Bóng đêm tịch mịch, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tinh tế trắng nõn của cô, cười cong cả khoé mắt, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.
Lục Trác Phong cúi đầu, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô cả nửa ngày, khoé miệng có chút vểnh lên: “Ghen sao?”
Minh Chúc thu lại nụ cười trong nháy mắt, xoay người rời đi, “Không có.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười khổ, duỗi chân một cái đã đuổi tới bên cạnh cô, nghiêng đầu dò xét sắc mặt cô, trong trí nhớ cô rất ít khi nổi giận với anh, cũng sẽ không tỏ thái độ với anh, càng sẽ không giấu giếm cảm xúc của mình, “Được, vậy em nói cho anh biết, vì cái gì mà không vui?”
Minh Chúc đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang bực mình, “Em không có không vui.”
“Em có.”
Anh nói với giọng khẳng định.
“Em không có.”
Nói xong, cô lại ngẩng đầu, nhìn anh cười thật tươi.
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, có chút không biết phải làm sao với cô. Minh Chúc nhìn chằm chằm dưới đất, hai cái bóng của hai người một cao một thấp di chuyển nhanh hơn, đi về phía toà nhà phía trước, bước chân vừa mới bước vào hành lang, tay bỗng nhiên bị ai đó níu chặt.
Nhịp tim của Minh Chúc khựng nửa nhịp, quay đầu nhìn anh.
Trong hành lang đèn sáng lờ mờ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy vẻ mặt anh, thân hình cao lớn mạnh mẽ dồn ép cô vào trong góc tường. Minh Chúc nhếch môi, bình tĩnh không cười, đứng thẳng thân người ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói để lộ ra vài phần hồi hộp hiếm khi thấy được: “Anh …. Cản em làm gì?”
Lục Trác Phong đưa tay, nhẹ nhàng xoa xoa trên đầu cô, giọng nói trầm thấp có chút hững hờ, “Không chặn em lại, em có thể nghe anh nói được mấy câu?”
Hành lang bên cạnh chính là phòng y tế, ánh đèn sáng mềm mại xuyên qua cửa sổ chiếu ra bên ngoài, khi đã thích ứng với bóng đêm, đã có thể nhìn thấy rõ mặt nhau, Minh Chúc nhớ ra Đỗ Nhất Minh còn nằm bên trong, quân y Hàn cũng đang ở đó.
Anh cứ như vậy mà trắng trợn động tay động chân với cô ở nơi này, không sợ người khác nhìn thấy sao?
Minh Chúc nhìn nguồn sáng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh muốn nói cái gì?”
“Anh và bác sĩ Bành, bác sĩ Đông chỉ là quan hệ công việc, trước đó đi tiệc cùng với bác sĩ Bành là do không từ chối được, cấp trên đã sắp xếp vậy, thế nhưng cũng đã giải thích rất rõ ràng, về sau sẽ không còn hiểu lầm gì nữa. Về phần bác sĩ Đông, trước đó anh thật không biết vì sao cô ta lại ở lại nơi này, nhưng anh thật sự không quen cô ta, đều là trong đội nhiều chuyện mà thành, em đừng suy nghĩ linh tinh.”
Lục Trác Phong nói một hơi rất dài, giọng điệu có chút khó xử, chuyện của Đông Giai thật sự là ngoài ý muốn, năm ngoái Chỉ đạo Lý gọi điện thoại cho anh, lúc nói đến chuyện này, còn muốn anh quan tâm cô ấy một chút, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng gì, xớn xa xớn xác ở lại nơi chốn rách nát của bọn họ hai năm.
Anh cũng là lúc đó mới biết được, đương nhiên, anh không thể nào gọi điện thoại cho Đông Giai, cũng không thể nào có liên hệ gì với cô ta. Một thời gian sau, Đông Giai cũng quên chuyện này đi, dù sao hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Sau khi huấn luyện dã ngoại sinh tồn kết thúc hôm trước, Minh Chúc đã không cười kiểu cách với anh như thế này nữa, bây giờ lại biểu hiện như vậy, khẳng định là có liên quan đến Đông Giai.
Lục Trác Phong có chút túng quẫn mà nghĩ.
Chuyện này mắc mớ gì tới anh chứ.
Anh đã trêu ghẹo ai đâu.
