Từ rạp chiếu phim bước ra, gió đêm thổi lành lạnh nên vẻ đỏ bừng trên mặt Lục Chúc Chúc cũng dần tan bớt.
Cậu bạn nhỏ tinh nghịch bên cạnh chỉ vào Cảnh Tự rồi lớn giọng nói: “Anh là con trai mà cũng tô son nữa, xấu hổ quá đi!”
“Không được thiếu lễ phép.” Mẹ của cậu bạn nhỏ vội vàng kéo cậu đi, ngượng ngùng cười với anh: “Xin lỗi cậu nhé.”
Cảnh Tự quay sang bên cạnh lau khoé môi, quả nhiên trên đầu ngón tay có dính vết son màu đỏ. Anh không xấu hổ nhưng ngược lại Lục Chúc Chúc bên cạnh thì thẹn thùng vô cùng. Vừa nãy lúc ở bên trong rạp chiếu phim, hai người họ dường như chẳng xem tí phim nào, anh như không thấy chán mà hôn cô. Toàn bộ son môi trên miệng gần như đều bị anh ăn hết.
Trước đây, Lục Chúc Chúc chỉ thấy kiểu hôn như vậy trên TV thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tía tai, tim đập loạn xạ, não bộ và cơ thể gần như nổ tung … Cảnh Tự giống như nhấm nháp món điểm tâm ngọt, tinh tế thưởng thức cô như thể muốn ăn sạch sẽ cô vậy.
Bọn họ chỉ có ở nơi tối tăm mới có thể hôn môi như thế. Bây giờ khi đến nơi có ánh sáng, Lục Chúc Chúc căn bản xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt anh. Cảnh Tự cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, không làm chuyện xấu trêu chọc cô nữa so với với người đàn ông vừa rồi làm chuyện xấu trong bóng tối tưởng chừng như hai người khác nhau.
Cảnh Tự đi đến trước cửa của một cửa hàng, nhìn khuôn mặt của mình qua hình ảnh phản chiếu trong cửa kính, so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Toàn bộ xung quanh cánh môi của anh đều là màu đỏ tươi, nhìn rất không đàng hoàng.
“Son màu này nhìn đẹp đấy.” Khoé mắt anh cong lên: “Rất hợp với anh.”
Lục Chúc Chúc vội vàng lấy khăn giấy ướt trong túi xách ra đưa cho anh: “Mau chùi đi.”
Cảnh Tự nhận lấy khăn giấy ướt, nhìn vào kính lau những vết còn sót lại rồi cười nói: “Anh đây có được tính là nợ phong lưu* không?”
“Đây không phải là phong lưu*, anh đây là hạ lưu!”
*Tác giả gieo vần phong lưu (风流) và hạ lưu (下流) nên mình để nguyên. Nghĩa của “phong lưu” bên tiếng Trung là phóng túng, phóng đãng, lẳng lơ, chơi bời trăng hoa. Ý nói trông Cảnh Tự với đôi môi dính son giống như loại trai đểu nợ tình khắp nơi.
“Nói linh tinh.” Cảnh Tự không tin cô: “Vừa nãy là ai túm lấy cổ áo anh, không cho anh hít thở còn cắn anh nữa.”
Mặt Lục Chúc Chúc đỏ lên, đánh nhẹ anh một cái: “Anh … không cho nói!”
Cảnh Tự lau miệng xong thì nhìn thấy Lục Chúc Chúc đang trang điểm lại, anh cầm lấy thỏi son trên tay cô, dịu dàng nói: “Anh giúp em tô.”
“Ơ …”
Cảnh Tự hơi cúi người, đầu ngón tay nâng cằm cô lên rồi mở nắp thỏi son ra, tô son giúp cô. Đường viền môi của cô gái nhỏ rất ra hình ra dạng, dù không tô son cũng sẽ làm người ta cảm thấy rất gợi cảm. Màu sắc đôi môi nhạt và bóng loáng như quả anh đào khiến anh lúc nào cũng có cảm giác muốn cắn lên đó.
