Mạnh Cổ thất thanMạnh Cổ nghiêng đầu đè cô xuống, tiếp tục hôn cô, Trần Nhược Vũ ra sức vùng vẫy, đấm hai cú vào người anh; sau đó đến đá, đạp.
Mạnh Cổ cười haha, lùi lại mấy bước, Trần Nhược Vũ đuổi theo, lần này đấm chưa đấm được đã bị anh ôm bổng lên.
Trần Nhược Vũ sợ tới mức hét chói cả tai, theo bản năng ôm lấy anh, anh nhân cơ hội này vỗ nhẹ vào mặt cô một cái, ý bảo cô nên biết phối hợp, Trần Nhược Vũ rên ư ử, cô đưa tay ôm chặt lấy anh.
“Trần Nhược Vũ, em còn muốn mắng anh nữa không?”Mạnh Cổ cười hở hết cả răng lẫn lợi, giọng nói mang đầy tính uy Hi*p. Tạo ra bộ dáng kiêu ngạo, ý nói nếu em còn thế nữa anh sẽ quăng em xuống đất.
Trần Nhược Vũ hơi hoảng, cô không phải xác định xem Mạnh Cổ có quăng cô xuống đất hay không, mà cô đang nghĩ tên đàn ông xấu xa này luôn làm những việc ngoài sức tưởng tượng. Nhưng lúc này, cô đan yếu thế không nên quá tỏ ra anh hùng mà làm gì.
Trần Nhược Vũ không nói lời nào. Sắc mặt cô ửng hồng, sóng mắt mềm mại như tơ, cắn môi bộ dáng vừa xấu hổ vừa run sợ. Mạnh Cổ nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên nói: “Trần Nhược Vũ, em thay đổi trông rất đẹp.”
Trần Nhược Vũ vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng, muốn trốn tránh ánh mắt nhưng lại không biết trốn vào đâu vì thế đang nằm trên người anh liền cắn vào lỗ tai anh một cái. Mạnh Cổ không kịp né, hơi đau nên anh buông lỏng cánh tay. Trần Nhược Vũ giãy dụa xoay người muốn chạy, nhưng chỉ được vài bước đã bị anh bắt lại.
Hai người náo loạn một lúc, rồi lại ‘ đo ‘ môi. Trần Nhược Vũ bị cuốn theo lửa tình khiến đầu óc choáng váng, cô thở dốc, hành động dưới thân anh bỗng chậm lại, cùng lúc đó cô và Mạnh Cổ bổ nhào lên giường.
Trong nháy mắt, Trần Nhược Vũ phát hiện cả hai đã vào trong phòng từ lúc nào. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu vào, hình ảnh trước mắt đều rất mơ hồ. Mạnh Cổ đặt cô ở dưới thân mình, tóc cô rối loạn, trên mặt anh mang theo ý cười, ánh mắt sáng ngời, vẻ đẹp trai hiện lên mờ ảo.
Trần Nhược Vũ bị anh đè xuống, tỏ vẻ tức giận, tên đàn ông xấu xa này thoạt nhìn đã muốn cắn cho một phát.
Cô đang muốn ‘ thực hiện ước mơ ‘ cho anh, còn chưa kịp cắn đã bị một trận chấn động như rung chuyển địa cầu, cô bị Mạnh Cổ đàn áp dưới thân mình.
“Trần Nhược Vũ, lúc như này đàn ông nên ở trên.”
Ai nói? Cô thì không!
Trần Nhược Vũ dùng sức, đem Mạnh Cổ đẩy xuống dưới, cưỡi trên người anh, hai tay ấn vai anh xuống, tuyên bố đầy tính nghiêm túc: “Em thắng!”
Mạnh Cổ mở miệng cười to, sau đó mỉm cười, rồi không cười nữa.
Anh nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn anh.
Sau đó, anh nhẹ giọng nói: “Trần Nhược Vũ, anh đã từng nói với em rằng anh sẽ không chơi trò tình một đêm?”
Khí thế Trần Nhược Vũ đang hừng hực, chuẩn bị dạy dỗ anh một bài học, để cho anh phải sợ cô, anh sẽ đưa chìa khóa cho cô, tỏ vẻ ngây thơ rồi chân thành xin lỗi, vậy sao bây giờ lại chuyển thành chủ đề tình một đêm?
Đề tài đột nhiên biến đổi không giới hạn?
Trần Nhược Vũ sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa của anh cảm nhận được tình huống có phần lệch lạc.
Một nam một nữ, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, tứ chi đang quấn lấy nhau, ở trên giường ...
Hơi thở của ác bá tiên sinh nhà cô trở nên gấp gáp, vẻ mặt khác thường, mà dưới ௱ôЛƓ cô hình như có thứ gì đó rắn rắn đang trồi lên không phải là cơ bụng!
