Tôi xuống xe vẫy tay với anh Vĩnh, sau đó mở khóa vào nhà. Củ cải vẫn chưa về.
Tôi bắt đầu lẩm bẩm trên miệng giống như đọc kinh kim cang: “Cô ta xinh đẹp, tôi không xinh đẹp. Cô ta xe hơi, xe tôi tổ truyền”. Tôi cứ như vậy cho đến khi tắt đền đi ngủ. Lần đầu tiên sau khi đám cưới, tôi đi ngủ mà không có Củ cải bên cạnh.
Tôi như hoang mang, không biết có phải vì Củ cải đã có người yêu còn tôi và anh Vĩnh còn chưa xác định quan hệ hay không? Nếu lúc này ly hôn, tôi là bị bỏ rơi a.
Tôi lại nghe nói, con trai hầu hết trọng sắc khinh bạn. Nếu Củ cải có người yêu rồi bỏ mặc tôi đến lúc tôi lạc đường ai sẽ đi tìm? Đến lúc tôi khóc ai sẽ lau nước mắt? Đến lúc tôi vui tôi biết kể cho ai?
Bởi vì hiện tại nhỏ Thy đang mang thai, chồng nó không cho nó sử dụng điện thoại. Tôi không thể chạy đến than khóc hay kễ lễ với thai phụ, trong lòng cực kỳ thấy lẩn quẩn không có đường ra.
Nếu tôi thông minh như Củ cải thì hay biết mấy. Lại Củ cải, trong mười chuyện của tôi thì có chín chuyện liên quan đến Củ cải. Đến lúc này tôi mới nhận ra chúng tôi là bạn tốt đến mức này.
Tôi mơ hồ đi vào giấc ngủ, đến khi tỉnh dậy thì trời đã mờ sáng. Củ cải không biết đã về lúc nào, vẫn như mọi hôm ôm tôi ngủ.
Tôi tức giận xô hắn ra. Hắn giật mình thức dậy, hơi dụi mắt nhìn tôi với ánh mắt cả chùm dấu hỏi. Tôi hung hăng cảnh cáo: “Sau này không được ôm bà xã ngủ, nhớ đó”. Nói xong tôi bước xuống giường.
Tôi phải làm vậy thôi, nếu không sau khi ly hôn tôi sẽ không thích ứng được.
…
Tôi không nghĩ anh Vĩnh thật tốt bụng, sáng sớm lái xe đón tôi đi làm.
Giây phút tôi mở cửa bước ra, Củ cải cũng đang trong tư thế dắt xe thì nhìn thấy anh Vĩnh môi cười tươi. Tuy nhiên nụ cười nhanh chóng cứng ngắt khi thấy chúng tôi.
Tôi thấy vậy vội hỏi: “Anh tìm em có gì không?”
Anh Vĩnh đáp: “Anh thấy em không có xe nên đến đón em đi làm”.
Lòng tôi đang lạnh bỗng có suối ấm chảy qua, tôi quay sang củ cải nói: “Củ cải, hôm nay không cần đưa tôi đi làm”. Cách nói chuyện giống như mệnh lệnh giống như phủ định quan hệ kết hôn.
Củ cải biểu tình đầy khó hiểu, khóe môi giật giật. Tôi cũng không dám chần chờ sợ anh Vĩnh hiểu lầm tôi và hắn có gì, vội bước đến nói với anh Vĩnh: “Đi thôi”.
Anh Vĩnh là tài xế chuyên nghiệp nha, nghe tôi nói vậy liền khởi động xe xuất phát. Xe của anh cũng là Air Blade nhưng màu trắng còn của Củ cải màu đen. Hai cực khác nhau giống như bề ngoài anh Vĩnh thư sinh, nho nhã còn Củ cải phong trần, điềm đạm.
Anh Vĩnh là người rất tế nhị cũng không hỏi tôi có chuyện gì, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến cửa hàng.
Ngày hôm nay tôi làm việc thì ít, mà nghĩ lăng nhăng lích nhích thì nhiều, chẳng mấy chốc mà ngày gần tàn. Tôi thở dài nhận ra với tốc độ quay này của trái đất rất nhanh tôi sẽ mau già như bà ngoại, haiz.