Động tác tô son của anh vừa chậm vừa nhẹ, kiên nhẫn giúp cô tô son lên từng cánh môi. Lục Chúc Chúc nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều. Anh chăm chú nhìn môi cô, đôi mắt đen như mực vô cùng tập trung và dịu dàng.
Đúng lúc này chợt vang lên tiếng “lách tách”, có người dùng máy ảnh Polaroid chụp hình hai người.
Cảnh Tự cau mày, đang chuẩn bị đến trước mặt người kia để hỏi thì máy Polaroid đã in ra một tấm hình. Cô gái chụp bức ảnh cười với Cảnh Tự rồi nói: “Hai mươi tệ một tấm. Anh đẹp trai bỏ ra hai mươi tệ để mua một bức ảnh với bạn gái đi, rất ngọt ngào nha.”
Cảnh Tự nhận lấy tấm hình, trong bức hình là hình ảnh anh nghiêng người tô son cho Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc cầm ảnh lên xem thử rồi vui vẻ ôm vào lòng, thúc giục nói: “Anh ơi, mau trả tiền.”
Cảnh Tự quét mã QR hào phóng trả luôn một trăm tệ cho cô gái chụp hình, anh nói: “Cảm ơn, cô chụp hình cho bạn gái tôi rất đẹp.”
“Oa! Cảm ơn anh đẹp trai, chị xinh gái nhé.” Cô gái vui vẻ nói: “Chúc hai người bách niên hảo hợp nha.”
Bách niên hảo hợp.
Vì có cô gái nhỏ bên cạnh nên Cảnh Tự bỗng nhiên thích bốn chữ này.
Lục Chúc Chúc cười nói: “Chúng ta không những sẽ bách niên hảo hợp mà còn sẽ có con cháu …”
Cô gái nhỏ bỗng dưng ngừng lại lời nói vừa thốt ra, hai má đỏ hây hây.
“Nói đi, con cháu gì cơ?” Cảnh Tự cười rồi truy hỏi.
“Con cháu gì chứ, ai thèm có con cháu với anh.” Lục Chúc Chúc xấu hổ nhìn anh, bước nhanh hơn đi về phía căn hộ Lai Đinh.
Cảnh Tự đi theo phía sau giẫm lên chiếc bóng của cô. Ánh trăng trong trẻo, anh rất thích những đêm như vậy. Nếu như có thể, anh thật sự muốn cả đời được bước theo bóng hình của cô đi về nhà.
Lục Chúc Chúc cất bức ảnh vào ví mình rồi nhìn nó một cách trìu mến hồi lâu. Ánh mắt không che giấu được, dù Cảnh Tự là người như thế nào thì Lục Chúc Chúc vẫn luôn có thể cảm nhận được sự yêu thương đong đầy trong đôi mắt anh.
Cảnh Tự mở ví cô ra xem thử, bên trong chỉ còn một ít tiền lẻ, trông vô cùng đáng thương.
“Chào bé Lục Chúc Chúc nghèo khổ nhé.”
“Còn nói nữa!”
Nếu không phải vì tặng thưởng cho livestream của anh, ông nội sẽ khoá thẻ tín dụng của cô sao! Ông khoá thẻ tín dụng nên cha mẹ cũng không dám tiếp tế lung tung.
“Bây giờ trên người em không có đồng nào cả.” Lục Chúc Chúc ôm lấy cánh tay anh chơi xấu: “Anh nuôi em đi.”
“Được thôi, anh nuôi em.” Cảnh Tự lấy ví của mình ra rồi nhét thẻ ngân hàng của mình vào ví của Lục Chúc Chúc: “Tiền anh kiếm được đều gửi vào đây, bây giờ thì không nhiều lắm nhưng từ từ rồi sẽ nhiều hơn.”
Lục Chúc Chúc không ngờ anh sẽ đưa thẻ của anh thật: “Em đùa thôi mà!”
Đùa sao.
Nhưng anh tin thật.
Cảnh Tự lấy ví vỗ vỗ lên đầu cô: “Lục Chúc, anh muốn cùng em bách niên hảo hợp, đây là bước đầu tiên, có nhận không?”
Lục Chúc Chúc nhìn vào đôi mắt tối đen mà sâu sắc của Cảnh Tự, dường như đã hiểu ra nên liền đoạt lại ví tiền: “Được thôi, ngu gì không lấy.”
