Hắn đứng bên cạnh xe, cách một đoạn lộ ra nụ cười dịu dàng với cô, tròng mắt đen tĩnh mịch nhẹ nhàng cong lên.
Thì ra là, là người cô quen, Thẩm Thiên Dục.
Hắn cũng không có tới gần, chỉ là ở xa xa nhìn bọn họ đem mấy đứa trẻ từng bước từng bước giao cho người thân của chúng. Vào lúc mọi chuyện kết thúc, hắn mới cất bước từ từ đi về phía cô. Mặt Thẩm Thiên Vi không khỏi đỏ ửng, cô lên tiếng: “Thiên Dục, tại sao em lại tới đây?”
Thẩm Thiên Dục còn chưa lên tiếng, mấy giáo viên giao phó bọn trẻ xong liền rối rít xông tới, cô giáo Từ lập tức ám muội nói: “Này này, cô giáo Thẩm, thì ra là tới tìm cậu! Không phải là bạn trai chứ?”
Cô giáo Trữ cố làm ra vẻ an ủi: “Cô giáo Thẩm nhiều năm qua vẫn một thân một mình, chưa từng hẹn hò với ai, mình thiếu chút nữa còn cho là cô ấy không có hứng thú với đàn ông! Thì ra là... Cất giấu một người đàn ông kim cương nha.”
Cô giáo Từ cũng vô cùng đau đớn: “Còn tưởng rằng cuối cùng cũng gặp được một người cực phẩm, thì ra là hoa đã có chủ, quá đau lòng, còn không để cho người ta sống sao!”
“Không nên nói lung tung!” Mặt Thẩm Thiên Vi càng lúc càng đỏ nhưng Thẩm Thiên Dục đứng bên cạnh vẫn không lên tiếng, hắn cười híp mắt mặc cho mọi người đùa giỡn, giống như có chút cố ý mặc cho họ nói như vậy, phản ứng của hắn khiến Thẩm Thiên Vi cảm thấy hắn không thích bị trêu chọc, thế là cô vội vàng giải thích: “Hắn không phải là bạn trai của mình mà là em trai, Thẩm Thiên Dục.”
Lời của Thẩm Thiên Vi vừa ra khỏi miệng, các giáo viên cũng hơi kinh ngạc.
“Cái gì? Em trai! Từ khi nào thì cậu có em trai, sao mình chưa từng nghe cậu đề cập tới?”
“Hazzz, thì ra là không có phim hay để xem, lại là em trai cậu.”
“Hắc hắc, vậy có phải nói những giáo viên độc thân như chúng ta vẫn có cơ hội?”
Thẩm Thiên Dục mặc cho mọi người quậy phá, hắn chỉ duy trì phong thái ưu nhã. Cuối cùng, hắn nói với Thẩm Thiên Vi: “Em tới đón chị rồi cùng nhau đi ăn tối.”
“À, được, em chờ một chút, chị đi lấy giỏ xách.” Trong ánh mắt thổn thức của mọi người, cô đi về phía cửa lớn của nhà trẻ.
Các giáo viên thấy thế, cũng cảm thấy quậy phá đủ rồi nên nói mấy câu với Thẩm Thiên Dục rồi rối rít cúi chào, đi vào bên trong nhà trẻ.
Đám người vừa rời đi, nụ cười từ khóe miệng Thẩm Thiên Dục biến mất từng chút từng chút một... Vi Vi, anh thật sự muốn biết, em rốt cuộc có từng vì anh mà thay đổi một chút nào không?
“Mùi vị thế nào?” Nhà hàng Pháp tràn ngập không khí lãng mạn, Thẩm Thiên Dục nhấp nhẹ rượu đỏ trong ly, tươi cười hỏi thăm Thẩm Thiên Vi ngồi đối diện.
“Rất ngon.” Nghe hắn hỏi thăm, cô nhẹ ngẩng đầu lên, mỉm cười, buông xuống dao nĩa trong tay, cô không nhịn được hỏi: “Tại sao đột nhiên lại tìm chị đi ăn tối, có chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên Dục nghe vậy, gương mặt tuấn tú của hắn dường như rất đau khổ: “Không có chuyện gì thì không thể tìm chị ăn bữa tối sao? Kể từ sau khi em về nước, đã gần một tháng không gặp chị! Em nhớ chị gái của mình, chị làm việc vất vả đến mức quên về nhà, chỉ là ăn bữa tối... Cũng cần phải có lý do sao?”
“Đúng là không cần.” Thẩm Thiên Vi bật cười, trong lòng dấy lên một cảm xúc ấm áp, gần như khiến cô không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt đó, cô dường như lừa gạt chính mình, Thẩm Thiên Dục trước mặt vẫn là Thiên Dục của cô ngày nào. Vẻ mặt của hắn giống như hắn chưa bao giờ mất đi trí nhớ, chưa bao giờ quên cô... Đúng vậy, hắn cũng không biết, trước kia hắn thường dùng giọng điệu này làm nũng với cô. Bảy năm rồi, cô không nghe thấy giọng điệu này đã được bảy năm.
“Đúng rồi!” Ngón tay thon dài của hắn khẽ chọt ly rượu đỏ, môi mỏng khẽ nhếch, “Công việc vất vả như vậy sao? Sao chị không về nhà!”
“Đoạn đường từ nhà đến nhà trẻ quá xa, cho nên chị tìm nhà trọ gần nhà trẻ, như vậy có thể thuận tiện cho việc đi lại.”
Lúc đầu, là bởi vì hắn rời đi nên cô trốn khỏi nhà, lựa chọn sự cô đơn tối tăm. Nhưng bây giờ, quả thật là vì thuận tiện cho việc đi lại, hơn nữa cô thật ra rất muốn ở bên cạnh hắn, mỗi ngày nhìn thấy hắn, nhưng càng như vậy... Cô càng sợ mình sẽ có những biểu hiện khác thường.
“Vậy nếu như em nhớ chị thì làm sao đây?” Hắn dùng giọng nói hấp dẫn mê người nhẹ nhàng chậm chạp nói.
“Vậy em có thể giống như bây giờ, thỉnh thoảng tới tìm chị ăn bữa tối.” Trong lòng cô khẽ tê dại, gương mặt có chút ửng hồng nói.
Nhưng là, hắn không thấy đủ với từ “Thỉnh thoảng” này... Thẩm Thiên Dục nhún nhún vai, tròng mắt đen khóa chặt cô, đổi đề tài: “Nghe các giáo viên trong nhà trẻ nói, chị chưa từng đề cập tới em, chẳng lẽ em không đáng được mọi người biết đến?”
“Không phải như thế...” Vấn đề của hắn làm cô có chút ảo não, hắn vẫn luôn là nỗi khổ tâm riêng trong đáy lòng cô, cô làm sao có thể giới thiệu với mọi người về hắn? Nói là “Em trai” của cô, Thẩm Thiên Dục sao? Không... Kể từ sau tai nạn giao thông kia, cô đã thề với lòng mình, cô phải dũng cảm, không cần tiếp tục chạy trốn, cô muốn cùng hắn kiên trì đến cùng! Cô không cần Thiên Dục làm em trai của cô, mà cô cần hắn là người đàn ông cô yêu nhất.
Nhưng cuối cùng đã là quá muộn, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn đem tất cả chôn vùi ở đáy lòng, không hề nhắc tới với bất kỳ ai.
“Vậy thì là vì cái gì?” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp lại chứa đựng nhiều ý tứ.
“Bởi vì không có ai hỏi, cho nên chị cũng không nói.” Thẩm Thiên Vi vội vàng giải thích, mặc dù lời giải thích này chính cô cũng cảm thấy gượng ép, “Huống chi, em không ở trong nước, chị cũng không cần thiết phải nói với người khác về em.”
“Thì ra là như vậy...” Giọng nói của hắn kéo dài, Thẩm Thiên Dục mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
“Thiên Dục!” Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên. Sau đó rất nhanh, một thân hình mảnh khảnh uyển chuyển đi tới, nghênh ngang chen vào chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Dục.
Thẩm Thiên Vi hơi ngẩng người một chút, liền nhận ra người đến là Thượng Quan Hi, chính là người khi cô tới đón Thiên Dục ở sân bay được hắn giới thiệu là bạn tốt nhất của hắn.
Bạn tốt? Nỗi chua xót tràn ngập trong miệng Thẩm Thiên Vi, cô nghĩ, có lẽ là bạn gái của hắn mới đúng! Bọn họ đã hôn nhau như thế, tình cảm đương nhiên là rất tốt... Thiên Dục từ nhỏ đến lớn luôn luôn có nhiều con gái theo đuổi, nhưng lại không tùy tiện cùng người nào có quan hệ tiếp xúc, nếu như có thể cùng hắn tiếp xúc, nhất định là người có một chút địa vị trong lòng hắn.
“Hi, chị Vi Vi.” Thượng Quan Hi bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, không còn hơi sức cùng Thẩm Thiên Vi chào hỏi, ngược lại một tay tựa vào trên bả vai Thẩm Thiên Dục, mệt mỏi nói: “Thật tốt là tìm được cậu, tôi thất bại rồi.”
“Là ai làm cô thất bại?” Thẩm Thiên Dục tức giận, tròng mắt đen thoáng nhìn qua.
“Ít làm bộ cho tôi, biết rõ còn hỏi!” Thượng Quan Hi đẩy một cái, tiếp theo ôm cổ Thiên Dục, ghé vào lỗ tai hắn không biết nói cái gì, dứt lời, còn cùng Thẩm Thiên Dục đùa giỡn một hồi, cô nhìn hắn, tức giận, “Rất vinh hạnh, chuyện này làm đề tài giải trí cho cậu.”
“Không cần thiết phải như vậy, thật ra thì...” Thẩm Thiên Dục nói xong, một phát bắt được cánh tay Thượng Quan Hi, kéo cô lại gần, hai người xoay mình gần như dán tại một chỗ, hắn cũng ở bên tai cô nói mấy câu, trong nháy mắt làm tròng mắt trên mặt Thượng Quan Hi sáng lóng lánh.
“Cậu thật là đáng ghét, ha ha! Phương pháp kia cũng không tệ đó, vậy...”
Lời của Thượng Quang Hi còn chưa nói hết, Thẩm Thiên Vi vẫn ngồi im lặng bây giờ lại lên tiếng, sắc mặt cô có chút tái nhợt, hốt hoảng đứng lên nói: “Xem ra các em có lời muốn nói, dù sao bữa tối cũng đã ăn xong rồi, vậy chị đi trước, bái bai.”
“A, chị Vi Vi...” Thượng Quan Hi mở miệng, muốn gọi Thẩm Thiên Vi đang vội vàng bỏ chạy lại, nhưng bóng dáng cô đã biến mất khỏi phòng ăn trong phút chốc, Thượng Quan Hi ôm bụng cười ra tiếng, “Này, phản ứng của chị gái cậu thật sự rất đáng yêu đó.”
Thẩm Thiên Dục liếc mắt, đẩy người phụ nữ đang ở trên người mình ra, bất đắc dĩ nâng ly rượu đỏ lên, tròng mắt đen không còn vẻ ưu nhã mê người mà là sự thâm trầm, nụ cười nguy hiểm lộ ra “Bảy năm rồi... Cô ấy vẫn trốn tránh như vậy, vẫn tính trốn tránh tôi nữa sao, cô ấy vẫn như cũ, chỉ biết chạy trốn.” Thẩm Thiên Vi, rốt cuộc anh nên làm sao với em đây?
Thượng Quan Hi tựa vào trên ghế sa lon mềm mại, mắt đẹp màu xanh lá chuyển một cái biến thành ánh mắt của ác ma, mở miệng nói: “Không, tôi lại cảm thấy chị gái của cậu đã thay đổi! Lấy trực giác của phụ nữ, tôi nói cô ấy không phải là trốn tránh mà là đang ghen, cô ấy sợ mình sẽ phát điên tại chỗ nên mới chạy mất.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Dục nhíu mày, hắn cũng thật sự hy vọng như thế... Nhưng là, có thể sao?
“Cậu hãy đối với cô ấy có chút lòng tin! Cậu trăm phương ngàn kế giả bộ mất trí nhớ, cho cô ấy thời gian bảy năm để suy nghĩ về tình cảm của mình đối với cậu, hiện tại lại nghi ngờ cô ấy như thế, rất không công bằng.” Đứng ở lập trường của phụ nữ, Thượng Quan Hi đương nhiên là ủng hộ Thẩm Thiên Vi.
Đúng vậy, giả bộ mất trí nhớ, một lần giả bộ, chính là bảy năm.
Hắn không có mất trí nhớ, cũng không có quên cô.
Trời mới biết lúc ấy hắn phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể nói với cô câu kia “Chị là ai?”, trong lòng hắn rất đau, không ít hơn so với cô, nhưng hắn có thể làm gì đây, cô chính là muốn chạy trốn hắn, không muốn đối mặt với hắn... Trừ ra hạ sách này, hắn còn có thể làm gì?
Kể từ bảy năm trước, cô té xỉu ở nhà, sau khi nghe mẹ hắn nói những lời kia thì hắn tạm thời buông tha ý nghĩ vẫn quanh quẩn trong đầu. Hắn không muốn ép cô quá mức, càng không muốn tổn thương cô, cho nên hắn không thể không cân nhắc, chỉ là hắn không làm được! Điều đó làm cho hắn phát điên, yêu người phụ nữ này, từng giây từng phút hắn cũng không muốn buông tay...
Cho đến khi, cô kích động lao ra giữa đường...
Mặc dù cuối cùng người bị thương là hắn, nhưng hắn cũng hiểu được cô không muốn ở bên cạnh hắn, cũng đã hiểu được câu nói thâm ý kia của mẹ: “Con sẽ bức tử con bé”. Cho nên, hắn mới quyết định, đối với mình, cũng đối với cô, lần đầu tiên tàn nhẫn.
Nhưng thấy biểu hiện sống không bằng ૮ɦếƭ của cô, hắn đã từng vô số lần muốn buông tay. Vì thế, cuối cùng hắn mới lựa chọn ra nước ngoài, cho nhau không gian và thời gian. Nếu như cô thương hắn, thì cuộc chia tay này, nhất định có thể thay đổi ý nghĩ trốn tránh của cô?
Sau đó, nhẫn nại bảy năm, hắn mới trở lại.
Rõ ràng chỉ dùng thời gian ba năm, hắn liền lấy được bằng pháp luật và danh hiệu bác sĩ sinh hóa, có thể nhanh chóng chấm dứt cái loại ђàภђ ђạ này... Nhưng hắn cũng là người, cũng sẽ sợ, sợ cô vẫn ngoan cố cho hắn là “Em trai”, cho nên hắn ép mình rời đi, đi công tác, ngược lại chịu đựng sự nhớ nhung, chỉ vì cho cô thời gian để nghĩ rõ, trong lòng cô, hắn là ai?
Bảy năm, hắn rất nhớ cô, tinh thần hắn bị ђàภђ ђạ quá mức. Cuối cùng cũng đến lúc trở về, hắn sẽ không buông tay nữa! Cho dù lần này, vẫn không có tiến triển gì, hắn cũng sẽ không lùi bước, hắn muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô có để hắn ở trong lòng hay không.
“Vậy thì cám ơn sự phối hợp của cô.” Thẩm Thiên Dục liếc Thượng Quan Hi một cái, đối với khả năng diễn xuất của cô bày tỏ thái độ tán dương.
“Này, cũng không phải hoàn toàn là diễn xuất, lời tôi mới vừa nói với cậu, đều là lời nói thật, mà cậu cho tôi ý kiến, tôi cũng chuẩn bị thực hiện.” Thần sắc ác ma sáng quắc tỏa sáng.
“Làm ơn đi!” Thẩm Thiên Dục vỗ trán, “Ngàn vạn lần không được nói cho Mạc Lân biết đó là chủ ý của tôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không khai cậu ra.” Thượng Quan Hi vui vẻ nhảy lên, “Tôi đi rồi, hi vọng cậu cùng bảo bối chị gái của mình sẽ thuận lợi phát triển, như vậy tôi cũng không cần hy sinh nhan sắc cùng cậu diễn trò nữa... Cậu biết không, tôi chỉ chịu được cùng Mạc Lân tương thân tương ái thôi.”
“Tôi nghĩ, nếu như cô có thể không cần hào phóng bộc bạch trực tiếp như vậy, Mạc Lân sẽ càng có thể tiếp nhận cô.”
“Vậy cũng không được, yêu, chính là muốn lớn tiếng nói ra!” Thượng Quan Hi cho hắn một cái hôn gió, “Tôi không phải là Thẩm Thiên Vi, nếu yêu, sẽ bất chấp tất cả. Hắc hắc, đây chính là học từ cậu, Mạc Lân cuối cùng sẽ là của tôi, có trốn cũng không thoát! Ha Ha.”
Yêu, chính là muốn lớn tiếng nói ra sao?
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Hi, Thẩm Thiên Dục đem rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Thiên Vi, nếu như em yêu anh, có thể lớn tiếng nói cho anh biết không? Chờ em, anh thật sự chờ đến sức cùng lực kiệt rồi.
Cô ghen sao? Không, cô là đố kị muốn nổi điên lên được.
Thẩm Thiên Vi ngồi một mình ở ban công nhà trọ, cô đem gương mặt vùi vào giữa hai chân, muốn ép mình bình tĩnh, cũng muốn đè nén những xao động kia.
Kể từ khi nhìn thấy Thiên Dục, lòng của cô cũng không thể khống chế được nữa. Ở bên cạnh hắn, những thứ muốn chôn sâu trong trí nhớ không ngừng thoáng hiện lên trong đầu cô... Thiên Dục, tất cả đều là Thiên Dục.
Tất cả những cưng chiều dành riêng cho cô, Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp ôm cô vào lòng... Những thứ đó đã từng là của cô. Nhưng bây giờ tất cả đều biến mất không thấy gì nữa kể cả hắn, mọi thứ đều thuộc về người phụ nữ khác!
Rõ ràng muốn rời khỏi, nhưng cô lại chỉ có thể nhìn Thiên Dục và Thượng Quan Hi đi chung với, thỉnh thoảng cô về nhà ăn cơm gặp Thượng Quan Hi ở Thẩm gia... Cô ấy cùng Thiên Dục rất thân thiết, ba, mẹ cũng đối với cô ấy rất tốt! Có phải là trong đáy lòng bọn họ đã nhận định Thượng Quan Hi là bạn gái Thiên Dục hay không? Là con dâu tương lai của Thẩm gia?
Thẩm Thiên Vi, thừa nhận đi? Ngươi đố kị muốn điên lên được, ngươi quả thật không thể chịu được nữa!
Cô thật muốn hét to lên với mọi người bên ngoài rằng: Thẩm Thiên Dục là của cô, người hắn yêu vẫn luôn là cô! Nhưng mà, thật sự là như vậy sao? Bây giờ còn như vậy không? Hắn thật sự đã quên cô rồi!
Thẩm Thiên Vi khóc to lên, toàn thân cô run rẩy, cô còn có tư cách gì mà muốn những thứ này, nói những lời này? Bên cạnh Thiên Dục đã có Thượng Quan Hi, thông minh, xinh đẹp, trẻ tuổi, đáng yêu... Cô so ra kém hơn, hơn nữa cô vẫn là “Chị gái” của hắn! Ai có thể nói cho cô biết cô nên làm gì đây? Cô gần như không thể ngủ, иgự¢ cô rất đau đến mức không cách nào hô hấp được.