Chết! Lỡ Yêu Ông Xã Hờ - Chương 06

Tác giả: Lê Nam

Cái gọi là mời cơm trưa chính là tất cả nhân viên theo sau ông chủ đẹp trai đi đến nhà hàng, anh Vĩnh hôm nay đóng vai trò vừa là “chủ trì” vừa là “chủ chi”, thiện cảm của tôi dành cho anh lại theo cấp số cộng mà tăng. Tôi xưa nay vốn thích con trai ga lăng, hào phóng mà.
Mấy nhân viên nữ cửa hàng tôi lại một phen nhường nhường nhịn nhịn ăn như mèo bệnh, e lệ liếc mắt đưa tình với sếp. Tôi là người mới nên bao nhiêu chỗ tốt, chỗ thuận lợi bị bọn hồ ly giảo hoạt chiếm hết, tôi ngồi chếch anh một hướng 37o, theo hướng thẳng mà chia cặp tôi đối diện với cây cột cái to đùng của nhà hàng.
Thật đáng buồn thay!
Nhưng mà bỏ đi, tôi dù sao cũng là một người thông minh (!), biết nhìn xa trông rộng. Vì để có sức trường kỳ kháng chiến tôi kệ họ giỡ trò nịnh nọt, hùng hục ăn như trâu bò.
Sau một hồi ăn xong da bụng tôi căng như da trống, hơi bị có cảm giác mất tích vòng 2. Tôi nhìn quanh không thấy anh Vĩnh, còn chưa biết đã đi đâu thì tôi cảm giác từ trường ở đây rất mạnh à, gần năm mươi con mắt nhìn tôi như thể xăm soi xem trên mặt tôi còn dính lại thức ăn thừa không? Tôi vụng về đưa tay lên quệt ngang miệng, lập tức nhận được một tràng cười đả kích.
Huhu tôi muốn khóc quá, hốc mắt bỗng đỏ hoe. Bất ngờ anh Vĩnh đột ngột quay trở lại, mọi người lại một phen giả vờ giả vịt. Anh Vĩnh nhìn tôi chợt hỏi: “Sao mắt đỏ vậy Hân, thức ăn cay quá hả?”
Tôi nuốt cơn giận xuống, một mình tôi có thể chống lại một tổ chức bự vậy sao? Gượng cười nói: “Dạ, cay quá. Em không thích ăn cay”.
Anh Vĩnh ra vẻ áy náy: “Lúc nãy anh quên hỏi”.
Thấy chưa, tôi biết anh Vĩnh là người tốt mà.
Chính nhờ sự ưu ái rõ ràng của anh Vĩnh mà buổi chiều về cửa hàng tất cả mọi người ai cũng căm ghét nhìn tôi. Tôi vì tình yêu vĩ đại giả ngu giả điếc.

Tôi về đến nhà, mở cửa bước vào nghe một mùi thơm phức. Tôi đối với thức ăn ngon đặc biệt nhạy cảm, nhanh chân chạy vào bếp nhìn thấy Củ cải đang tay nấu tay xào, hình ảnh này tôi tưởng đến câu nói “người chồng đảm đang xuống bếp”, không hiểu sao trong lòng chợt có cảm giác Củ cải thân thiết không sao diễn tả.
Tôi quay về phòng tắm xong đã thấy thức ăn được dọn ra, tôi hào phóng tặng cho Củ cải một nụ cười tươi rói. Hắn thấy biểu hiện này không không biết vì cái gì nghệch mặt ra.
Sau bửa ăn tôi vào bếp rửa chén. Công nhận Củ cải giỏi lắm, nấu đến đâu dẹp đến đấy, nhà bếp gọn ơ. Chẳng bằng cái đứa như tôi bừa bộn, Lúc này nhìn qua nhà bếp cứ ngỡ mới rồi người vào bếp là người vợ hiền thục giỏi giang.
Sự đời lắm khi trái ngược thế đấy, Củ cải một thân hoàn hảo ưu điểm, tôi cũng là một người hoàn hảo - huhu nhưng mà hoàn hảo khuyết điểm.

