Lục Chúc Chúc dẫn Cảnh Tự đến phố ăn vặt của đại học Bắc Thành, đến cửa một quán có biển hiệu “Cơm rang Đại Vương” thật to thì dừng lại.
“Ông chủ, một phần cơm rang trứng.”
“Được!”
Cảnh Tự nhìn quán lề đường cùng bàn ghế thấp lùn: “Tôi mời em ăn cơm mà em lại ăn ở đây à?”
“Đúng vậy, món đặc biệt của quán này là cơm rang trứng, có thể nói là “vua cơm rang”, em nhiệt liệt đề nghị anh nhất định phải ăn thử.”
Cảnh Tự ngồi xuống theo cô: “Tôi cũng muốn một phần cơm rang trứng.”
“Xin chờ lát, xong ngay đây.”
Ông chủ cầm cái chảo thành thạo rang cơm, mùi thơm của trứng gà rán tản ra làm người ta đói bụng. Lục Chúc Chúc còn ngoắc tay với dì phụ giúp trong quán: “Dì ơi, cho tụi cháu hai chai bia.”
Cảnh Tự dùng đầu khác của đôi đũa gõ một cái lên đầu cô: “Bia cái gì mà bia, Lục Chúc Chúc, em giang hồ quá nhỉ?”
“Em chỉ muốn uống với anh hai ly thôi mà.” Lục Chúc Chúc giơ tay che đầu nói: “Hơn nữa người ta đã là sinh viên đại học rồi mà.”
“Nhóc con.”
Dưới sự kiên trì của Cảnh Tự, Lục Chúc Chúc chỉ có thể khá hơn một chút uống một lon sữa dừa, ngược lại bản thân anh thì uống một lon bia. Cơm rang trứng thơm ngát được bưng lên, Lục Chúc Chúc không nhịn được lại gọi thêm món thịt nướng. Thức ăn đã lót dạ, đồ uống cũng đã giải quyết được nửa lon, Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng mở miệng nói: “Anh Cảnh Tự, em luôn muốn hỏi anh…”
Còn chưa nói xong đã bị Cảnh Tự ngắt lời: “Không muốn trả lời, đừng hỏi.”
“Ồ.” Lục Chúc Chúc ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu ăn cơm.
Im lặng được chừng năm phút sau, một giọt nước mắt tí tách rơi trên bàn.
Cảnh Tự: …
Cô gái nhỏ khóc sướt mướt dùng tay áo dụi mắt một cái rồi nói: “Em không hiểu vì sao hoa hồng của anh bị vỡ thôi mà.”
“Lục Chúc, đừng khóc.”
“Thành tích của anh rõ ràng tốt như thế, thông minh như thế, vì sao lại học trường nghề chứ? Ngay cả Cảnh Triết còn đậu được đại học Bắc Thành, Harvard anh không học lại học trường nghề kế bên.”
Lục Chúc Chúc khóc đến nỗi không thở được, so với thất tình còn đau lòng hơn.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Tự cuối cùng cũng hơi mỉm cười, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô: “Ông đây nói muốn học Harvard lúc nào hả?”
“Em mặc kệ, anh thông minh như thế đại học nào cũng có thể thi đậu mà.”
“Lục Chúc, chỉ vì chút chuyện này mà rơi nước mắt không đáng đâu.”
“Trừ khi anh nói cho em biết nguyên nhân.” Thân thể cô gái nhỏ lắc qua lắc lại, đôi mắt to ướt nhẹp tủi thân nhìn anh: “Anh có nỗi khổ phải không?”
“Không có nỗi khổ gì cả, chỉ là muốn trưởng thành sớm hơn chút.”
Lục Chúc Chúc kích động chất vấn: “Cái gì mà trưởng thành chứ? Không học đại học, chơi điện tử kiếm tiền, ăn bữa nay lo bữa mai. Đây chính là trưởng thành mà anh nói sao!”
“Đúng vậy, ông đây đã rách nát thành như vậy em cũng thấy rồi đấy.”
Thiếu niên Cảnh Tự khí thế cũng lớn theo, lạnh giọng nói: “Anh trai tôi thi đậu cùng một trường đại học với em, tôi thì học trường nghề kế bên, đây là trưởng thành.”
