tao không cản. Nhưng chúng mày không chờ được đến sang năm sao? Vợ mày mới ૮ɦếƭ được có năm rưỡi.
- Dù sao mẹ cũng tạo cho cô ta cái tội lăng loàn, người ta cũng vẫn nghĩ cô ta theo trai mà ૮ɦếƭ thì con thờ cô ta đến giờ cũng là quá dài rồi, chẳng ai nói được gì nữa đâu! Hai tám này con và Hiền sẽ cưới, thầy mẹ muốn làm thế nào thì làm tổ chức cho chúng con.
Thằng con trai trước kia nhất nhất nghe lời bà, lúc Trúc còn chưa xảy ra tai nạn vẫn đang mặn nồng với Trúc, nay Trúc mới ૮ɦếƭ đi có năm bữa nửa tháng đã vội đòi cưới con Hiền. Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn thấy khó chấp nhận loại con dâu như nó. Nhưng giờ phải làm sao? Con trai bà kiên quyết, nó lại nắm được thóp bà, đất không chịu trời thì trời đành chịu đất.
- Rồi! Tao sẽ tổ chức đám cưới cho chúng mày, nhưng khách khứa sẽ mời hạn chế thôi, cu Thóc cũng chưa được công khai ra.
Con Hiền hơi uất, vì sao đám cưới của Diệp và Nhân thì đầy đủ khách mời, còn nó thì chỉ được hạn chế khách mời? Bà Hà thấy nó trợn mắt nhìn mình thì nói:
- Nhất quyết cưới 28 tháng này thì chỉ thế thôi, tao mời một ít họ hàng bà con thôi vì đến 8 tháng sau là sinh nhật công ty, cách nhau chỉ có chục hôm không thể mời nhiều hai lần được người ta cũng không thích đi nhiều như thế. Sinh nhật Hoàng Hà là lễ lớn nhất trong mỗi năm, khách mời đến cả ngàn người vậy nên đợt cưới này nhất định phải hạn chế khách mời, mời ai thân thiết nhất có thể đi được hai dịp.
Ông Hoàng cũng gật đầu đáp:
- Phải đấy! Vả lại đây là cưới vợ hai, cũng không cần phô trương quá làm gì. Vẫn làm đủ lễ lạt, không thiếu thứ gì. Anh chị cũng đừng đòi hỏi quá, muốn làm dâu họ Hồ cũng nên biết chấp nhận thiệt thòi.
Con Hiền nghe đến đây, nó cũng không muốn cãi vã nữa. Dù sao thì có một đám cưới đầy đủ lễ lạt cũng là mừng rồi. Còn hơn cả đời này sống không danh không phận, dù sao cũng là mợ hai nhà họ Hồ, nhịn chút không sao nên cố cười đáp:
- Vâng! Thầy mẹ nói phải! Con nghe thầy mẹ.
Thế nhưng dù nó có cố gắng bà Hà vẫn chẳng ưa nổi. Bà nhìn thằng con trai sắc mặt xanh tái của mình mà ngứa cả mắt. Đúng là ngu đần! Lấy phải con vợ gớm ghê thế này cả đời có hạnh phúc không? Khi vợ chồng Nhân Hiền đi về nhà, bà Hà cũng ngồi phệt xuống than lên thở xuống. Từ lúc con Hiền về đây, việc vui chưa thấy đâu chỉ thấy xui rủi đủ đường, thầy bói nói có cháu đích tôn sẽ phất lên sao hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, bà thấy khó mà thở nổi. Cô Bích bên cạnh mặt mày cũng ủ rũ, bà Hà nhìn cô Bích hỏi:
- Còn mày nữa, làm sao mà dạo này mặt mày cứ như đưa đám thế?
