Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 12

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Anh hùng cứu kẻ tâm thần
“Cứu mạng? Em làm sao vậy?”
“Tôi gặp người quen.”
“Gặp lưu manh?”
“Không, không. So với lưu manh còn ghê gớm hơn nhiều.”Trần Nhược Vũ nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ bà bác đang rửa tay ra thì không còn ai khác, cô ôm điện thoại, dùng giọng nhỏ nhất nói: “Anh ta đưa mẹ tới.”
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó truyền đến giọng nói có vẻ nhẫn nại của Mạnh Cổ: “Đưa theo mẹ tới là như thế nào? Sao em kêu cứu mạng? Em lại cường điệu hóa nữa rồi. Không hợp thì bỏ đi thôi.”
“Là bạn tôi giới thiệu, không thể mếch lòng được.”
“Bạn bè giới thiệu cho thì cũng không thể kết hôn sinh con thay em được.”
“Không phải bạn bè bình thường, hơn nữa đây là người bạn hàng của cô ấy, nếu tôi gây ra chuyện gì không phải, sợ ảnh hưởng đến bạn tôi.”
“Vậy em đừng tỏ vẻ không hài lòng, cứ cùng bọn họ nói chuyện trên trời dưới biển, sau đó khi ra về, em quay về nói với bạn em rằng không hợp, là được rồi.”Làm như cô ưa cái miệng quạ của anh lắm ấy, chẳng qua lúc này cần dùng đến thôi.
“Không phải, không phải. Tôi có chứng sợ hãi khi gặp người lớn, không có cách nào nói chuyện được. Ban nãy nói chuyện còn lắp bắp, ngồi được 10 phút, mẹ của anh ta còn hỏi về chuyện con cái, 5 phút tiếp theo nói về trường mẫu giáo cho cháu nội bà ấy. Tôi cảm thấy rất khó thở, mặt mày run bần bật, tay chân lạnh cóng.”
Đầu dây bên kia lại im lặng: “Uống nước gì ngọt vào.”Anh nói chuyện không mấy dễ chịu.
“Uống lên uống xuống rồi, tôi uống một cốc cacao nóng rồi.”
“Em đang ở đâu?”
Trần Nhược Vũ đọc địa chỉ, nghe cũng biết bác sĩ ௱ôЛƓ Cổ đã nhận lời đến cứu cô. Trần Nhược Vũ bình tĩnh hơn nhiều: “Anh đợi một chút, để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào. Uhm, kì thực nên có người đến tìm tôi, sau đó tỏ vẻ lo lắng rồi nói là có một người bạn bị bệnh, tình huống rất nguy hiểm, bảo tôi cùng tới bệnh viện, bằng không sẽ không còn cơ hội.”
Mạnh Cổ cắt lời: “Trần Nhược Vũ, loại tiết mục như này diễn qua điện thoại cũng được.”
“Hả?”Trần Nhược Vũ bừng tỉnh: “Đúng, đúng. Anh nói đúng. Tôi không cần làm phiền đến anh nữa.”
Cô cúp điện thoại nhanh như chớp. Sau đó, gọi điện cho Lương Tư Tư, kết quả là điện thoại tắt máy. Gọi cho Cao Ngữ Lam, lần đầu không ai nghe máy, lần thứ hai đợi lâu mới có người nghe máy, nhưng lại có tiếng trẻ con hét đến chói tai còn có cả tiếng chó sủa, náo loạn vô cùng, hiển nhiên là không thích hợp cùng cô diễn trò. Trần Nhược Vũ nói rằng sẽ tìm Cao Ngữ Lam nói chuyện sau, rồi cúp máy.
Được rồi, chỉ còn lại bác sĩ Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ bỗng thấy phiền, ngẫm đi ngẫm lại, cần ra ngoài tìm cách ứng phó.