“Sau khi trưởng thành rồi mọi thứ đều thay đổi, không có cổ tích, không có công chúa cũng không có thiên tài Cảnh Tự nhà bên nữa…”
“Lục Chúc, em nên tỉnh mộng đi.”
Lục Chúc Chúc bị anh một phen lừa gạt, muốn làm nũng khóc lớn…nhưng không khóc được nữa, chỉ cảm thấy một nỗi bi thương khổng lồ đang dần ăn mòn trái tim cô.
Cô cúi đầu ăn hết miếng cơm rang trứng cuối cùng, khàn giọng hỏi: “Mộng tỉnh rồi, em và anh cũng chấm dứt ở đây, đúng không?”
Anh uống một ngụm bia, cười ngả ngớn: “Nếu không em có dự định gì với tôi nữa?”
“Em hiểu rồi, sau này em sẽ không đến tìm anh nữa.”
Lục Chúc Chúc che giấu sự đau lòng trong đáy mắt, đứng dậy lướt nhanh như cơn gió tự trả tiền phần mình rồi xoay người rời đi.
Đi chưa được vài bước đã bị Cảnh Tự đuổi kịp, kéo cổ tay cô lại: “Đợi một chút.”
“Buông ra!” Lục Chúc Chúc dùng sức giãy ra khỏi anh, suy sụp khóc: “Em chẳng có dự định làm gì với anh cả, sau này cũng sẽ chẳng có kế hoạch gì nữa đâu. Anh là đồ lừa đảo!”
“Lục Chúc…”
“Em ghét anh, Cảnh Tự! Sau này đừng gặp lại nữa!”
Cảnh Tự thấy không kéo được cô vì vậy ôm eo cô từ phía sau: “Chẳng trách sao hôm nay đa sầu đa cảm như vậy.”
“Không phải anh nói phải tỉnh mộng sao, vậy anh lại đang làm gì vậy chứ!”
“Mộng thì tỉnh rồi.”
Anh ϲởí áօ khoác của mình rồi bao bên hông cô, ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: “Nhưng váy em bị bẩn rồi.”
Lục Chúc Chúc dùng áo khoác của Cảnh Tự che lại rồi vội vã chạy về nhà, trong nhà vệ sinh cô nhìn mấy chấm đỏ nho nhỏ trên nếp váy mình, thật sự là muốn đập đầu vào bồn cầu ngay lập tức.
Tháng này “mùa dâu” thế mà lại tới sớm hẳn một tuần, nếu như biết sớm hơn cô có ૮ɦếƭ cũng không mặc váy trắng ra đường đâu. Ở trong nhà vệ sinh loay hoay tìm một lượt cũng không tìm thấy băng vệ sinh.
Trong nhà cái gì cũng có, nhưng chắc hẳn Dương Duệ cũng không tỉ mỉ đến cả đồ dùng của con gái cũng chuẩn bị đầy đủ cho cô. Lục Chúc Chúc vô lực ngồi trên bồn cầu, tìm điện thoại chuẩn bị gọi cho người phục vụ.
Trước khi đặt hàng cô nhận được điện thoại của Cảnh Tự: “Em ở tầng mấy?”
“Gì cơ?”
“Căn hộ Lai Đinh tầng mấy?”
“Sao anh biết em ở đâu?”
Cảnh Tự nói: “Anh muốn đưa em về trường nên luôn đi theo em.”
Chẳng phải anh nói không có dự định gì với cô hết rồi sao?
“Tôi giúp em mua…” Anh dừng một lát rồi nói: “Tôi giúp em mua đồ dùng cần thiết rồi, nếu bây giờ em vẫn cần.”
Gò má Lục Chúc Chúc bắt đầu nóng lên, cô liếm môi dưới một chút rồi nói: “Cần ạ, em ở tầng ba mươi hai, anh đặt đồ trước cửa là được rồi.”
“Được.”
“Cảm ơn.” Sau khi Lục Chúc Chúc cúp điện thoại lại gọi điện thoại cho bảo vệ để hắn giúp Cảnh Tự quẹt thẻ.
Mấy phút sau ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Lục Chúc Chúc choàng khăn tắm chạy đến cạnh cửa, nhìn vào mắt mèo, ngoài cửa không có người.
