Tôi thích emKhông có tiếng chim hót nhưng hình như có mùi của hoa.
Ánh hoàng hôn tỏa ra hơi thở ấm áp.
Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ hai người ngồi cùng ăn bánh ngọt. Ăn, ăn Trần Nhược Vũ bỗng thấy buồn cười. Lần trước cô cố gắng theo đuổi Mạnh Cổ, từng hao tâm tổn trí muốn được cùng anh ăn bữa cơm, khi đó nếu cô và anh có cơ hội cùng nhau ngồi ăn bánh như này nhất định cô sẽ vui mừng đến ૮ɦếƭ.
Nhưng hôm nay, khi cả hai cùng ngồi ăn một chỗ, cô chỉ cảm thấy xấu hổ mà không hề có tâm trạng vui sướng.
Mạnh Cổ vẫn không lên tiếng, bánh đậu đỏ anh cũng ăn xong rồi, anh đang ngửa đầu uống nước khoáng. Phong thái thoải mái, sườn mặt đẹp như trong tranh, ánh tà dương hắt lên người anh, toát lên vẻ dịu dàng.
Trần Nhược Vũ lén nhìn anh nửa ngày, cô hỏi: “Bác sĩ Mạnh, vì sao anh không thích Tư Tư?”
Vấn đề này cô sớm đã muốn hỏi chỉ là không có cơ hội. Giờ phút này, thời cơ rất thích hợp, cả hai giống như người bạn thân thiết, giờ là lúc nói chuyện tán gẫu. Quả nhiên, đồ ngọt có thể làm tâm tình người khác thoải mái chăng?
“Sao cô hỏi vì sao tôi không thích cô?”
“...”
Cô sai rồi, vị ngọt cũng không thể trị được sự độc địa của anh.
“Vì sao anh không thích tôi? Tôi nghĩ là rất thích ấy chứ.”Trần Nhược Vũ lườm anh một cái. Con người này thật là ... chẳng lẽ không thể thoái mái nói chuyện sao. Cô trừng mắt nhìn anh,học bộ dáng ác bá tiên sinh không biết đến hai chữ xấu hổ của anh.
“Vậy sao? Tôi thích em, cho nên không thích Lương Tư Tư.”
Oạch! Rất là biết chọn lúc để dùng cái thói lưu manh.
“Tôi nghiêm túc đó.”Cô huých huých bả vai của anh.
“Em đối với tôi nghiêm túc sao?”
Cô đá anh một cước, anh đứng đắn nói chuyện thì sẽ ૮ɦếƭ sao?
“Cô ấy và tôi không hợp.”
Không hợp?
Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy cô ấy và anh rất hợp nhau, hai người rất xứng đôi. Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, thông minh, có cá tính, hai người sẽ có rất nhiều sở thích giống nhau.”
“Xứng đôi thì phải thích nhau? Có cùng sở thích thì phải thích nhau?”Mạnh Cổ cười cười, ngả lưng vào ghế, hai chân vắt lên: “Trần Nhược Vũ, em từng yêu rồi chứ?”
“Đương nhiên.”Trần Nhược Vũ ưỡn thẳng lưng. Cô đâu kém cỏi như vậy, đương nhiên cũng có người theo đuổi.
“Ngoại hình cân xứng với em? Có cùng sở thích sao?”
Trần Nhược Vũ ngẫm nghĩ một lúc, không thể không gật đầu.
“Vì sao lại chia tay?”
“Anh ấy nói tôi tẻ nhạt.”Trần Nhược Vũ nhớ tới lí do mình bị đá, dùng sức Ϧóþ nát chiếc bánh trong tay: “Chúng tôi quen nhau được hơn một năm, là anh ấy theo đuổi tôi. Hai nhà chúng tôi là hàng xóm, tôi đến công ty anh ấy thực tập, rồi còn định làm việc ở đây. Hoàn cảnh chúng tôi khá giống nhau, công việc cũng bình thường, gia cảnh tương đương cho nên anh ấy theo đuổi tôi, tôi đã đồng ý. Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt, rất kiên trì, rất cố gắng tuy rằng nói hơi nhiều một chút, nhưng là người gần gũi, có thể sống chung với nhau.”
“Sau đó, kết quả là em bị một người đàn ông kiên trì, nói nhiều kêu tẻ nhạt?”Mạnh Cổ cười haha: “Anh ta không chê em hay châm chọc người khác mà chê em tẻ nhạt?”
Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: “Cái đấy có gì mà buồn cười, người đàn ông muốn chia tay lí do gì chả nghĩ ra được. Vậy còn anh, lúc anh và bạn gái chia tay, anh nói sao?”
Anh cay độc như vậy, khẳng định nói toàn câu chói tai.
“Tôi không có à, tôi bị người ta đá.”MẠnh Cổ rung rung chân, thả lỏng người tỏ vẻ hứng thú, vẻ mặt rất đáng ghét.
“Anh bị đá! Bị người ta ném bỏ!”Trần Nhược Vũ xúc động, cũng rất hưng phấn: “Người phụ nữ nào lại tinh mắt đến vậy?”
“Người đá tôi thì tinh mắt, còn người theo đuổi tôi thì là người mù sao? Cô nàng mù!”
“Hừ.”Trần Nhược Vũ điên đầu: “Sau đó tôi đã tỉnh ngộ đúng lúc đó thôi. Hiện tại trong lòng tôi, đã đá anh từ lâu rồi.”Cô hếch cằm lên, tỏ vẻ kiêu ngạo. Haha, cơn giận được giải tỏa.
Trần Nhược Vũ được nước xông lên: “Bác sĩ Mạnh, lí do anh bị đá là gì?”
Miệng mồm độc địa? Không lễ phép? Không chu đáo? Ngang ngược? Không dỗ dành cô ấy?
Mạnh Cổ hơi nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày, Trần Nhược Vũ nghĩ, có vẻ như anh rất khó nói, thì bỗng dưng anh lại lên tiếng: “Em hỏi người nào?”
Trần Nhược Vũ lớn tiếng: “Có mấy người?”
“Ba người.”
“Anh yêu ba người đều bị cả ba đá?”
“Đúng vậy.”
“Mỗi lần anh yêu đương đều bị con gái đá?”Trần Nhược Vũ nắm chặt tay anh, hai mắt sáng như đèn pha. Cô đã nói rồi đó thôi, cô đã nói rồi đó thôi, phụ nữ mà ở cùng anh một thời gian quá dài sẽ phát hiện được con người thật của anh, có thể chịu được con người của Mạnh Cổ, ắt hẳn người đó phải có nghị lực chịu đựng không phải của người thường.
“Cho dù em đang sung sướng đến nhường nào cũng nên khiêm tốn một chút, có được không?”
“Không được.”
“Cánh tay của em cứ cọ cọ lên tay áo tôi, làm áo tôi bẩn, tôi phải mua áo mới, em phải mua đền cho tôi.”
Được rồi, Trần Nhược Vũ thu tay về: “Ba lần đều bị đá, tôi muốn nghe tất.”
“Vì sao tôi phải nói cho em?”
“Anh nói đi, chúng ta là bạn mà.”Trần Nhược Vũ cười đến mặt mũi nở hoa, giở giọng nịnh bợ lấy lòng: “Anh xem, chúng ta là bạn bè. Tôi còn cùng anh đi dạo phố mua quần áo, còn mời anh ăn cơm, hiện tại còn tán gẫu với anh, cho anh chỗ để giải sầu.”
Mạnh Cổ dùng ánh mắt tà ma liếc nhìn cô một cái, anh bật cười: “Trần Nhược Vũ, lắm chuyện sẽ làm da mặt dày thêm trong nháy mắt, phải vậy không?”
“Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi rất chân thành muốn nghe anh kể chuyện.”
“Nghe xong thì định làm gì?”
“Không làm gì cả, tôi chỉ giúp anh phân tích xem, anh và Tư Tư có khả năng không. Hai người đều là bạn tôi, nếu có xảy ra chuyện gì, tôi kẹt ở giữa, rất phiền phức đó.”
“Em không phải lo, hiện tại tôi có thể xóa tan cái suy nghĩ trong đầu của cô ấy. Không cần lãng phí thời gian của mọi người.”
Trần Nhược Vũ nhíu mày: “Bác sĩ Mạnh, anh dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Tôi cảm thấy Tư Tư rất thật lòng với anh. Nhìn cô ấy trăm phương nghìn kế đi nghe ngóng tin tức về anh, rồi tìm hiểu sở thích của anh, biết không thể gặp trực tiếp liền nhờ chị em y tá giúp đỡ, tìm cách tiếp cận anh. Cô ấy còn rất chu đáo, biết anh là bác sĩ ngoại khoa thường dùng kem dưỡng da tay, còn nghĩ cách mua cho anh. Tôi cảm thấy nếu có một người lo lắng cho mình như vậy, tôi sẽ rất cảm động.
Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, hơn nữa hiện tại anh cũng chưa có ai, vì sao lại bài xích cô ấy? Chẳng lẽ vì cô ấy là bạn tôi, cô không muốn liên lụy đến tôi? Anh yên tâm đi, tôi đã nghĩ thông suốt, tôi thấy chúng ta làm bạn cũng rất tốt.”
Mạnh Cổ lắc đầu: “Em nghĩ nhiều rồi, không liên quan đến em.”
“Vậy vì sao lại phủ định nhanh như vậy? Tôi nói, anh có thể tìm hiểu một chút.”
“Muốn hiểu rõ gì chứ?”
Anh còn hỏi sao? Trần Nhược Vũ ngoái đầu nhìn anh: “ Tìm hiểu về bối cảnh của cô ấy, tính cách, sở thích, nghề nghiệp, liệu cô ấy có phải cùng đẳng cấp với anh không? Giống như tôi vậy, hỏi thăm rõ ràng những điều cơ bản về bác sĩ Mạnh Cổ mới quyết định theo đuổi, sau đó cảm thấy không thích hợp thì rút lui. Bác sĩ Mạnh cũng biết tình cảnh của tôi mới có phán quyết đúng không? Ý tôi là, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài và khí chất gì gì đó. Tư Tư không giống tôi, cô ấy rất được, khí chất tốt, tính tình hào phóng, ngoại hình thì không vấn đề. Còn ở bên trong, thì phải tự mình tìm hiểu chứ?”
“Tôi không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần giống nhau là được rồi.”
“Trần Nhược Vũ, em cảm thấy cô ấy thích tôi sao?”
“Cô ấy không thích anh thì hao tổn tâm trí ở anh làm gì? Tôi biết rõ về cô ấy, cô ấy sẽ không lãng phí thời gian trên một người không quan trọng với mình.”
“Nhưng tôi không cảm thấy.”
“Không cảm nhận được cô ấy nghiêm túc với anh? Vậy anh còn gọi điện thoại cho tôi ngăn cản cô ấy.”
“Tôi nói, tôi không cảm nhận được cô ấy thích tôi.”
Trần Nhược Vũ kinh ngạc, há rộng miệng.
“Nếu có một người thực lòng yêu em, em sẽ biết.”Mạnh Cổ tự nhiên cười: “Tôi không có cảm giác cô ấy đối với tôi là thật lòng, cho nên tôi không có hứng thú chơi đùa với cô ấy. Tôi không phải trẻ con lên ba, không có hứng thú với mấy trò trẻ con kiểu này.”
Trần Nhược Vũ ngây người, ngồi suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy tâm tư của mình hình như hơi xúc động. Anh nói rất đúng. Cô bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, hình như trước đây cô đã từng hành động như này, chưa xác định được tình cảm của mình, chỉ nhìn vẻ ngoài và nghề nghiệp, điều kiện của anh đã hồ đồ theo đuổi anh.
Chắc chắn anh đã phát hiện ra điều này.
Cho nên, không phải chỉ cần có điều kiện phù hợp, mà còn phải có tình yêu. Do vậy, Doãn Tắc với Lôi Phong mới nói anh có kiếp số đào hoa. Người đàn ông này, tưởng chừng là người thoải mái nhưng anh lại rất để ý, anh còn rất quan trọng sự chân thành trong tình cảm.
“Bác sĩ Mạnh, đường trong rừng đào hoa đúng là không dễ đi, phải không?”
Cô đã vô tình xông vào rừng đào của anh, khi phát hiện cô không phải là hoa mà chỉ là cành đã quá muộn. Cô thở dài, có chút phiền muộn.
“Trần Nhược Vũ, em xác định em đang nói chuyện với tôi là cùng một đề tài?”
“Đúng thế, không phải đang thảo luận về độ đào hoa của anh sao?”
Anh nhìn chằm chằm cô: “Vì sao em lại chuyển đề tài?”
“Đâu có.”
“Sao lại không có?”Mạnh Cổ cong khóe miệng: “Theo đuổi không có kết quả quay sang trở mặt tôi đã thấy nhiều, nhưng em lại biến thành kẻ góp vui là như nào. Tôi đều nhìn thấy tâm trạng buồn vui thất thường của em, em giống như chú hề. Còn có bữa tối ở vườn hoa lãng mạn ngọt ngào gì đó, tôi đoán mãi không ra em có thể tìm được chỗ nào hoa tươi gì đó, tò mò vô cùng, kết quả em có thể suy diễn ra được những chuyện như này, ở những nơi có bầu không khí như này, quả nhiên không đơn giản. Trần Nhược Vũ, kì thật, em đúng là một nhân tài.”
