Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 19

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Trần Nhược Vũ, em yêu tôi ở điểm gì?
Lúc tới thành phố C đã hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhược Vũ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ cô, nên lấy chìa khóa nhà nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Cô không đoán được, lúc mở cửa, chợt nghe thấy có tiếng cười nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
“Nhìn bà vui đến thế, thôi bà thắng rồi.”
“Vận may đến tôi cũng chẳng còn cách nào.”
“Ngày mai chơi tiếp không?”
“Không được, mai con gái tôi về rồi. Chờ vài ngày nữa đi, có thời gian tôi gọi cho mọi người.”
Người đang nói, chính là tiếng nói của mẹ cô. Cô đi vào phòng khách, thấy các bạn mạt chược của mẹ đang chuẩn bị ra về.
Trần Nhược Vũ hơi bất ngờ, vừa tức vừa muốn khóc.
“A, không phải Tiểu Vũ đây sao? Mẹ cháu nói mai mới về cơ mà, sao muộn như này đã về rồi.”
Mẹ Trần nhìn thấy con gái hơi giật mình, cha Trần ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ đứng đó, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đón tiếp cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mẹ Trần thấy sắc mặt con gái không được tốt, trong lòng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, liền tiễn bạn mạt chược ra về. Ánh mắt Trần Nhược Vũ trở nên lạnh lẽo, cô cắn chặt răng không nói câu nào.
Cha Trần cũng có chút chột dạ, ông rót cho cô cốc nước: “Không phải nói sáng mai con mới về sao?”
Mẹ Trần quay lại phòng khách, dọn dẹp bàn mạt chược, không để ý đến cô.
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng giận, tiếng nói hơi lớn: “Không phải mẹ nói tim có bệnh sao? Con sợ xảy ra chuyện gì nên đã đón chuyến xe đêm trở về. Không ngờ mẹ bệnh mà vẫn còn chơi được mạt chược!”
Mẹ Trần ném bài mạt chược trên tay xuống, lớn tiếng quát: “Con trở về gấp thì giỏi lắm sao? Bà đây nuôi con lớn đến chừng này, bây giờ đi có chuyến xe đêm về nhà thì cảm thấy oan ức?”
“Vậy mẹ cũng không thể gạt con!”Trần Nhược Vũ tức giận: “Mẹ có biết con lo lắng thế nào không!”
“Con cũng biết gạt người là không đúng? Con cũng biết lo lắng?”Mẹ Trần còn lớn tiếng hơn nữa, liền chỉ thẳng tay vào Trần Nhược Vũ: “Con ngẫm lại xem, con đã làm được chuyện tốt gì! Nói là làm ở công ty thương mại, gì mà một năm sẽ thăng chức, câu này mà con cũng nghĩ ra để nói cho được!
Khi đó chúng ta phát hiện có chuyện gọi điện tìm con, thì con tắt máy, cũng không biết đang ở đâu, tìm người mà tìm không được. Con gái một mình ở bên ngoài, không quen biết ai, mẹ với cha con thức suốt mấy đêm không ngủ, đó có phải là lo lắng không? Mẹ có nói với con không? Mẹ tức đầy một bụng còn không thèm mắng con, bây giờ về thì lớn tiếng với ai. Lo lắng? Con có biết cái rắm gì là lo lắng!”
Hốc mắt Trần Nhược Vũ nóng lên, cảm giác ở đầu mũi chua xót, cố gắng nén lại nước mắt, vừa rối rắm vừa đau khổ.
Cha Trần ở bên cạnh khuyên giải: “Thôi, muộn rồi, đừng đứng đó nữa. Con gái trở về cũng mệt rồi, để cho nó nghỉ ngơi trước. Có gì sáng mai nói tiếp.”
Mẹ Trần định nói gì đó thì cha cô động tác nhanh như bay đẩy cô vào phòng.
