"Tụi mày tránh ra, chị ba tới rồi kìa." Nói rồi một tên trong bọn lùa lùa đám hồ bằng cẩu hữu của mình ra chỗ khác, chừa một vị trí cho Huệ Gia. Huệ Gia huơ huơ tay phủi đi một đám khói thuốc đang lơ lửng, nàng ghét nhất là bị ám mùi thuốc lên áo.
Tưởng Duyệt Nhiên nghe nói Huệ Gia đến, nàng cũng thong thả đi xuống nhà kho, cười cười, "Tao nói đúng không? Đi học đại học làm chó gì. Qua đây làm bảo kê kiếm tiền cho rồi."
"Chị, đừng cho Ngọc Hiên biết, được không?" Huệ Gia nhìn Duyệt Nhiên, nói. Thật ra Huệ Gia sợ nhất cũng chỉ là sợ Ngọc Hiên biết chuyện. Chị ấy không thích nàng thân với Duyệt Nhiên nhiều, thậm chí còn khá ghét khi nàng cứ hay đến chơi. Nhưng Huệ Gia muốn bắt đầu từ giới hắc đạo, nàng nghĩ nàng có khả năng.
"Được, cho nó biết làm gì. Đàn bà chỉ giỏi lải nhải." Nói rồi Duyệt Nhiên ngồi xuống thùng gỗ, nàng rút trong bao thuốc ra một điếu thuốc, châm lên hút. Cũng quên mất bản thân mình cũng là đàn bà y hệt Ngọc Hiên.
Vì muốn lấn sân vào chuyện kinh doanh, thế nên Huệ Gia chọn đi theo Duyệt Nhiên, không ai rõ những chiêu trò kinh doanh bằng chị ấy, cũng không có việc nào khiến Huệ Gia hứng thú bằng chuyện hắc đạo này. Nhưng Huệ Gia sợ Ngọc Hiên, phàm là lão công, nếu không sợ thê tử ở nhà thì thật lớn chuyện.
Huệ Gia rất sợ Ngọc Hiên biết chuyện mà la mắng nàng, giận dỗi nàng. Nhưng nàng muốn theo Duyệt Nhiên một thời gian, ít nhất phải biết được cách kiếm tiền trong hắc đạo, kiếm nhỏ trước, kiếm lớn sau.
Buổi sáng Huệ Gia ăn mặc nghiêm chỉnh ra khỏi nhà đi học, trưa không phải học liền theo Duyệt Nhiên hết chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Duyệt Nhiên dẫn đi được vài hôm, sau đó liền tống cục nợ sang cho người khác. Người này là thân tín bên người của Duyệt Nhiên – Tiêu Oanh Oanh.
Thường thì Oanh Oanh sẽ dậy vào buổi chiều, sau đó gọi Huệ Gia cùng đồng bọn đi thu bảo kê ở khu lầu xanh. Huệ Gia đi theo đằng sau, cũng giúp cho Oanh Oanh thu được không ít tiền. Đôi khi xảy ra một vài trận đánh nhau, nhưng Huệ Gia giỏi nhất là đánh đấm, nàng từ nhỏ đã hay đánh nhau với người khác, thế nên nàng cũng không sợ gì. Sợ, là sợ Ngọc Hiên phát hiện vết thương trên người nàng.
Lâm Tuyết cũng không biết vì sao Huệ Gia lại chọn đi làm người trong hắc đạo, nhưng Ngọc Hiên thì biết. Ngọc Hiên biết tất cả sẽ chảy theo một dòng chảy nhất định, Huệ Gia phải đi theo Duyệt Nhiên, sau đó mới lấy được một số hợp đồng lớn, bắt đầu thuê người lập thành xí nghiệp. Thế nên Ngọc Hiên biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nàng giả vờ như chính mình không biết gì cả.
Nhưng Ngọc Hiên không thể không lo lắng khi đôi lúc trên tay Huệ Gia có vết trầy, trên mặt có vết bầm. Có cố gắng diễn thế nào Ngọc Hiên cũng không kiềm được bản thân mình không chạm vào chúng, muốn con bé có thể tự đứng trên đôi chân mình, nàng có thể bẻ dòng chảy của thời gian sang một hướng khác không? Không đi theo Duyệt Nhiên, cuộc đời lẫy lừng của Huệ Gia trước đây làm thế nào mới có thể có được?
Còn nhớ kiếp trước Huệ Gia một thân u lãnh, lăn lộn trong giang hồ không biết bao nhiêu năm, giành được kha khá hợp đồng lớn, còn tự mình làm chủ được cuộc sống của mình. Ngọc Hiên biết năm đó Huệ Gia can đảm thế nào, mạnh mẽ thế nào, nếu nàng ép con bé theo mình, nàng sợ sẽ khiến cho con bé không còn là chính bản thân mình nữa.
Nhưng thả lỏng cho Huệ Gia không có nghĩa là Ngọc Hiên không lo lắng, con bé còn nhỏ quá. Thì ra kiếp trước năm mười tám tuổi con bé đã tự một thân một mình đầu quân cho Duyệt Nhiên, năm đó nàng cũng chẳng hỏi han, chẳng quan tâm, chỉ biết rằng con bé đi du học. Còn du học ở đâu nàng cũng chẳng bận tâm.