…
Anh Vĩnh đề nghị tối này đi chơi đâu đó, tôi vì trong lòng phiền muộn nên quyết định nhận lời. Tôi lấy điện thoại nhắn cho Củ cải một câu: “Tối nay tôi đi chơi cùng mọi người, không cần đến đón”. Kỳ thực tôi có thể nhắn là “đi chơi với anh Vĩnh”, không hiểu sao nhớ đến nét mặt buổi sáng của hắn tôi lại không dám nhắn thế.
Ai ngờ anh Vĩnh thuộc phái hành động, ngay lập tức anh bảo tôi: “Đi thôi”. Tôi còn chưa tiêu hóa hết ý của anh đã thấy những cái đầu người cách đó không xa quay lại nhìn tôi với ánh mắt: “Thề không đội trời chung”.
Tôi dũng cảm vượt qua cái không gian có nhiều mùi thuốc súng, sóng vai cùng anh Vĩnh đi ra.
...
Anh Vĩnh lái xe hồi lâu, con đường càng lúc càng nhỏ hẹp, được tráng bằng xi măng chứ không phải đường nhựa. Tôi thắc mắc hỏi: “Đi đâu vậy?”
Anh đáp: “Ra Hòn ngắm mặt trời lặn”.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Thì ra là đi Hòn Đá Bạc ngắm cảnh, chí ít tôi từng đi hai lượt vậy mà không có chút ấn tượng. Còn nhớ lần trước đi cùng Củ cải, lượt đi - trời tối, lượt về - hôn mê.
Là tôi đỗ thừa hoàn cảnh chứ cho dù trời sáng hay tối tôi đều chẳng nhớ đường. Tôi đi với ai thì giống như giao cái mạng cho người đó, thế thôi.
Cảnh hoàng hôn buồn mênh mang, nhìn những cánh chim lượn trên mặt biển tôi thấy sao nghe hồn trống trải. Ông mặt trời màu vàng cam đang dần dần lặn mất trong tầm mắt, tôi nảy sinh một cái ảo tưởng cực kỳ ngốc: "Nó lặn xuống biển”.
Gió thổi rất mạnh, tôi nghe hơi lạnh. Anh Vĩnh bên cạnh tôi từ lúc nào ϲởí áօ khoác choàng vào cho tôi, áo khoác anh thật ấm, trên đó còn có mùi nam tính phảng phất từ người anh tỏa ra, tôi nhất thời có chút ngây ngất.
Tôi thừa nhận, ngay lúc này tôi mong anh Vĩnh tỏ tình với tôi.
Chợt anh Vĩnh đứng lên nói: “Chờ anh một chút”. Anh đứng lên đi về phía nhà hàng.
Ở trên hòn nhỏ này chỉ đơn giản mấy cái để ngắm, như là lăng cá ông, rồi tượng đài anh hùng. Tôi chỉ nghe nói kỳ thực cũng chưa đi coi xem nó tròn dẹt thế nào.
Nói chung rất ít cái để xem, chẳng qua là tôi thích cái không gian ở đây, nó cho tôi cái cảm giác yên bình.
Lúc sau anh Vĩnh quay trở lại chìa tay đưa cho tôi một bó hoa hồng to. Tôi sống từng tuổi này đây là lần đầu tiên hưởng vinh hạnh có người tặng hoa.
Nắng chiều chỉ còn le lói, tôi nhìn thấy anh Vĩnh chăm chú nhìn tôi, anh cách tôi rất gần, tôi nghe cả hơi thở của anh, giọng anh êm dịu: “8-3 vui vẽ”.
Tôi ngẩn người, tôi thực không quan tâm ngày nào là 8-3 hay 9-3. Kỳ thực mấy ngày lễ trước nay tôi ít đi đâu chơi lắm, cùng lắm là đi công viên chơi với Củ cải.
Nhiều lúc tôi có cảm giác mình sống trên cỏi đời thật nhàm chán, cái gì cũng không biết. Có mấy cái nghe qua lại không nhớ được gì. Ngẫm lại làm người ngốc ai bảo là may mắn, tôi chỉ thấy tôi toàn bất hạnh.
Tôi xúc động nhìn anh, run giọng nói: “Cám… ơn anh”
Anh Vĩnh mỉm cười. Quả thật người đẹp có khác, khi không cười thì nhìn thanh lịch, mỉm cười thì trông ôn nhu, còn tươi cười thì lộ ra chiếc răng khểnh có duyên đến lạ. Nói tóm lại là dù nhìn anh ở góc độ nào tôi cũng thấy đẹp.
