Bản tính thiện ác, thì quan trọng bao nhiêu?“Ngươi…” Tôi trừng mắt nhìn hắn.
“Kỳ thật ta cũng không muốn lấy hắn để xả giận, nhưng hắn phạm thượng là sự thật, không khiển trách hắn thì khó mà che miệng kẻ khác. Thế nào, nàng đau lòng?” Trên mặt Hiên Viên Tiêu hiện lên một ý cười không rõ hàm xúc, có vẻ thờ ơ nói.
“À? Ha hả.” Tôi oán hận nhìn hắn, “Ta đây trước mặt mọi người ẩu đả với phi tử của ngươi, còn mưu hại hoàng tử chưa ra đời, vậy saongươi lại không đến trừng phạt ta để mà che miệng thế gian đi!”
“Ta nói rồi, động nàng, ta không nỡ, động hắn, ta không phải kiêng dè.” Ngoài ý muốn,trong mắt Hiên Viên Tiêu lại không có chút tức giận, vẫn là biểu cảm thờ ơ như cũ, hắn đứng dậy đi rót chén trà, bưng chén trà nghiêng mắt nhìn Thượng Quan Lăng nghĩ nghĩ, nói: “Nếunàng ngoan ngoãn cầu xin ta, ta cũng không phải là không thể tha cho hắn lần này.”
Cầu anh, tôi thật muốn cười.
“Cầu thế nào? Quỳ xuống cầu xin? Hay là muốn đầu rạp xuống đất?” Tôi khinh thường cười nhạo một tiếng.
“Ta đây liền dùng hình với hắn, chỉ cần không ૮ɦếƭ, vẫn có thể đem trả lại người cho nàng.” Hiên Viên Tiêu nhìn tôi, chậm rãi nói.
Tôi cả kinh, mở to hai mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, nhưng từ mặt hắn không thể nhìn ra lời này là thật hay giả, tâm tình đã bắt đầu thấp thỏm không yên, lại cảm thấy có thể hắn nói dối. Không biết là nên tin hay không tin, nên mở miệng mềm giọng cầu hắn một hai câu hay là chống đỡ đến ૮ɦếƭ.
Vì thế, tôi thử thăm dò nói: “Mạc Ly là vương gia của Ngọc quốc, dù cho phạm thượng thì cũng là phạm thượng với Thiên… với hoàng đế Ngọc quốc chứ? Hơn nữa ngươi là hoàng đế Kim quốc lại dùng tư hình đối với vương gia của Ngọc quốc, lễ này có lẽ là không phù hợp đi?”
Hiên Viên Tiêu nở nụ cười, khóe miệng cong lên, nói: “Như vậy, nàng cảm thấy trẫm sẽ để ý những chuyện này sao?” Hắn nhấp trà, từ ghế đứng lên, cả người từ trong ra ngoài mang theo một cỗ hàn khí toát ra ngoài, “Trẫm bây giờ đithăm Vĩnh An vương Ngọc quốc một chút, nàng cũng nên nhìn xem ta có phải là để ý những lễ nghi đó ko.”
Tôi lập tức luống cuống, vọt nhảy lên từ ghế tựa, vội vàng đuổi theo Hiên Viên Tiêu, đưa tay giữ chặt cánh tay hắn: “Ta cầu ngươi, ta cầu, được chưa?!”
Hiên Viên Tiêu nâng cằm tôi lên, trong mắt chợt lóe một tia âm ngoan, nhìn sâu vào đôi đồng tử tôi: “Thật tình cầu ta?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy từ thân đến tâm đều phát lạnh, chậm rì nói: “Thật tình cầu ngươi.”
“Thật tình? Nàng đã khi nào từng đối với ta thật tình? Lại đã khi nào để tâm đến thật tình của ta? Thật tình? Hừ! Nàng hãy tự cố gắng tìm đi!” Hiên Viên Tiêu một tay đẩy tôi ra, đi ra cửa.
Tôi chưa từng chứng kiến Hiên Viên Tiêu nổi giận như vậy, nhìn thấy nỗi đau tuyệt vọng trong mắt hắn khiến tôi lập tức ngây người, bị đẩy ra sửng sốt một hồi mới đuổi theo hắn, nhưng Hiên Viên Tiêu đã sớm không thấy bóng dáng, mà binh lính canh ngoài Dật Thanh cung cũng ngăn không cho tôi ra ngoài.
Tôi giống như du hồn trở về trong điện, thẫn thờ ngồi lên ghế đã không còn độ ấm.
Chưa bao giờ đối với hắn thật tình?
Tôi….