Bây giờ Ngọc Hiên mới biết rằng "du học" đó là du học ở đâu? Và vì sao con bé lại có căn cơ vững chắc đến vậy. Thì ra là toàn do Huệ Gia lăn lộn trong hắc đạo kiếm về tiền tài của cải, hèn chi phải có một ngày Ngọc Hiên phải bỏ đi mặt mũi đến vay mượn tiền của con bé.
Hôm nay Huệ Gia vẫn về trễ, Ngọc Hiên ngồi trên ghế ở phòng khách, ngủ quên lúc nào không hay. Huệ Gia về đến nàng bèn đi thẳng vào nhà tắm, nàng tắm sơ qua rồi thay một bộ đồ ngủ khác, sau đó đi ra phòng khách bế Ngọc Hiên về giường. Ngọc Hiên ngủ say đến độ Huệ Gia có bế nàng, nàng cũng không hề có chút cảm giác.
Sáng đến, điều đầu tiên Ngọc Hiên thấy là gương mặt thật gần của Huệ Gia, Huệ Gia thấy nàng thức bèn hôn lên trán nàng một cái, sau đó ôm siết nàng vào lòng âu yếm. Ngọc Hiên như một chú mèo lười ngả người vào người Huệ Gia, giọng nói vẫn trầm ᴆục vì còn lơ mơ ngủ, "Sớm…"
"Sớm đâu mà sớm. Dậy ăn sáng thôi." Huệ Gia nói rồi đưa một tay lên bẹo má Ngọc Hiên, bèn được Ngọc Hiên lườm yêu một cái.
Ngọc Hiên dụi đầu mình vào иgự¢ áo của Huệ Gia, ôm ngang hông con bé, hệt như một chú mèo lười chẳng hề mong thức dậy vào sáng sớm. Huệ Gia thấy vậy càng cảm thấy yêu Ngọc Hiên hơn, ai lại biết khi được Ngọc Hiên yêu, cuộc sống của nàng lại tuyệt vời đến thế. Nàng chẳng hề dám nghĩ đến một ngày Ngọc Hiên nhìn đến nàng một chút, không ngờ còn có ngày Ngọc Hiên ở bên cạnh nũng nịu như vậy. Ngọc Hiên… Chị ấy chính là của nàng, ngay cả nàng cũng không dám mơ tới điều này.
"Dậy nào Hiên" Huệ Gia dụi đầu mình vào người Ngọc Hiên, cố gắng kêu cho Ngọc Hiên dậy đi làm. Nhưng làm sao có ai biết được bình thường Đỗ tổng thái độ nghiêm cẩn, làm việc đường hoàng, trên giường lại chẳng khác gì một chú mèo nhỏ, hết làm nũng rồi lại lăn lộn tránh cho khỏi phải thức dậy sớm đi làm.
"Cho chị ngủ thêm một chút" Giọng của Ngọc Hiên kéo dài cỡ từ trong phòng ngủ ra tận cổng lớn, Huệ Gia yêu thương nhéo mũi Ngọc Hiên một cái, mắng, "Lười ghê. Dậy mau còn ăn sáng cùng nhau nè. Vợ yêu."
"Cho chị ngủ…" Ngọc Hiên dùng dằng, sau đó nằm nhích ra xa Huệ Gia một chút, hoàn toàn xoay lưng lại với con bé.
Ánh nắng của ngày mới đã tràn vào trong phòng, báo hiệu cũng sắp trễ giờ Ngọc Hiên đi làm rồi, ấy vậy mà Ngọc Hiên lại chẳng muốn thức. Huệ Gia làm hết cách, rốt cuộc cũng không còn cách nào khác ngoại trừ thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, chị ngủ thêm một chút, em dậy trước đi học. Một lát chị dậy nhớ ăn sáng." Huệ Gia bước chân xuống giường, nàng chỉ cần bước một bước đã biết Ngọc Hiên thế nào cũng tỉnh. Đúng như nàng nghĩ, Ngọc Hiên đầu tóc bờm xờm ngồi trên giường, dùng chất giọng lơ mơ hỏi nàng, "Đi đâu?"
"Đi học" Huệ Gia nhìn thấy gương mặt đáng yêu đó, chỉ sợ mình nhịn không được mà đặt lên má chị ấy một nụ hôn.
Ngọc Hiên dụi mắt mình để thấy cho rõ hơn, nói với Huệ Gia, "Đi học sớm vậy? Hôm nay không có việc gì… chị định ở nhà ngủ."
"Hôm nay chị nghỉ?" Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên, nàng vuốt mái tóc của Ngọc Hiên gọn lại rồi đặt một nụ hôn lên trán người thương, "Vậy chị muốn ngày hôm nay của mình thế nào?"
"Hm…" Ngọc Hiên chỉ hm trong miệng một tiếng, đang đăm chiêu suy nghĩ xem một ngày sẽ trôi qua thế nào.
"Đi chơi nhé, chở chị đi du lịch, đi xem phim, đi mua sắm?"
Ngọc Hiên bất chợt nắm lấy bàn tay của Huệ Gia, nói, "Hay là cứ nằm đây cùng nhau nhé?"
"Được."
Chị muốn lười, chúng ta sẽ lười cùng nhau.