Nghe được bước chân của Tử Cách lên lầu, Lục Lăng bèn nhắm tịt đôi mắt mình lại giả vờ là đã say ngủ rồi. Tử Cách cũng không buồn bận tâm xem Lục Lăng ngủ thật hay là không, cô nằm bên cạnh, ôm ngang eo. Lục Lăng cảm nhận được vòng tay ôm nàng ấm áp, thế nhưng nàng lại không lên tiếng, chỉ để mặc Tử Cách muốn ôm liền ôm nàng.
Đêm dần về khuya, cả đêm Lục Lăng cũng chẳng thể nào ngủ được, nàng cảm nhận được nước mắt của Tử Cách ướt một bên áo nàng. Tử Cách đang khóc, Lục Lăng nhè nhẹ cảm nhận được hơi thở nặng nề của dì ấy, là khóc đến độ thương tâm như vậy.
"Heo ngốc…" Lục Lăng nho nhỏ gọi Tử Cách một tiếng, sau đó dùng tay áo của mình lau đi nước mắt trên má dì ấy.
Tử Cách lau đôi mắt ướt nước của mình vào иgự¢ áo của Lục Lăng, sau đó càng siết chặt Lục Lăng trong lòng hơn, không cho rời xa cô một chút nào nữa. Lục Lăng vỗ vỗ lưng Tử Cách, nhẹ nhàng như lúc Tử Cách không ngủ được nàng đều vỗ về như thế. Cảm nhận được một chút ôn nhu của Lục Lăng, phát hiện ra Lục Lăng vẫn là Lục Lăng của ngày trước khiến Tử Cách khóc còn nhiều hơn.
"Dì khóc cái gì?" Lục Lăng lại lau đi nước mắt trên mặt Tử Cách, nhẹ nhàng nâng gương mặt ấy lên xem qua một chút. Vẫn là Tử Cách nàng yêu thương, nhưng đang nhiễm một tầng lệ quang, trong bóng đêm lại ưu mỹ hơn, nổi bật hơn.
"Dì đã từng hỏi… nếu một ngày lạc mất nhau sẽ thế nào. Dì đã có câu trả lời rồi, chân trời góc biển đều phải tìm con trở về." Tử Cách nhìn gương mặt mà nàng yêu thương nhất, con bé vẫn như thế, dáng dấp xinh đẹp u lãnh. Chẳng biết những ngày sống xa cô Lục Lăng đã sống như thế nào, chỉ biết những ngày không có Lục Lăng, cô sống cũng không nổi, nếu như không xác định được Lục Lăng vẫn còn sống, không chừng bây giờ đã nằm dưới ba tấc đất.
"Ngốc. Dì không thể cứ xem như tôi đã ૮ɦếƭ sao?" Lục Lăng vuốt ve đôi má của Tử Cách, có vẻ không có nàng, Tử Cách vẫn tròn trịa đáng yêu. Có vẻ như Tử Cách chăm sóc mình cũng thật tốt, càng vuốt ve càng khiến Lục Lăng tham luyến, đối với thứ tình yêu này, nàng chỉ cần hơn, không bao giờ thấy đủ.
Tử Cách lắc đầu, "Nếu con ૮ɦếƭ, dì cũng không muốn sống."
Lục Lăng im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt của Tử Cách trong màn đêm. Tử Cách không nghe được câu trả lời của Lục Lăng bèn hỏi, "Còn nếu dì mất… Con sẽ thế nào?"
"Tuyệt không tham sống." Lục Lăng đưa cánh tay của mình cho Tử Cách gối đầu, mái tóc dài của Lục Lăng đôi khi vươn vào mặt Tử Cách, dù có khó chịu, Tử Cách cũng thấy ngọt ngào.
Hai người im lặng không nói gì, chỉ thấy nói như vậy đã quá đủ. Tử Cách dựa đầu vào người Lục Lăng hi vọng tất cả không phải là một giấc mơ cô đơn chính cô tạo ra. Lục Lăng hôn nhẹ lên trán Tử Cách một cái, "Dì ngủ?"
"Chưa. Không dám ngủ." Tử Cách nói khe khẽ, trong bóng đêm, dường như chẳng thể nghe rõ hai người nói gì. Thanh ở dưới tầng sớm ngủ đến quên mất trời đất cũng vì ban nãy có uống chút rượu, hai người nói gì, Thanh cũng chẳng nghe.
Lục Lăng lần tìm đến đôi môi của Tử Cách, nhẹ nhàng quấn lấy, môi của Tử Cách vẫn mềm như thế, vẫn ngọt ngào như thế, nàng tham lam không muốn buông ra. Đã tự dặn bản thân rằng khi Tử Cách lên ngủ cùng nàng, nàng phải cứng rắn đẩy người rời xa, để cho người sống an hảo. Vậy mà nàng lại không thể, lại chìm vào sự ôn nhu của người, chìm vào chiếc bẫy tơ nhện ái tình người giăng.
Tử Cách không như mọi ngày trách mắng Lục Lăng, ngược lại càng thêm phần chủ động. Cô để cho đôi môi của Lục Lăng chiếm hữu môi mình, để cho Lục Lăng áp đảo chính mình. Lục Lăng như kẻ đi trên sa mạc tìm được một hồ nước, nàng hấp tấp chạy đến, chiếm lấy thứ nàng cần.