Nhịp tim Trần Nhược Vũ nhảy tưng tưng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, tầm mắt bị anh giam cầm, trên người giống như bị tuyết làm cho đóng băng. Cô định há mồm nói gì đó, thế nhưng không khí trong phòng bỗng nhiên tăng lên, cả người cô mềm nhũn nói không nên lời.
Biểu hiện ngốc nghếch của cô khiến cho Mạnh Cổ nhất thời vui vẻ, anh xoa xoa mặt cô, nở nụ cười.
Cười cái gì mà cười? Thật đáng ghét.
Cô muốn đuổi anh ra chỗ khác, lau sạch đi cái vẻ mặt đắc ý của anh, thế nhưng khi anh sờ vào mặt cô, nhiệt độ cơ thể của cô nóng lên, ngón tay thon dài của anh lướt qua lỗ tai nóng hổi của cô.
Cô lại bị anh đặt ở dưới thân, cô thở phào một hơi, lại trở nên thiếu không khí trong nháy mắt, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mạnh Cô: “Theo như em nói, chuyện như này hẳn là đàn ông nên ở trên.”
Anh hôn cô, không cho cô có cơ hội phản bác, trên thực tế cô cũng không tính phản bác, bởi chẳng biết phản bác như thế nào. Cô ôm lấy gáy của anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.
Anh dùng sức khiến nụ hôn sâu hơn, hai tay bận rộn tiến vào trong lớp quần áo của cô, nhịp tim của cô trong lòng bàn tay anh của đã đập tưng tưng.
Cô không biết phải làm sao, ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, lẽ ra cô nên kháng cự nhưng lại cảm thấy có chút hưng phấn. Cô cảm thấy không nên như vậy, nhưng cũng không hẳn là vậy, trở tay không kịp, rồi lại tự cho rằng nên thuận theo tự nhiên.
“Trần Nhược Vũ.”
Cô nghe thấy tiếng anh gọi tên cô, cô thở dốc nhìn anh, đôi mắt anh phát sáng trong đêm, khuôn mặt đẹp trai hiện lên nụ cười đầy dụ hoặc.
Anh cúi xuống, hôn cô, sau đó lại gọi: “Trần Nhược Vũ.”
Cô không trả lời mà chỉ nhìn anh, sau đó không biết vì sao cô lại cảm thấy ngại ngùng nhắm hai mắt lại.
Động tác bé nhỏ này đã như lời mời đối với anh, cô cảm giác được anh đang ϲởí áօ của cô, nghe được tiếng nhịp tim đập của mình, cô thuận theo động tác của anh, duỗi thẳng cánh tay để anh ૮ởเ φµầɳ áo của mình ra. Động tác của anh dịu dàng không chút do dự, cô vẫn nhắm chặt hai mắt không dám hé mở, đến khi trên người không còn mảnh vải nào, mới cảm nhận được cơ thể đang run vì lạnh.
Mạnh Cổ rời khỏi người cô, cô nhanh tay đem mặt vùi trong gối, hơi he hé mắt ra, lại nhìn thấy chiếc chăn ngay ở đó cô vội vàng chui vào trong.
Trong chăn cũng không khí cũng chẳng ấm hơn chút nào, cô khẽ run lên, nhưng rất nhanh ở phía sau có tấm thân nóng rẫy đang kéo cô áp sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Cô bị kéo tới, rồi lại bị hôn.
Mạnh Cổ hôn cô, cô cũng đáp lại. Anh hôn lên mắt cô, hôn lên trán, hôn chóp mũi của cô, cô không thấy lạnh nữa ngược lại rất ấm.
Anh kéo tay cô, đặt ở trước иgự¢ mình, cô cảm nhận được nhịp tim đang đập của anh, giống như cô, rất dữ dội.
“Trần Nhược Vũ.”Anh gọi tên cô.
Cô không trả lời, chỉ nâng mắt nhìn anh, ánh mắt của anh rất dịu dàng, anh kéo cô vào trong иgự¢, phủ lên người cô, gọi tiếp: “Trần Nhược Vũ.”
Phiền phức quá, gọi mãi thôi.
Cô chôn đầu ở trước иgự¢ anh, nghe thấy nhịp tim của anh đang đập, bỗng thấy buồn cười.
Anh không vội vàng, chậm rãi chu du khắp cơ thể của cô. Cô cũng học theo anh, nhưng phát hiện mình không phải là đối thủ. Anh xâm lược, công chiếm cô, cô không thể thở, nhịp tim đập nhanh, da thịt anh nóng như lửa, cơ bắp anh căng lên.
Hai người biến thành tư thế nghiêng, anh hôn môi cô, hôn lên иgự¢ của cô, hôn bụng của cô, cô cảm giác được anh đang tách hai chân của cô, vỗ về chơi đùa ở nơi tư mật ấy, cô rất khẩn trương, rất căng thẳng sau đó lại nghe được giọng nói anh an ủi, vỗ về cô.
Anh tiến lên trên, hôn môi cô, chợt hỏi: “Trần Nhược Vũ, sẽ không khéo đến mức trong túi xách của em có bao cao su do em bán chứ?”
Cô mở to hai mắt, nghĩ nửa ngày mới phản ứng được anh đang nói gì, anh nhìn bộ dáng của cô, thở dài: “Anh cũng không có, anh không nghĩ là nhanh như vậy.”
Cô chớp chớp hai mắt, cho nên ...?
“Đều tại em, em cứ suy nghĩ méo mó, ướƭ áƭ khó chịu suốt ngày, khiến anh nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên bây giờ mới không chuẩn bị.”Giận thì giận, nhưng tay anh cũng đâu có ngừng nghỉ.
Trần Nhược Vũ bị đầu ngón tay của anh trêu đùa bỗng nhíu mày, trong lòng không phục cho lắm. Anh không chuẩn bị thì liên quan gì đến cô, quả là dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*.
(*)Muốn gán tội cho một ai đó thì nhất định có thể tìm ra cớ để gán tội.
Cảm ơn cô Yume91 đã dịch giúp tôi câu thành ngữ này.
Được rồi, những lúc như này, trong đầu mà cũng nói được câu thành ngữ là quá giỏi rồi. Nhưng khoan, trọng điểm trong lời nói của anh, ý là sao? Chờ tới lần khác anh chuẩn bị cho tốt?
Cô cảm thấy, cô chẳng có liên quan gì cả nhưng nghĩ tới điều này bỗng trong lòng thấy mất mát, có điểm kì lạ.
Thế nhưng ngay sau đó, hai tay của cô bị một tay của anh nắm lấy đè lên đỉnh đầu, cô cảm giác được mỗi tấc da tấc thịt của mình đều bị cơ thể cường tráng ở trên ma sát tạo ra dòng nhiệt vô cùng nóng bỏng, cô không biết nên phải làm sao, đang muốn mở miệng hỏi anh, thì cảm giác được có ngọn lửa tiến quân nhanh chóng và đầy quyết đoán vọt vào.
Xâm chiếm với tốc độ nhanh như vậy, cô kêu cũng chưa kịp, đau cũng không kịp, cứ như vậy sao?
Mạnh Cổ buông cổ tay của cô ra, ôm lấy cơ thể mềm mại vào lòng, khẽ hôn lên cánh môi của cô.
Đầu óc Trần Nhược Vũ hơi mụ mẫm, cảm nhận được cơn đau, đã đau lại còn nóng nữa, cũng không quá đau, vẫn trong khả năng chịu đựng được, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh cô vẫn chưa cảm nhận được đây đều là sự thật.
Không phải là nên ... nên ... thương lượng, thảo luận qua một chút sao?
Tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông xấu xa!
Cô cắn lại anh, anh quay đầu né tránh, trừng mắt cảnh cáo, rồi “hừm “một tiếng. Còn dám ‘’ hừm ‘’ ư, Trần Nhược Vũ bĩu môi, lườm anh, Mạnh Cổ cắn cô một cái sau đó bắt đầu chuyển động.
Cô thở hắt ra một tiếng, bắt lấy cánh tay của anh. Anh cúi đầu xuống, ngắm nhìn cơ thể của cô, cô nhắm mắt lại, lại mở, thấy anh đang nhìn cô cười.
“Bác sĩ Mạnh.”Cô rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.
“Ừm.”Anh trả lời, động tác ở thân dưới nhanh và mạnh hơn, khiến cho cô hít thở cũng khó khăn hơn.
“Mạnh Cổ.”Cô gọi.
“Ừm.”
“Ác bá tiên sinh.”
Anh cúi xuống, cắn lên cánh môi của cô.
“Đào hoa tiên sinh.”
“Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tên vậy?”Anh dùng sức mạnh hơn.
Cô ‘a’ một tiếng, thiếu chút nữa là cong cả người lên, cô lại gọi: “Bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ.”
Anh cười haha, động tác tăng thêm lực, nói tiếp: “Anh thích nghe em gọi bác sĩ Mạnh hơn.”
“Nhưng anh lại gọi em là Trần Nhược Vũ, giống như là đang mang phiền phức tới cho em.” Cô nhíu mày, kiềm chế tiếng ՐêՈ Րỉ, hơi thở gấp gáp, ổn định mãi mới nói lên lời: “Nhưng em lại thấy nó rất thân quen.”