Trái tim Minh Chúc buông lỏng, quay đầu không nhìn anh, mạnh miệng nói: “Cho nên em mới nói anh rất thu hút nữ bác sĩ đấy.”
Lục Trác Phong một tay đút túi quần, cúi người cúi đầu, “Vậy còn em?”
Trên thân người đàn ông có một mùi xà phòng sạch sẽ, mát lạnh khô ráo, hoà với khí chất nam tính, chậm rãi ép người vào cô. Minh Chúc thẳng đơ dựa lưng vào tường, có chút hồi hộp nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Em làm sao?”
“Không phải anh cũng thu hút em đấy sao?” Anh trầm thấp nói.
“…..” Minh Chúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, tim đập nhanh hơn, yên lặng nhìn anh cả nửa ngày, cô phủ nhận, “Đó là trước kia.”
Lục Trác Phong ngây người, “Chứ hiện tại thì sao?”
Anh đây là đang tỏ tình sao? Bởi vì chuyện trước kia, cho dù Minh Chúc còn thích anh, thì trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, cô bình phục nhịp tim, khôi phục lại sự bình tĩnh, “Lục Trác Phong, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
Anh nhìn thẳng vào cô, “Em hỏi đi.”
Minh Chúc đối diện với ánh mắt của anh, vấn đề này cô đã thắc mắc nhiều năm rồi, trước kia là không muốn hỏi, sau này là không dám hỏi, cũng cảm thấy không nên suy nghĩ về anh như thế, nếu không tình cảm của hai người không còn trong sáng nữa.
Vả lại, Từ Duệ đối với cô mà nói, là một người rất quan trọng.
“Ngay từ đầu anh đã đối xử tốt với em, là bởi vì anh Từ Duệ sao?”
Lục Trác Phong phủ nhận rất nhanh: “Không phải.”
Tốt lắm, giống y lời Đường Hinh nói.
Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, cắn môi trầm mặc một hồi, Lục Trác Phong lại tới gần một bước, ủng chiến ᴆụng phải mũi giày của cô, Minh Chúc hoảng hốt rụt rụt, trên vai bỗng nhiên bị đè nặng, cô ngẩng đầu nhìn anh, Lục Trác Phong hơi cúi đầu, chăm chú nhìn xem cô, “Em vẫn chưa trả lời anh.”
Anh vừa rồi mới hỏi cô, anh hiện tại còn có khơi gợi sự yêu thích của cô hay không?
Minh Chúc là đang rất khẩn trương, hai người hiện giờ như đang chơi một ván cờ, ai cúi đầu trước, ai thừa nhận trước, người đó thua.
Cô đã từng thua một lần.
Cũng không muốn thua thêm lần nữa.
“Em trả lời rồi.”
Cô nói xong, quay người muốn đi.
Lục Trác Phong dời một bước, toàn thân Minh Chúc ᴆụng phải Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của anh, có phần thẹn quá hoá giận: “Em muốn về đi ngủ.”
Lục Trác Phong không nhúc nhích tí nào, Minh Chúc lách người qua, đi về phía bên phải, anh lại cản.
Anh từ lúc nào lại bá đạo như vậy?
Minh Chúc có chút buồn bực, chợt nhớ đến nụ hôn năm đó, người này không nói đến câu thứ hai đã ôm cô trốn đằng sau thân cây mà chiếm dụng, đầu óc hỗn độn, bỗng dưng tỉnh táo lại, anh vốn dĩ chính là như vậy.
Thời gian trôi qua quá lâu, cô lại quên mất.
Cô đang muốn mở miệng mắng người, quân y Hàn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng y tế, trên tay còn kẹp điếu thuốc, hình như là đang cùng bạn gái nói chuyện điện thoại, giọng điệu thân mật. Anh ta đột nhiên quay người, ngừng nói, nhìn về phía hành lang nơi hai người đang đứng, ho khan, lại cầm điện thoại quay lại phòng y tế.
“Không có gì, hình như anh vừa mới quấy rầy người khác.”
Minh Chúc: …..
Cô đang muốn nhân cơ hội rời đi, Lục Trác Phong đã lui bước về sau, nhìn về phía trước, đằng trước có hai binh lính nhìn thấy anh, nhanh chóng hô: “Lục đội.”
Lục Trác Phong ừ.
Minh Chúc nhìn anh một cái, quay người rời đi.