Cô đi về chỗ ngồi, phát hiện người ở cùng toilet vừa nãy ngồi ngay sau lưng cô, Trần Nhược Vũ đi qua thấy được bác ấy mỉm cười gật đầu. Cô cũng đáp lễ lại, nói không ra lời, tự mình cổ vũ lấy bản thân.
Vừa ngồi xuống, mẹ Đường lên tiếng: “Sao đi lâu vậy, có phải cơ thể không thoải mái?”
“Không phải, không phải, cảm ơn bác đã quan tâm.”Trần Nhược Vũ cảm thấy hơi nhạt nhẽo, cô uống một ngụm cacao, không quá nóng, vị ngọt rất dễ chịu.
“Tiểu Vũ, nhà cháu còn những ai? Nếu cùng A Tài kết hôn, người nhà sẽ đến chứ?”
Trần Nhược Vũ cố gắng duy trì nụ cười: “Bác à, bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm, cháu với anh Đường vừa mới quen biết nhau.”Cô vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Đường Kim Tài, đối phương cũng dùng ánh mắt đầy lỗi lầm nhìn lại cô.
“Không còn sớm nữa đâu. A Tài đã 30 rồi. Tiểu Vũ, cháu cũng không còn nhỏ nữa, chắc cũng đã 26 đúng không? Cũng nên nhanh chóng cưới đi thôi, người làm mẹ như ta cũng không thấy nhanh. Bác cũng quen biết với Triệu Hạ, hai bên làm ăn qua lại cũng được một thời gian, cô ấy rất tốt, bác cũng rất thích Triệu Hạ, người mà cô ấy giới thiệu khẳng định không phải chọn lựa qua loa. Bác thấy ngoại hình cháu cũng được, trán đủ rộng, lông mi rất đẹp, vành tai tròn, ánh mắt trong trẻo, là tướng có phúc.”
Vận đen xếp hàng đến với cô có thể sánh ngang trường thành, có phúc sau này cũng chưa biết được. Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa nhịn không được phải bật cười.
Nhưng mẹ Đường còn nói tiếp: “Đúng rồi, một tháng Triệu Hạ trả lương cho cháu bao nhiêu?”
“Cháu, cháu không có lương, cháu làm đại lý, ăn phần trăm sản phẩm.”
“Vậy thì là bao nhiêu?”Mặt mày mẹ Đường nhăn lại.
Trần Nhược Vũ cầm cốc nhấp một ngụm cacao thật sự cô không quan tâm đến vấn đề này.
“Quên đi, việc này cũng không phải vấn đề gì lớn. Đến lúc đó, cháu đến chỗ cô làm việc là được rồi. Là công ty của gia đình, dù sao cũng tiện hơn, không nên làm việc cho người ngoài. Chúng ta cũng không cần con dâu phải kiếm tiền nhiều tiền, chuyện đó không quan trọng. Cháu cũng đã 26 tuổi rồi, cũng nên sớm có con là vừa. Nói thực, tuổi 25 là sinh con tốt nhất, bây giờ đối với cháu là hơi muộn.”
Vậy cô đi tìm một người 25 tuổi mà lấy làm con dâu đi. Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên, cảm thấy xương sống với ௱ôЛƓ đau nhức.
“Bác à, chuyện đó còn quá sớm. Bác uống trà đi.”
“Haiz, thanh niên đúng là không biết lo lắng là gì, cho nên sau này lớn tuổi rồi, sinh con sẽ không được thông minh. Đúng rồi, nói đến con cái, bác cũng đã đặt sẵn cho con A Tài một cái tên, cũng chuẩn bị vài tên khác dự bị, cũng được lắm, đến lúc đó, ngay cả tên của con cũng không cần các cháu phải lo, bác chuẩn bị hết rồi. Mặt khác, hiện tại nhiều nhà trẻ không đạt chất lượng nên bác cũng đã chọn sẵn, mấy nhà trẻ ở gần nhà bác, bác cũng đã xem qua. Đến lúc đó, chuyện đứa nhỏ cứ giao cho bác, không cần mời bảo mẫu, cũng không dùng đến người nhà của cháu phải lo ...”
“Bác à, thật ngại quá, cháu muốn đi toilet.”Trần Nhược Vũ nhịn không được, lấy cớ đi toilet.
Trần Nhược Vũ trốn vào toilet gọi điện, ૮ɦếƭ mất thôi, dạ dày bỗng nhiên đau quá.
“Bác sĩ Mạnh, tôi thực sự hết cách rồi. Anh đến giúp tôi đi.”Trần Nhược Vũ đã quên mất lúc trước cô đã vô lễ khi không nói tạm biệt mà vội vàng cúp máy anh để gọi điện nhờ vả Lương Tư Tư và Cao Ngữ Lam.
“Em muốn tôi giúp như nào?”Mạnh Cổ tức giận, nhưng không cúp điện thoại của cô, xem ra vẫn còn hi vọng. Trần Nhược Vũ cảm động đến bủn rủn cả người.
“Sẽ không làm phiền nhiều đến bác sĩ Mạnh, chỉ cần anh gọi một cú điện thoại, phối hợp diễn với tôi, chỉ cần truy hồn tôi đi có việc gấp là được.”
Mạnh Cổ thở dài: “Trần Nhược Vũ, gọi điện thông báo có việc gấp, em tự mình diễn đi.”
“Không được, không được, tôi không thể diễn một mình được, diễn một mình tôi diễn không đạt. Phải có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mới có cảm giác chân thật như thế mới diễn được. Hơn nữa, anh không biết đâu, mẹ anh ta rất lợi hại, có thể tự mình nói không ngừng, cũng không cần biết người khác định nói gì, có muốn nghe bà ấy nói hay không. Bà ấy còn đã nghĩ đến nhà trẻ cho cháu nội tương lai, rồi mơ mộng đến viễn cảnh cháu nội đi học tiểu học, lên đại học còn xa vời hơn nữa là được bế cả chắt. Tôi hoàn toàn không có cách nào, bà ấy càng nói đầu óc tôi càng trương phình lên, không thể hỏi được, nếu không có anh cùng diễn với tôi, tôi nghĩ mình sẽ làm lộ chuyện mất, lúc đó sẽ xấu hổ lắm.”
“Trần Nhược Vũ, em nói xem, tôi nên nói thế nào?”
“Muốn nói cái gì cũng được, nhưng mà bây giờ đừng nói vội, hôm nay tôi đủ thê thảm rồi. Bác sĩ Mạnh, mọi thù hận cứ giữ lại để về sau, bâu giờ giúp tôi đi đã.”
Điện thoại bên kia im lặng mấy giây: “Được rồi, em chờ đi.”
Trần Nhược Vũ thở hắt ra, cất điện thoại đi, vốc nước lạnh lên rửa mặt, tỉnh táo được hơn rồi, rồi tự làm bài tập tâm lý cho mình, rồi trở lại chỗ ngồi.
Mẹ Đường lại một lần nữa quan tâm đặc biệt tới cơ thể của cô, lần này còn trực tiếp hơn, hỏi có phải thận cô có vấn đề. Sau đó, nói đến lịch sử của Đường gia vất vả như nào để xây dựng được cơ nghiệp, tuy rằng là công ty nhỏ nhưng công việc làm ăn rất ổn định. Tiếp đó, tự nói sẽ an bài cho Trần Nhược Vũ một chức vụ trong công ty, ròi giới thiệu sơ qua về công việc cho cô biết.
Đường Kim Tài ở bên cạnh muốn chen vào để chấm dứt đề tài nhưng đều bị mẹ của anh hung hăng dập tắt. Trần Nhược Vũ thấy tình cảnh như vậy lại càng không dám nói thêm điều gì. Cô thi thoảng liếc nhìn điện thoại trên bàn, nhưng Mạnh Cổ vẫn không gọi điện tới.