Khoé môi Cảnh Tự cong lên: “Nhanh như vậy à, rụt rè mà bạn thân em dạy đâu rồi?”
“Ai quy định là con gái thì phải rụt rè chứ.”
Lục Chúc Chúc hài lòng đánh giá cao tấm thẻ ngân hàng biểu tượng cho ‘bách niên hảo hợp’ kia rồi nói: “Con trai không phải nên dè dặt sao, thẻ lương mà anh cũng giao ra luôn rồi.”
“Có lý, thế thôi anh dè dặt tí vậy, trả cho anh.”
“Đừng có mơ!” Lục Chúc Chúc nhét lại vào ví: “Đừng hối tiếc nữa, anh à.”
Đúng, không hối tiếc.
Cảnh Tự đưa Lục Chúc Chúc đến dưới lầu của căn hộ, Lục Chúc Chúc xoay người hỏi anh: “Anh ơi, có muốn lên ngồi chơi một lát không?”
“Không cần.”
Anh không tin tưởng năng lực khống chế bản thân mình cho lắm, vì vậy tốt hơn hết là không nên ở riêng … một mình với cô. Cho dù bây giờ mọi thứ đã dần chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng anh vẫn không nỡ, không thể chạm vào cô được.
Thật ra từ sau khi Lục Chúc Chúc biết yêu đương, không chỉ mỗi Lục Hoài Nhu hồi hộp mà cả nhà họ Lục … đương nhiên, trừ Lục Phương Tiện ra thì tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.
Lần trước, cô gái nhỏ chạy đến khu vực Giang Chiết* du lịch với bạn, kết quả lại quay xe đi Nam Thành đã làm cả nhà toát mồ hôi hột. Lần này, Cảnh Tự quay về để thi vào đại học Bắc Thành, hai đứa nhỏ xem như là danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
*Giang Chiết bao gồm Giang Tô và Chiết Giang
Bọn họ trải qua biết bao nhiêu là trắc trở cuối cùng mới được bên nhau. Ngay cả Lục Hoài Nhu cũng không có lập trường gì để bỏ phiếu phản đối chứ đừng nói đến Lục Tuỳ Ý và Đường Thiển.
Dù không phản đối nhưng vì trong nhà có con gái nên cũng có rất nhiều chuyện cần phải lo lắng nhiều một chút.
Buổi chiều hôm ấy, Lục Chúc Chúc đi siêu thị lựa hoa tươi với Đường Thiển, Đường Thiển thăm dò Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, mẹ muốn nói về những chủ đề riêng tư giữa con gái với con, con đừng để bụng nhé.”
Lục Chúc Chúc lựa một nhành hoa hướng dương: “Dạ được, mẹ nói đi.”
“Thằng bé Cảnh Tự … chạm vào con chưa?”
“Chạm con? Anh ấy đối xử với con rất tốt ạ, đánh giá tâm lý cũng đã được thông qua rồi. Anh ấy không có khuynh hướng bạo lực đâu mẹ! Yên tâm đi ạ.”
“Mẹ không nói thằng bé có khuynh hướng bạo lực.”
Mặt Đường Thiển đỏ lên khi đối diện với đôi mắt đơn thuần của Lục Chúc Chúc, bà lắp bắp nói: “Ý của mẹ là, thằng bé có đòi con … chuyện đó không?”
Lời vừa nói ra, Lục Chúc Chúc trợn to mắt: “Oa! Mẹ! Mẹ … mẹ hư hỏng ghê nha!”
“Mẹ … mẹ hư hỏng?” Hai má Đường Thiển đỏ ửng lên: “Mẹ hư chỗ nào chứ! Chẳng phải mẹ đang lo lắng cho con sao!”
Khi Lục Chúc Chúc đối mặt với Đường Thiển sẽ không có chút cách biệt thế hệ nào giữa hai mẹ con, bởi vì tính tình ham chơi nên lúc Đường Thiển sinh cô tuổi tác cũng không lớn lắm. Vậy nên sau nhiều năm chung sống với nhau, hai mẹ con đã trở thành chị em tốt của nhau.
“Không có đâu, anh ấy không đòi hỏi con chuyện đó … mẹ yên tâm đi ạ. Anh ấy chưa bao giờ đến nhà con một mình cả, mỗi lần đưa con về đến dưới lầu là về rồi.”
“Thế thì tốt, xem ra ông con không nhìn lầm người.” Đường Thiển thở phào nhẹ nhõm: “Mấy cô bé tụi con bây giờ cái gì cũng biết cả. Chắc con không cần mẹ dạy con nữa rồi nhỉ, phải học cách bảo vệ bản thân mình. Con bây giờ vẫn còn rất nhỏ.”
“Dạ, con biết rồi.”
....
Đương nhiên, đoạn đối thoại này chỉ dừng lại giữa hai mẹ con Lục Chúc Chúc và Đường Thiển, Lục Hoài Nhu không thể nào biết được. Buổi chiều hôm ấy, Lục Hoài Nhu lần đầu tiên bước vào trụ sở huấn luyện.
Trong trụ sở, mấy đội viên thô lỗ nhìn Lục Hoài Nhu đang đứng bên cạnh bàn luyện thư pháp. Cả đám sợ tới mức giống hệt như chim cút, cả thở cũng không dám thở mạnh một hơi, họ chỉ sợ ảnh hưởng đến ông chủ lớn này luyện chữ.
Mặc dù anh béo là một người rất khôn khéo trong việc xã giao, nhưng khi đứng trước khí thế mạnh mẽ của Lục Hoài Nhu cũng nơm nớp lo sợ không dám bước lên đón tiếp ông.
Cảnh Tự chậm rãi từ cầu thang bước xuống, nói với anh béo: “Đưa mọi người đi luyện tập đi.”
“Được.” Anh béo vỗ vỗ bả vai anh, sau đó giải tán đội viên bên cạnh: “Đi thôi, đi luyện tập.”
Cảnh Tự đến bên cạnh, yên lặng mài mực giúp Lục Hoài Nhu. Ông ấy không nói gì thì anh cũng trầm lặng theo. Lục Hoài Nhu nhúng mực bằng 乃út lông, viết xuống hai chữ kiểu Khải* to lớn, mạnh mẽ ――
*Chữ Khải là một trong các cách viết chữ Hán
“Thận trọng.”
Ông cầm bộ chữ này lên rồi đưa đến trước mặt Cảnh Tự, ông nói: “Có biết nghĩa là gì không?”
“Ông nội, con hiểu.”
Giống như lúc trước khi còn ở Nam Thành, Lục Hoài Nhu đã gửi cho anh hai chữ ‘đúng mực’ kia, còn bây giờ ông lại tặng anh hai chữ ‘thận trọng’ này đều có cùng ý nghĩa như nhau.
Lục Hoài Nhu gác 乃út lông xuống rồi nói: “Con với Chúc Chúc bây giờ đang ở bên nhau, tình yêu thời đi học cũng rất tốt đẹp. Ông thích dáng vẻ con bé mỗi ngày đều vui vẻ và hạnh phúc, nhưng ông cũng muốn cho con biết rằng thực ra ông chưa hài lòng về con.”
“Ông nội, con sẽ không phụ lòng Chúc Chúc, cũng sẽ không làm em ấy buồn.” Cảnh Tự trịnh trọng mà hèn mọn đảm bảo: “Nếu như ngày nào đó em ấy chán con thì con sẽ rời đi.”
Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mà không có bất kỳ sự cản trở nào …
Anh không dám hy vọng xa vời được “bách niên hảo hợp”, anh chỉ muốn có thể được ở bên cạnh cô nhiều hơn một ngày, dù chỉ là nhiều hơn một phút hay một giây nữa thì anh cũng sẵn sàng cho đi tất cả.
“Con sẽ cố gắng thay đổi, cũng sẽ đến bác sĩ tâm lý để kiểm tra định kỳ.” Cảnh Tự nheo đôi mắt tối tăm lại nhìn hai chữ ‘thận trọng’: “Con không chạm vào em ấy, cũng sẽ không làm hại người khác, sẽ không tiếp tục cố chấp, càng không làm phiền em ấy … Nếu như em ấy tìm được người mình thích thì con nhất định sẽ chúc phúc.”
Giọng anh nặng nề nói: “Ông ơi … xin hãy để chúng con được bên nhau, con rất yêu em ấy.”
Vì hạnh phúc ngắn ngủi này, anh tình nguyện trả giá bằng cả một đời cô độc.
Lục Hoài Nhu khẽ thở dài một hơi.
Đã từ rất lâu rồi, ngoại trừ lần Lục Chúc Chúc sống ૮ɦếƭ không rõ đó ra thì ông chưa lần nào xúc động nữa, nhưng mong muốn hèn mọn của chàng trai trẻ này đã khiến ông cảm động.
Tấm lòng của cậu nhóc đáng quý và lấp lánh như vàng.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về là chuyện bình thường của con người, người con trai mà Lục Chúc Chúc thích thì sao ông nhẫn tâm mà tổn thương thằng bé được.
“Được rồi, nói cái gì mà thảm thương vậy. Ai thèm chia cắt uyên ương chứ?”
Lục Hoài Nhu gấp bức thư pháp ‘Thận trọng’ lại, tức giận nói: “Ông không có phản đối hai đứa ở bên nhau, chỉ là nhắc nhở một chút mà thôi. Cháu gái ông cần một tương lai yên ổn, hy vọng con đừng làm ông thất vọng.”
Cảnh Tự trịnh trọng nói: “Con đảm bảo.”
Tân sinh viên bắt đầu khóa huấn luyện quân sự.
Đại học Bắc Thành có đội kéo cờ riêng, sinh viên trong đội kéo cờ đến từ những chuyên ngành khác nhau, hơi giống với tính chất của câu lạc bộ và thường được quản lý một cách quân sự hoá. Vì vậy, tân sinh viên khi bước vào khóa huấn luyện quân sự của trường thì sĩ quan huấn luyện đều sẽ tự mình đào tạo cho người của đội kéo cờ, vì bọn họ được toàn quyền phụ trách huấn luyện tân sinh viên.
Cảnh Triết cũng có một người bạn học thuộc đội kéo cờ trong lớp tên là Tạ Lực Cường, lần này anh ta cũng phải phụ trách huấn luyện quân sự của tân sinh viên. Buổi sáng khi ăn sáng ở nhà ăn, Cảnh Triết ngồi kế Tạ Lực Cường, thờ ơ hỏi: “Người anh em, anh phụ trách huấn luyện quân sự cho khoa nào vậy?”
“Máy tính.”
“Ồ … máy tính à, vậy trong lớp của anh có người nào cùng họ với tôi không?”
“Có.” Tạ Lực Cường cười nói: “Cùng họ với cậu, đẹp trai hơn cậu gấp nghìn lần.”
Mấy bạn học xung quanh đều bị sự hóm hỉnh của anh ta chọc bật cười.
Cảnh Triết biết Tạ Lực Cường là một người có tính cách được lòng mọi người, vì thế nên cũng không nổi giận, cậu ta nói: “Nó là em trai tôi.”
Tạ Lực Cường: “Ồ, thật không ngờ đấy, cậu chàng đẹp trai đó ngày nào cũng được một đám con gái đến vây xem, giống hệt như minh tinh vậy.”
Một cậu trai hâm mộ nói: “Được hoan nghênh vậy sao?”
“Cũng không hẳn, nghe nói cậu ta là thủ khoa của Nam Thành cũng là người đạt điểm cao nhất của toàn khoa máy tính.” Tạ Lực Cường nói: “Nhưng mà tính tình thì hơi lạnh lùng, chẳng quan tâm người khác mấy. Mấy bạn nữ tỏ tình với cậu ta không có ai mà không bại trận quay về. Trông thực sự … phí của.”
Cảnh Triết nói: “Nó có bạn gái rồi.”
Tạ Lực Cường có hơi kinh ngạc: “Bạn gái cậu ta là ai vậy?”
Cảnh Triết liếc Tạ Lực Cường một cái: “Lúc trước anh từng theo đuổi nhưng không được đấy, hoa khôi của trường chúng ta.”