Anh cúi đầu sờ sờ chóp mũi, có chút yêu chiều cong khoé miệng, đi theo sau.
Hai cậu binh lính đi theo sau lưng, một lát sau, yên lặng chạy lên phía trước, đến bên cạnh bọn họ, gãi đầu nói một câu, “Lục đội, vậy chúng tôi đi trước.”
Minh Chúc đi bên cạnh anh, nhớ tới Đường Hinh nói muốn vào nội thành đi dạo một chút, mua một ít đồ dùng, cô nàng là lần đầu tiên tới biên cương, Lâm Tử Du cùng hai người nhân viên khác trong đoàn làm phim cũng muốn ra ngoài đi chơi. Trước đó đã ở trong rừng một tuần lễ, sau khi đến đây cũng chưa từng đi ra ngoài, cô lập như vậy, tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài hóng gió một chút.
Cô cúi đầu hỏi: “Đường Hinh bọn họ nói muốn ra ngoài dạo chơi, có thể chứ?”
Lục Trác Phong khẽ vuốt cằm, “Quân khu không hạn chế tự do của các em, chỉ cần trong phạm vi an toàn, đều có thể đi.” Anh cúi đầu nhìn cô, “Các em về suy nghĩ xem muốn lúc nào đi, anh sắp xếp xe cho mọi người.”
“Để em về hỏi bọn họ.”
“Được.”
Mãi cho đến dưới lầu ký túc xá, hai người đều không nói lời nào nữa.
Quay về ký túc xá, Minh Chúc đem chuyện này nói cho Đường Hinh nghe, Đường Hinh ngạc nhiên nói: “Thật sao? Vậy ngày mai bọn mình đi đi? Hay là ngày mốt?”
Ngày mai Đông Giai đến, Minh Chúc cầm lấy thau cùng đồ rửa mặt, “Hỏi Khương đạo một chút đi.”
Ngày hôm sau, đoàn làm phim quyết định hai ngày nữa mới đi, bởi vì Khương đạo đối với buổi khai thông tâm lý của Đông Giai có chút hứng thú, đề nghị mọi người cùng đi nghe một chút.
Tối hôm qua, Hàn Tĩnh đã nói thẳng với Đông Giai Lục Trác Phong đang theo đuổi Minh Chúc, Đông Giai vô thức đi dò xét cô.
Minh Chúc cũng nhận thấy, ánh mắt hai người thường xuyên chạm nhau, cô nàng sẽ mỉm cười dời ánh mắt.
Đông Giai có chút xấu hổ, lúc chiếu PowerPoint cũng hơi phân tâm, vội vàng cúi đầu xuống, thế nhưng không nhịn được lại tiếp tục nhìn.
Sau khi khoá khai thông tâm lý kết thúc, Đông Giai còn muốn kiểm tra chướng ngại tâm lý cho các chiến sĩ hình thức 1:1, những phần này đoàn làm phim không tiện dự thính, liền về văn phòng tập họp viết kịch bản.
Đi được nửa đường, Minh Chúc cùng Đường Hinh ghé qua nhà vệ sinh, lúc đi ra ᴆụng phải Đông Giai ở cửa ra vào, Minh Chúc giữ vẻ mặt bình thường, nhìn cô nàng cười cười.
Đông Giai lúng túng cười đáp lại, cúi đầu đi vào.
Hai ngày sau, Lục Trác Phong sắp xếp hai chiếc xe, đưa mọi người trong đoàn làm phim đi vào trong nội thành.
Lái xe là hai cậu binh lính trẻ tuổi, người địa phương, làn da ngăm đen, hốc mắt sâu, nói chuyện lại rất nhiệt tình, “Lục đội để chúng tôi đi cùng mọi người ra ngoài dạo chơi, các vị muốn mua gì, muốn ăn gì, cứ nói cho chúng tôi biết là được, chúng tôi quen thuộc nơi này lắm.”
Khương đạo cười: “Làm phiền mọi người rồi.”
Cậu chiến sĩ nhỏ lái xe: “Ha ha, không phiền gì không phiền gì.”
Đột nhiên, từ trong đám người truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết “Á,” ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba ….. Có thể thấy được lòng người hoảng loạn, nhịp tim Minh Chúc bất an nhìn về phía bên trong bến xe, quá nhiều người, không thể thấy rõ.