Cô mở cửa phòng “cạch” một tiếng, nhìn thấy cái túi màu đen đặt cạnh cửa. Cô vội vàng xách túi màu đen đó vào. Nhìn xung quanh thì thấy Cảnh Tự đang đứng trên hành lang nơi khúc quanh cách mấy thước nhìn cô, khoé miệng giương lên.
Khuôn mặt Lục Chúc Chúc đỏ hồng lên, chật vật đóng cửa lại.
Trong túi anh mua cho cô rất nhiều loại băng vệ sinh, ban ngày, ban đêm loại nào cũng có, trừ những cái này ra thì còn có túi đường đỏ với miếng giữ nhiệt.
Lục Chúc Chúc không kịp nghĩ nhiều chạy vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo ngủ bằng vải bông sạch sẽ.
Lúc này cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho Cảnh Tự, muốn cảm ơn anh mà không nghĩ rằng ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông điện thoại, là khúc dương cầm 《Always with me》*
*Nhạc phim Spirited Away.
Cô mở cửa phòng ra lần nữa thì thấy Cảnh Tự vẫn chưa đi. Thấy cô bước ra, Cảnh Tự cũng ngẩng đầu lên. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, gương mặt anh sạch sẽ mà rõ ràng.
“Anh còn ở đây sao?”
“Tôi muốn lấy lại áo khoác.” Cảnh Tự bỏ điện thoại xuống rồi nói: “Hai cái áo khoác đều ở chỗ em, không có cái để thay.”
“Anh chỉ có hai cái áo thôi sao?” Lục Chúc Chúc mở cửa phòng kêu anh vào: “Áo em vừa mới giặt chưa khô.”
Cảnh Tự bước đến trước cửa phòng, do dự một hồi cũng không bước vào.
Lục Chúc Chúc quay đầu lại: “Vào đi anh.”
“Không cần, đưa áo cho tôi là được rồi.”
“Phải chờ hong khô nữa.” Lục Chúc Chúc cầm đôi dép đàn ông đưa cho anh: “Ít nhất một tiếng, anh muốn đứng trước cửa chờ hả?”
Cảnh Tự vẫn đành thay dép vào phòng. Căn hộ các phòng thông nhau, cửa sổ sát đất chiếu sáng tuyệt hảo, vật dụng trong nhà phong cách xám trắng xen kẽ, toát ra vẻ cao cấp rộng rãi.
Nhưng mà cô gái nhỏ lại chẳng dọn dẹp gì, lúc anh đến cô mới bắt đầu vội vàng dọn quần áo với tạp chí linh tinh trên sofa đi.
“Anh ơi, anh ngồi đợi tí nhé.”
Cảnh Tự chọn ghế sofa một người rồi ngồi xuống.
“Căn nhà này do bà cô của em mua tặng em, bà sợ em ở ký túc xá không ngủ được.” Lục Chúc Chúc lấy trong tủ lạnh chai coca với đá ra đưa cho anh rồi cười hỏi: “Chỗ này thật tốt nhỉ.”
“Rất tốt.” Hoàn cảnh sống thoải mái, dễ chịu vô cùng xa hoa, so với nơi mà anh ở hiện tại hoàn toàn khác nhau.
Thật ra có rất nhiều chuyện chỉ khi trưởng thành mới hiểu rõ, hiểu thế nào là một trời một vực, thế nào là mây và bùn.
Cô gái trước mặt anh mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, xinh đẹp tựa thiên sứ. Còn anh thì sao, từ lâu anh đã như một vũng nước đen mục rữa nơi địa ngục.
Anh có tư cách gì mà đòi hỏi nhiều hơn chứ?
Lục Chúc Chúc ngồi lên tay vịn ghế sofa cạnh Cảnh Tự, đỏ mặt nói xin lỗi: “Lúc nãy em hơi ngớ ngẩn á, nói những lời như thế anh đừng để trong lòng, đều là lời nói khi tức giận thôi.”
Cảnh Tự ngửi mùi thơm thoang thoảng của cây sơn chi trên người cô, có lẽ là mùi sữa tắm. Lúc cô gái nhỏ đang nhích dần về phía anh thì anh liền đứng dậy đi đến phòng bếp kiểu mở, cầm ấm điện lên giúp cô nấu nước nóng.
“Lúc nãy em nói gì tôi quên cả rồi.”