Cô Bích cúi xuống, bấu bấu mấy ngón tay không đáp. Dạo này chú Long chồng cô rất hay đi sớm về muộn, cô nghe phong thanh chú Long có bồ nhưng gặng hỏi thì bị chú mắng cho té tát. Có điều thật sự cô nhận ra chú có điều gì đó giấu cô, chỉ là cô không muốn nói cho ai biết. Chuyện này có gì tốt đẹp? Nói ra chỉ rước nhục vào thân, cô cố an ủi mình rằng chắc chú Long sẽ không dám phản bội cô đâu. Dù sao cô cũng là tiểu thư nhà Hoàng Hà, chú mà dám cô cũng cho chú biết cái giá của phản bội là thế nào?
Thấy cô Bích không nói bà Hà cũng chẳng thèm hỏi nữa. Nhà sắp có con dâu mới mà mặt mày ai cũng như đưa tang. Không ai có thể nở nụ cười nào trên môi cả.
- Đám cưới này hạn chế khách mời sao?
Quỳnh hỏi lại con Thanh, nó đưa video quay lại cho cô xem rồi nói:
- Ông Hoàng nói hạn chế khách mời vì sắp tới là sinh nhật Hoàng Hà. Năm nào cũng vậy sinh nhật Hoàng Hà là dịp lễ lớn nhất trong năm nên khách cả ngàn người. Chắc ông bà cũng sợ dị nghị nên mời ít họ hàng bà con cho có thôi mợ ạ.
Vốn ban đầu cô dự định cô và Diệp sẽ tặng cho cả nhà họ Hồ món quà dịp cưới. Thế nhưng đám cưới hạn chế khách mời mà dồn sang sinh nhật thì thôi vậy, món quà to chị em cô sẽ tặng vào dịp ấy, dịp cưới này chỉ tặng vài món quà nho nhỏ mà thôi. Cô nhờ anh Phan nhắn cho Diệp một tin dài, sau đó lại nhắn tin anh Phan chuẩn bị một chút. Dù sao quà nhỏ cũng vẫn nên chỉn chu chút chứ?
Những ngày tiếp theo nhà họ Hồ bận rộn mà tổ chức đám cưới cho con Hiền và Nhân. Quỳnh và Vũ dẫu sao cũng là con cháu không tránh khỏi được giao cho vài việc lặt vặt cùng mợ Linh. Kể từ ngày Vũ biết chuyện, tình cảm của cô và anh cũng đã thay đổi hơn. Tuy là chưa thể quay lại như trước kia nhưng cô dần dà nhận cả cô và anh đều đang cố gắng vun vén hơn cho cuộc hôn nhân này hơn. Dù sao cũng là vợ chồng, lấy nhau rồi lại yêu nhau đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cô cũng muốn buông bỏ cái tôi của mình để ở cạnh anh. Là lỗi của cô, không phải của anh, cô muốn sửa chữa sai lầm của mình năm nào. Có điều khoảng thời gian này rất bận rộn, ngoài công việc của mỗi người, cô và anh bị xoáy thêm vào với đám cưới của con Hiền nên cũng chưa có thời gian nói chuyện nhiều với nhau. Dù sao thì hiện tại chuyện trả thù là chuyện quan trọng nhất.
Trên phủ lớn, bà Hà ngày qua ngày đều cằn nhằn không vui. Đám cưới của con trai mà bà chẳng chút hào hứng, bà giao cho mợ Linh lo hết mọi chuyện, còn liên tục nhắc ông Hoàng hôm đám cưới giấu tiệt con Giang đi, nếu để nó xuất hiện trong đám cưới bà sẽ không tha cho ông. Ông Hoàng cũng đâu muốn mất mặt nên gật đầu đồng ý, một mặt gọi điện cho con Giang nhắc nó an phận, sau đám cưới ông cho thêm tiền.
Thế nhưng ông Hoàng đâu biết con Thanh quân sư đã mang cho con Giang chút tiền nói rằng là cô Hiền cho, còn nói hôm đám cưới nhất định phải có mặt, muốn làm bà chủ phải có lối đi riêng của mình.
