Nhược Vũ đi theo Lâm Khải Trạch lên tầng ba, dáng vẻ của hắn hôm nay thoáng chút mệt mỏi.
Nhược Vũ chọn ngồi sofa thay vì ngồi vào ghế giám đốc như mọi khi.
Lâm Khải Trạch cũng không để ý hắn mang laptop tới ngồi kế bên cạnh rồi cất giọng trầm thấp hỏi cô.
-Em có muốn leo lên thuyền cùng anh không?
Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.
-Anh muốn đầu tư toàn phần vào Trương Thị, nếu em đồng ý cùng anh chèo cùng một chiếc thuyền thì Trương Thị sau này sẽ là của hai chúng ta.
Lâm Khải Trạch vừa nói vừa thăm dò thái độ của Nhược Vũ, những ngày nay hắn đã suy nghĩ rất nhiều, tuy hắn là giám đốc điều hành Lâm Thị nhưng ba lại không hoàn toàn tin tưởng hắn, trên bàn cơm ông đã nhiều lần khiển trách hắn và nói rằng nếu hắn tiếp tục có những quyết định gây tổn thất cho Lâm Thị thì ghế sẽ đổi chủ, mà “người chủ” này hắn thừa biết là Lâm Nhất Phàm.
Đằng nào thời thế cũng sẽ đổi ngôi vậy thì nhân lúc còn ngồi trên ngai cao hắn sẽ bòn rút một chút của Lâm Thị xây đắp cho Trương Thị, sau này hắn cũng không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.
Đây là cơ hội tốt đối với Nhược Vũ nhưng hợp tác cùng với Lâm Khải Trạch cũng đồng nghĩa với việc phản bội Lâm Nhất Phàm, nếu hắn mà biết được thì ngày tháng sau này của cô chẳng khác nào sống trong địa ngục.
-Khải Trạch, anh đã suy nghĩ kỹ chưa, anh không sợ em bán đứng anh sao?
Lâm Khải Trạch bật cười, lười biếng dựa vào ghế đưa đôi mắt vạn phần nuông chiều nhìn Nhược Vũ.
-Nếu anh sợ thì đã không nói với em chuyện này, hơn nữa em bây giờ em cũng đang được gọi là nɠɵạı ŧìиɦ với anh chồng rồi còn gì.
Đằng nào em cũng đã bán đứng Nhất Phàm, vậy thì cùng với anh làm xong phi vụ này chúng ta sẽ về với nhau.
Nhược Vũ cảm thấy rùng mình, hắn còn tính toán kế hoạch tỉ mỉ hơn cả cô, đến cả em trai mình cũng chẳng tha, vậy nên hắn gϊếŧ ૮ɦếƭ cô cũng không có gì là bất ngờ.
Nếu bây giờ cô không đồng ý thì hắn sẽ nghi ngờ cô không trung thực, cơ hội để cô lấy lại Trương Thị sẽ bằng không.
Nhược Vũ cắn cắn môi rồi làm liều gật đầu đồng ý.
Lâm Khải Trạch nhướng mày vừa ý, hắn lấy một chai rượu vang đỏ rót cho cô một ly rồi nâng lên đê tiện nói.
-Chúc mừng cho sự hợp tác của chúng ta, tối nay anh muốn phục vụ em có được không?
Khuôn mặt Nhược Vũ trở nên cứng đờ, cái thằng chó má này chưa bao giờ bỏ ý định đồi bại đó với cô.
Nhược Vũ không thể thua hắn, không thể để hắn được nước làm tới, cô chạm ly rượu của mình vào ly của hắn rồi nhàn nhạt nói.
-Chưa có kết quả, chưa thử người.
Nhược Vũ uống cạn nửa ly rượu rồi đứng lên ôm tập tài liệu trên bàn rời đi.
Lâm Khải Trạch nhếch môi cười, li3m li3m môi lắc thứ cồn sóng sánh trong ly nhìn theo bóng lưng nóng bỏng của Nhược Vũ, rất có cá tính, thẳng thắn, hắn thích.
Nhược Vũ rời phòng Lâm Khải Trạch đi thẳng tới nhà vệ sinh, cô móc cho bằng hết thứ gớm ghiếc vừa trôi qua cổ mình, vốn dĩ cô không uống được nhiều rượu, lại bị bệnh dạ dày, miễn cưỡng mới uống được một lon bia, ly rượu đó cô có thể uống của bất kỳ ai nhưng của Lâm Khải Trạch thì giống như độc dược, nhất định phải nôn ra hết.
Lâm Nhất Phàm thức dậy thấy nệm bên cạnh đã lạnh tanh, mặt hắn hậm hực không vui, vì hắn còn muốn cùng cô vui vẻ một chút trước khi đi làm.
Lâm Nhất Phàm không ăn sáng, hắn mang theo thức ăn lái xe tới Lâm Thị, việc đầu tiên là đi tìm Nhược Vũ.
Lúc này công ty đã trở nên đông đúc hơn, Lâm Nhất Phàm ghé qua bộ phận truyền thông thấy Nhược Vũ đang cặm cụi ghi chép gì đó, hắn bước vào gõ vào mặt bàn.
-Ăn sáng thôi.
Nhược Vũ ngước lên nhìn hắn, cùng lúc đó những nhân viên có mặt trong phòng cũng đồng loạt nhìn về phía họ.
Lâm Nhất Phàm mặc áo sơ mi màu đen, quần âu đen, mọi thứ màu đen nhưng khuôn mặt sáng bừng, mang thêm một chút yêu chiều bỏ vào mắt dành cho Nhược Vũ.
Họ giống như đang đóng mấy bộ phim thanh xuân vườn trường mùi mẫn nhẹ nhàng, nam thanh nữ tú trước mặt khiến ta không khỏi ganh tỵ.
Nhược Vũ nhanh chóng cúi mặt không dám nhìn lâu, nhớ tới cảnh tối qua mặt cô lại nóng bừng bừng, xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất.
Phía sau đồng nghiệp nhìn cô muốn cháy lưng, Nhược Vũ đành đứng lên đi theo hắn.
-Sau này anh đừng có làm mấy chuyện sến súa như vậy nữa có được không, biết bao nhiêu người nhìn, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ.
-Em là vợ của anh thì có gì đáng xấu hổ, hay em sợ người nào đó nhìn thấy chúng ta nên thân mật nên mới lãng tránh.
Lâm Nhất Phàm vừa nói vừa bày há cảo nóng ra bát, sắc mặt thoáng nhìn qua rất bình thường nhưng vẫn tỏa ra mùi giấm chua chua.
Nhược Vũ có tật giật mình im bặt không cãi lại, nhớ lại lúc nãy Lâm Khải Trạch nói cô đang nɠɵạı ŧìиɦ với hắn mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Lâm Nhất Phàm đẩy bát sủi cảo nóng tới trước mặt Nhược Vũ rồi quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
-Chỗ đó…còn đau không?
“Phụt.”
Miếng sủi cảo thơm mềm còn chưa trôi qua cổ họng, Lâm Nhất Phàm hỏi một câu làm Nhược Vũ sặc muốn phun hết ra ngoài.
Cô còn chưa hết bàng hoàng đâu, sao hắn tự nhiên như rất bình thường vậy?
Lâm Nhất Phàm rút cho cô một miếng khăn giấy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ trên lưng cô, Nhược Vũ dịch sang một bên tránh hắn như tránh tà.
Lâm Nhất Phàm thở dài, vợ của hắn cần được chăm bẵm huấn luyện nhiều hơn nữa.
Thấy cô muốn né tránh hắn cũng không ép liền đổi đề tài.
-Anh đã nói chuyện qua với ba vợ rồi, sau này việc kinh doanh của Châu Thị anh cũng sẽ đầu tư vào một chút.
Lúc trước Lâm Nhất Phàm không ưa gì Châu Nguyên Ân, vì ông ta là một người xu nịnh và rất cơ hội, sau khi hôn sự của hắn và Nhược Vũ bị người lớn thúc ép hắn càng ghét ông ta hơn nhưng thời gian gần đây hắn thay đổi rồi, dù gì họ cũng là thân sinh của Nhược Vũ hắn phải đáng ra phải lễ phép một chút.
Nhược Vũ để miếng sủi cảo cuối cùng trôi qua cổ họng, Lâm Nhất Phàm thay đổi theo hướng tích cực còn cô thì hoàn toàn ngược lại, hắn giúp Châu Thị phát triển chỉ là chuyện hiện tại, còn sau này sau khi biết mọi chuyện về cô sợ rằng hắn sẽ làm khó họ.
Nhược Vũ xếp bát vào trong hộp, uống vài ngụm nước rồi hít một hơi nói rõ.
-Nếu anh không nhìn thấy tiềm năng phát triển của Châu thị thì không cần phải giúp họ vì tôi.
Ai đầu tư cũng muốn lợi nhuận, hơn nữa Châu Thị là kinh doanh mặt hàng nội thất, không liên quan gì đến Lâm Thị, anh cũng đừng quá để tâm tới lời ba tôi nói, tránh sao này phát sinh phiền hà.
Còn nữa, số tiền anh giúp tôi mua lại cô nhi viện Nhân Ái, anh cứ viết giấy nợ tôi nhất định sẽ trả cho anh.
Nhược Vũ nhanh chóng rời đi, Lâm Nhất Phàm cảm thấy không vui, cô luôn muốn phân chia rạch ròi mọi chuyện, rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, đang có suy tính gì mà luôn tìm đường lui cho mình.
Nhược Vũ về phòng tiếp tục công việc, Lâm Khải Trạch giao cho cô nghiên cứu thị trường phát triển mỹ phẩm Trương Thị, công việc này đối với cô không khó, ngày xưa cô luôn đi đầu trong lĩnh vực mở rộng thị trường, nâng tầm sản phẩm tiếp cận với người tiêu dùng.
Giúp Lâm Khải Trạch cũng là đang giúp cô, giúp Trương Thị lấy lại vị thế của mình trên thị trường.