“Quên đi, quên đi! Chúng ta đều quên cả đi!”
Lục Chúc Chúc chạy qua chống tay ngồi lên quầy bếp: “Anh ơi, thật ra lúc nãy em cũng đã nghĩ rõ ràng rồi, em không nên kì thị trường nghề, trường nghề học kĩ thuật cũng rất tốt mà. Còn nữa…em nghe nói anh gia nhập đội tuyển eSport gì mà, em đã hỏi ông dượng rồi. Ông nói đây cũng là nghề nghiệp mới xuất hiện gần đây, nếu như có thể làm xuất sắc cũng rất có tiền đồ nha!”
Cảnh Tự yên lặng xoay người, lấy một cái ly từ tủ bát rồi rửa sạch, giúp cô làm nước đường đỏ.
Lục Chúc Chúc lại nhảy xuống quầy bếp, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh nói: “Vì vậy anh không bao giờ được tự ti đâu đó.”
“Tôi không tự ti.” Cảnh Tự rủ mắt liếc cô một cái: “Nhảy lên nhảy xuống như thế…em khoẻ lắm sao?”
Lục Chúc Chúc cười hi hi: “Hôm nay mới ngày đầu tiên thôi, không có cảm giác gì đâu mà.”
“Qua bên kia ngồi đi.”
“Tuân lệnh!”
Lục Chúc Chúc nhanh chóng ngồi xuống ghế cạnh quầy bếp, ngồi nghiêm chỉnh hệt như học sinh tiểu học rồi cầm lấy ly nước đường đỏ anh đưa: “Em nghe lời anh nhất mà.”
Cảnh Tự không dám nhìn cô, anh biết cô rất ngoan, rất rất ngoan. Anh sợ lòng mình dâng lên loại Dụς ∀ọηg không tốt.
“Lục Chúc, tôi không còn là Cảnh Tự ngày xưa nữa.” Giọng anh rất thấp cũng rất đau khổ.
Mấy năm nay tất cả những thống khổ mà anh phải trải qua…đã ђàภђ ђạ anh đến hoàn toàn vặn vẹo.
“Thế thì sao?”
Anh xoay người, đưa lưng về phía cô: “Vì thế đừng mang bất cứ kỳ vọng nào với tôi nữa, em sẽ thất vọng.”
Lục Chúc Chúc đôi chân trần bước đến bên cạnh anh, kiễng chân lên muốn sờ đoá hồng tàn lụi trên bả vai anh: “Sẽ tốt lên mà, anh ơi.”
Cảnh Tự dựa vào cạnh tủ bát, không lui lại được chỉ có thể mặc cho cô gái nhỏ nhoài người tới. Đầu ngón tay dịu dàng trêu chọc đoá hồng của anh, cũng khiêu khích cả trái tim nhạy cảm của anh.
Đôi mắt anh dần trở nên vừa sâu sắc vừa nặng nề, trong đầu thoáng qua vô số suy nghĩ nguy hiểm.
Độc chiếm cô làm của riêng anh.
Buộc cô ở bên cạnh anh.
Giữ cô ở bên cạnh làm bạn với anh mãi mãi.
Bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, thân thể khẽ run lên. Lục Chúc Chúc sát gần bên cổ anh ngửi nhẹ một cái rồi cười nói: “Anh ơi, cả người anh toàn mùi mồ hôi, anh có muốn đi tắm không.”
Cảnh Tự tỉnh táo lại, đẩy cô gái nhỏ ra rồi quay lưng lại với cô.
Kéo cô xuống cùng mục rữa với anh sao? Sao anh chịu nỗi chứ!
Máy giặt vang lên một tiếng “tinh”.
“Ơ, áo sấy xong rồi.”
Lục Chúc Chúc lấy áo khoác từ trong máy giặt ra rồi lấy từ tủ quần áo cái áo khoác đã giặt xong hôm nọ rồi đưa cả hai cho Cảnh Tự.
Cảnh Tự ngửi hai cái áo rồi nói: “Sao mùi không giống nhau?”
“Đều là mùi nước xả vải mà.”
“Không phải.” Cảnh Tự cầm cái áo đen đó nói: “Cái này có hương hoa.”
“Ồ cái này…lúc em ngâm bồn tiện tay giặt chung lúc tắm, anh biết em rất lười mà.”