Có người lớn tiếng hô: “Chạy mau đi! Gi*t người! Gi*t người!”
“Gi*t người! Chạy mau đi!”
“Chạy mau đi! Bọn họ điên rồi! Cầm dao chém người lung tung!
“Á….”
Nam nữ già trẻ lớn bé sợ hãi kêu lên chạy tán loạn bốn phía, toàn bộ chạy dồn về phía cổng.
……
Đường Hinh đưa mắt nhìn, dãy số này cô không biết ai gọi, ngờ vực bắt máy, giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Đường Hinh, cô ấy đâu rồi?”
Nhân viên đoàn làm phim cộng thêm hai cậu binh lính lái xe, tổng cộng là mười người, hôm trước sau khi kết thúc huấn luyện dã ngoại, có một người biên kịch chịu không được vất vả, đã rời khỏi đoàn làm phim. Cho nên hiện giờ đoàn làm phim đang thiếu một người biên kịch, ảnh hưởng cũng không lớn, dù sao biên kịch chính là Minh Chúc và Đỗ Hồng vẫn đang tiếp tục, Lâm Tử Du có thể kiên trì được đến giờ, thật sự là có chút không ngờ tới.
Đường Hinh đoán có thể là cô nàng không nỡ rời xa Lục Trác Phong, hoặc là Trương Vũ Lâm?
Một đám người đi dạo trên đường, Đường Hinh và Lâm Tử Du đều mua không ít thứ, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ, Khương đạo và Đỗ Hồng cũng mua rất nhiều thứ, Khương đạo cười: “Mua cho người nhà một ít đặc sản.”
Chỉ có Minh Chúc hai tay trống trơn, cô không mua một thứ gì.
Giữa trưa tìm chỗ nào đó ăn trưa, cậu binh lính cố ý dẫn bọn họ đến phố ăn vặt trong trấn, chỉ hướng bảng hiệu màu đỏ, cửa tiệm có người sắp một hàng dài nói: “Tiệm này nước canh cùng mì sợi hương vị vô cùng ngon, mỗi lần được nghỉ phép tôi đều muốn đến ăn một tô, thật đấy.”
Phố ăn vặt này nằm kế bên bến xe, tương đối đông người, bọn họ chiếm hết hai cái bàn, đợi một hồi đồ ăn mới lên đầy đủ.
Minh Chúc cắn một miếng thịt viên, mùi vị rất ngon.
Đường Hinh nói: “Hai đứa mình chia một tô mì nhé?”
Minh Chúc gật đầu: “Được.”
Một tô mì sợi rất lớn, vài miếng thịt viên, nửa tô mì, vừa vặn có thể no.
Minh Chúc nhìn về phía hai cậu binh lính ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, “Các cậu bình thường nhiệm vụ có nhiều không?”
Cậu chiến sĩ nhỏ ngừng một chút, “Vẫn tốt, tôi mới nhập ngũ hơn một năm, năm ngoái kiểm tra vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để vào Đội đột kích, còn đang cố gắng, Đội đột kích nhiều nhiệm vụ, tôi nghĩ cùng sẽ có việc cho tôi làm.”
Minh Chúc: “Cố lên.”
Cậu chiến sĩ nhỏ gãi đầu một cái, hai bên tai đều đỏ, cúi đầu cười ha ha vài tiếng: “Cám ơn Minh tiểu thư, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Một đám người ăn uống xong xuôi, lại ngồi nói chuyện một hồi, đi ra khỏi phố ăn vặt đã là hai giờ chiều, Khương đạo nhìn về phía Minh Chúc: “Các cô còn muốn đi đâu chơi nữa không?”
Trước khi bọn họ đi, Lục Trác phong có dặn bọn họ trước sáu giờ phải trở lại quân khu, về tối quá không tốt. Đi qua cổng bến xe, Minh Chúc đưa mắt nhìn đám người từ bên trong tuôn ra.
Lâm Tử Du bĩu môi: “Đột nhiên rất muốn về nhà nha.”
Đường Hinh lườm cô nàng một cái, “Cậu có thể tự nhiên đi về trước.”
Thật ra, quá trình sáng tác kịch bản này cũng không dễ dàng gì, từ trước đến giờ, chưa hề có qui định ai được đi ai phải ở lại.
Lâm Tử Du mất hứng nhìn cô, “Tớ chỉ nói là muốn, cũng không nói nhất định là phải về.”