Thời gian chuẩn bị cho đám cưới con Hiền cũng về chung cư sống tạm, có nửa tháng thôi nên nó cũng cố gắng. Chỉ là dạo này nó thấy lão Thắng già hẳn đi, từ lúc mụ Xuân ra công ty làm việc lão Thắng càng thêm lao lực. Chẳng biết mụ ta tính toán kiểu gì, nay thiếu sót này, mai thiếu sót nọ, tiền nong phải liên tục bù vào để đền cho khách hàng khiến lão Thắng điên cả đầu. Nhưng bảo mụ ta nghỉ ở nhà mụ ta lại giãy đành đạch lên, cuối cùng lão Thắng chỉ còn cách tự mình đi sửa những sai lầm mà mụ Xuân gây ra. Tính ra xưa khi bà Quyết bệnh nhưng sổ sách đưa cho bà bà vẫn giải quyết ngon lành, sau này bà bị nặng hẳn mới không thể làm được nữa. Lão Thắng biết mình không còn cơ hội hối hận, nhưng thi thoảng lão lại cảm thấy nuối tiếc mơ hồ.
Những ngày tháng chuẩn bị làm đẹp, lo cho đám cưới rồi cuối cùng ngày hai tám cũng đến, ngày mà con Hiền mong chờ nhất. Tuy chồng nó giờ đã thành một kẻ có chức năng sinh lý không bình thường nhưng nó chẳng để tâm. Quan trọng là được làm mợ hai, được ăn sung mặc sướng đến đời con đời cháu, có tiền giúp thầy nó vực dậy công ty, thích có con nữa thì đi mổ tinh hoàn lấy †ïηh †rùηg mà thụ tinh, lúc ấy gái trai gì cũng có và quan trọng hơn nữa là được sống với chấp niệm của mình. Vả lại chồng nó chưa liệt dương hoàn toàn, yếu ớt như thế nó chấp nhận được, còn hơn khoẻ mạnh mà mang thứ đó đi reo giống khắp nơi.
Mấy dàn siêu xe đỗ dưới chung cư, con Hiền mặc bộ váy cưới lộng lẫy được thiết kế riêng đi xuống. Thật ra nó vẫn là đứa con gái xinh đẹp, chỉ là cuồng ghen, bệnh hoạn đến mức điên dại. Nhân nhìn nó, hắn cảm thấy ghê tởm người vợ này, dây vào nó là nỗi nhục nhã cả đời của hắn. Nhưng hắn không thể không lấy nó, đó là số mệnh của hắn rồi. Hắn kinh tởm nhưng cũng vô cùng sợ hãi nó, không thể nào làm khác được nữa!
Dàn siêu xe chở cô dâu về biệt phủ, tuy là khách mời không đông nhưng vẫn có những khách mời quan trọng. Con Hiền được làm mọi thủ tục như đám cưới của Quỳnh, nhìn khách mời nó có chút chạnh lòng, trước kia cưới Diệp cả ngàn người, có khi còn đông hơn cả sinh nhật công ty, nay có lẽ chỉ đến hai trăm người. Nhưng thôi vì ngày vui, con Hiền cũng không muốn chấp làm gì, nó cố nở nụ cười tươi rói cầm ly rượu cùng Nhân đi chào khách. Dù sao cũng đạt ý nguyện rồi, được ở cạnh người mà nó ngày đêm chấp niệm phải lấy cũng coi như như ý. Lấy lại chồng của chị gái, dù là trên danh nghĩa thôi nó cũng sợ dị nghị nên mấy hôm nay nó đã cho người tung tin đồn, rằng từ lúc chị gái nó phản bội chồng, vì cảm thấy có lỗi nên nó thường đến nhà họ Hồ nhận lỗi thay chị gái nó. Nó thương người anh rể bị cắm cặp sừng to đùng nhưng vẫn giữ trọn nghĩa tình với vợ nên lâu dần đâm ra nảy sinh tình cảm. Vả lại nó và Diệp cũng không phải chị em ruột, nên có lấy Nhân cũng không phải loạn luân hay trái luân thường đạo lý. Người ta nghe xong chẳng những không trách nó, ngược lại còn cảm thấy cô chị gái kia khốn nạn biết chừng nào, tội vạ cuối cùng em gái lại chịu, còn khen nó sống có tình có nghĩa.