Trần Nhược Vũ kinh ngạc, miệng mở lớn hơn, từ trạng thái bất động rồi chuyển sang nhục nhã ê chề, anh mới là nhân tài.
“Bác sĩ Mạnh, có chuyện này, tôi nhất định phải cầu xin anh.”
Anh nhướng mày: “Chuyện gì?”
“Nếu có ngày tôi bất hạnh, phải làm phẫu thuật, tôi khẩn cầu bác sĩ Mạnh, anh đừng động tay vào.”
“Sao vậy? Sợ tôi báo thù?”
“Không. Tôi sợ lúc bác sĩ Mạnh đang phẫu thuật, nhìn thấy tôi lại khơi lại những chuyện hài hước động lòng người kia, anh cười ha ha, rồi xuống tay quá mạnh. Phẫu thuật cứu người chắc chắn anh đã làm quá nhiều, nhưng tôi không muốn trở thành người đầu tiên ૮ɦếƭ dưới tay của anh.”
Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, nhìn nhìn, cười ha ha.
Cô trừng lại anh!
Hơn nửa ngày, Mạnh Cổ mới không cười nữa, nhưng nụ cười vẫn chưa ẩn hiện trong đôi mắt anh. Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của anh.
Ánh mắt hai người vô tình giao ở một chỗ, đối diện một lúc lâu, ánh mắt trong suốt của Mạnh Cổ ẩn chứa thâm ý sâu xa nào đó. Trần Nhược Vũ bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp, đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người đàn ông trung niên: “Mạnh Cổ.”
Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ đồng loạt quay đầu.
Là một vị bác sĩ trung niên.
Mạnh Cổ đứng lên, bước tới nói chuyện với vị bác sĩ ấy. Trần Nhược Vũ nghĩ hai người đang nói chuyện về y học cho nên không để ý, lấy cái bánh ra cắn một miếng. Lúc đang cắn miếng vô cùng to, Mạnh Cổ quay người lại, nói với cô: “Trần Nhược Vũ, đây là cha tôi.”
Cha anh?
Trần Nhược Vũ bị nghẹn. Miệng đang nhồm nhoàm bánh mì, nhổ không nhổ được, nuốt thì nuốt không trôi.
Trần Nhược Vũ, em rửa tay cho sạch vàoLần trước, Trần Nhược Vũ đã nghe qua Đinh Hiểu Vân nói về chuyện gia đình của Mạnh Cổ trong lần hội họp trước, nghe nói cha của anh là viện phó của bệnh viện.
Vừa rồi không để ý nên quên mất, vừa đứng dậy Trần Nhược Vũ dùng cái túi bánh che non nửa khuôn mặt, sau đó còn lén lút nhìn cha của Mạnh Cổ. Cha Mạnh quả nhiên rất ra dáng viện trưởng, gương mặt nghiêm nghị, bạc môi mỏng, cằm vuông vắn, phong thái rất uy nghiêm.
Ông đang nhìn Trần Nhược Vũ, rồi chỉ gật đầu một cái, không hề có phản ứng gì to tát cả. Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn rất hồi hộp, đứng trước mặt trưởng bối sao có thể chào hỏi cho có lệ được. Cô nuốt miếng bánh xuống dạ dày, sau đó chạy nhanh tới chào hỏi: “Chào chú.”
Không đúng. Không quen biết thân thiết, chú hay bác đều không thể dùng tùy tiện được. Chào là viện trưởng Mạnh liệu có hợp lí không nhỉ? Chẳng may cô nhớ nhầm thì sao? Trần Nhược Vũ lại bị nghẹn. Cô cố gắng điều hòa lại hơi thở, rồi nói lại: “Xin chào, bác sĩ Mạnh.”
Đúng, mặc kệ ông có danh hiệu gì, dù sao gọi là bác sĩ là quá chuẩn rồi.
Một già một trẻ, cả hai đều là bác sĩ Mạnh không hề có phản ứng gì, chờ cô chào xong rồi lại tiếp tục trao đổi tiếp về vấn đề hai vị bác sĩ này đang nói, ông chủ của bác sĩ Mạnh nhỏ đi rồi, bác sĩ Mạnh ‘bé’ dáng vẻ thong dong quay về chỗ ngồi.