Phòng của Trần Nhược Vũ rộng hơn bảy mét, khá nhỏ, giường và bàn học cũng chiếm hết cả diện tích. Cô đi hai năm, nhưng phòng ốc luôn được quét dọn sạch sẽ. Cha Trần ấn cô ngồi xuống giường, nói: “Vừa trở về, đừng cãi nhau với mẹ.”
Trần Nhược Vũ cắn môi, gật đầu.
“Có đói bụng không?”Cha cô lại hỏi.
Trần Nhược Vũ lắc đầu.
“Con đợi một chút, cha nấu cho con bát mì. Con ngồi xe cũng mệt rồi, ăn xong rồi ngủ.”
“Con không ăn.”Trần Nhược Vũ lên tiếng, phát hiện giọng mình khàn khàn.
Cha Trần vỗ vai cô, nói: “Con nghỉ ngơi đi, cha đi xem mẹ con.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, cha cô đi ra ngoài. Trần Nhược Vũ nghe được tiếng ‘rầm rầm’ ở bên ngoài, rồi nghe thấy mẹ cô mắng vài câu, sau đó là tiếng cha cô thấp giọng khuyên nhủ, một lát sau, im lặng.
Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi đó, nghĩ lại lời nói vừa rồi của mẹ cô, cảm thấy rất khốn khổ. Cô nghe mẹ cô nói, hai người mất ngủ vì cô, Trần Nhược Vũ tưởng tượng, cảm giác lúc đó của cha mẹ cô cũng giống chính mình hôm nay, cô cảm thấy rất áy náy.
Thế nhưng, hai người lấy chuyện này ra để lừa cô trở về, thì lại thấy rất tức giận. Cô lấy điện thoại ra, yên lặng ngắm nhìn hình ảnh đào hoa tiên sinh, rất muốn gọi điện cho Mạnh Cổ, nhưng muộn như này, cô sợ đánh thức anh.
Liệu anh có đang đợi cô hay không? Anh nói, có muộn đến mấy cũng phải gọi điện cho anh. Cô cũng không muốn anh vì cô mà phải lo lắng.
Suy nghĩ một lúc lâu, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Trần Nhược Vũ lên tiếng, cha Trần đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng nói: “Cha thấy đèn phòng con còn sáng, định vào nói vài câu.”
Trần Nhược Vũ đứng lên lấy ghế cho cha cô ngồi, cha Trần ngồi xuống, đưa cho Trần Nhược Vũ một quyển bệnh án của mẹ cô: “Đây là bệnh án của mẹ con, con xem đi. Cha lừa con là không đúng, nhưng không hẳn là lừa gạt. Mẹ con tuần trước phải nằm viện mất hai ngày, tim không được tốt, quan sát vài ngày không thấy có gì nên cho về, cần phải nghỉ ngơi nhiều, phải vui vẻ không được lao động nhiều.
Mẹ con tính tình như nào, con cũng biết, mẹ con nói chuyện hơi khó nghe, độc miệng, nhưng mẹ con rất thương con. Chuyện con bán bảo hiểm, mẹ con giận quá, một thời gian không gọi điện cho con, nhưng bà ấy cũng rất lo lắng, ngày nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên, nên mới đổ bệnh. Nhớ con, muốn con trở về đây không phải muốn hại con. Nếu ở bên ngoài làm việc có tương lai, có công việc ổn định thì sao không để cho con thử xông xáo một lần. Nhưng nếu đã như này, thì trở về có gì không được?”
Trần Nhược Vũ cắn môi không nói nên lời.
“Nói trong điện thoại, mẹ con nhất định sẽ tức giận, cha cũng biết con sẽ không chịu được. Con cũng nên thông cảm cho chúng ta, đừng cãi nhau với mẹ con. Mấy ngày này, sức khỏe mẹ con không tốt, nhưng đều đi khắp nơi để tìm đối tượng cho con, hiện tại cũng tìm được một người thích hợp, cho nên mẹ con muốn con trở về đi xem mắt.