Bà Hà chẳng vui vẻ gì, nhất là khi thấy sắc mặt con trai ngày càng xanh xao, đến nở nụ cười cũng méo mó gượng gạo, bà cảm thấy như hắn bị ép buộc nhưng đã lỡ tổ chức rồi cũng không thu hồi lại được. Con Hiền lại nắm thóp bà, dù muốn dù không bà cũng như Nhân phải chấp nhận cuộc hôn nhân này. Thấy con Hiền liên tục cười nói như đạt được mục đích bà càng khó chịu, phía bên kia thấy Vũ và Quỳnh tiếp rượu thay ông Hoàng trong lòng bà càng thêm ganh tỵ. Thằng cháu trai bà ghét cay ghét đắng vớ bở được thiên kim tiểu thư giàu có lại xinh đẹp, kể ra năm ấy Diệp không ૮ɦếƭ, mợ cũng là cô vợ xinh đẹp, dịu dàng đó chứ. Thà sống với một cô vợ tuy có phần ngốc nghếch nhưng dễ bảo, tận tuỵ lo cho chồng con còn hơn loại tâm cơ như con Hiền. Rồi biệt phủ này liệu có yên ổn với nó? Bà không dám nghĩ đến tương lai nữa, cảm thấy vô cùng hối hận.
Khi còn đang nghĩ ௱ôЛƓ lung, ngoài cổng chợt có chiếc taxi tiến vào. Bà Hà đứng dậy, vừa nhìn ra đột nhiên nghiến răng nghiến lợi suýt gầm lên khi thấy con Giang đang vác bụng bầu tiến vào. Ông Hoàng cũng kinh ngạc nhìn con Giang định lao ra bà Hà đã ra trước. Con Giang tiến lại phía con Hiền nhét phong bì vào tay con Hiền rồi nói:
- Chúc vợ chồng hai đứa trăm năm hạnh phúc.
Con Hiền nhìn con Giang sợ bị hiểu nhầm nên cau mày rít qua kẽ răng:
- Cô bị điên à? Cô đến đây làm gì?
- Chẳng phải cô mời tôi sao? Sao giờ lại hỏi như vậy?
Bà Hà nghe đến đây, không sao kìm chế nổi nữa, bà nín nhịn đủ rồi lao về phía con Hiền gầm lên:
- Mày... mày mày dám mời nó đến đây? Mày cố tình chơi đểu tao đúng không?
Chẳng còn mẹ con gì nữa, nhìn con Giang bà đã ứa gan, nay lại nghe con Giang nói con Hiền mời, bà chỉ thiếu mức hộc máu. Con Hiền run rẩy đáp:
- Mẹ, cô ta nói dối.
- Đến nước này còn nguỵ biện. Đồ thối thây, mày xem mày rước cái thứ quả báo gì về đây hả?
Con Hiền nghe bà Hà nói không lọt tai được chữ nào thì lớn tiếng đáp lại:
- Mẹ vừa phải thôi, hôm nay là ngày vui của con, mẹ đừng có mà quá đáng, mẹ muốn quan khách cười vào mặt à?
- Tao quá đáng hay mày quá đáng?
Nhân đứng bên cạnh, hắn ta mệt mỏi không sao chịu nổi nữa gắt lên:
- Hai người thôi đi! Còn muốn mất mặt cỡ nào nữa hả?