Mới đầu, tôi quả thật đối với mọi chuyện đều giữ lại ba phần, chưa từng đối với ai thực sự thật lòng, ngay cả việc cùng Sở Sở kết bái cũng là giở một chút thủ đoạn.
Thế nhưng…..
Thử hỏi Lăng mỗ tôi đã khi nào thực lòng muốn tổn thương họ?
Lại khi nào chưa từng đặt ai vào lòng?
Dù có một chút thủ đoạn, một chút hãm hại, thậm chí một chút mưu kế, nhưng đều là để tự bảo vệ mình mà thôi.
Nếu không phải bởi vì bọn họ, tôi sao có thể hết lần này đến lần khác rơi vào nguy hiểm? Nếu không phải tôi trao tấm chân tình ra, trong khi người khác chỉ giả vờ ngoài mặt với tôi, thì tôi đâu thê thảm tới mức bị vây khốn ở nơi này?!
Chân tình?
Ha ha, Hiên Viên Tiêu, anh cũng thốt ra được câu hỏi này ư!
Nếu hủy đi hết thảy chỗ dựa của một người, còn ép buộc người đó ở bên mình, mới gọi là chân tình, vậy Lăng mỗ tôi thật sự không có!
Không có một chút nào!
Anh tưởng rằng anh hạ mình trao tình yêu của anh cho người khác, thì người khác sẽ hân hoan đón nhận?
Ha ha, cho dù anh là thần thánh, lại còn nói tranh đấu cùng ông trời nữa ư?
Sở Sở là một cô gái tốt, thế mà chỉ vì tranh đoạt trái tim khó dò của anh, chẳng từ bất cứ thủ đoạn tâm kế nào!
Câu nói đó của anh không phải thể hiện tình yêu, mà lại vô tình hủy diệt đi những gì?
Hiên Viên bệ hạ, tất cả những gì tôi nhìn thấy trên người anh chẳng qua chỉ là lòng dạ đổi thay, cứng rắn và tàn nhẫn mà thôi.
Ẩn trong cái chân tình đó chẳng qua là suy nghĩ cố chấp không thể nào đạt được mà thôi.
Ánh nến lúc sáng lúc tối, chiếu vào nét cười trên môi, tựa như có như không.
Tôi tựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt, tôi không muốn nghĩ gì cả, chỉ mong ngủ một giấc không mộng mị đến khi trời sáng.
Trăng đã lên, tại chốn yên hoa bậc nhất Cẩm Hâm, Phong Hà lâu, bình thường mọi ngày khi đèn đuốc được sáng lên là lúc khách khứa đi vào, mà hôm nay trời còn chưa tối đã thấy người ngựa tấp nập hai bên đường bên ngoài Phong Hà lâu.
Cách mỗi hai tháng, Phong Hà lâu sẽ có một vị tuyệt đại giai nhân gảy đàn ở đại sảnh. Vị giai nhân phong hoa tuyệt đại kia thật đúng là phượng hoàng trên trời bay xuống, chỉ một bức vẽ đôi mắt lưu truyền ra bên ngoài, đã khiến cả đế đô Cẩm Hâm rung động.
Từ trên xe ngựa bước xuống là các lão gia, thiếu gia, không phú cũng quý, vái chào nhau, gương mặt tươi cười, nhưng chân thì không chịu dừng lại. Một bên miệng khách khí, một bên cố sức chen về phía trước. Chỉ e chậm một bước,sẽ bị mọi người đẩy về phía sau, bỏ lỡ cơ hội được ngắm kĩ tuyệt đại giai nhân.
Cho dù, gương mặt giai nhân che sa mỏng.
Cho dù, giai nhân chỉ lộ một đôi mắt.
Một cô gái ăn mặc đơn giản, đầu đội nón có phủ sa mỏng, đi theo sau một người đàn ôngmặc đồ đen từ sau cửa cẩn thận rảo bước tiến vào Phong Hà lâu. Mặc dù xung quanh không có bóng người, nhưng cô gái kia vẫn đưa tay kéo thấp nón xuống.
Hai người đi tới sâu trong hậu viện, đến trước một gian lộ ra ánh đèn mỏng manh, người đàn ông mặc đồ đen nghiêng người, nói với cô gái: “Chủ nhân ở bên trong.” Nói xong hơi hơi cúi đầu với cô gái, rồi xoay người rời đi.
Cô gái đứng ngoài cửa, ánh mắt xuyên qua sa mỏng gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh sáng lộ ra nơi khe hở giữa cửa, một lát sau, cô mới đẩy cửa, lúc tiếng ‘chi nha’ vang lên, tiếng hít thở của cô gái cũng bị nén xuống.
Áo trắng như tuyết, cổ trắng noãn như ngọc, xương quai xanh như ẩn như hiện, gương mặt che bởi mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, cho dù đôi mắt kia luôn lộ vẻ lạnh nhạt bình tĩnh, vẫn có thể câu hồn đoạt phách, điểm sáng màu tím trong đồng tử lóe lên, yên lặng thoáng nhìn cô gái, có lẽ là do phong tình vô cùng, yêu mị khôn cùng kia, mà cô gái kia khi vừa bước vào cửa, trong nháy mắt trên trán đã thấy ẩm ướt, lòng bàn tay đột nhiên trở lạnh.
“Thế nào, quận chúa không ngồi sao?”
Rõ ràng là âm thanh êm tai như gió, thế mà người nghe lại cảm thấy lạnh cả người.
Cô gái tháo nón xuống, miễn cưỡng bản thân đối diện với người kia, cũng không phải ai khác, chính là quận chúa Sở Sở.
Người đang ngồi khẽ cong khóe môi, cười tựa như không cười, cặp mắt nhìn chăm chú khiến Thượng Quan Sở Sở hết sức khó chịu, không vết tích chuyển đầu sang hướng khác, đến ngồi lên chiếc ghế cạnh người đó.
Thượng Quan Sở Sở mở miệng nói: “Ta chỉ là truyền lời thay người nọ, còn gặp hay không gặp là chuyện của ngươi.”
“Ha ha, từ khi nào quận chúa Sở Sở lại biết giúp người ta hử?” Một tiếng cười khẽ theo bên môi tràn ra.
Sắc mặt Thượng Quan Sở Sở đỏ ửng, quay đầu đi chỗ khác, oán hận nắm chặt tay.
“Quận chúa vừa mới sảy thai mà còn phải vất vả tới đây gặp kẻ hèn này, có cần kẻ hèn này bắt mạch chẩn bệnh giúp quận chúa hay không?”
“Đủ rồi Âu Dương Yến!” Thương Quan Sở Sở đẩy mạnh ghế đứng dậy, hai mắt trừng thẳng vào kẻ vẫn ngồi nhàn nhã kia: “Thượng Quan Sở Sở ta cho dù có thật sự xấu, cũng không tới lượt Ma Y đại nhân ngươi tùy tiện muốn nhục thì nhục đâu.”
“Ha ha ha… Ha ha ha…” Âu Dương Yến nheo hai mắt, chân mày nhíu lại tựa như hắn muốn kiềm chế điều gì, bả vai không ngừng rung rung, trên môi ngẫu nhiên vẽ ra nụ cười, đều là tuyệt đại châm chọc đối với người đang nổi giận trước mặt.
Mắt Thượng Quan Sở Sở phủ sương mờ, đem nón đội lên, không có dũng khí để tiếp tục ngệch ra ở trong phòng thêm một giây nào nữa, xoay người xông ra bên ngoài.
Âu Dương Yến chậm rãi đứng lên, một động tác ngắn ngủi trong nháy mắt đó cũng tao nhã đến tận cùng, gạt đi nét cười còn sót lại trong mắt, ánh sáng màu tím trong mắt lóe lên.
Đây chính là nhân sinh trong mắt hắn.
Ban đầu thiện hay ác không quan trọng, quan trọng là khi đã trải qua những nhan sắc thế tục ô nhiễm, đều trở thành đen, thật giống như đêm khuya nhìn lên trời đều giống nhau, bầu trời xanh cũng thành đen, mênh ௱ôЛƓ bát ngát, có gì mà nghĩ không ra chứ?
***
Đêm, hoàng cung Kim quốc.
Lãnh cung.
Nhìn gương mặt Ất vẫn nhíu mày khi ngủ, tôi than nhẹ một tiếng, rời giường đi.
Rốt cuộc cũng ngủ rồi.
Ngươi thật quá tàn nhẫn rồi, mỗi vết thương trên người Ất đều là vết thương sâu, không phải mười ngày nửa tháng thì đừng mơ xuống giường. Trong lòng tràn ngập sự tức giận với Hiên Viên Tiêu, càng nghĩ càng tức giận.
“Khụ… khụ… khụ…” Vội che miệng lại, tôi đi nhanh ra bên ngoài. Không thể để Ất nghe thấy tôi lại ho. Hắn mới ngủ được mà lại đánh thức thì không được.
Đi ra sân, nhìn thấy dưới ánh trăng là một bóng người đơn độc, thấy tôi đi ra, đôi mắt tím cong lên, nhoẻn miệng cười, trong giây lát, cái lạnh đầu xuân như rút hết đi, giống như trong phút chốc xuân ý đầy vườn, tiếng nói thản nhiên mang theo một chút mị hoặc, một tiếng rồi một tiếng thâm nhập vào lòng người.
“Lăng nhi, lâu rồi không gặp có còn nhớ kẻ hèn này không?”
Tôi nhìn hắn, từng bước từng bước tiến về phía trước, ngưng mắt nhìn hắn cười yếu ớt, trả lời: “Còn phải xem kẻ hèn đó thân phận ra sao?”
Âu Dương Yến cười ha hả hai tiếng, rồi khom người hành lễ: “Kẻ hèn ở Cửu Trọng sơn, Ma Y quán.”
Tôi cũng cười: “Yến, có phải ngươi lần nào lên sân khấu cũng phải diễm tuyệt tứ phương như vậy?”
Âu Dương Yến ngẩn ra, đôi mắt hạnh đảo vòng, ra vẻ kinh ngạc quay một vòng tại chỗ nói: “Có sao? Tại sao Yến mỗ không phát hiện ra nhỉ?”
Tôi tiến lên, dừng lại cách hắn nửa thước, chân chân chính chính khom người vái chào: “Thỉnh cầu ngươi giúp ta rời khỏi nơi này.”
Âu Dương Yến bình thản hỏi: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Tôi dừng lại, nhìn hắn nói: “Mang ta trở về Ngôn quốc.”
Âu Dương Yến nở nụ cười, rõ ràng nụ cười của hắn ôn hòa tựa như băng tuyết mới tan trên núi cao, nhưng sao tôi lại cảm thấy lạnh lẽo như sông băng vạn năm không tan vậy?
“Cổ độc đã phát tác?”
“….Ừ.”
“Vậy nên muốn theo ta trở về.”
“….” Tôi nuốt nước bọt, không lên tiếng.
Bỗng dưng, một cỗ nhiệt khí thổi bên tai tôi. Âu Dương Yến cách tôi rất gần, gần đến mức tôi không thể nhúc nhích, nếu không chóp mũi hắn sẽ dính vào tai tôi mất.
Hắn nói: “Cô muốn cùng ta lập tức quay về Ngôn quốc?”
Còn nói: “Lo lắng cho đệ đệ như tiên nhân kia của ta sao?”
Cười khẽ: “Có thể có người còn đang vội vàng hướng đến Cẩm Hâm đó.”
Run rẩy: “Nếu rời đi, sợ là sẽ không gặp được người nọ đâu.”
Bỗng nhiên, tôi đẩy mạnh Âu Dương Yến ra, mắt oán hận nhìn mặt hắn.
“Aiz aiz, không tốt, không phải cô giận đó chứ?” Đôi mắt tím nháy nháy, ý cười trong mắt nhộn nhạo.
“Bớt sàm ngôn đi, ngươi giúp hay không đây?” Đè nén tức giận, tôi nhất quyết hỏi hắn.
Hắn cười cười, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến không chút để ý: “Giúp, Lăng nhi đã mở miệng, sao lại có thể không giúp chứ.”
Hắn tiến lên hai bước, đem một cái hộp nhỏ nhét vào tay tôi, tôi cúi đầu nhìn thấy hộp gỗ trong tay, sửng sốt.
Nhìn thấy bộ dạng không hiểu của Thượng Quan Lăng, Âu Dương Yến cười nhạt, nói: “Mỗi ngày ăn một viên, có thể ngăn chặn cổ độc lây lan.”
Tôi hoàn hồn, vội nói: “Đa tạ.”
Hắn cười cười, đôi mắt tím đảo một vòng trên người tôi: “Cảm tạ là tất nhiên, cô phải biết thuốc này quý giá biết bao nhiêu!~~” Dứt lời hắn lại đưa một bọc giấy dầu cho tôi, ngón trỏ hơi lạnh của hắn điểm lên chóp mũi tôi, đôi mắt tím đầy mị hoặc chớp chớp: “Bánh đan quế hoa cùng bánh đậu đỏ đó nha.”
“Đây là kẻ hèn này làm cho Lăng nhi đấy.”
Hắn cười, dời bước khỏi tôi, tôi há mồm, nói câu cảm ơn.
Thực ra là tôi muốn nói, tôi thích bánh đậu xanh, thích đan quế hoa là người kia chứ không phải tôi.
***
Tây Vực, Sinh Tử cốc.
Cô đảo, hàn cốc.
Có tiếng ve xôn xao, có làn nước xanh biếc, có bầu trời trong xanh bao la, có bóng cây xanh mát rợp bóng, nơi này rõ ràng đang trong mùa xuân, thế nhưng trong cốc lại lưu động một tiahàn ý như là tiết trời mùa đông.