Mẹ Đường bắt đầu lê la đến việc muốn gặp cha mẹ của Trần Nhược Vũ để nói chuyện. Cô lại lắp bắp trả lời là quá sớm, vì mới quen biết Đường Kim Tài, nên chưa chuẩn bị. Mẹ Đường tỏ vẻ mất hứng. Sau đó chuyển đề tài, nói Đường Kim Tài là con trai độc nhất trong gia đình, hy vọng sau khi kết hôn sẽ ở chùng với cha mẹ anh, không nên dọn ra ngoài. Còn về tổ chức tiệc cưới, tiền mừng đám cưới, bà nói người trẻ tuổi không có hiểu biết, muốn nói chuyện trực tiếp với cha mẹ Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ đổ mồ hôi hột, di động vẫn không có tiếng chuông, tâm trạng cô rơi thẳng xuống dưới đáy cốc, Mạnh Cổ đã đồng ý rồi nhưng vẫn không cứu cô, cô cảm thấy khó chịu.
Trần Nhược Vũ lên tiếng: “Bác à, ngại quá, cháu nhớ có việc cần làm, phải đi gấp. Không bằng như vậy đi, lần khác cháu mời hai người uống trà?”
“Có việc? Làm sao đột nhiên có việc được? Có phải cảm thấy bác đáng ghét hay không? Không phải giải thích, người già chúng tôi nói nhiều, nhưng cũng là muốn tốt cho con trẻ. Nếu hôm nay bác không đến, thì hai người sẽ nói gì với nhau chứ? Vừa gặp mặt thì nói gì được? Vậy chờ đến lúc nào mới nói đến chuyện kết hôn? Bác chỉ có gì nói nấy, có điều kiện gì cũng nói hết ra, như vậy các cháu mới có kế hoạch, cũng chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi.”
“Không phải, không phải, thật sự là cháu có việc. Cháu, cháu quên mất, đột nhiên mới nghĩ ra.”
“Vậy Trần tiểu thư mau đi làm việc đi, tôi không làm phiền nữa.”Đường Kim Tài ở bên cạnh giảng hòa. Trần Nhược Vũ gật đầu đầy cảm kích, đang muốn gọi thanh toán, vẻ mặt mẹ Đường đầy thắc mắc: “Có chuyện là chuyện gì?”
Trần Nhược Vũ rơi vào tuyệt vọng, cô đang định chạy thì không để ý đến bất cứ điều gì thì liếc mắt đã thấy hình ảnh đẹp trai ngời ngời của Mạnh Cổ đang đi tới.
Trần Nhược Vũ mừng đến suýt rơi nước mắt. Cảm ơn thần linh, cảm ơn Mạnh Cổ tiên sinh có lương tâm, không không, nên cảm ơn Mạnh Cổ tiên sinh có lòng từ bi.
Anh không gọi điện mà trực tiếp tới đây. Vừa rồi cô đã trách oan anh. Có thể anh nghĩ cô diễn không tốt, sợ cứu không được cô, cho nên tự mình tới cứu. Anh đúng là anh hùng! Anh đúng là người lương thiện!
Mạnh Cổ đứng trong nhà hàng quét mắt một lượt, nhìn thấy khuôn mặt mướp đắng đầy khẩn trương của Trần Nhược Vũ cùng với đôi mắt lóe sáng đầy cảm kích, anh sải bước đi tới rồi dừng ở bàn của Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chờ mong anh nói có người bị xe đâm, bị chém, bị chảy máu não, nhảy lầu ... tóm lại là có người ૮ɦếƭ chờ cô đến tiễn đưa.
Kết quả, Mạnh Cổ nói: “Vì sao hôm nay không tới khám bệnh? Chủ nhiệm Lưu khoa thần kinh đã nói có hẹn với em nhưng không thấy em tới.”
Tác giả có việc muốn nói: Được rồi, để cho bác sĩ Mạnh Cổ làm anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng đừng mừng rỡ quá khích rồi cười hahaha.
Tôi lấy thân báo đáp, anh có muốn không?
Trần Nhược Vũ trợn mắt mồm há hốc.
Lời này nghe giống như cô là đối tượng mắc bệnh tâm thần đang chạy trốn khỏi trại thế?
Trần Nhược Vũ ngây người, cô có tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ được Mạnh Cổ có thể nói ra những lời như thế này.
Quả nhiên, anh là nhân tài!
Cô hối hận, cô tự kiểm điểm bản thân, cô quá sai rồi, cô không nên ôm ảo tưởng gì với bác sĩ Mạnh Cổ. Có lương tâm, có lòng từ bi? Đối với ai, chứ với bác sĩ Mạnh là một thứ vô cùng xa xỉ.
Đường Kim Tài ngạc nhiên vô cùng, vẻ mặt mẹ Đường thì thay đổi liên tục.
“Tiểu Vũ bị bệnh gì?”
Trần Nhược Vũ nhìn rồi lại nhìn, há miệng nhưng không nói được lời nào. Nhưng, Mạnh Cổ trời sinh có bản tính bình tĩnh: “Cô ấy có bệnh thấy máu là choáng, cần đi khám ở khoa thần kinh. Thật xin lỗi, chủ nhiệm Lưu rất khó hẹn trước được, phải hẹn trước nhiều ngày, hôm nay tôi phải đưa cô ấy đi đến bệnh viện.”
Mẹ Đường sắc mặt vô cùng khó coi, Trần Nhược Vũ tự hiểu trong lòng, thấy máu là choáng có thể người già còn chưa hiểu được tường tận là gì nhưng chỉ cần nhắc đến hai chữ khoa thần kinh nhất định họ sẽ hiểu được. Cho nên, giờ phút này Trần Nhược Vũ mơ hồ cũng hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra.
Hơn nữa, vừa rồi cô đi toilet nhiều lần như vậy, sau đó nói chuyện còn lắp bắp liên tục, cuối cùng nói là có việc đột xuất. Đúng rồi, việc cô sực nhớ ra chính là xếp hàng đi khám bệnh?
Tóm lại, chỉ cần tổng hợp tất cả các tình huống vừa xảy ra, đủ để khiến người khác chìm đắm trong vô vàn tưởng tượng.
Quả nhiên, mẹ Đường vội vàng nói: “Trí nhớ Trần tiểu thư sao lại kém như vậy, đi khám bệnh mà cũng quên. Chúng tôi không quấy rầy nữa, A Tài, chúng ta đi thôi.”
Nếu chuyện này xảy ra cách đây một phút trước, Trần Nhược Vũ sẽ vui mừng đến mức đứng lên vỗ tay rầm rầm, thế nhưng bây giờ cô lại trơ mắt nhìn mẹ Đường dẫn theo Đường Kim Tài rời đi, trong lòng nảy ra chút đáng tiếc, thật ra cô muốn kéo hai người họ lại để giải thích bệnh thấy máu là choáng không phải bệnh thần kinh, còn khoa thần kinh không phải như mọi người tưởng tượng chỉ điều trị cho những người bị điên, mà còn nhiều bệnh khác.
Thế nhưng, nửa lời cô cũng không thể giải thích được, chỉ nhìn theo bóng dáng hai mẹ con thắm thiết kia rời đi, dần biến mất trong tầm mắt cô.
“Xong rồi, cảm ơn tôi đi.”Mạnh Cổ đứng bên cạnh kể công.
Trần Nhược Vũ ‘bụp’ một phát lên cánh tay bị thương của Mạnh Cổ: “Không phải đã thông đồng từ trước rồi sao, đã dặn là lấy lí do một người sắp ૮ɦếƭ ra để nói, sau đó chúng ta cùng bỏ đi. Sao lại nghĩ ra lí do này?”