Lại sợ con cãi nhau với bà, ngang ngạnh không chịu quay về, cho nên mới bảo cha nói như vậy. Con xem bệnh án đi, cũng không phải cha muốn lừa con, mẹ con bị bệnh là thật. Ngày nào cũng buồn bã, nên hôm nay mẹ con mới chơi mạt chược.”
“Sức khỏe mẹ không tốt, không thể thức suốt đêm, sao có thể ngồi chơi mạt chược được chứ.”Trần Nhược Vũ có chút đau lòng.
“Vốn định đánh tới mười giờ sẽ nghỉ, nhưng càng chơi càng ham, cha không ngăn được. Mẹ con cha khuyên không được, hơn nữa, có người ngoài nên cứ để mặc mẹ con chơi. Cũng không muộn đến thế, chỉ chơi đến mười hai giờ là nghỉ, không thường xuyên như vậy đâu.”
Trần Nhược Vũ không nói lời nào,cô biết trong nhà, mẹ cô là lớn nhất, cha cũng chỉ là muốn giữ mặt mũi cho nên trước mặt người khác, cha cô sẽ không làm trái ý bà.
“Mẹ con đó, ngày mai muốn con đi xem mắt, không phải muốn ép con phải đám cưới luôn, chỉ là làm quen thôi. Cha mẹ cũng gặp qua người ta rồi, ngày mai sẽ mang theo hai đứa để ra mắt. Con cũng không nên làm trái ý mẹ con, cứ làm theo lời mẹ con một lần, đi xem mắt cũng không sao.”
“Nhưng, con còn công việc ở thành phố A, cho dù trở về xem mắt, con cũng sẽ trở lại đó, vậy thì xem mắt cũng có làm được gì đâu.”
“Con xem con xem, người còn chưa gặp, đã vội phản đối. Mẹ con cũng điều tra rồi, người đó cũng làm việc ở thành phố A nhưng qua một thời gian sẽ trở về đây gây dựng sự nghiệp, tự mình mở một công ty, cho nên mẹ con rất hài lòng.
Hai đứa cứ làm quen với nhau trước, nếu cảm thấy được, có thể khi trở về thành phố A cứ duy trì liên lạc, quen nhau một thời gian, nếu thấy ổn thì cùng nhau trở về. Còn về việc làm của con, nếu con muốn cha sắp xếp cho con, cha cũng sẵn lòng, cũng có thể cùng anh ta xây dựng sự nghiệp. Hai đứa đều ở thành phố A làm việc, có thể thỉnh thoảng hẹn nhau ra gặp mặt.”
Sắc mặt Trần Nhược Vũ đen sì lại, người như vậy cha mẹ làm thế nào tìm được? Đến thành phố A làm việc, sau đó trở về thành phố C gây dựng sự nghiệp, chẳng những tìm công việc tốt mà còn mở công ty riêng. Người này đúng là mẫu con rể trong mơ của cha mẹ.
“Cha muốn khuyên con, ngày mai đừng gây chuyện với mẹ con, mẹ con nói gì, cứ làm theo. Ngày mai cứ đi gặp mặt một lần, nói không chừng hai đứa sẽ thích nhau. Cha mẹ có tuổi rồi, cũng hy vọng con gái có thể gần gũi mình. Cho dù mỗi tháng con gởi tiền về, bên ngoài lăn lộn kiếm tiền thì cha mẹ cũng không vui vẻ gì. Bán bảo hiểm cũng không hẳn là mất mặt cho lắm, mẹ con tức giận cũng không hẳn vì điều này, mà mẹ con đau lòng vì con.”
Cha cô nói đều rất có đạo lý, Trần Nhược Vũ không biết phải nói gì, đành phải gật đầu.
“Con hiểu được là tốt rồi.”Cha Trần còn muốn nói gì đó, tiếng điện thoại của Trần Nhược Vũ vang lên, vừa nhìn qua, là Mạnh Cổ.
“Con nghe điện thoại.”Cô nói.
Cha Trần thấy cũng muộn, đành nói: “Đúng là cứng đầu. Nói chuyện xong rồi thì đi ngủ sớm. Cha không nói nữa, ngày mai con đừng bướng bỉnh là được rồi, cứ làm theo ý mẹ con, để bà ấy vui vẻ một chút. Cha ra ngoài, con nên ngủ sớm đi.”
Cha Trần ra ngoài, Trần Nhược Vũ thay ông đóng cửa. Sau đó thở dài một tiếng, chiêu này của cha cô đúng là “Lấy Chân Tình Lay Động Đối Phương”, đúng là dùng quá chuẩn, nuốt hết tức giận trở về, cảm thấy mình đúng là không biết thông cảm cho cha mẹ.
Cô nghe điện thoại, Mạnh Cổ hỏi: “Về nhà rồi sao?”
“Về rồi.”
“Sao về rồi mà lâu mới nghe điện thoại vậy?”
“Vừa rồi cha tôi ở đây.”
“Người trong nhà có khỏe không?”
“Uhm, không có chuyện gì lớn. Tuần trước mẹ tôi nằm viện quan sát hai ngày.”
“Là bệnh gì?”Mạnh Cổ phát tác bệnh nghề nghiệp. Trần Nhược Vũ cảm thấy anh quan tâm mình, khiến cô rất vui mừng.
“À đúng rồi, tôi có bệnh án, để tôi xem xem.”Cô lật bệnh án, nhìn lời chẩn đoán của bác sĩ, kết quả, nhìn nửa ngày cũng không nhận ra chữ nào: “Chữ của bác sĩ các anh vô cùng xấu, tôi không đọc ra.”
“Sự ghét bỏ của em có thể dùng đúng chỗ được không vậy?”
“Chuyện này không phải rất có ý nghĩa cho xã hội sao? Nếu chữ của bác sĩ đẹp hơn, để ai cũng có thể đọc được, như vậy mọi người sẽ yên tâm hơn nhiều. Giống như tôi bây giờ vậy, không biết mẹ tôi bị bệnh gì nữa.”
“Chụp lại đi, trở về rồi đưa tôi xem.”Ác bá tiên sinh nói đúng giọng chuẩn.
“Được.”Trần Nhược Vũ trả lời, nằm lên trên giường, cảm thấy oan ức lúc nãy tan biến hết: “Bác sĩ Mạnh, anh đọc rồi có xác định là đọc hiểu được không? Chữ của người này còn xấu hơn cả anh.”
“Chữ của tôi không xấu.”
“Uhm.”Cô không hề tán thành, lại hỏi: “Bác sĩ Mạnh, các anh học đại học Y có học qua khóa chữ viết sao? Huấn luyện các anh về chuyên môn có thể đọc hiểu kí tự như này?”
“Trần Nhược Vũ, em về nhà rồi lại thấy ngứa da sao?”
Giọng nói của anh khiến cô không nhịn được, nở nụ cười: “Bác sĩ Mạnh, vì sao anh cứ nói đề tài nói chuyện của chúng ta rất thiếu dinh dưỡng.”
“Đó là em.”
“Không phải tôi. Tôi vừa mới cùng cha tôi có cuộc nói chuyện vô cùng sâu sắc.”
“Khẳng định một điều rằng, khi cha em nói, em chỉ biết ở bên cạnh mà gật đầu.”
“Sao mà anh biết được?”
“Rất đơn giản, những chuyện sâu sắc đối với em mà nói, em không thể hiểu được.”
“Còn lâu, tôi cũng sẽ nói được những lời có ý nghĩa sâu sắc.”
“Thử xem nào.”