Áo thun của Tử Cách bị Lục Lăng đẩy lên cao, mọi ngày nếu Lục Lăng cầu hoan, ít nhất dì ấy cũng sẽ trách vài câu. Hôm nay lại dịu dàng như nước để cho nàng nhu lộng cơ thể mình, càng nghĩ người Lục Lăng càng phát hỏa, dì ấy rõ ràng đang muốn câu dẫn nàng!
Đôi môi của Lục Lăng lành lạnh phủ lên người Tử Cách, cảm giác nửa quen thuộc nửa xa lạ này thật khiến bản thân cô khó lòng kiềm chế. Tử Cách biết Lăng Nhi muốn nhất chính là mình, thế nên cô đành đem bản thân mình giao cho Lăng Nhi, cô còn sợ con bé chẳng còn muốn mình nữa, nhưng sự đam mê trong từng cử chỉ của Lục Lăng cho cô biết rằng, Lục Lăng chưa bao giờ thôi si mê cô. Điều này khiến cô an lòng biết bao.
Cả người của Tử Cách dường như vô lực, chỉ biết nằm yên cảm nhận được đôi môi của Lục Lăng đang di chuyển loạn trên người. Bàn tay ma quái của Lục Lăng đang cách lớp áσ ɭóŧ vuốt ve, ý đồ muốn xâm nhập biểu thị rõ ràng. Tử Cách hơi nhướn người lên để Lục Lăng có thể giai khai áσ ɭóŧ của mình, giải phóng cho khuôn иgự¢ đẫy đà, cầu tình.
Đã lâu rồi cả hai chưa được chạm vào nhau, sự khao khát khiến hai người muốn hòa quyện vào nhau, trở lại như quãng thời gian trước đây, yêu thương quấn quít. Lục Lăng càng nghĩ càng muốn thêm, không thể nào để đêm xuân tận sớm như vậy. Tử Cách thì một lòng một dạ mong muốn Lục Lăng yêu thương mình, cô đã nhớ Lục Lăng quá đỗi.
Nếu có thể xương cốt hòa vào nhau, cả đời không thể phân khai càng tốt, Lục Lăng nghĩ cả đời không muốn rời xa người phụ nữ này. Thoát khỏi thứ y phục tầm thường, Tử Cách vòng tay ôm siết lấy cổ Lục Lăng, cùng Lục Lăng lênh đênh trong sóng tình to lớn.
Tay Lục Lăng chạm ở mật động mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt qua một chút, nhớ nhung không thôi. Tử Cách mong chờ điều gì đó hơn thế, cô cần được Lục Lăng yêu thương, được Lục Lăng trân quý. Cô để mặc cho Lục Lăng yêu thương hôn lên thân mình như một nghi thức tế thần, cắn chặt môi khi ngón tay nho nhỏ của Lục Lăng bắt đầu loạn động, nhẹ nhàng chiếm cứ thể xác lẫn tinh thần của cô.
Vì bên dưới nhà có người nên hai người yêu nhau phải kiềm tiếng hết sức có thể, Tử Cách phải mím chặt môi mình lại, chẳng dám phát ra một âm thanh nho nhỏ nào. Lục Lăng chạm vào người của Tử Cách rồi liền trở nên rồ dại, nàng biết những tháng gần đây nàng thiếu đi thứ gì rồi, là dì ấy, chính là thiếu đi tình yêu, thiếu đi dì ấy. Những ngày sống mà không có lấy một niềm vui, chẳng có lấy một lý do sinh sống.
Hơi thở nặng nề trầm ᴆục, Lục Lăng cắn nhẹ đôi môi của Tử Cách, sau đó âu yếm hôn lên má dì ấy một cái, ngón tay thong thả tiến nhập địa phận ẩm ướt. Tử Cách cong người đón nhận ngón tay thon nhỏ của Lục Lăng, cảm thấy từng tế bào cảm xúc của mình đều do Lục Lăng đánh động, đôi khi không nhịn được mà cắn chặt môi dưới lại, không cho phát ra thanh âm.
Lục Lăng từng bước từng bước dẫn Tử Cách đạt cao triều, lần này đạt cao triều Tử Cách lại rơi nước mắt. Nhưng hoàn toàn khác với giọt nước mắt đêm đầu tiên thuộc về nhau, lần này Tử Cách chỉ khóc vì cảm thấy hạnh phúc. Nụ cười trên môi cô nhẹ nhàng hơn ánh trăng bên ngoài ô thông gió, Lục Lăng thoáng chút ngơ ngẩn, "Dì cười?"
"Hạnh phúc thì cười. Buồn thì khóc, dì cũng là con người mà." Tử Cách nghiêng người ôm lấy Lục Lăng, dựa đầu vào người nàng ấy.
Lục Lăng vuốt lại mái tóc dài của mình, cột gọn lên sau đó ôm lấy người Tử Cách, thì thầm vào tai, "Dì là heo ngốc."
"Ngốc đến độ nào?" Tử Cách giận dỗi hỏi.
Lục Lăng chợt bật cười, "Ngốc đến độ không thể ngốc hơn."