Cảnh Tự trở lại phòng trọ, trực tiếp chui vào nhà tắm nửa tiếng sau mới ra ngoài, thay quần áo sạch sẽ.
Anh béo ở trong phòng chơi game, trên bàn thức ăn nhanh đặt lộn xộn với lon bia. Ngoài cửa sổ là âm thanh hỗn độn của dòng xe qua lại kéo dài không ngừng.
Anh bước lên sân thượng, cơ thể sau khi hưng phấn là đầu óc trống rỗng.
Đây là cuộc sống của anh, chật chội, túng quẫn, ẩm ướt, tràn đầy mùi rượu bia và thuốc lá, khí thải xe hơi còn có cặp tình nhân giống như không bao giờ biết mệt mỏi là gì ở nhà bên cạnh.
Anh béo thấy Cảnh Tự quay lại, ngượng ngùng dọn dẹp lon bia rỗng trên bàn và bên ngoài, cầm giẻ lau bàn sạch sẽ.
“Lu thần, em gái hôm nay rất xinh đẹp nha! Bàn gia tôi lăn lộn trong giới livestream nhiều năm như vậy cũng coi như là thấy qua rất nhiều người nổi tiếng trên mạng có khuôn mặt như thần thánh rồi, em gái cỡ đó… lúc nào cũng có thể đánh bật mấy em hotgirl mạng mà không đổ một giọt mồ hôi nào nha.”
Cảnh Tự gạt tàn thuốc rồi nói: “Đừng dùng người khác so sánh với cô ấy.”
Anh béo cười nói: “Ha, bạn gái cậu à?”
“Không phải, không xứng với cô ấy.”
“Cậu nhìn cậu xem lại khiêm tốn rồi. Mặc dù em gái đó thật sự ngoan, nhưng Lu thần của chúng ta cũng không kém nha, nếu như có chí hướng thì một ngày nào đó cũng sẽ thành công mà, đến lúc đó không phải muốn gì được đó sao.”
Cảnh Tự đứng dậy đi đến cạnh sân thượng, gió đêm mùa hè thổi lất phất hơi lạnh thoáng làm anh tỉnh táo đôi chút.
Người ta nói trai tài gái sắc là do duyên trời tác hợp. Tư tâm của anh cũng từng nghĩ bắt con bướm nhỏ đậu trên cành xuống, đem giấu đi, chỉ thuộc về một mình anh.
Tất cả những kỳ vọng tốt đẹp và toàn bộ sự cố gắng đã bỏ ra đều đã kết thúc trong trận lửa lớn đó.
Năm tháng đằng đẵng sau đó, anh chẳng thể nằm mộng được nữa.
Vì tuổi của Lục Chúc Chúc còn nhỏ, mấy chị trong ký túc xá khi huấn luyện quân sự cũng đặc biệt chăm sóc cô. Da cô rất trắng dễ bị dị ứng nên lúc huấn luyện quân sự phơi nắng gắt mấy ngày liền bắt đầu khô hanh ửng đỏ.
Các chị cùng phòng kéo Lục Chúc Chúc đến Watsons bên ngoài trường học mua rất nhiều kem chống nắng và mặt nạ phục hồi. Thật ra thì những thứ này Lục Tuyết Lăng đều có chuẩn bị cho cô. Nhưng cô gái nhỏ lại ỷ vào tuổi mình còn nhỏ, nền tảng da tốt nên đối với việc dưỡng da không mấy chú ý.
Mấy chị cùng phòng cô một câu, tôi một câu dạy cô: “Con gái ấy mà, da là quan trọng nhất, dù tuổi em còn nhỏ thì ít nhất cũng phải lấy chống nắng làm cơ sở nha.”
Con người đôi lúc là thế đó, Lục Tuyết Lăng lải nhải khuyên răn thì không hẳn là cô sẽ nghe theo. Nhưng sau khi nghe các chị em cùng trang lứa nói về những câu châm ngôn chăm sóc da thì Lục Chúc Chúc quả thật cũng bắt đầu coi trọng, theo chân các chị để chọn cho mình nhiều loại kem chống nắng dạng xịt và dạng sữa.
Sau khi chọn các loại mỹ phẩm dưỡng da, Lục Chúc Chúc mời các chị cùng phòng đến quán trà sữa uống nước.