Con Giang nhìn bà Hà, làm cho bà ta phát điên để nhanh xuống lỗ, chừng nào xuống được lỗ rồi nó cũng đường hoàng lên làm bà hai thôi. Bà Hà nhìn con Giang, chỉ tay đuổi:
- Cút! Cút ra khỏi đây!
Nhưng con Giang nào dễ dàng cút thế, nó đưa thiệp mời lên phe phẩy nói:
- Được mời đàng hoàng sao phải cút, chị à, em đưa con trai đến dự lễ cưới của anh nó thôi mà.
Bà Hà ôm иgự¢, đang định quay sang phía ông Hoàng bắt ông đuổi con Giang đi đột nhiên từ ngoài cổng một chiếc xe Mercedes đen nhìn vô cùng quen mắt đang tiến vào. Từ trên xe, một cô gái xinh đẹp, ăn mặc vô cùng lộng lẫy từ từ bước xuống. Tất cả mọi người đều sững lại... bà Hà đang định chửi con Giang cũng câm bặt mồm rồi bỗng dưng lắp bắp:
- Trúc... Thanh Trúc?
Diệp từ từ tiến đến trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, không ai dám tin là cô còn sống bụm miệng lại che đi sự kinh ngạc. Dù sao giờ cô vẫn mang thân phận của Trúc nên bình thản tiến về đám người đang cãi nhau. Bà Hà túm lấy Nhân, lắc đầu không tin nổi, đến khi nghe tiếng Trúc cất lên mới bàng hoàng tin đó cô còn sống:
- Cháu chào bác.
Bà Hà bấu tay mình, biết là thật đột nhiên bà phóng ra như tên lửa về phía Trúc kéo tay cô, nghẹn ngào:
- Trúc, là cháu đúng không?
- Vâng, là cháu đây bác. Cháu đây bác.
- Thật sự là cháu sao? Thật sự là cháu sao hả Trúc?
- Vâng, cháu là Trúc đây bác.
Bà Hà loạng choạng suýt ngã hỏi:
- Cháu còn sống sao? Cháu còn sống sao? Trúc, rốt cuộc có chuyện gì vậy cháu?
Cô nhìn bà ta gật đầu đáp:
- Vâng. Cháu còn sống, cháu bị ngã trên sông may mà được người ta cứu rồi đắp thuốc thang cho, nhờ ơn phúc mà tai qua nạn khỏi mới tìm đường về nhà, cháu về Nam dưỡng bệnh chục ngày nay rồi, nghe anh trai cháu nói hôm nay anh Nhân cưới vợ nên... cháu ra chúc phúc.
- Phúc đức quá, phúc đức quá, ơn giời cháu còn sống. - Ánh mắt bà Hà hơi ươn ướt không sao mà tin nổi. Cô con dâu ngày xưa bà xua đuổi hắt hủi nay sống với thân phận khác bà ta lại mừng hơn vàng.
- Dạ! Có lẽ kiếp trước phải tu bao nhiêu mới có thể tai qua nạn khỏi, xin lỗi vì đã để bác lo lắng - Trúc thấy tởm lợm nhưng vẫn cố đáp lại.
Bà Hà không tin nổi, mà đến cả Nhân cũng không tin nổi, không dám tin cô còn sống nguyên vẹn trở về. Hắn ta tưởng chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ với bao nỗi tiếc thương, nhớ nhung. Bà Hà nhìn cô, sự tiếc nuối của bà lại ùa về. Giá mà cô xuất hiện sớm hơn, giá mà nghe tin cô còn sống sớm hơn, đây mới là đứa con dâu bà mong chờ nhất. Bà không buông tay cô, chỉ muốn ૮ɦếƭ đi cho rồi, nhà họ Hồ vô phúc mới không rước được cô về, để rồi lại rước một con quỷ. Nhưng giờ sao chứ? Làm sao có thể thay đổi được đây? Đám cưới đang diễn ra rồi? Bà nhìn con trai rủa thầm :"ngu xuẩn" lại nắm chặt tay cô. Thực sự đến giây phút này bà mới hiểu thế nào là mất mát. Lẽ ra cô phải là con dâu bà, cớ sao cô lại xảy ra chuyện, cớ sao cô lại về muộn như vậy?