Mạnh Cổ cau mày lại, xoa xoa cánh tay của mình, sau đó ngồi ở ghế đối diện với Trần Nhược Vũ: “Sao em có thể rủa người khác với những lí do kiểu đó được, lí do này quá thâm độc.”
“Độc bằng anh sao?”Trần Nhược Vũ muốn đấm cho anh vài phát, rồi cắn cho anh mấy cái!
“Anh phá hoại danh dự và hình tượng của tôi, đúng là ông vua của độc.”
“Tôi đây tôn trọng sự thật, dựa trên chuyện có thật tốn công trau chuốt thêm một ít. Trừ việc em có hẹn với chủ nhiệm Lưu ra, thì những chuyện khác đều là thật. Em có triệu chứng thấy máu là choáng, là chuyện có thật, nếu cần thiết em phải đi khám bác sĩ, để tìm hiểu kĩ hơn về căn bệnh của mình. Tôi còn chưa nói với bà ấy về triệu chứng sợ người lớn của em, khi nói chuyện với người khác nhịp tim sẽ đập nhanh, dạ dày đau, đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh, mặt mày sa sẩm. Em xem, đó đều là sự thật, đúng không? Mặt khác, phải xếp hàng khám bệnh là đối với những người bình thường, nếu có ngày nào đó em thực sự phải tìm tới chủ nhiệm Lưu khám bệnh, cứ nói với tôi một tiếng, tôi có thể giúp em chen ngang.”
Trần Nhược Vũ rất muốn hét một tiếng thật to vào mặt anh, rồi lật bàn: “Bác sĩ Mạnh, loại người như anh, khi nhận lời giúp đỡ người khác sao lại khiến người mang ơn muốn hành hung trả ơn anh vậy? Rốt cuộc anh tu luyện thế nào mà ra được bản lĩnh như này thế?”
“Em biết tôi giúp em là được rồi.”Mạnh Cổ hết sức bình thản: “Em xem,  mới nói có hai câu mà đã bỏ cuộc. Em cũng không nên lo lắng làm gì, là người ta tự dẫn con trai mình rời đi. Bọn họ cũng không thể nói là em sai được, sẽ không gây phiền phức cho bạn của em.”
Trần Nhược Vũ há mồm rồi lại đóng lại. Lại há mồm, vẫn không biết nên nói gì, rồi lại đóng mồm lại. Cô vừa nghĩ vừa nâng cốc nhấm ngụm nước, điều hòa lại tinh thần.
“Thế nhưng nói rằng phải đến khoa thần kinh khám, tôi nghe qua cũng thấy như tôi bị bệnh tâm thần. Nếu bà ấy trách bạn tôi giới thiệu cho con trai bà ấy một người con gái mắc bệnh thần kinh, thì phải làm sao?”
Mạnh Cổ không tán thành: “Dễ ợt, em hãy xóa nạn mù chữ về khoa thần kinh cho bạn em và bà ấy biết là được rồi. Còn thấy máu thì choáng là tật xấu như nào. Sau đó, uyển chuyển chuyển đề tài nói rằng hai mẹ con bọn họ bỏ lại em như thế nào, cho nên sợ rằng sau này không thể qua lại được nữa.”
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn người nào đó đang lên bài giảng, cuối cùng đúc kết ra: “Bác sĩ Mạnh, ở cùng một chỗ với anh lâu ngày có mắc bệnh thần kinh không?”Giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Có lúc thấy không thể yêu quý nổi con người này, có lúc thì lại hối hận, có lúc cảm thấy không nên để ý tới anh, có lúc cảm thấy anh là người lắm mưu mẹo, có lúc cảm thấy anh rất ngu đần, có lúc cảm thấy anh là người tốt, có lúc cảm thấy căm hận anh vô cùng ...
“Tinh thần em quả thực có vấn đề, thấy máu là choáng rồi cả chứng sợ hãi khi gặp người lớn nữa, đều nằm trong phạm trù về khoa thần kinh.”Mạnh Cổ ăn bỏng ngô ở trên bàn: “Tôi không chút nghi ngờ, buông xuôi mọi chuyện đến đây cứu em, nhiệm vụ thắng lợi hoàn toàn, rốt cuộc em còn chưa hài lòng chỗ nào?”