“Trần Nhược Vũ.”Hơi thở của anh cũng gấp chẳng kém, cô chạm tới tấm lưng tràn đầy năng lượng của anh.
“Trần Nhược Vũ.”Anh gọi.
“Làm sao.”Cô trừng mắt nhìn anh, không thấy phiền sao.
“Đối thoại của chúng ta rất suy dinh dưỡng.”
“Là anh không có dinh dưỡng, còn dong dài.”Vừa định đóng miệng lại thì đã bị anh chuyển đổi tư thế, nói chính xác là tư thế có lợi cho anh.
“Em sai rồi, em sai rồi! Là em suy dinh dưỡng.” Cô mau chóng cầu xin tha thứ. Nhưng bây giờ sức tấn công của anh quá mạnh mẽ, cô cảm giác như từng ngóc ngách nhỏ của mình đang bị anh càn quét, anh từng chút từng chút xâm chiếm toàn bộ cơ thể của cô.
“Bác sĩ Mạnh.”Cô rên hừ hừ, giọng điệu mềm nhũn cầu xin, đáng tiếc vừa mới nói là thích nghe cô gọi như vậy bây giờ đã lơ điếc, không thèm để ý tới. Anh hết sức chăm chỉ, mà cô thì không nói nên lời.
Ngoài phòng, ánh trăng sáng ngời, dường như đang soi rọi trái tim của Trần Nhược Vũ, cô nghe thấy tiếng thở dốc của Mạnh Cổ, nghe thấy anh gọi tên cô, cô phàn nàn về anh rồi bị anh truy đuổi đến kiệt sức. Mồ hôi và nhiệt độ tăng vọt khiến cô choáng váng, cô ôm chặt lấy Mạnh Cổ, nghe tiếng tim đập cuồng loạn của anh.
Thình thịch ... thình thịch ... thình thịch ...
Tiếng thở dốc cũng dần trở nên ổn định, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Trần Nhược Vũ, hình như em chưa nói qua là em yêu anh.”
“...”
Thời điểm này còn so đo tính toán nữa, tên đàn ông này nên đá xuống giường luôn nhỉ?
Trần Nhược Vũ ngáp một cái, cảm thấy hơi lúng túng: “Anh cũng chưa từng nói qua. A, mà bây giờ cũng chẳng nên nói làm gì, nếu mà nói em sẽ không thấy có chút thành ý nào cả.”
“...”
Thời điểm này mà còn so đo tính toán với phụ nữ, có nên ăn đòn không nhỉ?
Bỏ đi, bỏ đi, không đáng để so đo.
Trần Nhược Vũ không nghe thấy tiếng Mạnh Cổ nói chuyện, vì thế chuẩn bị say giấc nồng. Thế nhưng ác bá tiên sinh lại khôi phục tinh thần chiến đấu hăng hái, anh đột nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, em đã biết nên nói thế nào với người nhà em chưa?”
“Sao cơ?”
“Nếu họ đến đây làm ầm lên, em tính nên giải quyết ra sao?”
Cô nghĩ nửa ngày: “Chuyện đó em biết cách giải quyết.”
Anh gợi ý cho cô: “Em cứ đưa anh về nhà ra mắt, anh sẽ nói chuyện với cha mẹ em.”
“Bác sĩ Mạnh, anh cứ chờ tin tức của em.”
Mạnh Cổ không hài lòng, cốc vào đầu cô một cái, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Bằng không, em có thể nói, em đã khiến anh mất đi trinh tiết, em phải chịu trách nhiệm.”
“...”
Quá nửa đêm rồi, đừng làm loạn.
“Hoặc nếu không, em cứ nói có thể em đã có bầu. Chuyện này không hề nói dối, dù sao cũng có căn cứ chứng thực mà.”
“...”
Được rồi, sự thật quả là đã có chuyện phát sinh, nhưng có đúng anh là bác sĩ không? Làm gì qua vài ngày đã biết cô to bụng rồi.
“Em xem, nói đi nói lại, vẫn là đưa anh về nhà em, nói chuyện với người trong nhà là hợp lí nhất, anh sẽ không còn lo lắng.”Đào hoa tiên sinh tiếp tục phát biểu ý kiến của mình.
“Bác sĩ Mạnh.”
“Sao vậy?”
“Em yêu anh.”Cơ thể đang được một người đàn ông đang ôm mình, cảm giác này rất đỗi chân thật. Trần Nhược Vũ cười trộm: “Em yêu anh.”Cô nói một lần, rồi lại một lần, anh định lên tiếng thì cô đã cắt ngang: “Im miệng, đi ngủ.”
Anh im miệng luôn.
Trần Nhược Vũ mỉm cười, trong đầu nghĩ, cha anh còn khó qua hơn cả ải của cha mẹ cô.