Trần Nhược Vũ đấm иgự¢ bùm bụp, uống mấy ngụm nước, cố gắng nuốt miếng bánh đang nghẹn ở họng xuống, cuối cùng thở cũng dễ dàng được rồi.
“Ông ấy, ông ấy là cha anh?”
“Đúng?”
“Viện trưởng đại nhân?”
“Phó.”
Trần Nhược Vũ thở dốc, cảm xúc vẫn chưa ổn định: “Một nhân vật lớn như vậy, không cần phải giới thiệu cho em đâu.”
“Em nghĩ rằng anh và em đều muốn thế sao, là cha anh hỏi em là ai, nếu anh có ý đồ giấu diếm cha anh sẽ truy cùng đuổi tận. Cho nên cứ nói thẳng, không phải tốt hơn sao?”
“Uhm.”Cô là ai, cô chẳng là cái gì cả. Không hiểu anh giải thích như nào nhỉ.
“Em chột dạ cái gì chứ?”
“Đâu có, đâu có.”Cô liên tục xua tay: “Tôi có chứng sợ hãi khi gặp người lớn. Thấy người lớn thì cũng có cảm giác sợ sệt một chút chứ.”
“Chứng sợ hãi gặp người lớn?”Mạnh Cổ cười nhạo: “Tật xấu không bình thường của em quả thật không ít.”
Trần Nhược Vũ nhíu mày, đáp trả: “Bác sĩ Mạnh, chẳng lẽ anh không thể nói chuyện tử tế một chút được sao?”
“Ngôn ngữ của tôi có vấn đề gì sao?”
“Luôn tuốt gươm đao đâm chọc người khác, khiến người nghe khó chịu.”
“Đừng suy nghĩ nhiều là được rồi.”
“Cách nói chuyện của anh có vấn đề. Bác sĩ Mạnh, đây đúng là khuyết điểm của anh, anh nói chuyện chẳng những gai góc mà tính tình còn rất xấu, anh không định sửa lại sao?”
“Sửa cho ai xem?”
Trần Nhược Vũ ngây người, đầu anh là chày gỗ sao? Còn sửa cho ai xem ở đây nữa chứ? Không phải vì chính bản thân anh ấy sao. Cải thiện quan hệ giữa người và người, đề cao tinh thần thân thiết, không phải như thế rất tốt sao?
“Tính nết con người rất khó sửa, tôi cảm thấy cứ làm chính mình rất thoải mái. Không cần vì ai mà phải thay đổi. Nếu gặp phải trường hợp đó, tự nhiên sẽ sửa lại.”Câu trả lời của Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ không hiểu.
“Nói chung, anh đối với tôi rất cợt nhả.”Trần Nhược Vũ dùng ánh mắt tà ma nhìn anh một cái, hai ba miếng đã ăn hết cái bánh.
Mạnh Cổ không biết nên khóc hay cười để nhìn cô. Cô vừa phê bình anh, vừa ăn, vừa liếc đểu anh, chẳng lẽ như vậy thì không cợt nhả?
Trần Nhược Vũ thu dọn vỏ bánh cho vào túi, dọn luôn cho cả Mạnh Cổ, rồi chạy đến thùng rác ở vườn hoa ném vào.
Mạnh Cổ lại khôi phục dáng người lười biếng dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo vào nhau. Anh nhìn Trần Nhược Vũ chạy đi chạy lại, rồi nhìn thấy cô lau tay vào quần, anh bỗng nhíu mày.
“Nhăn mặt làm cái gì.”Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh: “Tôi không có lau vào quần anh.”
Mạnh Cổ nhăn mặt nói: “Em sao vậy, sao trong nháy mắt đã biến thành con nhím vậy?”
“Anh làm tôi mất mặt.”
“Em nói cha tôi?”Mạnh Cổ kinh ngạc: “Nơi này là em chọn đúng không? Tôi còn tưởng sẽ được ăn đại tiệc, kết quả là em cho tôi ăn một cái bánh đậu đỏ. Hơn nữa, luận về độ mất mặt, không phải tôi mới là người mất mặt hơn em sao? Tướng ăn vừa nãy của em, vừa ăn vừa nói nữa, tôi còn phải tỏ ra quen biết em, tôi không mất mặt sao?”
Anh lại trêu chọc cô.
Cơn tức của Trần Nhược Vũ từ từ dâng lên. Địa điểm là cô chọn, là cô keo kiệt không muốn mời anh ăn một bữa cơm tử tế, thế là anh ghi thù báo oán cô? Cô chưa từng nghĩ ở nơi này sẽ gặp đồng nghiệp của anh, thế quái nào lại gặp phải cha anh?
Trần Nhược Vũ đột nhiên xông lên trước mặt anh, nắm lấy tay Mạnh Cổ, há miệng thật lớn, ngoạm một miếng.
Mạnh Cổ chửi người, tuy hay mắng cô nhưng anh không hề ra tay đánh người, cô cũng không đánh người, nhưng cắn người thì được chứ?
Hiển nhiên, Mạnh Cổ không nghĩ tới Trần Nhược Vũ còn có thể từ nhím biến thành mèo hoang chỉ trong nháy mắt. Anh đau quá, kêu lên một tiếng A.
Trần Nhược Vũ nhả ra, có dấu răng, không chảy máu, lực rất vừa!
Xả hận!
Cô cầm theo túi xách của mình, xoay người bỏ chạy.
“Trần Nhược Vũ!”Mạnh Cổ điên tiết, gào thét ở phía sau, cô nghe thấy nhưng cũng chỉ làm cô chạy nhanh hơn.
Chạy một mạch ra thẳng đến cổng bệnh viện, chờ xe bus tới. Đứng ở bến xe, cô ngó nghiêng ngó phải xem, hay lắm, không có người đuổi theo. Trần Nhược Vũ mặt nóng dần lên, không hiểu sao mình lại hành động như vậy. Tâm tình đang tăng vọt bỗng dưng lại cảm thấy rất giận anh.
Xe bus vừa tới, cô vọt vội đi lên, lúc này nghe thấy tiếng chuông di động vang lên. Lấy ra, vừa hay, là người vừa bị cô ngoạm cho một miếng rõ to, cô ấn nút từ chối, không nghe.
Xe bus lăn bánh, tiếng di động lại vang lên, tim cô lại nhảy tưng tưng, nhìn màn hình, vẫn là Mạnh Cổ. Mặt cô càng nóng, tiếp tục nhấn nút từ chối.
Một lát sau, có tin nhắn được gởi tới: “Vốn định nói sẽ lái xe đưa em về, nhưng em lại thích ngồi xe bus, thôi vậy.”
Hừ, giả mù sa mưa. Lái xe đưa cô về chỉ là cái cớ, trả thù mới là mục đích.
Trần Nhược Vũ cắn môi, ngón tay rục rịch khó chịu, rất muốn gởi tin nhắn hồi âm cho anh nhưng viết cái gì, cô nhất thời không nghĩ ra.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn thứ hai được gởi đến.
“Trần Nhược Vũ, em có biết hay không, đôi tay của bác sĩ ngoại khoa được ví như thần thánh, không thể xâm phạm!”
“Xì.”Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa cười ra cả tiếng, xâm phạm rồi chứ còn gì nữa.
“Tôi xâm phạm rồi đấy, thì sao nào?”Lần này cô không nghĩ nhiều nữa, nhanh như bay trả lời tin nhắn của anh.
Đợi hơn nửa ngày, không thấy Mạnh Cổ trả lời tin nhắn.
Trần Nhược Vũ chờ rồi lại chờ, trong lòng ngứa ngáy như có móng tay mèo đang cào cào. Qua thực muốn nhắn thêm một cái nữa, nhưng không biết nên nói như thế nào. Cô suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên cảm thấy câu hỏi: “Xâm phạm thì sao nào?”của mình hơi ngu đần, quá mất mặt.
Đầu óc của cô đúng là nóng quá nên mới nói những câu như thế này.
Trên đường về nhà, cô đều suy nghĩ về vấn đề này, rất nhanh đã về tới nhà. Vừa mở cửa vừa hát, cô đã nhìn thấy hành lí của Lương Tư Tư, hẳn là cô nàng đã đi công tác về.
“Hôm nay phát tài sao? Sao vui vẻ thế?”Lương Tư Tư ôm bát ngồi trên sofa, nhìn thấy Trần Nhược Vũ trở về liền hỏi.
Vui vẻ? Trần Nhược Vũ sờ sờ mặt, lộ rõ đến vậy sao. Cô không phải thẹn quá hóa giận rồi thêm cả hối hận đến mức không chịu nổi sao?
Lương Tư Tư nhíu mày, nhìn biểu hiện khó xử của Trần Nhược Vũ, hỏi tiếp: “Hôm nay gặp bác sĩ Mạnh sao?”
“À, ừm.”Trần Nhược Vũ trả lời cho qua, theo bản năng lái sang chuyện khác: “Sao về sớm thế?”
“Thủ tục hoạt động xảy ra vấn đề, cho nên thời hạn được kéo dài thêm, chúng mình không muốn ở dí một chỗ, cho nên về trước. Quay lại sau.”
“À, ra thế. Mình về phòng trước.”Trần Nhược Vũ xách theo túi trốn về phòng.
Tư Tư đã trở lại.
Trần Nhược Vũ nằm vật lên giường, nhớ tới câu nói của Mạnh Cổ: “Tôi không muốn chơi đùa cùng cô ấy.”, nhất thời tâm trạng cô hơi hoảng loạn. Có nên tâm sự với Tư Tư không nhỉ?
Để cho cô ấy biết rõ Mạnh Cổ là người như thế nào? Hỏi xem cô ấy đối với Mạnh Cổ như thế nào? Cô ấy nghiêm túc chứ? Cô ấy có thể làm Mạnh Cổ động lòng không? Mà nếu đúng là Tư Tư chỉ muốn chơi trò chơi, đem tình yêu trở thành trò đùa thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn di động, Mạnh Cổ chưa trả lời tin nhắn của cô.
Trần Nhược Vũ thở dài, nghe được tiếng cười haha của Lương Tư Tư trong phòng khách đang xem tiết mục hài, mọi buồn phiền vơi đi một ít.
Vài ngày gần đây, tâm trạng Trần Nhược Vũ không được tốt lắm.
Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện.
Tiền bồi thường đã lấy được. Cô gởi gấp về cho gia đình, gọi điện về thì tâm trạng của cha mẹ cô không được tốt lắm. Cha cô yêu cầu cô từ chức, cô không đồng ý, sau đó đầu dây bên kia không có tiếng động, cuối cùng cô nghe được tiếng thở dài của cha: “Con phải suy nghĩ cẩn thận.”Đây là câu nói cuối cùng của cha cô trong điện thoại.
Trần Nhược Vũ không muốn nghĩ, cô không muốn trở lại thành phố C, trở về đó cuộc sống của cô sao có thể vui vẻ được. Bỗng nhiên, cô muốn gọi điện cho Mạnh Cổ, cô muốn tìm một người bạn thân để tâm sự. Nhìn dãy số điện thoại của Mạnh Cổ nửa ngày, rồi lại quăng điện thoại vào trong túi.
Mấy ngày nay, Mạnh Cổ và cô chưa liên lạc lại, không điện thoại không tin nhắn. Lương Tư Tư cũng không nhắc đến anh, đi sớm về trễ, nói là tăng ca, công việc bận bịu.
Trần Nhược Vũ nghĩ, căn bản cô không cần lo lắng cho sự phát triển của hai người kia. Bọn họ so với cô đều là bậc lão làng trong việc ứng xử với mọi tình huống, thủ đoạn cao tay, so với cô thông minh hơn rất nhiều, cô không nên ngu ngốc đạp một nhát vào làm gì, rồi chỉ làm đổ bể mọi chuyện.
Mấy ngày nay, bạn của Trần Nhược Vũ có gọi cho cô, giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô. Chính là người bạn làm đại lý sản phẩm bao cao su cùng cô, Triệu Hạ.
Ngày đó, Triệu Hạ và Trần Nhược Vũ trong lúc bán hàng cùng nhau nói về chuyện xem mắt, ở công ty chuyển phát hàng hóa có ông chủ nhỏ, hợp tác cùng Triệu Hạ. Anh ta năm nay 29 tuổi, đang độc thân, là một người đàn ông tốt. Hợp tác qua lại đôi bên đều rất vui vẻ, Triệu Hạ cảm thấy người đàn ông này không tệ, hỏi Trần Nhược Vũ có muốn gặp thử một lần không.
Trần Nhược Vũ đồng ý.
Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác bình thường. Đối tượng xem mắt tên là Đường Kim Tài, cha mẹ mở công ty vận chuyển hàng hóa, quy mô không lớn nhưng làm ăn cũng khá. Anh ta có chiều cao bình thường, tướng mạo bình thường, nhưng nhìn qua cũng là người đứng đắn.
Triệu Hạ cũng không cần phải giới thiệu nhiều, bởi Đường Kim Tài đã giúp đỡ hai người trong việc chuyển hàng hóa, chỉ nói qua Trần Nhược Vũ là bạn hàng của cô. Đường Kim Tài có gặp qua Trần Nhược Vũ một lần tại văn phòng làm việc, cũng có chút ấn tượng. Triệu Hạ chỉ giới thiệu qua cho anh ta, Đường Kim Tài hiểu ý rất nhanh.
Vì Thế Trần Nhược Vũ và Đường Kim Tài coi như quen biết. Ngày đó, vận chuyển hàng hóa Đường Kim Tài còn mời Triệu Hạ và Trần Nhược Vũ ăn cơm trưa. Anh ta không quá nhiệt tình, Trần Nhược Vũ cảm giác được anh ta và cô là cùng một loại người.
Sau một tuần, Đường Kim Tài gọi điện cho Trần Nhược Vũ, muốn hẹn cô ở quán cafe, Trần Nhược Vũ nghĩ, thôi lần này xem như chính thức quen biết nhau đi. Cô không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Kết quả lúc đến quán cafe, Trần Nhược Vũ há mồm không kịp đóng. Đường Kim Tài còn dẫn theo cả mẹ.
“Xin lỗi, Trần tiểu tư, mẹ tôi nghe nói tôi ra ngoài gặp em, nên muốn đi cùng, tôi khuyên không được.”Đường Kim Tài thừa dịp mẹ đi vắng một lúc, nói lời xin lỗi với cô.
Trần Nhược Vũ còn có thể nói gì chứ? Cô cảm giác trong người không được khỏe cho lắm.
Đầu choáng váng, như ngồi trên đống lửa, đống than.
Cô đã nhẫn nhịn quá mức chịu đựng đành phải lấy cớ đi toilet, sau đó cầm điện thoại tìm người đến cứu.
“Cái gì? Bạn đang ở sân bay? Tưu Tư sao hôm nay bỗng dưng bạn đi công tác vậy? Uhm, đột xuất à, vẫn là hoạt động trước hả, mình biết rồi. Không có viêc gì, không có việc gì, dù sao bạn cũng ở sân bay rồi mà. Thuận buồm xuôi gió nhé,ở bên ngoài cẩn thận một chút.”
“Lam Lam, bạn đang đi làm à? À, bạn giúp chị Doãn Ninh trông con à? Vậy chị Doãn Ninh và Doãn Tắc bao giờ trở về? Bốn, năm giờ á, thôi vậy. Không có việc gì, mình không có chuyện gì. Vậy bạn gởi lời chào đến nhóc con cho mình nhé.”
Trần Nhược Vũ gọi hai cú điện thoại xong, thiếu chút nữa khóc ròng, cô không đen đủi đến thế chứ?
Một bác nào đó đi từ phòng toilet đi ra, Trần Nhược Vũ đang cản đường người ta rửa tay, cô xấu hổ xin lỗi rồi tránh đường.
Trần Nhược Vũ nghĩ, việc này không thể tìm Triệu Hạ được, nếu không sẽ làm hỏng mối quan hệ bạn bè này. Thế nhưng cô còn có thể tìm ai? Cô tìm mãi không ra, cuối cùng cắn rắng cắn lợi gọi cho một người, đã lâu rồi dãy số này và cô không có liên lạc.
“Bác sĩ Mạnh, anh có thể giúp tôi việc này được không?”Vừa nghe thấy có người bắt máy, Trần Nhược Vũ xộc thẳng vào chủ đề chính.
“Trần Nhược Vũ?”Nghe giọng điệu của Mạnh Cổ đủ khiến cho Trần Nhược Vũ hiểu ra anh đang trêu đùa cô: “Em rửa tay sạch rồi?”
“À.”Trần Nhược Vũ nhìn nhìn bồn rửa tay, rồi nhìn xà phòng trên tay của bác nào đó. Rửa sạch cái gì chứ: “Tôi đang ở trong toilet. Nhưng không có rửa tay.”
Bên kia trầm mặc vài giây: “Lần trước gởi tin nhắn cho em, bảo em rửa tay cho sạch vào, để tôi cắn lại, bây giờ em gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Nhược Vũ mở lớn miệng: “Tôi không nhận được tin nhắn.”
Xong rồi, xong rồi, cái nhà mạng di động ૮ɦếƭ tiệt này. Cô còn nghĩ cái tin nhắn ngu xuẩn kia làm phật ý bác sĩ Mạnh, quả nhiên thằng nhãi này là người có thù tất báo. Khó trách anh không liên lạc với cô, hóa ra là như vậy.
Nhưng trước mắt việc cần lo không phải việc này. Trần Nhược Vũ lột sạch mặt mũi của mình, nói: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh Cổ, ௱ôЛƓ Cổ đại nhân, anh có tạm gác thù oán lại phía sau, bây giờ anh cứu tôi một mạng trước được không.”