Nhân nhìn Trúc, hắn ta rất muốn lao ra ôm lấy cô, nhưng giờ hắn đang đứng cạnh con Hiền, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô. Vả lại giờ hắn đã là một kẻ không hoàn hảo, không xứng với cô chỉ có thể nói:
- Cảm ơn em đã đến!
Trúc cũng nhìn hắn nở nụ cười buồn gật đầu. Còn Nhân, giờ đến tư cách nói chuyện với cô hắn còn không dám nói. Hắn phỉ nhổ và khinh bỉ bản thân mình, cô trở về hắn còn bao điều muốn hỏi mà chỉ có thể sa sầm nét mặt nhìn cô. Vì sao cô còn sống? Vì sao cô lại bị tai nạn, cả trăm ngàn câu hỏi hắn muốn hỏi chỉ câm bặt trong cổ họng. Hắn không còn tư cách gì cả! Đây mới là đau hơn hoạn.
Thế nhưng tất cả các biểu cảm kinh ngạc, sửng sốt, tò mò của tất cả mọi người đều không đặc sắc bằng biểu cảm của con Hiền. Ngay khi vừa nhìn thấy Trúc con Hiền đã đứng hình, nó hoàn toàn bất động như trời trồng không có cách nào tin nổi. Cả người nó run lẩy bẩy, đôi chân như muốn khuỵ xuống. Có lẽ đây mới là giấc mơ kinh hoàng nhất, không dám tin mà cũng không thể nào tin. Đám người kia chẳng phải nói đã xử lý ngon rồi sao? Như cơn ác mộng, nó hoàn toàn không phản ứng nổi, gương mặt tái xanh, nhợt nhạt không còn chút sức sống nào. Trúc cuối cùng tiến về phía con Hiền, đưa đôi tay trắng muốt rồi nhẹ nhàng nói:
- Chúc mừng cô, chúc vợ chồng cô trăm năm hạnh phúc.
Thế nhưng con Hiền gần như không thể nào nhấc tay ra toàn thân như bị sét đánh loạng choạng suýt ngã, bà Hà đứng cạnh rít lên:
- Đồ mất lịch sự. Người ta bắt tay mà lại im như phỗng.
Con Hiền lúc này mới cố cắn răng, giữ chút bình tĩnh khó nhọc đưa tay ra, đôi bàn tay Trúc lạnh lẽo như đi từ cõi ૮ɦếƭ về. Nhưng chính con Hiền giờ mới là đang ở cõi ૮ɦếƭ. Phía bên kia khách bắt đầu đông, bà Hà còn muốn hỏi Trúc rất nhiều câu nhưng mợ Linh đã gọi bà và ông Hoàng đi vào mời rượu khách. Cô Bích thì tất tưởi đếm bàn, bà Hà cũng không còn cách nào khác buông tay Trúc nói:
- Lát nữa ở lại, bác có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu.
- Dạ vâng. Cháu sẽ ở đây đến tối.
Một câu nói bình thường thôi nhưng lại khiến con Hiền thêm ૮ɦếƭ điếng. Đôi môi nó không mở ra lời nào, tiếng thở gấp đến nỗi từ xa Trúc cũng nghe được. Thế nhưng chẳng đợi nó bình tĩnh lại, cô đã đưa cho nó hộp quà nhỏ rồi nói:
- Có chút quà tặng cô, anh Nhân, anh nhớ phải đối xử thật tốt với cô ấy nhé.
Con Hiền nhận lấy hộp quà, hộp quà thiết kế trong suốt, trong hộp quà hình như là một bức ảnh. Con Hiền nhìn vào, suýt chút nữa đã không kìm được mà rú lên, hộp quà thuỷ tinh trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.