Dù công việc bận rộn nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục viết tiểu thuyết, nó chính là đứa con đầu lòng của tôi a. Vì vậy tôi phải rất, rất nhiệt tình chăm sóc nó.
Mãi đến mười một giờ tôi mới viết xong một chương, buồn ngủ ríu cả mắt. Tôi phát hiện ra việc tôi đi làm sẽ làm mất đi một khoảng không gian khác, không gian xem phim cùng Củ cải. Tôi cảm thấy hắn có vẻ không vui, vì vậy bò lên giường, ngón tay khẽ chọc chọc vai hắn.
Hắn mở mắt ra không nói một lời kéo tôi vào lòng sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ, tôi hơi động đậy muốn thoát ra nhưng không hiệu quả. Không lẽ hắn coi tôi là gối ôm. Nhưng tôi không dám quá kịch liệt đẩy hắn ra, dù sao ngày mai hắn cũng đi làm và tôi cũng sợ mình gặp lại giấc mộng hôm qua nữa. Tôi đối với anh em xưa nay vốn có nghĩa khí.
Vậy là tôi lại một đêm ở trong lòng Củ cải ngủ. Thực ra không hiểu sao tôi cảm giác khi ôm Củ cải ngủ thì giấc ngủ đến thật nhẹ nhàng và yên bình.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tính đến nay tôi đã làm ở Quang Vĩnh được một tháng.
Từ giây phút xác định xung quanh ta là địch, tôi áp dụng chiến lược “dù có nhiều bạn bè thì bạn vẫn phải cố gắng, dù không có bạn bè bạn vẫn có thể khẳng định chính mình”. Câu nói này không phải của ông cổ nhân nào cả mà là do tôi tự mình nghĩ ra.
Tôi điều chỉnh cổ áo, xong xuôi ngắm mình trong gương một lần, mới bước lại bàn cầm túi xách chuẩn bị đi làm. Củ cải đứng ở cửa nhìn tôi nói: “Để ông xã chở bà xã đi”.
Kỳ thực chiếc Air Blade của Củ cải ít nhiều cũng đẹp hơn em future của tôi, vì vậy tôi phớt lờ với em future thân thuộc nhảy lên xe Củ cải. Không phải tôi "có mới nới cũ" mà là tôi có mới bỏ cũ.
Củ cải đưa tôi đến trước cửa hàng thì dừng lại, trước khi đi còn nói với tôi một câu đầy tính người: “Chiều ông xã đến đón”.
Tôi chào Củ cải rồi bước vào cửa hàng, thản nhiên đón nhận cái bĩu môi hay liếc mắt của mọi người. Thói đời vậy đó “trâu buộc ghét trâu ăn”, bởi vì gần đây tôi và anh Vĩnh thỉnh thoảng tách lẻ đi ăn cơm, làm bọn người kia chỉ âm thầm uống thuốc trợ tim nên họ sinh hận.
Công việc bán buôn thì ngày rảnh, ngày bận. Lúc nhàn rỗi tôi cũng tranh thủ lướt web kiểm tra xem có cái comment nào mới không? Tôi là người hòa nhã, ai comment cho tôi tôi liền trả lời.
Bankhongbiettui giống như là rôbốt được cài sẳn chương trình, mỗi ngày đều đặn gửi tôi một cái comment. Tôi đối với người này vô cùng cảm kích, vì nhờ anh ta mà tôi cải thiện nhiều lỗi trong cách hành văn của mình, cho đến hiện tại tác phẩm của tôi cũng gần bước đến giai đoạn gọi là “chuẩn bị thu hoạch”.
Đồng thời với thuận lợi của tác phẩm, cây tình yêu của tôi hiện tại cũng đã sắp đơm hoa.
Dựa trên cơ sở mối quan hệ tốt đẹp gần đây, tôi phân tích xác xuất thấy tôi và anh Vĩnh có khả năng sẽ tiến đến giai đoạn “yêu đương nồng thắm”, nghĩ đến điều này đôi lúc ngồi một mình tôi hay ngốc nghếch cười.
Giờ làm việc trôi qua thật mau. Buổi chiều, Củ cải gọi điện thoại nói là có việc đột xuất không đến đón tôi được, tôi vì không muốn hắn áy náy trong lòng nên luôn miệng nói tự mình về. Dù sao cũng không có gì to tát nha, cùn lắm tôi đi xe ôm hay taxi gì đó.
Tôi vừa buông điện thoại xuống thì nó chợt reo lên có tin nhắn, tôi mở ra coi hóa ra là của anh Vĩnh: “Tối nay Hân có rảnh không? Anh mời em đi ăn cơm”.
Tôi lòng nở rộ hoa mùa xuân, cầm điện thoại trên tay mà trong lòng vô cùng vui sướng, haha cái cách nhắn tin này giống y trên truyền hình đây mà, rõ ràng anh Vĩnh có ý cùng tôi hẹn hò. Tôi vội vàng nhắn trả anh bằng hai chữ cực kỳ xúc tích: “Dạ, được”.
Đừng nói là tôi rảnh, cho dù có hẹn tôi cũng hủy hẹn mà đến với anh.

