Kết thúc bữa cơm ai về phòng nấy, Lâm Khải Trạch còn lưu luyến em dâu không nguôi, hắn nhìn bóng dáng của cô đi theo sao Lâm Nhất Phàm mà lòng tiếc nuối nhưng cũng đành lắc đầu thở dài rồi trở về phòng.
Vừa bước vào phòng Lâm Nhất Phàm đã buông lời châm biếm.
-Xem ra Châu tiểu thư nên tìm tới một đạo diễn phim truyền hình nào đó, để casting vai giả làm cô gái hiền ngoan thục đức biết đâu sẽ nổi tiếng.
Nhược Vũ đang cầm điện thoại kiểm tra xem có bị hư hao chỗ nào không thì bị nói móc, cô không biết hắn kiếm chuyện việc gì nên nhăn trán đáp lại.
-Ồ! Vậy nghe theo anh để tôi thử xem, sau này tôi nổi tiếng rồi anh đừng mặt dày nhận làm chồng của tôi đấy nhé.
Lâm Nhất Phàm phải chịu thua trước miệng lưỡi sắt thép của cô.
Để rồi xem, cô giấu cái đuôi cáo đó được bao lâu.
Nhược Vũ trở lại giường mở máy tính ra xem một chút, cô tiếp tục tra Google “cá cắn câu rồi thì phải làm sao.”
Hàng loạt kết quả hiện ra, cô đang phân vân không biết chọn cái nào thì một ngón tay thon dài chỉ vào màn hình rồi lên tiếng.
-Chon cái này đi.
Nhược Vũ giật mình ngẩng mặt lên, vô tình trán cô ᴆụng chạm mạnh mẽ vào môi của Lâm Nhất Phàm, hắn bụm miệng nhăn nhó.
Cô trợn mắt nhìn, môi hắn bị chảy máu rồi.
Cũng đáng đời, khi không lại gần như vậy làm gì.
-Cô bị làm sao vậy, muốn ám sát tôi à?
Lâm Nhất Phàm lấy khăn giấy chậm chậm môi quát một tiếng.
Nhược Vũ cũng hùng hồn cãi lại.
-Tại anh đứng ở đó mà, tôi làm gì mặc kệ tôi anh chỉ chỏ vào làm gì.
-Tôi là đang xem thử cô tìm cách nào để quyến rũ đàn ông.
Cái tên này, sao hắn biết hay vậy, lại còn ăn nói xéo xắt như thế.
Cô cầm máy tính lên xoay màn hình về phía hắn phản biện.
-Nhìn cho kỹ, tôi là đang muốn học kỹ thuật câu cá.
Anh nhìn thử chỗ nào quyến rũ đàn ông.
Rất may là lúc nãy cô gõ không đầu không đuôi, nên kết quả cho ra toàn về lĩnh vực câu cá.
Để tên điên này vạch trần, thà là cô đào hố nhảy xuống cho rồi.
Lâm Nhất Phàm “hừ” lạnh rồi đi chỗ khác, đúng là có mười cái miệng cũng không cãi lại cô ta.
Để rồi xem cô giả vờ được tới chừng nào.
Màn đêm buông xuống, phòng cũng tắt hết đèn, tiếng tin nhắn của Lâm Nhất Phàm vang lên liên tục.
Giai Kỳ gửi tin nhắn cho hắn nói hôm nay chưa thật sự khoẻ, muốn hắn ngày mai tới chỗ của cô một chuyến.
Lâm Nhất Phàm cong môi mỉm cười, lúc trước Giai Kỳ luôn từ chối hắn, sau khi hắn kết hôn rồi lại muốn ở gần hắn.
Suy đi tính lại kết hôn cũng tốt, để người mình yêu nhận ra giá trị bản thân mình, ngoại trừ việc rước phải đồ hai mặt kia về nhà.
Nhược Vũ chốc chốc lại nghe tiếng tin nhắn vang lên, cô không chịu nổi nữa tốc chăn ngồi dậy nói.
-Nè, anh có thể cài điện thoại ở chế độ im lặng mà, vợ anh còn nằm ở đây mà cô nương nào lại nhắn tin tới tìm vậy.
Không thấy phiền lắm sao.
Cô ta không quan tâm ai nhắn tin cho hắn, chỉ bực bội vì làm phiền, đến giấc ngủ của cô ta thôi.
Lâm Nhất Phàm thấy cũng thật lạ, lúc đầu cũng chính cô ta nằng nặc đòi gả cho mình.
Nhưng rõ ràng thấy hắn và Giai Kỳ đi cùng xe cô ta không hề tra hỏi, cũng chẳng quan tâm, vậy rốt cuộc cô ta muốn lấy hắn để làm gì?
Lâm Nhất Phàm mặc kệ cô, hắn vẫn để tiếng chuông như vậy, Nhược Vũ ngồi trên giường cố kìm lòng lại để bản thân không chạy tới túm lấy cổ hắn ta.
Lúc trước cô đến nhà chơi cứ tưởng hắn hướng nội ít nói, giờ mới rõ bộ thật của hắn, vừa nói nhiều lại còn xấu tính.