“Bác sĩ Mạnh, anh cảm thấy mối tình đầu của anh tìm tới muốn hàn gắn lại, như vậy là nhớ mãi không quên, không dứt khoát được, rốt cuộc là các cô ấy yêu anh ở điểm gì?”
“Nếu nói yêu tôi ở điểm nào từ miệng đang nói ghét bỏ tôi thì nhất định tôi sẽ cho rằng em đang ôm đầy một bụng đen tối để nói đến vấn đề này.”
“Tôi hôm nay lúc ngồi xe, nhàn rỗi không có chuyện gì, đã nghĩ đến vấn đề này.”
“Có kết luận chưa?”
“Không có.”
“Xem ra thực sự em quá nhàn rỗi.”Mạnh Cổ phơi giọng điệu cùng với dáng vẻ đáng ghét của anh. Anh lại hỏi: “Trần Nhược Vũ, vậy em yêu tôi ở điểm gì nhất?”
“Đề tài này đúng là không mới. Tôi chẳng phải đã sớm nói rồi sao, hơn nữa trọng điểm là tôi đi lạc đường, tôi đã quay đầu là bờ. Bác sĩ Mạnh, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ về giá trị cuộc sống.”
Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó ác bá tiên sinh lại dùng giọng điệu hách dịch: “Trần Nhược Vũ, em đi ngủ ngay đi! Tôi không muốn nói chuyện với em, ngày mai còn phải đi làm.”Nói xong, anh cúp điện thoại.
Cô cũng không chấp nhặt, cô dọn dẹp một chút rồi cũng đi ngủ.
Ngày mai cô còn phải đánh một trận đầy tính khốc liệt, không thể so với việc ai đó đi làm được. Cô đặt điện thoại ở bên gối, nhìn đào hoa tiên sinh trong điện thoại, giọng nói trong trẻo: “Ngủ ngon.”
Em mau về cho con 乃ú
Ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ bị áp tải đi xem mắt.
Hôm nay, Trần Nhược Vũ và mẹ đều cố gắng kiềm chế cảm xúc, tuy rằng cả hai không nói câu nào nhưng cô chủ động làm việc nhà, mẹ Trần còn mua đồ ăn cô thích ăn nữa. Trên bàn cơm, hai người còn gắp thức ăn cho nhau.
Mẹ Trần thấy thái độ của Trần Nhược Vũ có vẻ hòa hoãn hơn hôm qua, cũng không mắng cô nữa. Bà nói, tối nay sẽ ăn cơm ở ngoài, mục đích là để đi xem mắt, xem người ta có ưng Trần Nhược Vũ hay không.
Cha Trần nháy mắt với mẹ cô một cái, ra dấu rằng không nên nói như vậy, cho dù thế nào thì cũng không thể hạ bệ con gái mình như thế, sao có thể bị động như vậy được, làm mất hết mặt mũi của người nhà.
Trần Nhược Vũ thở dài, trước nay tính tình mẹ cô đều như thế, sao cha cô lại nhìn không ra được chứ.
Tóm lại, hôm nay lúc ăn tối, mẹ cô sẽ đưa cô đi theo.
Đến quán ăn, là một người phụ nữ tuổi bằng mẹ cô. Mẹ Trần huých huých người Trần Nhược Vũ, bảo: “Chào bác đi.”
“Cháu chào bác.”Trần Nhược Vũ lễ phép chào hỏi.
Bác gái kia tủm tỉm cười đánh giá Trần Nhược Vũ một vòng, nói: “Tiểu Vũ rất xinh đẹp. Mặt mày thanh tú, tính tình hào phóng đoan chính, mẹ cháu đúng là rất biết sinh.”
“Làm sao vậy được, là nó may mắn, chọn đúng tôi và cha nó đầu thai.”Mẹ Trần đương nhiên rất vui mừng, mau miệng đáp lời.