Chúng tôi bước vào nhà hàng quen thuộc, nơi này thỉnh thoảng anh Vĩnh cùng tôi đến đây vì vậy khi bước vào tôi không có gì ngạc nhiên.
Anh Vĩnh kéo ghế cho tôi ngồi sau đó mới ngồi xuống đối diện, con trai galăng kiểu này cô gái nào mà không mê tít. Cho dù là đá cũng sẽ mòn, sắt cũng sẽ gỉ sét a.
Tôi gọi mấy món ăn chủ yếu là hải sản như: Cua hấp nè, tôm rim nè, còn có cháo hào nữa. Mấy món ăn này thật ngon lắm nha, tôi đã ăn qua nhiều lần rồi, cực kỳ thấy ghiền.
Người phục vụ đi rồi, không khí yên tĩnh làm cho tôi có chút không tự nhiên. Đại khái là cảm giác khi bạn ngồi cùng một người mà bản thân mình vô cùng thích thì đừng nói là anh ta đang nhìn bạn, cho dù anh ta đang nhìn bóng đèn bạn cũng thấy e thẹn nữa là.
Một trong những cách chữa thẹn chính là nhìn chân mình, bởi vì chân tôi thì tôi ngày nào mà chẳng nhìn khi đi giày, vì vậy tôi nhìn chân người khác cho đỡ ngượng.
Ở trên lối đi ra cửa tôi đặc biệt để ý một cô gái mặc váy màu hồng phấn. Vì sao tôi lại chỉ mỗi để ý cái chân người này, chính vì ở Cà Mau mặc váy tỷ lệ phần trăm rất thấp.
Đôi chân cô ấy thon dài thẳng tắp không giống chân tôi bắp có hơi tròn tròn, cô ta mang một đôi giày cao gót cao bằng đôi guốc cà khoeo hồi đám cưới của tôi. Tôi tò mò quan sát xem gương mặt cô ta có đẹp hơn tôi không, nhìn cô ấy xong tôi như bị điện giật. Tôi không nghĩ có người xinh đẹp như vậy cùng mình ở cự ly gần.
Bởi vì tôi luôn nghĩ là người đẹp cho dù là nam hay nữ là trời sinh phải làm người mẫu hay ca sĩ. Nếu không nhất định là minh tinh gì gì đó để hào quang chói lọi, ngàn người chiêm ngưỡng. Nếu không bạn nghĩ xem một chậu hoa đẹp đem cất trong chổ kín cho dù là két sắt chất lượng cao đi nữa thì phỏng có ích gì.
Bản thân tôi nhiều khi mê trai cũng có lúc mê gái. Ặc, ý là thấy con gái đẹp tôi cũng thích ngắm chứ không phải gì gì kia kia đâu. Tôi là người trong sáng đấy nhé.
Tuy nhiên lúc tôi chuyển trọng tâm sang người đàn ông bên cạnh, xem con “cóc ghẻ” nào dám ăn thịt “thiên nga” thì tròng mắt tôi gần như muốn rớt xuống, bởi người tôi nhìn thấy là người quen, không phải cực kỳ quen – chính là Củ cải.
Củ cải không trông thấy tôi, cùng cô “thiên nga” xinh đẹp đang từng bước rời khỏi nhà hàng. Bỗng dưng tôi nghe lòng mình nặng như đeo đá, hô hấp cũng nặng nề đi. Có lẽ tôi đang mặc cảm sắc đẹp.
Củ cải bước đến bên cạnh một chiếc xe hơi, vì trời tối nên qua ô cửa kiếng tôi chỉ kịp thấy xe màu đen mà không biết hiệu gì? Có đắc tiền không? Hắn galăng mở cửa xe còn nhe răng cười với “thiên nga” nữa chứ, sau đó đi vòng qua bên cửa kia rồi chui luôn vào xe.
Chiếc xe chuyển động, tôi không thấy gì nữa.
Trong lòng tôi nảy sinh cảm giác cực kỳ khó chịu, ngay cả anh chàng đẹp trai trước mặt tôi cũng không hề giữ hình tượng mà nghiến răng nghiến lợi.
Củ cải quá đáng, vậy mà hắn nói có việc đột xuất. Đột xuất chính là đi ăn với người đẹp sao? Tôi và hắn thân nhau thế nào mà hắn có thể ngang nhiên bỏ mặc.
Không chỉ vậy, hắn còn cùng người đẹp đi xe hơi a, trông thành thục như vậy chắc là đi nhiều lần rồi. Huhu, đáng ghét tôi sống từng này tuổi mà còn chưa có đi xe hơi như vậy lần nào đâu.
Anh Vĩnh hồi lâu bị tôi bỏ quên lúc này lên tiếng hỏi: “Em quen họ sao?”
Tôi mờ mịt không biết trả lời làm sao? Nếu tôi nói quen anh có nghĩ tôi “thấy sang bắt quàng làm họ”, còn nếu không quen thì không phải, tôi đang bị chọc tức đến sắp thổ huyết đây này.
Tôi trả lời anh bằng một câu hỏi khác: “Anh nói em có thể quen được người giàu vậy sao?”
Ai ngờ anh Vĩnh thuộc típ người tự ti, anh cũng là một nhà giàu đấy nhưng lại than, nói: “Kỳ thật chàng trai anh không biết nhưng cô gái quả là giàu. Cha cô ấy là giám đốc ngân hàng, cô ta mới du học bên Singapor về”.
Tôi cũng tự ti luôn. Thì ra cô ta là “tiểu thư chính hiệu” a. Tự dưng lúc này tôi có cảm giác buồn buồn, bao nhiêu thức ăn ngon được dọn ra. Cái đứa tôi ăn mà không nghe cảm giác gì cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc