Chỉnh dịch: MaroonSau một hồi đàm phán cùng Đông Phương Cửu, cuối cùng cũng thỏa thuận được sau khi hắn đăng cơ hai nước trong vòng mười năm sẽ “Quan hệ hữu nghị”. Haiz…Thế là xong!.
Tên Đông Phương Cửu này thật đáng e ngại, khi đàm phán hắn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt thật đáng sợ, cứ cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can vậy! Còn mình thì chỉ thấy mỗi lớp da lông bên ngoài của hắn! Không phải chứ? Vì cớ gì tôi cứ luôn ở vào thế hạ phong vậy?
Tính cách hắn chỉ có tôi hiểu rõ nhất, vì là do tôi viết ra mà. Thủ đoạn của hắn tùy trường hợp cụ thể có thể biến hóa thay đổi, nhưng cái duy nhất không hề thay đổi chính là sự tàn nhẫn tuyệt đối!
Chẳng lẽ là vì tôi quá mềm lòng? _____Vậy cũng tốt. Điều quan trọng là vẫn chưa có chỗ nào cần tôi phải “nhẫn tâm”.
Hay là vì chỉ số thông minh của Thượng Quan Lăng quá thấp? Không thể nào! Hiện tại tôi đang dùng bộ não của tôi mà.Trừ phi…trừ phi trí tuệ của bản thân tôi có một chút……kiểu như, không……không có khả năng đó…
Thế rốt cuộc là vì sao?!
Trầm tư…
Suy nghĩ …
“Zzzz…… ”
Trong giấc ngủ.
Giật mình tỉnh dậy đã là giữa đêm. Nhìn ra bóng tối mù mịt, áng chừng khoảng 2 – 3 giờ sáng gì đó. Sao lại không thấy có bóng dáng người hầu nào kà?!
“Tiểu Phúc tử!!” Tôi cất giọng gọi.
Chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng chân người chạy chậm tới.
“Công chúa.” Tiểu phúc tử vừa vào cửa liền quỳ xuống , đó dường như là hành động rất đỗi quen thuộc với đám nô tài.
“Giáp, Ất, Bính, Đinh đâu?” Tôi hỏi. Ngọc quốc hoàng cung này thủ vệ thật quá kém cỏi, cứ cho là Đông Phương Cửu do đích thân ta dẫn vào đi, nhưng còn Hiên Viên Tiêu thì sao?! Ai cho phép hắn vào?!
“Dạ…… Bính đại nhân cùng Đinh đại nhân bị…… phái đi Ngôn quốc rồi……”
Tiểu Phúc Tử run rẩy trả lời, hắn đâu dám nói là bị Thượng Quan Lăng phái đi Ngôn Quốc tìm kiếm binh pháp gì đó trong truyền thuyết, tên là “Hậu hắc binh pháp” gì gì, thật là một cái tên quái dị. Tiểu Phúc Tử cũng không dám đứng lên, vẫn quì ở đó chờ chủ nhân phân phó.
“Ờ, ta…… Khụ khụ, Bổn cung suýt nữa thì quên mất. Được rồi, thế Giáp với Ất đâu?” Tôi thật sự là quên mất tiêu, Bính cùng Đinh đúng là bị “Tôi” phái đi Ngôn quốc nằm vùng, đi tìm cái gọi là “Hậu hắc binh pháp”. Kỳ thật cái này không hề tồn tại, hoàn toàn do tôi đặc biệt cố ý viết ra, đến lúc đó khẳng định là chúng quốc đều tìm không được, chẳng phải là để cho Thượng Quan Sở Sở khoe tài hay sao, có cô nào xuyên qua mà không phải là kỳ nữ đâu?! Mong cho lúc này Thượng Quan Sở Sở kia đừng có đi hiến kế cho Hiên Viên Tiêu nha! Tôi phải đi trước một bước mới được. Cũng may là để viết cuốn sách ૮ɦếƭ tiệt này tôi đã nghiên cứu ba mươi sáu kế, xem cả Thủy Hử Tam Quốc. Hừ, tới lúc đó toàn bộ đem ra áp dụng diệt Kim quốc, sau đó tiếp tục diệt Lương quốc, cuối cùng xem xem Ngôn quốc có nguyện ý quy thuận hay không. Ha ha, nếu Âu Dương Vân thật sự “động lòng người” giống như tôi viết, vậy tôi sẽ lập tức thu nạp hắn, oa ha ha ha……nghĩ tới đó thực khiến tôi khoái chí!
Há miệng cười ngốc nghếch, tôi chợt hiểu ra một việc, đó chính là vì sao mỹ nữ nhà người ta đều khép miệng khi cười?! Cũng chỉ vì để răng không bị lộ ra, bởi chỉ cần há miệng một lúc thôi, sẽ có chất lỏng trong miệng chảy ra, rất ghê tởm, không cần nói rõ chắc mọi người cũng hiểu.
Tuy rằng Giáp Ất Bính Đinh nghe tên thì buồn cười, nhưng Giáp Ất Bính Đinh của Ngọc quốc cũng không phải là Giáp Ất Bính Đinh bình thường, chính là bốn cao thủ phi thường tài giỏi. Võ công bọn họ được tôi miêu tả như thần, nếu hợp sức bốn người lại tuyệt đối có thể Gi*t ૮ɦếƭ tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia! Mà khoan, tại sao phải bốn người mới có thể đánh một người chứ, ai da, vẫn là Hiên Viên Tiêu kia lợi hại!
“Bẩm Công chúa, theo lệnh của công chúa, Giáp đại nhân cùng Ất đại nhân đến hầu hạ bên người Hoàng Thượng.”
“Ờ……” Đúng vậy, Thượng Quan Lăng hết mực thương yêu đệ đệ, thà để chính mình chịu ૮ɦếƭ chứ nhất quyết phải để bảo tiêu của mình bảo vệ cho đệ đệ nàng. Nhưng bây giờ tôi là Thượng Quan Lăng a, có nên đòi bảo tiêu quay trở về hay không?! Bằng không thì thật quá nguy hiềm, đại nội cấm cung cái gì mà võ lâm cao thủ muốn vào là vào! Ông trời ơi, sao tôi lại xuyên không đến Ngọc quốc này?! Một đất nước văn đã không có, võ lại càng không! Tôi hận!
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, có việc gì Bổn cung sẽ lại truyền ngươi.” Tôi lệnh cho tiểu Phúc tử lui xuống.
“Nô tài cáo lui.”
Tôi nên làm gì bây giờ?
Trời ạ, tôi nên làm cái gì bây giờ???!!!
……
Aha ha ha ha ha, sao tôi lại thông minh như vậy a, ha ha, Aha ha ha ha……
Chưa đầy hai phút sau, tôi lại truyền gọi Tiểu Phúc Tử. Không phải tôi muốn đùa giỡn hắn, mà là tôi không biết đường đi, mà không biết đường thì làm sao tới Sở Dật các được!
Đúng vậy, tôi muốn đi tìm Thượng Quan Sở Sở, một người hiện đại xuyên qua giống tôi, chỉ có điều tôi là thực sự xuyên qua, còn cô ta chỉ là nhân vật hư cấu mà thôi. Nghĩ đến đây tôi trong lòng không thoải mái cho lắm, tuy nói Thượng Quan Sở Sở là hư cấu, nhưng hiện tại tôi lại đang ở trong cái thế giới hư cấu này thì phải nói thế nào đây, thật sự rối tinh rối mù!.
Tiểu Phúc Tử giơ đèn Ⱡồ₦g đi phía trước, theo hắn hết rẽ trái rồi quẹo phải rốt cục cũng tới một cái ngóc ngách nào đó trong cung, nếu không phải bên ngoài có viết ba chữ “Sở Dật các” to đùng bằng nước sơn đen kia tôi còn thật không nghĩ tới nơi này mà cũng để cho “chủ nhân” ở. Nhìn kiểu gì cũng chẳng có cảm giác “dật” (nhàn hạ) nào cả! Đáng tiếc cho bức hoành phi kia.
“Tiểu Phúc Tử ngươi ở bên ngoài canh chừng.” Tôi nhỏ giọng căn dặn, dù sao đêm khuya vắng vẻ, hơn nữa tôi còn lén lút tới đây, sao có thể để cho toàn bộ người trong hoàng cung biết đêm hôm khuya khoắt Thượng Quan Lăng còn tới chỗ Thượng Quan Sở Sở thăm viếng, thế chẳng khác nào đại loạn.
“Vâng thưa công chúa.” Tiểu Phúc Tử rất thông minh, trả lời xong lập tức tắt đèn, hắn biết đây là một “hoạt động bí mật”.
Tôi cũng nhanh chóng đi vào “làm rõ thân phận” – “Vốn cũng là người xuyên không đến, cần gì phải làm khó cho nhau!”
Bất quá, thân phận này vẫn không thể nói rõ huỵch toẹt ra hết được, ha ha.