Bây giờ anh còn kể công nữa chứ! Trần Nhược Vũ thà rằng bị anh ngoạm lại một miếng cũng không muốn bị nói là người có bệnh thần kinh!
“Nhiệm vụ của anh thuận lợi, thắng lớn nhưng thực ra anh muốn mượn dao trả thù.”Trần Nhược Vũ dậm chân: “Mấy cái lí do được anh trau chuốt tỉ mỉ ra chẳng qua chỉ muốn tôi mất mặt.”
“Em ngẫm lại xem, lúc em gọi điện cho tôi cầu xin cứu mạng, cũng như nhau cả thôi. Cá nhân tôi, cảm thấy khi đó em còn mất mặt hơn. Chứng sợ hãi người lớn, em nghĩ đâu ra mấy cái từ này?”
Trần Nhược Vũ nghiến răng, trừng mắt nhìn anh, dơ một cánh tay ra: “Bây giờ tôi cho anh ngoạm lại một cái, về sau không ai nợ ai.”
“Trước chỗ đông người, làm chuyện như này không thích hợp.”Thanh âm Mạnh Cổ rất khiến cho Trần Nhược Vũ muốn cắn người, anh coi như không thấy sắc mặt của cô, tiếp tục nói: “Hơn nữa, cho dù bây giờ tôi cắn em cũng chỉ là ân oán lần trước, lần này cứu mạng là khác.”
Trần Nhược Vũ rút tay về, da mặt tự tăng lên mấy lớp: “Ơn cứu mạng lớn như vậy, tôi không có gì báo đáp, chỉ có thân báo đáp. Anh có muốn hay không? Muốn hay không? Không muốn sao?”Cô tỏ ra đắc ý: “Không cần thì coi như là hết. Hai chúng ta không ai nợ ai.”
“Lấy thân báo đáp mà người ta không cần, em có gì đắc ý thế? Tình huống như này phải thấy xấu hổ mới đúng chứ.”Mạnh Cổ cười cười, không thèm để mắt tới mấy trò hề của cô.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, bĩu môi, nhưng vì anh nói như vậy không thể không lấy bỏng ngô ném anh.
“Đừng làm loạn, bẩn quần áo của tôi.”
Trần Nhược Vũ cắn môi, lại lấy một miếng bỏng ngô ném anh.
“Con trai!”Giọng nói của người phụ nữ nào đó vang lên phía sau lưng Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ sửng sốt, dừng cánh tay đang định ném bỏng ngô về phía anh, nghe thấy Mạnh Cổ trả lời: :”Mẹ.”
Trần Nhược Vũ quay ngoắt đầu lại, đúng là người đi toilet vừa nãy, người đã nghe thấy hết những lời cầu cứu của cô, sau đó còn ngồi đằng sau mẹ Đường kia nữa chứ.
Hóa ra là mẹ Mạnh Cổ! Sao có thể như thế được? Sao lại trẻ đến thế?
Cô hoảng sợ mở to hai mắt, nhanh chóng đảo mắt qua chỗ Mạnh Cổ, anh nhếch miệng: “Phiền em nên kiềm chế chứng sợ hãi khi gặp người lớn một chút.”
Kiềm chế? Loại chuyện như này kiềm chế kiểu gì?
Xong rồi, xong rồi, cô vừa làm ra những chuyện gì đây!
Trước mặt người ta, cô lôi con trai nhà người ta diễn trò nói dối cùng cô? Vừa rồi cô còn giơ tay cho anh cắn, đúng không? Cô còn nói lấy thân báo đáp, đúng không?
Cô còn nói gì nữa? Còn làm trò hề gì nữa?
Trần Nhược Vũ nghĩ không ra, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc