Mệnh như ván cờ, thận trọng từng bướcKhi Hiên Viên Tiêu bước vào vừa vặn trông thấy nữ tử được quấn kín trong bộ áo lông trắng ấm áp đang cười khiến lòng người nhói đau.
Một bữa cơm cực kỳ yên tĩnh, tuy có ba người nhưng không ai chủ động mở miệng nói chuyện, thỉnh thoảng lão Thái hậu lại gắp chút thức ăn chay vào bát Hiên Viên Tiêu, cũng gắp mấy miếng thịt cá bỏ vào trong bát ta.
Dùng bữa trưa xong mất hơn nửa canh giờ.
Sau khi uống cốc trà, ta đứng dậy nói với lão Thái hậu: “Thái hậu ma ma, Lăng nhi xin phép về trước.” Lại quay sang phía Hiên Viên Tiêu, nói: “Ta đi trước đây.”
Đôi mắt vàng nhìn ta chăm chú vài giây, rồi quay đầu đi.
“Đi đi.” Thái hậu lên tiếng.
Ta mỉm cười, xoay người rời đi. Ra đến ngoài điện, ta bước tới chỗ Lộc Hải đang đứng hầu.
“Lộc Hải công công.”
Lộc Hải cung kính chắp tay thi lễ đúng mực với ta: “Lăng chủ tử có chuyện gì dặn dò lão nô?”
Ta cười nhẹ: “Phiền công công chuyển lời giùm ta, hãy nói Thượng Quan Lăng ta ở Trường Lạc cung đợi y bãi giá.”
Lộc Hải hơi ngẩn ra một chút, rồi vội gật đầu: “Vâng, lão nô nhất định chuyển lời đến hoàng thượng.”
Ta cười gật đầu với hắn, sau đó cùng Tiểu Tuyết rời khỏi Từ Ninh cung.
…
Hoàng cung Kim quốc, Trường Lạc cung, Đông Noãn Các.
“Chủ tử ngài đây là?” Tiểu Tuyết kinh hãi, “Chủ tử, ngài vừa mới nói…”
“Ta nói, bảo Thái Y Viện kê thêm mấy món ăn chữa bệnh mang sang đây.” Mỉm cười, “Mau đi đi.”
Tiểu Tuyết rốt cục cũng định thần lại, toét miệng cười rồi chạy đi.
Đúng vậy, ta muốn bồi bổ thân thể cho tốt, ta muốn ra ngoài, ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn cười thật tươi đứng trước mặt tên ngốc kia véo má hắn, véo thật mạnh, để hắn biết về sau không được phép như thế nữa! Không bao giờ được phép…
Gần chập tối, tuyết ngừng rơi, Hiên Viên Tiêu tới.
“Nàng tìm ta?”
Hiên Viên Tiêu cởi chiếc áo lông đen to sụ ra, cũng không nhìn ta, đi thẳng đến chỗ bên cạnh ta rồi ngồi xuống.
Ta rời mắt khỏi chiếc túi hương xanh lục trong tay, nhét nó vào áo trong, sau đó mới ngước mắt lên nhìn về phía Hiên Viên Tiêu, điềm đạm mở lời: “Ta muốn trao đổi điều kiện với ngài.”
Hiên Viên Tiêu hình như rất không hài lòng với động tác vừa rồi của ta, lạnh lùng đáp một câu với ta: “Nhưng ta không có hứng thú.”
Ta giả vờ không biết, điềm nhiên như không nói: “Trao đổi điều kiện không thành, vậy đọ sức một phen có được không?” Mỉm cười, cố ý kích hắn: “Hiên Viên các hạ sợ rằng không dám đọ sức một phen nữa với Mỗ Lăng nhỉ?”
Mắt vàng chợt lóe, có phần sắc bén, hắn nói: “Phép khích tướng vô ích.”
Ta vỗ vỗ tay, đứng dậy khỏi ghế, đứng trước mặt hắn, cúi xuống nhìn hắn, thong thả nói: “Còn nhớ khi ở Ngôn quốc, Mỗ Lăng đã từng có một cuộc tỷ thí với bệ hạ, đáng tiếc vận số bệ hạ không tốt, giai nhân kia cuối cùng lại chọn Mỗ Lăng, lẽ nào bệ hạ đã quên rồi sao?”
Hiên Viên Tiêu nhìn ta, không nói gì, hiển nhiên là đang hồi tưởng lại chuyện ta vừa kể, chốc lát, đôi mắt vàng của hắn ảm đạm, xem ra đã rõ cuộc tỷ thí mà ta nói là ở Tiên Nguyệt phường tranh Bích Quân.