Sau đó chuyện gì cũng không phát sinh, chúng tôi đi về.
Chắc có lẽ trong tình huống đó ai cũng nghĩ sẽ có một cái gì đó, ví dụ như ôm, hôn chẳng hạn. Nhưng anh Vĩnh chỉ dùng ánh mắt tựa như tràn đầy tình cảm nhìn tôi. Tôi hơi mơ hồ nhớ đến ánh mắt phức tạp lúc sáng của Củ cải, chân phải bất giác lùi về một bước.
Anh Vĩnh thấy hành động của tôi thì ngắn gọn nói: “Chúng ta về thôi”.
Sau này anh Vĩnh mới nói với tôi, thực ra lúc đó lời anh muốn nói chính là: “Anh yêu em”. Nếu câu này anh nói sớm có lẽ mọi việc đã khác.
Quay lại hiện tại. Anh Vĩnh đưa tôi về nhà, trên đường đi không ai nói với ai câu nào. Tôi vẫn mắc về hành động bột phát mới rồi của mình, rõ ràng tôi thích anh Vĩnh a.
Tôi ϲởí áօ khoác trả lại cho anh, sau đó mở cửa vào nhà. Anh Vĩnh đợi tôi vào rồi mới cho xe chạy đi. Kỳ thật anh là một người đàn ông lý tưởng.
Tôi thấy Củ cải đang ngồi trước máy vi tính trầm ngâm, dáng vẻ này của hắn tôi chưa từng thấy trước đó. Thì ra hiểu biết của tôi về Củ cải quả thực ít.
Tôi vẫn luôn nghĩ tôi và Củ cải chuyện gì cũng nói với nhau, xem ra đây là cách nghĩ của người ngu ngốc mà thôi, thật ra người thông minh chẳng ai đi đem gan ruột nói ra hết cả. Đó là lý do vì sao người ngu dễ dàng bị chơi xấu, người thông minh luôn có cách đối phó kẻ xấu.
Tôi đưa mắt nhìn sang bàn trang điểm, nhìn thấy trên đó có một bó hoa hướng dương. Bó hoa vàng ánh, rực rỡ. Tôi vội đi đến đặt bó hoa hồng xuống, tay nâng bó hoa hướng dương lê,n đôi mắt nhìn say mê.
Bởi vì tôi vô cùng thích hoa hướng dương.
Củ cải bừng tỉnh nhìn tôi, tôi dùng đôi mắt ý cười hỏi: “Vì sao lại mua hoa”. Tôi không tin Củ cải là người lãng mạn có thể mua hoa tặng tôi đâu.
Quả nhiên Củ cải bối rối nói: “Lúc nãy đi ngang gian hàng hoa, cô bán hang năn nỉ quá nên mua ủng hộ”.
Tôi”…”, kỳ thực người này quá là thật thà đi. Cho dù có là như vậy không lẽ bịa ra một lí do không được sao? Tôi hơi chùn lòng xuống, gắng gượng nói: “Đẹp lắm”.
Củ cải “Ừ” một tiếng sau đó đăm đăm nhìn đóa hoa hồng, bâng quơ hỏi: “Bạn trai tặng sao?”
Tôi thật tình đáp: “Còn chưa phải, đang trong giai đoạn tìm hiểu”.
Củ cải: “Người lúc sáng phải không?”
Tôi đáp: “Uhm”.
Tôi nói vậy rồi đi vào bếp tìm cái hai bình để cắm hoa, nhưng tiếc thay không có bình tôi đành phải lấy ly thay thế.
Ai ngờ Củ cải không biết thần phách bị ai nhập, bổng dưng ςướק lấy bó hoa hướng dương trên tay tôi sau đó đem bỏ vào thùng rác, hành động vô cùng dứt khoát.
Tôi thẩn thờ nhìn hắn ném xong bó hoa tiếp theo đi vào thư phòng, cánh cửa đóng lại cái “rầm”.
Tôi không hiểu vì sao Củ cải làm vậy nhưng vội bừng tỉnh chạy đến thùng tác nhặt lại bó hoa. Tôi đem nó vào bếp tỉ mỉ rửa sạch, có một số cánh bị dập thật tội nghiệp. Sau đó tôi bắt đầu cắm vào bình.
Tôi thầm nhủ: “Củ cải, cho dù ông xã thà ném đi cũng không cho bà xã, bà xã cũng mặt dày mà nhặt lại nó”.