Tạ Lực Cường trừng to hai mắt: “Lục Chúc Chúc?!”
Cảnh Triết cười lạnh: “Không sai, Lục Chúc Chúc là bạn gái cậu ta.”
Tạ Lực Cường lắc đầu, không thể tin nói: “Không thể nào, cô gái Lục Chúc Chúc đó mắt còn cao hơn đầu, đứa con trai nào mà có thể lọt vào mắt … tôi còn tưởng cô ấy đồng tính nữa đấy.”
“Tôi là anh trai nó, tôi có thể không biết hay sao.” Cảnh Triết vỗ bả vai Tạ Lực Cường: “Thật ra tôi cũng ủng hộ, bất bình thay cho anh.”
“Nói sao nhỉ?”
“Con gái bây giờ đều thích con trai giả vờ mạnh mẽ, càng hờ hững với bọn họ thì bọn họ càng si mê.” Cảnh Triết tiếc nuối nói: “Anh Lực, kiểu con trai ấm áp như anh, bọn họ căn bản không thích đâu.”
Sắc mặt của Tạ Lực Cường đã tệ lắm rồi, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy cách nhìn người của con gái bây giờ thật sự rất có vấn đề.”
“Cảnh Tự từ nhỏ đã thích giả vờ mạnh mẽ, làm cho bản thân trông cứ lạnh lạnh lùng lùng, bộ dạng như ngày nào con gái cũng muốn thịt nó.” Cảnh Triết nói: “Vì thế tôi cũng bất bình thay anh, kiểu đàn ông thẳng thắn chân thành như vậy sao Lục Chúc Chúc lại không thích cơ chứ.”
Tạ Lực Cường cực kỳ phẫn nộ gặm bánh bao, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Thích giả vờ mạnh mẽ phải không! Ông đây xem nó có thể giả vờ tới khi nào!”
....
Trong vài ngày huấn luyện đó, Tạ Lực Cường không có việc gì cũng soi mói bắt lỗi Cảnh Tự ――
“Cảnh Tự, bước ra khỏi hàng! Hít đất tại chỗ ba trăm cái!”
“Cảnh Tự, chạy hai mươi vòng thao trường!”
“Cảnh Tự, đi hít xà, không được tôi cho phép thì không được ngừng!”
....
Ngược lại Cảnh Tự không nói gì nhiều, mấy loại vận động này đối với anh đều là chuyện nhỏ. Thể chất của anh đừng nói là ba trăm cái hít đất, dù thêm ba trăm cái nữa anh cũng có thể hít.
Tạ Lực Cường thấy vận động cao độ không làm khó được anh, trái lại còn thu hoạch từng tràng reo hò giúp anh thì trong lòng càng khó chịu, anh ta lại bắt đầu nghĩ chiêu mới để đối phó anh.
“Cảnh Tự cởi mũ ra, bước ra khỏi hàng, đứng tư thế quân sự* dưới nắng cho tôi!”
*Tư thế quân sự thường là kiểu đứng nghiêm
Tháng chín là thời điểm ánh nắng cuối thu vô cùng gay gắt, mặt trời chói chang, nhiệt độ lên đến bốn mươi độ, bầu trời thoáng đãng không mây, tia cực tím cũng đặc biệt mạnh. Tất cả những đội hình màu xanh lục san sát nhau trên thao trường đều núp mình dưới bóng cây để luyện tập. Thời tiết như vậy nếu không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào thì con người sẽ bị phơi đến mức bị lột một lớp da mất.
Những bạn học khác trong lớp cũng nhìn ra được Tạ Lực Cường là cố ý nhằm vào Cảnh Tự, số lượng con gái ở trong lớp này không nhiều, cũng có người đứng ra bất bình thay anh ――
“Huấn luyện viên, vì sao anh lại trừng phạt cậu ấy nghiêm khắc như vậy?”
“Phạt phơi nắng thật sự có hơi quá đáng rồi đấy.”
“Có gì thì cứ nói, cậu ấy đã làm sai cái gì mời nói rõ ràng để mọi người còn phân tích đúng sai chứ.”
“Anh làm như vậy là hơi lạm dụng tư hình rồi đấy.”
Con trai đều khá sợ huấn luyện viên nhưng con gái thì không sợ anh ta, sôi nổi nói giúp anh: “Chẳng lẽ hai người có tư thù gì đó sao.”
“Đưa nó vào huấn luyện quân sự thì hơi quá rồi.”
Vốn dĩ con gái trong lớp đã ít, Tạ Lực Cường thấy mấy cô gái này thế mà còn nói giúp Cảnh Tự nên càng cảm thấy Cảnh Tự là một đứa con trai giả tạo. Mắt của tụi con gái đúng là mù cả rồi mới có thể thích loại con trai như thế.
Anh ta đi đến trước mặt Cảnh Tự, nhìn khuôn mặt sắc bén và lạnh lùng của anh, thân hình thẳng tắp. Đố kị giống như con rắn độc luồn vào khắp ngóc ngách trong tim anh ta.
“Vẻ ngoài đẹp trai cũng rất hữu dụng nhỉ, bao nhiêu là cô gái giúp cậu xin xỏ.” Anh ta quái gở nói: “Tôi nghe nói từ nhỏ cậu đã thích giả vờ, ở nhà cũng tung hoành ngang dọc không ai có thể trị được cậu?”
Đôi mắt Cảnh Tự lạnh băng liếc anh ta một cái: “Nghe nói à, anh nghe ai nói?”
“Cậu biết làm gì, dù sao lên đại học cũng tương đương với việc bước một chân ra xã hội rồi, hôm nay tôi muốn dạy cho cậu một bài học thật tốt, tránh cho sau này bị người khác dạy dỗ nhiều hơn.”
Khi nói chuyện, Tạ Lực Cường còn vô cùng khiêu khích mà giơ tay lên đánh vào đầu Cảnh Tự.
Hành động này đã chọc điên Cảnh Tự, anh nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay Tạ Lực Cường rồi bẻ gập lại, xương cốt phát ra tiếng ‘răng rắc’ thanh thuý, đau đến nỗi Tạ Lực Cường gào to: “Đ*! Buông tao ra!”
“Dạy tao cái gì?” Cảnh Tự lạnh lùng nói: “Còn định dạy tao làm người? Hồi mà ông đây ra ngoài lăn lộn, mày vẫn còn …”
Chưa kịp dứt lời, thì Cảnh Tự giương mắt lên nhìn thấy một chiếc váy dài màu trắng ở ngoài thao trường.
Lục Chúc Chúc nở nụ cười tươi rói vẫy tay chào anh: “Em tan học rồi nè, anh ơi, em đợi anh nhé.”
Cảnh Tự không khách khí thả lỏng tay Tạ Lực Cường ra, sau đó thẳng người lên tiếp tục đứng tư thế quân đội, không tiếp tục so xem ai giang hồ hơn với anh ta nữa.
‘Thận trọng’ là hai chữ mà Lục Hoài Nhu đã tặng cho anh, anh cần phải luôn khắc cốt ghi tâm.
Bên bờ sông năm ngoái, trong lúc nhất thời xúc động thiếu chút nữa đã phạm sai lầm lớn cũng khiến cho anh phải trả giá ―― Cách biệt với cô đằng đẵng một năm trời. Cảnh Tự rất quý trọng cơ hội quay về lần này, anh không thể lại đi sai thêm bất kỳ bước nào nữa.
Đám con gái trong lớp đều đang cười Tạ Lực Cường, điều này làm cho anh ta rất mất mặt.
“Tiếp tục đi, thằng nhóc mày không phải rất ghê gớm sao.” Tạ Lực Cường vỗ vỗ má của Cảnh Tự: “Còn dám ra tay với huấn luyện viên nữa? Điểm huấn luyện quân sự của tụi mày được ghi vào trong bài đánh giá toàn diện cuối kỳ, nếu đánh giá không được thông qua thì phải tạm nghỉ học. Mày tưởng rằng đại học Bắc Thành như cái chợ, dạng tôm tép muốn tuỳ tiện vào là vào hay sao?”
Cảnh Tự hô to: “Tôi sai rồi huấn luyện viên, xin lỗi!”
Tính cách Tạ Lực Cường là mềm nắn rắn buông, anh ta cho rằng Cảnh Tự quả thật đã bị hù doạ nên đắc ý vô cùng, liên tục khiêu khích vỗ lên mặt anh mấy lần rồi tàn nhẫn nói ――
“Hôm nay ông đây dạy mày làm người!”
“Tao đề nghị mày tốt nhất không nên làm vậy.” Cảnh Tự sâu kín nhìn anh ta một cái rồi hạ giọng nói: “Bạn gái tao đến rồi, tính khí của cô ấy không tốt lắm đâu.”
Tạ Lực Cường nhìn Lục Chúc Chúc đang đứng bên ngoài lưới sắt của thao trường, trong lòng càng phấn khởi hơn, anh ta muốn cô nhìn cho thật rõ anh ta chà đạp tên này dưới chân mình như thế nào.
Tạ Lực Cường tháo mũ lưỡi trai của Cảnh Tự xuống rồi ném xuống đất, dùng chân giẫm lên: “Sợ mất mặt trước mặt bạn gái à.”
Hôm nay anh ta sẽ làm anh mất hết thể diện!
Cảnh Tự bị anh ta đẩy, liên tục lùi lại nhưng vẫn không đánh trả. Tạ Lực Cường đẩy anh ngã xuống hố cát rồi nắm lấy một nắm cát ném vào mặt anh: “Mày, con mẹ nó, là cái thá gì! Rác rưởi.”
Lục Chúc Chúc thấy Cảnh Tự bị huấn luyện viên này bắt nạt như thế thì tức đến phát điên, hướng về phía Tạ Lực Cường hô to: “Anh dừng tay lại! Anh … anh muốn làm gì đấy!”
Khi Cảnh Tự đang cố gắng đứng dậy thì Tạ Lực Cường lại đạp một cước đá anh xuống hố cát lần nữa khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, chật vật.
Khóe miệng của Cảnh Tự nhếch lên, phun nước bọt đầy cát trong miệng ra, lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày xong rồi.”
“Tao xong rồi?” Tạ Lực Cường mỉa mai xoè tay ra: “Tao ở đây chờ mày ra tay đây này, mày có lá gan đó không đã! Mày có không …”
Song, anh ta còn chưa kịp dứt lời thì nghe ‘ào’ một tiếng, một thùng nước cơm thừa tạt lên người anh ta, ngay lập tức xối anh ta ướt như con chuột lột. Mùi hôi thối nồng nặc bốc lên khiến những bạn học xung quanh bịt mũi lại rồi lui dần về phía sau.
Tạ Lực Cường không thể tin được quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng hung tợn trừng anh ta, hận không thể dùng ánh mắt để chém anh ta ra làm trăm mảnh: “Mày dám bắt nạt bạn trai của tao à!”
Cô cầm thùng nước nện thật mạnh lên người anh ta: “Mày đi ૮ɦếƭ đi!”
“Tôi …”
Tạ Lực Cường còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị mùi tanh nồng của nước cơm thừa từ cơ thể mình xông đến nôn mửa.
Thối quá đi! Bốc mùi đến mức anh ta co giật từng cơn, muốn ngất xỉu tại chỗ.
Sau lưng, mấy dì của căng tin đuổi theo rồi oán trách nói: “Bạn học này, sao con lại tự tiện lấy nước cơm thừa trong xe vậy chứ!”
Lục Chúc Chúc trả cái thùng lại cho dì căng tin rồi nói: “Thùng nước cơm thừa này bao nhiêu tiền, con đền cho.”
“Ây da, đền cái gì chứ, chuyện này … thôi đi vậy, nhìn cô gái nhỏ này sạch sẽ như thế mà nước cơm thừa cũng dám cầm.”
Cảnh Tự từ trong hố cát bước ra nhìn Tạ Lực Cường ở bên cạnh. Trên tóc của anh ta còn sót lại mấy cọng mì gói, rau xanh và cơm thừa. Mùi hương mất hồn này đoán chừng sẽ lưu lại trong vài ngày.
Anh phủi hết cát trên người mình rồi cười nói ――
“Đã cảnh cáo mày rồi, bạn gái của tao tính khí không tốt.”