Bỗng dưng, hắn khẽ cười một tiếng, mắt vàng chớp chớp, nhìn ta hỏi: “Sợ là vị ‘giai nhân’ kia của nàng đã muốn chọn nàng từ trước rồi?” Khẽ thở hắt ra một hơi, như cười như không nhìn ta nói tiếp: “Cũng không biết sau đó là ai tìm đủ mọi cách muốn bỏ đi.”
Bị hắn nói trúng chỗ đau, khí thế của ta giảm xuống còn một nửa, cười gượng lấy lệ, xoay người ngồi trở lại trên ghế.
Hồi lâu sau, ta nói: “Bọn Thiên Thiên ắt hẳn đã sớm xác định ta bị ngài cầm tù, cho dù như vậy, ngài vẫn muốn tiếp tục cố chấp thế này sao? Kim quốc kết đồng minh với Ngọc quốc nay chỉ vì một nguyên nhân vu vơ liền xóa bỏ bang giao, còn chẳng phải là vì ngài cưỡng chế không chịu thả ta? Lẽ nào ngài thực sự muốn hai nước xung đột vũ trang sao? Mùa đông giá rét khai chiến ngài có biết sẽ có bao nhiêu dân chúng phải chịu liên luỵ?”
Cái này phải nhắc lại chuyện từ hồi tháng trước.
Vào tháng trước, bỗng đâu có bọn trộm to gan xông vào hoàng cung Kim quốc lúc nửa đêm.
Ta vẫn còn nhớ trăng đêm đó không tròn, nhưng sáng rỡ lạ thường, một đám thị vệ bao vây quanh năm sáu hắc y nhân, nếu không phải ta vừa lúc trở về từ chỗ Sở Sở, ta chắc chắn sẽ không gặp được, càng không thể nhìn thấy người đó, đưa lưng về phía ánh trăng tay cầm ngân thương, trên mặt đất in bóng hình hẹp dài lơ lửng của hắn, cây thương màu bạc sáng lờ mờ dưới ánh trăng.
Một cây ngân thương, y phục xanh thẫm.
Trong lòng ta vô cùng hân hoan.
Thị lang đại nhân của ta tới rồi.
Trạng nguyên của ta tới rồi.
Người nhà ta tới rồi.
Tô Tử Chiêm, huynh ấy tới rồi.
Có lẽ người nhà với nhau đều có thần giao cách cảm, ta dừng lại đâu, hắn liền lập tức xoay người qua đó, trong phút chốc khi đôi mắt xanh thẫm nhìn thấy ta liền mở thật to, trong đôi mắt ấy ẩn chứa biết bao cảm xúc.
Dưới ánh trăng, không còn người nào khác có thể lọt vào mắt.
Ta cong cong đôi mắt, mỉm cười, bước từng bước một lên trước, đám thị vệ khẩn trương muốn ngăn ta lại, nhưng không dám xông lên chạm vào ta, chỉ nôn nóng gọi ta, nhưng ta chẳng nghe thấy gì hết.
Không nghe thấy.
Ta cười nói: “Quốc sĩ đại nhân của ta.” Ta từng hứa, Thượng Quan Lăng ta nguyện lấy quốc sĩ đối đãi hắn, cũng hi vọng hắn lấy quốc sĩ báo đáp ta.
Cho dù hắn che mặt, ta cũng biết hắn đang cười, đôi mắt kia cong lại, lấp lánh không phải đang cười thì là cái gì?
“Lăng đại nha đầu!” Giọng nói như nhuộm vài phần tê tái, đôi mắt xanh thẫm dán chặt trên người ta, “Nên về nhà thôi.”
Bỗng dưng, lòng ta quặn lại.
Nên về nhà rồi…
Trong khoảnh khắc khi ta sắp vươn tay ra, từ phía sau ta truyền tới một tràng cười sang sảng.
Ta quay phắt lại —— mắt vàng, kim quan, cẩm bào.
Hiên Viên Tiêu cười khiến cho người ta rét run, trong đêm khuya, dường như tiếng cười sang sảng ấy kéo theo cả bầu không khí lạnh lẽo.
Tầm mắt hắn dừng lại trên người Tô Tử Chiêm, cất giọng trầm trầm: “Từ lâu đã nghe nói thương pháp Ngân Long Truy Phong danh chấn thiên hạ, trẫm rất muốn mở mang kiến thức một chút.”
Tô Tử Chiêm là ai? Là anh họ. Anh họ nào? Của Ta? Không phải, không phải, là anh họ độc miệng!
Anh họ độc miệng nhướng mày, trong mắt ngập ý cười trào phúng, hắn đáp: “Không may, cây thương của tại hạ hôm nay đã lắp đỉnh thương, nếu như đả thương đến Hiên Viên bệ hạ sẽ không tốt chút nào.”