Nhược Vũ trùm chăn qua đầu áp tai xuống gối để không nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng bây giờ trời rất nóng, dẫu trong phòng có điều hoà vẫn thấy khó thở.
Cô không nhịn nổi nữa, muốn chọc tức cô ư, để xem ai lì hơn.
Cô kéo trong ngăn tủ lấy cái loa bluetooth của mình, kết nối với điện thoại mở nhạc cực lớn rồi lên giường nằm xuống.
Lâm Nhất Phàm muốn thủng hết màng nhĩ, hắn đi xăm xăm tới chỗ của cô với tay tắt cái loa đi nhưng Nhược Vũ không để cho hắn như ý, cả hai giằng co nhau dữ dội.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm phu nhân trố mắt nhìn hai người đang trong tư thế cực kỳ thân mật, kẻ trên người dưới liền cười bí hiểm.
Bà hét to để cả hai nghe thấy.
-Hai đứa tắt nhạc đi, có làm chuyện bí mật gì thì ở dưới cũng không nghe thấy đâu.
Nói rồi bà bỏ hai con người ngơ ngác ở đó, đóng cửa đi xuống lầu.
Nhược Vũ hoàn hồn xô Lâm Nhất Phàm ngã xuống giường rồi tắt luôn cái loa, nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Lâm Nhất Phàm lầm bầm trong miệng mấy tiếng cũng tắt chuông điện thoại, kẻo cô ta lại nổi điên lên.
Sáng hôm sau cả nhà tập trung trên bàn ăn hết rồi Lâm Nhất Phàm và Nhược Vũ vẫn chưa đi xuống.
Lúc bọn họ ngồi vào bàn ăn Lâm phu nhân cứ tủm tỉm cười suốt.
Lâm Khải Trạch thì lâu lâu lại lén nhìn cái môi bị sưng đỏ của Lâm Nhất Phàm mà cảm thán, em dâu mạnh bạo ghê, nhưng mà hắn thích.
Chả bù cho vị hôn thê xấu số của hắn, quen nhau năm năm chỉ hôn với nắm tay chẳng bao giờ cho tiến xa hơn.
Hai người họ không biết mọi người cười chuyện gì nên cứ vô tư ăn uống.
Dùng bữa sáng xong hai anh em nhà họ Lâm đều tới công ty, Lâm lão gia thì có hẹn với bạn đi đánh golf, Lâm phu nhân thì đi mua sắm với mấy bà bạn, bà nhất quyết lôi cô theo nhưng cô than mệt để trốn tránh.
Lâm phu nhân nhớ lại cảnh xuân tối qua và cái môi của Lâm Nhất Phàm thì mỉm cười gật gật đầu bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Cả nhà đi vắng hết, người giúp việc đang ở dưới phòng bếp.
Nhược Vũ đánh liều tìm tới phòng của Lâm Khải Trạch.
Cửa không khoá, may quá, Nhược Vũ quan sát một hồi thấy không có camera nên mạnh dạn bước vào.
Cô lục trong ngăn bàn, dưới giường, chỗ nào cũng xem qua nhưng không tìm được cổ phần của Trương thị.
Cô cố tìm lần nữa thì thấy được một cái két sắt nhỏ ở tủ sách.
Không biết đồ có được cất ở đây không nhưng muốn mở phải có mật khẩu.
Cô đánh liều nhập thử ngày sinh của hắn nhưng không được, thử bao nhiêu số vẫn không được.
Sợ người nhà sẽ trở về sớm cô liền gieo hy vọng vào lần nhập mã cuối cùng.
Cô thử ngày tháng sinh của cô.
ERROR
Lại không được, cũng đúng thôi đến gϊếŧ cô hắn cũng đã làm rồi, có thương tiếc gì mà lại cài ngày sinh của cô làm mật khẩu.
Mỗi lần nhập sai ba lần phải chờ tiếp năm phút mới mở được tiếp.
Ngồi ở đây nửa ngày rồi vẫn không thu thập được gì, cô đành luyến tiếc rời đi để tránh bị phát hiện.
Nhược Vũ cố nhớ lại những số mình đã nhập, ghi vào một tờ giấy để dễ loại trừ.
Mật khẩu có bốn chữ số, mà có đến chín ngàn số tự nhiên có bốn chữ số.
Vậy đến bao giờ cô mới mở được cái két đó.
Chưa kể hắn có đột nhiên thay đổi mật khẩu hay tệ hơn là hắn giấu giấy tờ ở một nơi khác.
Nhược Vũ ngã ra giường chán nản, không biết phải tìm số cổ phần đó ở đâu, chỉ một giây thấy hắn nhởn nhơ ở bên ngoài cũng khiến cô sôi bừng máu.
Lúc cô mới mất, có vài người còn nghi ngờ cô bị sát hại nhưng dần dần thấy Lâm Khải Trạch đau khóc thảm thương, ai cũng tin cô là nghĩ quẩn tự tử.
Đúng là trò đùa của tạo hoá mà, cô rất háo hức muốn xem vẻ mặt của Lâm Khải Trạch sẽ như thế nào nếu biết cô còn sống.