Khương đạo nhìn hai cô gái nhỏ sắp cãi nhau tới nơi, cười hoà giải, “Chờ bọn họ kết thúc diễn tập, tôi và Đỗ Hồng cũng muốn trở về một chuyến, đến Quân khu không quân để phỏng vấn. Có thể kéo dài một tuần lễ, mọi người ai muốn đi về, thì cùng chúng ta đi về một lần luôn.”
Ông nói lời này, mắt lại nhìn Minh Chúc, đối tượng phỏng vấn lần này chủ yếu là anh trai của Minh Chúc, Minh Tranh.
Minh Chúc nhìn về phía Khương đạo, “Tôi ở lại đây.”
Sau khi cùng kết thúc một tháng tập huấn trong quân đội, trở về sẽ lại bế quan viết kịch bản.
Trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì sẽ rất ít khi quay lại quân khu.
Vì vậy, thời gian cô gặp được Lục Trác Phong sẽ ít đi rất nhiều.
Khương đạo cũng không ngạc nhiên chút nào, cười nói, “Được, các cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi, lúc về để Đỗ Hồng lấy tư liệu phát cho mọi người là được rồi.”
Vừa đúng lúc mấy chiếc xe khách cập bến, dòng người cuồn cuộn, Minh Chúc tránh sang một bên trước dòng người đi đường đang vội vàng di chuyển, đi có hơi chậm, Đường Hinh đang đi đằng sau lưng cô còn lấy điện thoại di động ra xem vòng bạn bè.
Đột nhiên, từ trong đám người truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết “Á,” ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba ….. Có thể thấy được lòng người hoảng loạn, nhịp tim Minh Chúc bất an nhìn về phía bên trong bến xe, quá nhiều người, không thể thấy rõ.
Có người lớn tiếng hô: “Chạy mau đi! Gi*t người! Gi*t người!”
“Gi*t người! Chạy mau đi!”
“Chạy mau đi! Bọn họ điên rồi! Cầm dao chém người lung tung!
“Á….”
Nam nữ già trẻ lớn bé sợ hãi kêu lên chạy tán loạn bốn phía, toàn bộ hướng về phía cổng mà chạy.
Trong lúc nhất thời, cổng bến xe hỗn loạn không thể tả, trên mặt mỗi người đều hoảng sợ không thôi, liều mạng chen chúc chạy ra ngoài, người nào phản ứng chậm còn bị xô đẩy ra đến ngoài cửa, có những người già di chuyển chậm chạp ngã nhào trên mặt đất, nhưng cũng không còn ai đủ bình tĩnh để lo cho bọn họ.
Sau lưng, mười mấy người cầm dao dài trong tay gặp người là chém, trên lưỡi dao toàn là máu, đã không có ít người đau đớn ngã vật ra trên đất, máu chảy lênh láng, cục diện hỗn loạn máu me đầm đìa.
Minh Chúc bị xô đẩy bởi đám người chạy trốn xém chút nữa ngã sấp xuống đất, quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng đã thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt đại biến, hai cậu chiến sĩ nhỏ giận đỏ cả mắt, đẩy đẩy bọn họ lớn tiếng hô: “Mọi người nhanh chạy trốn đi, đừng ở lại đây!”
Đường Hinh cùng Lâm Tử Du tận mắt nhìn thấy bọn côn đồ chém Gi*t mọi người không chớp mắt, sắc mặt bị doạ đến trắng bệch, Khương đạo và Đỗ Hồng cùng với mấy người đàn ông bận bịu dắt lấy tay các cô, “Chạy mau!”
Người ở cổng bến xe tính ra thì ít hơn nhà ga, nhưng cũng rất đông, bọn côn đồ hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước, canh đúng giờ cao điểm đông người nhất trong ngày mà ra tay. Va li hành lý và ba lô rơi xuống đất, cũng không có ai quan tâm, sinh mạng là quan trọng, vali hành lý và ba lô cũng trở thành chướng ngại vật, không ngừng va đập vào đám người đang nóng lòng chạy trốn.
Cậu chiến sĩ lớn tiếng hô: “Mọi người giải tán! Chạy ra bốn phía!”
Đám người sơ tán, hướng ra bốn phía mà chạy! Người ở bên trong không muốn chạy ra ngoài, chạy vào bên trong tránh nạn.
“Mọi người giải tán, không nên chen lấn!”
Hai cậu chiến sĩ liên tục hô lớn nhiều lần, người chạy vào bên trong càng nhìều.
Minh Chúc kéo tay Đường Hinh, chạy theo dòng người.
Có đôi khi càng gấp, chạy càng chậm, một đám người hoảng hốt chạy bừa, không theo thứ tự nào, thiếu chút nữa thôi là đã thành một vụ giẫm đạp trên diện rộng.
Hai người bị dòng người hung hăng xô đẩy một hồi, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
Minh Chúc đỡ lấy Đường Hinh, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng bị ngã sấp xuống rào chắn bên cạnh, từng người từng người bên cạnh cô chạy lướt qua, không ai rảnh rỗi mà quan tâm. Đằng trước có một người che mặt, cầm theo dao vung lên chém xuống, cô cắn răng một cái, xoay người lại.
“Tớ đi đây một lát, cậu cứ đi trước đi.”
Đường Hinh không nghe rõ, trên tay bỗng nhiên buông lỏng, quay đầu đưa mắt nhìn, Minh Chúc đã di chuyển dọc theo song sắt quay ngược về phía đầu bên kia, cô sợ hãi la lên: “Minh Chúc cậu làm gì vậy! Quay lại mau!”
Minh Chúc hình như là không nghe thấy, bị đám người xông ra ngoài ᴆụng rất nhiều lần, bả vai có hơi đau, cô cũng không để tâm, hướng mắt nhìn về phía bên trong hàng rào, bà lão còn ngã trên mặt đất ՐêՈ Րỉ. Cô lo lắng chen lên phía trước, cũng may, đám người bên trong đám xe đã sơ tán đi rất nhiều, cô thuận lợi đi được đến cổng, nhanh chóng chạy đến, đem bà lão kéo lên.
Bà lão cảm kích ngẩng đầu nhìn cô, run rẩy nắm lấy tay cô, “Cám ơn con, cô gái.”
Minh Chúc không nói chuyện, đem người chạy nhanh ra ngoài.
Bên trong, hai cậu chiến sĩ đã xông vào, tay không tấc sắt, chỉ có thể nhặt túi xách cùng va li hành lý rơi trên đất mà đập tới.
Bọn côn đồ giơ dao tới gần, một dao chém tới, cậu chiến sĩ nâng va li hành lý lên cản lại.
Liên tiếp mấy lần, đều không đâm trúng được.
Hắn ta nổi giận, quay đầu kêu lên, lập tức có người đến hỗ trợ.
Minh Chúc vừa đi tới cửa, quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy cậu chiến sĩ chiếm được một con dao, tim cô nhảy lên tới cổ, không dám nhìn thêm, lôi kéo bà lão hành động bất tiện chạy về phía Khương đạo bên kia.
Đường Hinh lo lắng hô to: “Minh Chúc, bên này!”
Cô hô lớn, đợi không được mà tiến lên.
Đột nhiên, mười mấy tên côn đồ cầm dao toàn bộ tạm dừng hành động, chạy ra phía cổng, từng người từng người sát khí nặng nề, máu chảy xuống mũi dao, lưỡi dao loé sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Minh Chúc đứng bên cạnh song sắt, còn chưa kịp chạy, liền bị người chạy lên từ phía sau hung hăng va phải, chân phải bị kẹt trong khe hở giữa song sắt, cả người mất trọng tâm đổ về phía trước, ngã rầm trên mặt đất, đầu gối chà sát xuống mặt đường, mắt cá chân đau đến tận tim, mặt thoáng chút đã trắng bệch.
Đường Hinh thấy thế, sửng sốt một hồi, dùng sức đẩy đám người ra xông lên phía trước.
Đỗ Hồng và Đỗ Thiệu An thấy thế, cũng xông đến giúp đỡ.
Đám côn đồ kia vừa đi vừa vung dao, không ai dám lại gần, rất nhanh đã từ cổng chạy trốn ra bên ngoài.
Không đến nửa phút, người đã không thấy đâu.
Toàn bộ quá trình gây án còn không đến tám phút.
Lúc cảnh sát đến nơi, đám côn đồ đã chạy trốn hết sạch, hai cậu chiến sĩ đang chế trụ một tên côn đồ, một cậu chiến sĩ đã bị thương, nằm trên mặt đất, máu không ngừng tuôn ra ở phần bụng.
Người bị thương rất nhiều, quan trọng là phải cứu người trước, âm thanh của xe cứu thương từ xa chạy đến, rất nhanh sau đó, mười mấy chiếc xe cứu thương dừng ở khu vực xung quanh, cảnh sát cùng nhân viên y tế thay phiên nhau đem người bị thương đưa lên xe.
Trong lúc hỗn loạn, hai người dân vô tội đã tử vong tại chỗ, đã được đắp vải trắng nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
Mười mấy người đặc cảnh vũ trang ở khu vực lân cận bao vây xung quanh, tay cầm súng ống, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía.
Cậu chiến sĩ bị thương được đưa lên xe cấp cứu, Đường Hinh bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần từ vụ bạo loạn, cô nàng cúi đầu nhìn mắt cá chân của Minh Chúc một chút, đã sưng lên rất to, sắc mặt Minh Chúc trắng bệch, trên trán mồ hôi đổ ra, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.
Cậu chiến sĩ nhỏ da ngăm đen chạy đến trước mặt, nhìn thấy Minh Chúc ngồi dưới đất, mắt cá chân và đầu gối đều bị thương, cậu hỏi thăm vài câu, lại sốt ruột quay đầu nhìn chiến hữu của mình được đem lên xe cứu thương, Minh Chúc chịu đựng đau đớn nói: “Tôi không sao, câu lên xe đi trước đi, chúng tôi đợi lát nữa cũng đi bệnh viện ngay.”
Cậu chiến sĩ da ngăm đen gật đầu, hiện giờ khắp nơi đều là đặc cảnh, sẽ không có nguy hiểm xảy ra, cậu quay người chạy lên xe cấp cứu.
Cho đến khi đặc cảnh và cảnh sát sơ tán hết mọi người, tổ chức truy bắt đám côn đồ, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Xe cấp cứu không đủ dùng, người dân bị thương nhẹ được bố trí để sơ cứu gần đó, đợi hơn một tiếng đồng hồ, mới được lên xe đưa đi bệnh viện, Minh Chúc và bà lão lên cùng một chiếc xe, Đường Hinh cùng đi với cô, những người khác trong đoàn làm phim tự đón xe tới.
Đường Hinh vừa giúp cô băng bó, vừa nhìn chằm chằm chân cô, “Sao rồi?”
Minh Chúc cắn môi: “Đau.”
Mắt cá chân đau, đầu gối cũng đau.
Đường Hinh nhăn mặt, “Nhìn thôi cũng biết đau rồi.”
Mọi người trên xe đều trầm mặc, trong lòng còn sợ hãi, cũng không ai nói vơi ai câu nào, bà lão nắm chặt tay Minh Chúc, nước mắt rơi xuống nhìn cô: “Cám ơn con, cô gái nhỏ, nếu không phải con chạy lại đỡ bà, bà già này cũng không biết sẽ ra sao …”
Mắt cá chân Minh Chúc thật sự đau, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không có gì, bà không cần cám ơn cháu.”
Nhìn tuổi bà lão so với bà ngoại và bà Từ có lẽ cũng không sai biệt lắm, cô nhớ tới hai bà, đành không có cách nào bỏ mặc bà lão.
Vừa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên.
Thế nhưng không phải là của cô, là của Đường Hinh.
Đường Hinh đưa mắt nhìn, dãy số này cô không biết ai gọi, nghi ngờ bắt máy, giọng nói người đàn ông trầm thấp: “Đường Hinh, cô ấy đâu rồi?”
Đường Hinh sửng sốt một giây, mới phản ứng lại được, đây là giọng nói của Lục Trác Phong, cô vội nói: “Đang ở bên cạnh, để tôi đưa di động cho cô ấy.”
Cô kín đáo dùng khẩu hình miệng đưa đi động cho Minh Chúc, nói là Lục Trác Phong.
Minh Chúc vô cùng ngạc nhiên, đưa di động áp lên tai.
Lục Trác Phong là đang lái xe, đã vào khu vực nội thành, chính là đang chạy về hướng bệnh viện nhân dân, anh nắm chặt tay lái, giọng nói đè nén rất thấp, mang theo một tia trấn an: “Anh sẽ đến ngay.”
Minh Chúc cúi đầu, “Vâng.”