Ta phì cười một tiếng.
Hiên Viên Tiêu trừng mắt nhìn ta, anh họ độc miệng dịu dàng nhìn ta một cái.
“Nàng đoán xem, là thương nhanh hơn, hay là tên nhanh hơn nhỉ?” Đôi mắt vàng rét căm căm nhìn ta hỏi, trong nháy mắt bốn phía ùa ra vô số cung thủ.
Ta kinh hãi, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng Hiên Viên Tiêu, vài giây sau, ta cười, xoay người sải bước đến bên cạnh anh họ độc miệng, lãnh đạm trả lời Hiên Viên Tiêu một câu: “Có vẻ như ta nhanh hơn.”
Trong nháy mắt gương mặt Hiên Viên Tiêu xám xịt, ánh mắt bỗng như thiêu đốt con người ta, đối diện ánh mắt hắn, ta quật cường không cho phép mình lùi bước.
Ta vươn tay kéo Tô Tử Chiêm, không ngờ bị hắn hất ra, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu, hắn căm giận quát ta: “Lại làm chuyện ngu xuẩn!”
Ta cười, mặt dày mày dạn nắm tay hắn lần nữa.
Song lần này hắn không hất tay ta ra.
“Tại hạ chẳng qua chỉ tới mang nha đầu nhà mình đi, xin Hiên Viên bệ hạ thả cho qua.”
“Trong cung này từng ngọn cây cọng cỏ đều là của trẫm.” Hiên Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, quét mắt nhìn ta một cái, “Càng đừng nói tới người.”
Tô Tử Chiêm phẫn nộ, trong đôi mắt xanh thẫm lóe lên một tia nguy hiểm, cánh tay phải nắm trường thương vung lên, đỉnh thương màu bạc nhằm thẳng hướng Hiên Viên Tiêu, quát lớn: “Lâu rồi chưa ᴆụng tới ngân long thương, có thể không còn thạo, đúng lúc cho tại hạ làm quen lại thương pháp!”
Cảm giác đôi tay ta nắm đang định buông ra, ta vội nắm chặt thêm mấy phần.
Ta nhìn Hiên Viên Tiêu: “Cho mọi người lui hết đi, ta nói mấy câu rồi sẽ về, bảo Tiểu Tuyết hâm nóng cháo hoa cho ta.”
Hiên Viên Tiêu lạnh lùng nhìn ta, chốc lát sau, hắn phất tay xua mọi người đi, còn hắn đứng nguyên tại chỗ như cũ, nửa bước không rời.
Nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng ta chỉ cảm thấy tức cười.
Không để ý hắn nữa, ta kéo Tô Tử Chiêm ra xa hai bước.
“Ban đêm xông vào hoàng cung chuyện này huynh cũng làm ra được sao? !”
“… Người của Ám Cung nhận được tin tức, khi Hiên Viên Tiêu hồi cung có mang theo một người, bất luận thế nào ta cũng phải đích thân tới xác định mới có thể an tâm.” Tô Tử Chiêm nghiêm túc giải thích.
“Sau khi trở về hãy nghĩ cách dùng mối quan hệ giữa Kim, Ngọc, Lương quốc để đe dọa Hiên Viên Tiêu, không được quá mức lộ liễu, nhưng hãy để hắn hiểu được ý đồ.”
“… Ta tới đón muội về mà!” Ngừng một chút, Tô Tử Chiêm nói.
Ta cười: “Huynh có thể lấy một địch trăm sao?”
“Sao lại không? Muội cho rằng ngân long thương của biểu ca ta là đem ra khoe mẽ ư? !” Tô Tử Chiêm tỏ ý bất mãn.
Ta cười khổ: “Huynh có thể lấy một địch trăm tên cung thủ hay sao? Hay là huynh muốn để hai huynh muội ta cùng bị bắn thủng lỗ chỗ như cái nong?” Nhìn thấy vẻ do dự trong mắt hắn, ta lại nói, “Muội ở đây thực ra cũng không tệ, Hiên Viên Tiêu sai đám ngự y, ngự trù hàng ngày đều đổi món tẩm bổ cho muội, ăn uống ngon lành rất thoải mái, các huynh không cần lo lắng.”
Tô Tử Chiêm không chịu, trừng mắt nhìn ta, hỏi: “Muội thật sự vẫn muốn an cư ở nơi này thật sao?”
Ta vội vàng lắc đầu, xua tay: “Trở về huynh sai Diêm Điện phái ít người tới đây đợi tiếp ứng cho muội, huynh cứ làm theo những lời muội nói, ở chỗ Hiên Viên Tiêu ngoài muội ra còn có Sở Sở giúp đỡ, ngay cả lão Thái hậu cũng đứng về phe chúng ta, bà ấy mong muội trở về sớm chút để thực hiện lời hứa có lợi cho bà ấy.”
Tô Tử Chiêm hoài nghi nhìn ta chằm chằm: “Dễ dàng như vậy sao? Muội bị giam ở đây ít nhất cũng đã một tháng rồi, sao vẫn chưa thấy muội trốn khỏi?”
Cảm giác được cái nhìn chòng chọc sau lưng ta đương dần dần nóng rực lên, ta biết ta phải nhanh chóng kết thúc “mấy câu nói” này thôi, bằng không cái vị đang đứng lù lù như cây cột điện kia lại sắp nổi giông bão rồi.
Hắn mà nổi đóa lên là y như dòng nước lạnh Siberia kết hợp với vòi rồng càn quét qua đây mất.
“Thôi được rồi không nhiều lời với huynh nữa! Tóm lại huynh phải tin muội, bằng không ngài hãy dẫn mấy vạn quân mã tấn công nơi này luôn đi, chứ đừng có dăm ba bữa lại xông loạn vào đây nữa!”
Tô Tử Chiêm liếc nhìn ta một cái, cúi đầu trầm mặc.
Hiên Viên Tiêu khẽ ho khan một tiếng, thờ ơ nói: “Cháo đã sắp nguội rồi.”
Tô Tử Chiêm ngẩng đầu về phía Hiên Viên Tiêu hung hăng lườm một cái.
“Lăng nha đầu, hãy tự bảo trọng.” Đôi mắt xanh thẫm hiếm khi thấy vẻ dịu dàng, “Lão gia tử nhớ muội.”
Lòng ta thắt lại, gật đầu.
“Đi!” Hắn ra lệnh cho mấy tên hắc y nhân.
“Dạ —— “
Chẳng biết tự khi nào Hiên Viên Tiêu đã đứng bên cạnh ta, giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa, hắn nói: “Cháo sắp nguội rồi.” Tiếp đó, tay ta bị một bàn tay lớn ấm áp kéo đi, người không thể không đuổi kịp bước chân hắn.
“Nàng muốn so tài kiểu gì?”
Hiên Viên Tiêu lãnh đạm hỏi ta, ta định thần thoát khỏi dòng ký ức.
“Ngài hãy rút hết tất cả ám vệ đang theo dõi ta.” Nói ra suy nghĩ trong lòng, ta quét mắt quan sát phản ứng của hắn.
Quả nhiên, đôi mắt kia sau khi nghe ta nói xong liền tối sầm lại.
“Không được.” Phủ định như đinh đóng cột, như đương nhiên phải thế.
Ta cười thầm trong lòng, đành thở dài thỏa hiệp: “Nhưng ngài cũng không thể để những nam nhân đó suốt ngày suốt đêm ở chỗ bí mật nhìn ta chòng chọc được? Nếu có một bầy nữ nhân không biết hình dáng ra sao ở chỗ bí mật ngày ngày nhìn ngài chòng chọc, dán mắt nhìn ngài ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa, thậm chí… đi nhà xí, ngài có chịu được không? Hả? !”
Khóe miệng Hiên Viên Tiêu hơi co giật, lườm ta một cái, hờ hững nói: “Ám vệ cũng có nữ.”
“Vậy cũng rất mắc ói phải không?” Ta tiến lại gần hắn một chút, nhếch miệng cười nịnh bợ hắn. Ta cam đoan chí ít mười ngày ta cũng không cười tươi rói được như vậy, chuyện này khiến người ta sởn da gà da vịt… “Chí ít ngài cũng chớ nên để bọn họ ngày đêm nhìn ta chòng chọc chứ? Buổi tối trong cung cũng có thị vệ gác đêm, trước cửa Trường Lạc cung của ta cũng có hơn chục thủ vệ, ta làm sao mà chạy thoát khỏi tầm mắt bọn họ được đây? Nếu ta có bản lĩnh đó ta đã chẳng sớm chạy mất dạng rồi!” Cuối cùng, ta còn cáu tiết đập bàn một cái.
Hiên Viên Tiêu cụp mí mắt xuống trầm tư rất lâu sau mới ngước mắt lên nhìn ta, “Thôi được.” Hắn nói.
Lòng ta thả lỏng đôi chút.
Đưa tay chống cằm tỏ vẻ thờ ơ, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, ta thuận miệng bổ sung thêm câu: “Lúc ta tắm rửa cũng không được có người dòm ngó, rất tổn hại đến danh dự của ta! Hừ, cũng không biết bị nhìn bao nhiêu lần rồi…”