Trần Nhược Vũ ở bên cạnh cười góp, đang nghĩ xem trong lời nói của mẹ cô hàm chứa ý gì.
Ba người đều ngồi xuống, chứng sợ hãi gặp người lớn của Trần Nhược Vũ bắt đầu phát tác, động tác của cô có chút chậm chạp.
Bác gái kia cũng rất tốt, nói: “Con bác còn có chút việc, chiều nay mới về kịp. Về tới nhà chưa ngồi được vài phút đã có bạn gọi đi làm việc. Nó mở gara sửa xe, nên hay chạy đây chạy đó, tới chậm một chút, cháu đừng để bụng.”
“Sao có thể, sao có thể.”Mẹ Trần lên tiếng, vô cùng thân thiết.
Trần Nhược Vũ ngồi ở bên cạnh như tượng sáp, nghe thấy hai người bàn luận về thời tiết, đồ ăn, cửa hàng quần áo, kem dưỡng da, thực phẩm dinh dưỡng ...
Trần Nhược Vũ ngồi bên cạnh lẳng lặng rót trà, lặng lẽ kêu phục vụ đổ thêm nước, đồ ăn được dọn lên, hai người vẫn còn nói chuyện phiếm. Cô thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, người kia không đến thì càng hay, cứ để hai người nói chuyện đến lúc ra về là tốt nhất, như thế cô sẽ được giải phóng.
Không đợi cô hít thở đều đặn trở lại, bác kia chuyển đề tài đến Trần Nhược Vũ: “Tiểu Vũ ngoan quá, dịu dàng ít nói.”
“Cũng tạm, cũng tạm. Tiểu Vũ nhà tôi cũng làm được nhiều việc lắm.”
Xong rồi, Trần Nhược Vũ bắt đầu khẩn trương. Bắt đầu rồi sao?
“Không phải tôi khen nó, Tiểu Vũ nhà tôi nấu ăn ngon, việc nhà đều làm rất thuần thục, làm việc cũng chăm chỉ, ban đầu là làm quản lí ở công ty mậu dịch, ở đó học hỏi được rất nhiều. Công ty rất trọng dụng nó.”
Mẹ Trần thao thao bất tuyệt, Trần Nhược Vũ thở dài đầy xúc động, rót cho bà một chén trà.
Đối phương cũng khen con trai mình hết lời, nói bây giờ con trai bà đang mở gara sửa xe, quản lí rất có tổ chức. Còn là đứa con có hiếu, muốn về nhà phát triển sự nghiệp, có thể chăm sóc cha mẹ, cho dù trở về đây cũng sẽ mở một gara sửa xe. Chuyển công việc về nhà cũng không có vấn đề gì chỉ cần bỏ thời gian ra giải quyết là ổn. Công việc ở thành phố A cũng không thể rút trong một sớm một chiều, cho nên phải ở lại đó một thời gian, chờ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa mới về.
Mẹ Trần liền khen hết lời, còn nói thật là có duyên, bởi Trần Nhược Vũ cũng đang ở trong tình huống tương tự. Tuy chưa rời khỏi thành phố A nhưng cũng đang lên kế hoạch trở về. Cho nên, hai người rất hợp nhau, khẳng định sẽ có rất nhiều đề tài để nói.
Hai người đều thấy có hứng với chuyện này vì thế càng nói càng hăng, bắt đầu tính toán xem đám cưới nên chuẩn bị như nào, mời tiệc ra sao, cần bao tiền, khi nào thì đính hôn, còn nhà cho hai đứa ra sao, rồi cả chuyện con cái.
Trần Nhược Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô không ngồi yên một chỗ được nữa, lấy cớ xin đi toilet.
Vào toilet, cô đi tới đi lui. Sau đó có người đi vào, cô liền trốn trong toilet. Cô hơi hoảng, xem tình hình này, hai người ấy có ý định rồi, so với việc xem mắt của Đường Kim Tài còn đáng sợ hơn, lần đó chỉ có mẹ Đường tự quyết định, còn lần này thì cả đôi bên đều phối hợp rất nhịp nhàng.
Cô mong đợi con trai của đối phương đến, có lẽ anh ta cũng không biết đã bị mẹ mình gả bán. Nhưng nếu anh ta tới đây, việc này ván đã đóng thành thuyền thì phải làm sao? Cô không thể tại hiện trường lật bàn phản đối, cho dù không kháng nghị thì trở về nhà chẳng lẽ đại chiến với mẹ một phen?
Xong rồi, xong rồi, cô cảm thấy rất khó thở, dạ dày lại đau. So với tưởng tượng thì hành động còn khó hơn. Cha cô chỉ nói là gặp mặt thôi, không có việc gì. Nhưng sao mới gặp mà đã nghĩ đến chuyện đính hôn rồi, còn nói tới cả nhà trẻ cho cháu nữa chứ.
Trần Nhược Vũ hít sâu một hơi, lúc này cô chỉ nghĩ đến một người.
Mạnh Cổ!
Cô mau chóng gọi điện cho Mạnh Cổ.
Nhưng Mạnh Cổ không nghe. Chẳng những không nghe mà anh còn tắt máy.
Trần Nhược Vũ giận điên người, người này, con người này, sao cứ lúc mấu chốt lại chậm như sên?
Không chờ Trần Nhược Vũ oán thán thêm, Mạnh Cổ gọi lại. Trần Nhược Vũ nghe máy, giọng nhỏ xíu: “Alo.”
Mạnh Cổ hỏi cô: “Em sao vậy? Sao lại nghe như đang đi ăn trộm thế?”
“Bác sĩ Mạnh, chứng bệnh sợ gặp người lớn của tôi tái phát rồi, tôi cần được khích lệ.”
“Chứng sợ gặp người lớn? Lại đi xem mắt?”
“Đúng, đúng.”Anh thật thông minh.
“Lần này vô cùng khó lường, mẹ tôi, cùng với mẹ của đối phương nhất kiến chung tình, hai người bắt đầu bàn luận về đám cưới. Tôi vừa rời khỏi chỗ ngồi, đã nghe thấy bàn tới cho cháu đi nhà trẻ nào, lúc tôi ngồi một lúc, thì lại bảo cho cháu học trường trung học nào. Bác sĩ Mạnh, anh nói xem, sao tôi lại luôn gặp những tình huống nhiệt tình đến phát rồ như thế này?”
“Trần Nhược Vũ, bây giờ em đang ở đâu?”
“Nhà toilet. Chỉ có nơi này mới hít thở được.”
“Sao mãi em không khá lên được thế?”
“Vậy phải làm sao? Dù sao tôi cũng phải đi tìm cách. Dạ dày tôi bắt đầu đau, mồ hôi lạnh túa ra, bệnh tình lại bắt đầu.”
“Em gọi cho tôi cũng vô dụng, tôi không ở thành phố A, không có cách nào đi cứu em.”
“Không cần, không cần. Cho dù anh có thể tới cứu tôi, lúc đó anh nói tôi phải đi khám khoa thần kinh, mẹ tôi sẽ đánh tôi đến phun máu cao đến ba mươi mét mất.”
“Cái chiêu cũ kia đương nhiên không thể dùng lại.”
“Vậy còn cách khác sao?”Chẳng lẽ như mẹ Mạnh nói, mua được thuốc trị trĩ sao? Hay cứ mặc kệ, dùng thử xem.
“Tôi có thể nói, con đói bụng rồi, em mau về cho con 乃ú.”
Đùng! Trần Nhược Vũ ᴆụng đầu vào cửa cách vách. Mamma Mia*! Cũng may quá, anh không ở đây, nếu không sẽ loạn tung cả thành phố này lên mất, sau đó sẽ có người thương vong.
(*)Mama Mia là thán từ trong tiếng Ý giống như WO!
“Bác sĩ Mạnh, cảm ơn anh, tinh thần tôi tốt hơn nhiều rồi.”
“Không cần khách sáo. Vậy em tính từ chối hai người lớn đang nhất kiến chung tình chờ đợi em kết hôn kia như nào?”
“À, cái này tôi sẽ tùy cơ ứng biến.”
“Chỉ số thông minh của em có thể đạt tới cảnh giới tùy cơ ứng biến sao?”
“Bác sĩ Mạnh!”Trần Nhược Vũ cắn răng: “Tinh thần tôi tốt hơn nhiều rồi, mỗi lần cùng bác sĩ Mạnh nói chuyện phiếm tôi giống như mùa xuân hoa nở, tinh thần phấn chấn.”
“Khách sáo rồi.”
Quá kiêu ngạo! Trần Nhược Vũ không phục, hỏi anh: “Vậy anh vừa làm gì, không nghe điện thoại của tôi.”
“Tôi đang ăn cơm.”
“Đi xem mắt?”
“Em không cần đoán.”Mạnh Cổ bỗng nói nhỏ lại, giống như bị Trần Nhược Vũ đoán trúng.
“Nhất định là đi xem mắt.”
“Không phải.”
“Tuyệt đối là đúng, tôi có thể cảm nhận được.”
“Em còn có chức năng đặc biệt này sao?”
“Dù sao, thì cũng là anh đi xem mắt.”
“Đã nói không phải rồi. Thì là cái cô gái lần trước nhà tôi xem mắt kia, bây giờ hai nhà đang ăn cơm.”
“Thế thì không phải xem mắt sao.”
“Không phải. Tôi muốn đi cùng cha tôi nói rõ rằng, tôi không có tình cảm với cô ấy, không có khả năng, cho nên hai nhà cùng ăn một bữa cơm.”
“Hai nhà ăn cơm vẫn là xem mắt.”Cô vẫn duy trì quan điểm của mình.
“Trần Nhược Vũ.”
“Thế hóa ra bây giờ bác sĩ Mạnh đang ở trong nhà toilet sao?”
“...”Đầu dây bên kia im lặng.
“Bác sĩ Mạnh, anh thật biết an ủi tôi, tôi gọi điện cho anh đúng là quyết định chính xác, chuyên đặc trị tình cảm người khác! Tinh thần tôi khá hơn nhiều rồi, có thể đi ra ngoài chiến đấu một hiệp nữa rồi.”
“Trần Nhược Vũ, em tốt nhất nên dọn dẹp sạch sẽ vào.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
“Em xác định em có thể làm được?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
“Em định làm như nào?”
“Bác sĩ Mạnh, tôi trốn ở trong toilet lâu quá sẽ không hay. Con gái còn có thể nói là vì trang điểm được, nhưng anh là đàn ông, không thể ở trong toilet lâu quá. Nếu không người ta sẽ nghĩ anh bị táo bón, như thế sẽ rất mất hình tượng, anh mau ra ngoài đi. Tôi cũng phải ra ngoài ứng chiến, buổi tối chúng ta sẽ gọi điện báo cáo về tình hình chiến đấu. Vậy nhé, tôi cúp máy.”
“Trần Nhược Vũ.”
Đáng tiếc, cô không nghe thấy anh gọi, bởi cô đã cúp máy.
Tinh thần lúc này của Trần Nhược Vũ khá hơn rất nhiều, cô rửa tay, rồi nhìn gương, tự an ủi bản thân, đi ra ngoài.
Trở về chỗ ngồi, nhìn thấy người con có hiếu, trở về quê nhà gây dựng sự nghiệp đã ngồi đó từ lúc nào.
Trần Nhược Vũ vô cùng ngạc nhiên, đối phương cũng nhìn cô đến ngây người.
“Là cô?”
“Chu Triết?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc