Về đến nhà mà Ngọc Hiên cũng không thôi giận dỗi, hình như Huệ Gia càng dỗ dành, nàng càng cảm thấy sinh khí. Hai người đi một mạch về phòng mình, Ngọc Hiên đi trước, Huệ Gia lẽo đẽo theo sau. Người làm trong gia đình cũng không biết rốt cuộc tiểu thư và phu nhân bị gì, càng ngày càng thấy hai người cư xử thật lạ lùng.
"Chị!" Huệ Gia đóng cửa phòng lại, cởϊ áσ khoác móc lên giá rồi đi lại chỗ Ngọc Hiên. Đây là lần đầu tiên Huệ Gia muốn dỗ dành một người, nàng cảm thấy chẳng dễ dàng tí nào.
Ngọc Hiên cũng cởi chiếc áo khoác dày của mình ra, thay quần áo bằng bộ đồ ngủ quen thuộc, hừ lạnh một tiếng, "Chị cái gì mà chị"
"Ngọc Hiên giận em?" Huệ Gia đi lại gần chỗ Ngọc Hiên, níu níu vạt áo nàng ấy. Hình như nàng có nói bao nhiêu câu nữa Ngọc Hiên cũng không giảm bớt sự hờn dỗi của mình, Huệ Gia càng muốn mếu, nàng bó tay thật rồi, "Đừng giận nữa mà, nhăn nhó mặt xấu lắm, cười lên đi mà"
"Xấu đó giờ rồi" Ngọc Hiên nằm lên giường, mệt mỏi không muốn nhìn mặt Huệ Gia nữa. Nàng không biết sự xấu tính của mình phát tác đến đâu rồi, cứ để mặc chúng tự do tung hoành, không xem ai ra gì.
Cũng may da mặt của Huệ Gia tương đối dày, nàng không ngại nằm ôm ngang hông Ngọc Hiên, tựa đầu vào vai Ngọc Hiên nói thủ thỉ. Nhưng Huệ Gia càng tựa lại gần, Ngọc Hiên lại càng nhích ra xa. Hai người cứ thế một người truy, một người né tránh, hệt như vợ chồng tân hôn dỗi hờn nhau.
Hai người cứ truy nhau cho đến khi có tiếng gõ cửa cắt ngang, Huệ Gia nói nho nhỏ, "Em đi mở cửa một chút." Sau đó nàng kéo chăn lên che ngang người Ngọc Hiên, thế nhưng Ngọc Hiên đá chăn ra, Huệ Gia lại đắp chăn vào, Ngọc Hiên lại đá chăn ra. Cuối cùng Huệ Gia tấn chăn xung quanh người Ngọc Hiên, thấy đủ mới đứng lên mở cửa.
"Huệ Gia, bác Thuấn gọi em cả ngày không được, xíu nữa em gọi cho bác ấy đi" Khải Tập không như mọi ngày xưng mày tao nữa mà xưng bằng em thân thiết. Hắn cũng đang muốn thu liễm lại thái độ của mình, nếu muốn làm việc lớn, thái độ của hắn quyết định tất cả.
Khải Tập nhìn qua giường ngủ của Huệ Gia thì thấy Ngọc Hiên đang nằm xoay lưng lại cửa, tấm lưng ong trắng nõn nổi bật trên tấm ga trải giường màu đen. Huệ Gia nhìn theo ánh mắt của Khải Tập, thấy hắn nhìn Ngọc Hiên lòng liền hoảng hốt không thôi, rõ ràng ban nãy nàng đã che chắn cẩn thận Ngọc Hiên rồi mới ra mở cửa, không nghĩ nàng ấy lại đá ra tiếp.
"Đợi chút em sẽ gọi, hết chuyện rồi đúng không?" Huệ Gia định đóng cửa lại, nhưng Khải Tập giữ cửa, hắn nhíu mày suy nghĩ gì đó, "Anh còn chuyện khác cần nói, tự nhiên lại quên"
"À… Vậy sao?" Huệ Gia cười cười đi lại giường, nàng leo lên giường kéo chăn che Ngọc Hiên lại, nói nhỏ, "Nằm ngoan!"
Ngọc Hiên cũng nghe thấy tiếng của Khải Tập, thế nên lần này Huệ Gia che chăn lại cho nàng nàng cũng không đá ra nữa. Dù sao nàng cũng chán ghét hắn cực điểm, để hắn thấy mặt nàng nàng đã thấy không vui, đừng nói là thấy nàng kĩ càng như Huệ Gia thấy. Huệ Gia thấy Ngọc Hiên không đá chăn nữa, trong lòng ghen tuông cũng giảm xuống phân nửa, nàng hướng anh mình, hỏi, "Có chuyện gì?"
"Anh định hỏi em đi đâu du học?" Khải Tập cuối cùng cũng nhớ ra hắn muốn hỏi gì, Huệ Gia em hắn trước đây đã lên kế hoạch đi du học, thế nhưng lại không nói sẽ đi đâu. Lần này hắn muốn đẩy Huệ Gia đi, nhưng khi hắn thấy Ngọc Hiên hắn lại nhớ lại mục đích của mình trước đây. Năm hai mươi tuổi lúc đó hắn vẫn còn không ít tiền bạc, thế nên Ngọc Hiên cũng chẳng khác gì bọn tiểu thư thế gia để hắn vui chơi qua đường. Đến năm hắn hai mươi hai tuổi, hắn đã nghĩ cưới Ngọc Hiên, tiền bạc của Ngọc Hiên sau này cũng là của hắn. Ai bảo Ngọc Hiên lại là kẻ ngu muội nhất trong dàn con gái ngây ngốc vây quanh hắn? Thế là hắn đã cầu hôn nàng ấy, còn nhớ lúc đó Ngọc Hiên còn ngạc nhiên rơi nước mắt, đúng là đồ ngu!
"Cũng chưa tính" Huệ Gia mỉm cười, "Nếu không có gì thì anh về phòng đi"
"Em ở cạnh nhớ khuyên nhủ chị dâu em giúp anh" Khải Tập nhìn bóng lưng của Ngọc Hiên, trong đáy mắt giả vờ như có chút lưu luyến không buông. Ngọc Hiên nghe câu này còn lạnh lòng hơn nữa, nàng hừ một tiếng, cũng không nói gì.
Huệ Gia lại nằm sát vào người Ngọc Hiên, hơi thở quấn quít bên tai nàng ấy, trái tim cũng muốn kề cận trái tim, cầu được yêu thương.
"Chị… Đừng giận em nữa được không? Chị muốn em làm gì cũng được, đừng im lặng với em"
"Chị đang giả vờ đấy, lâu rồi cũng chưa giận dỗi ai, cũng chẳng ai dỗ dành mình" Ngọc Hiên xoay mặt lại nhìn Huệ Gia, Huệ Gia có đôi mắt sâu, chiếc mũi cao với cánh môi mỏng, dáng vẻ còn nhỏ đã nở rộ như vậy, lớn lên không biết thâu tâm của biết bao nhiêu người.
"Em dỗ chị" Huệ Gia cười một nụ cười ngây thơ, nụ cười này Ngọc Hiên đã không thấy nữa từ năm Huệ Gia đi du học. Lúc này Ngọc Hiên lại dâng lên một cảm giác không muốn Huệ Gia rời đi, nàng sợ Huệ Gia đi rồi, mọi chuyện lại khác xưa, cả cuộc sống này chỉ có mình nàng cô độc.
"Đừng đi được không?" Ngọc Hiên ích kỉ nói.
Huệ Gia lại gật đầu rất nhanh, hệt như Ngọc Hiên muốn gì, Huệ Gia đều đáp ứng, "Được, em ở bên chị, không rời không bỏ"
Ngọc Hiên nhớ kiếp trước khi Huệ Gia còn nhỏ, có đôi khi nàng sẽ bắt gặp Huệ Gia đứng trước cửa phòng của nàng đăm chiêu, lúc đó Ngọc Hiên rất sợ, thấy Huệ Gia rất biếи ŧɦái, theo dõi vợ chồng người khác. Nhưng bây giờ nhớ lại, Ngọc Hiên nhận ra Huệ Gia sợ hai vợ chồng nàng cãi nhau, đánh nhau nên mới phải canh chừng. Tâm tình của con bé từ nhỏ đã thuần chân như thế, chỉ có nàng đang làm vấy bẩn Huệ Gia.
Buổi sáng thứ bảy, Ngọc Hiên bỏ hết công việc đang làm của mình để đi xem bói, may mà nàng không nói cho Huệ Gia biết, nếu Huệ Gia biết thế nào cũng trêu nàng mê tín. Thanh Ly lái xe đến khu nhà của Ngọc Hiên đón nàng, trên xe, Lục Lăng đang tựa đầu vào cửa kính xe trầm tư. Ngọc Hiên ngồi ghế sau, thấy vậy bèn hỏi, "Lục Lăng, cậu dạo này đã uống thuốc lại chưa?"
"Không muốn uống, tớ không muốn sống nữa" Lục Lăng mệt mỏi thở dài một hơi, Thanh Ly ở bên cạnh tức giận không thôi, nàng giơ tay lên cốc vào đầu Lục Lăng một cái, "Cái con này, ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ, bộ ૮ɦếƭ vui lắm hả?"
"૮ɦếƭ không vui đâu Lăng Nhi à, cảm giác đó đáng sợ, bất lực lắm" Ngọc Hiên nói, sau đó cũng rơi vào trầm tư của riêng nàng. Thanh Ly thật không biết phải làm thế nào với hai người ngu ngốc này nữa, nàng chầm chậm lái xe đến khu Yên Lãng gần đó. Nhà của bà đồng nằm ở khu trung lưu trí thức, cũng không phải thuộc vào dạng người thiếu ăn thiếu mặc, hay không có tri thức.
Khi ba người bấm chuông cửa, có một cô gái trạc tầm hai mươi mở cửa cho các nàng, sau đó nói, "Có phải Lục Lăng không?"
"Đúng rồi, cô là?" Thanh Ly tò mò hỏi, đừng nói mỹ nhân đây là bà đồng? Không thể được!
"Tôi tên là Bạch Dĩnh, người xem bói cho các người là Bối Vịnh Thi, vào trong đi" Bạch Dĩnh mở rộng cửa cho ba nữ nhân kia tiến vào trong. Ngọc Hiên nhìn dáo dác xung quanh nhà, sau đó nói nho nhỏ với Thanh Ly, "Không khác gì nhà bình thường hết"
"Đương nhiên là không khác nhà bình thường" Bạch Dĩnh cười, tuy Ngọc Hiên nói với Thanh Ly rất nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được, vì tai của nàng rất thính.
Ba người ngồi trên ghế sô pha đợi một tí, sau đó cô gái tên gọi Bạch Dĩnh nói các nàng có thể vào trong rồi, thế nên cả ba cùng vào trong. Lúc đối diện bà đồng, cả ba lại một phen ngơ ngẩn, người phụ nữ này tuyệt đối không phải người phàm, nét đẹp này rất vô thực, hệt như đọa tiên không nhiễm bụi trần, bà đồng nàng cũng quá xinh đẹp đi.