Hạ Tang nhiều chuyện hỏi thăm Lục Chúc Chúc: “Nghe nói…em theo đuổi học trưởng Tần Tân Trừng hả?”
Lục Chúc Chúc thiếu chút nữa bị sặc nước: “Không, không có.”
“Rất nhiều người đều nói em đang theo đuổi học trưởng Tần Tân Trừng, còn chủ động bắt chuyện rồi xin Wechat nữa, cái loại mà vừa gặp đã yêu đó.”
Tần Tân Trừng được xem như là một nhân vật tầm cỡ trong trường học, đội trưởng đội hùng biện từng mang theo đội tham dự tiết mục hùng biện của đài truyền hình, vì vậy hầu như cả trường ai cũng biết cậu ta.
“Không phải đâu.” Lục Chúc Chúc vội vàng giải thích: “Ngày hôm đó là hiểu lầm thôi, em tưởng anh ta là một người bạn cũ nên mới mạo muội tiến lên bắt chuyện.”
“Thế hiểu lầm này cũng lớn đó nha.” Lữ Thư Ý nói: “Bây giờ rất nhiều người đều đồn về chuyện của tụi em đó, nói hai người tụi em yêu nhau còn nói tụi em là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.”
“Không phải đâu mà.” Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Em với anh ta chút xíu cũng không hợp đâu, em không quen anh ta mà.”
“Hai người thêm Wechat mà không nói chuyện hả?”
“Anh ta từng tới kiếm em mấy lần, cũng có nói chút chuyện nhưng mà khá nhàm chán còn là anh ta chủ động thêm Wechat nữa!”
Hạ Tang và Lữ Thư Ý hai mắt nhìn nhau rồi nói: “Cảm thấy học trưởng thích em nha, hay là hai người phát triển thử xem? Vậy thì em có thể vinh dự trở thành người đầu tiên ra khỏi ký túc xá của chúng ta.”
“Không được!” Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Em không dám nghĩ tới đâu, ông nội em không cho yêu sớm đâu, sẽ đánh em đó!”
Hạ Tang lắc đầu: “Oa, bây giờ là thời đại nào rồi chứ! Em còn nghe lời ông nội nữa.”
Lục Chúc Chúc mỉm cười nhẹ, lộ ra hai cái răng khểnh: “Dám không nghe sao, ông nội em dữ lắm á.”
Lữ Thư Ý do dự một chút rồi nói: “Vậy Lục Chúc Chúc này, nếu em đã không có ý gì với học trưởng Tần Tân Trừng thì chị có thể theo đuổi anh ấy rồi, chị thích học trưởng, cái loại con trai mà…vừa cao vừa đẹp trai lại còn có tài!”
“Theo đuổi đi!” Lục Chúc Chúc chỉ mong mau chóng trút bỏ gánh nặng: “Cần em giúp gì thì cứ nói nha!”
“Không cần, không cần đâu, theo đuổi con trai nên tự mình theo, không nhờ người khác theo giùm được đâu.”
Lục Chúc Chúc vỗ vỗ иgự¢ cô ấy: “Chúng em sẽ là hậu thuẫn kiên cố của chị!”
“Hí hí.”
Ngay lúc này, Lục Chúc Chúc nhìn thấy ba đứa con gái đi vào tiệm trà sữa, một trong số đó vừa khéo lại chính là cô ả dính người gây chuyện với cô dưới toà nhà ký túc xá trường nghề.
Lục Chúc Chúc mất tự nhiên giơ tay che mặt. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, cô cũng không muốn cùng với cô ta cãi nhau nữa.
“Huyên Huyên, cậu với Lu thần sao rồi? Theo đuổi được chưa nha.”
Cô ả dính người kia chống tay lên quầy, thoải mái nói: “Không theo nữa.”
“Sao vậy?”
Hạ Huyên Nhã cười lạnh: “Ban đầu tớ cũng không biết chuyện gì thiếu chút nữa đã bị hắn lừa.”
Lục Chúc Chúc cau mày nhìn về phía Hạ Huyên Nhã.
Cô ả nói với mấy đứa còn lại: “Tớ nghe bạn cùng phòng hắn ta nói trên lưng hắn ta có vết phỏng, nghe nói diện tích cũng rất lớn, mấy cậu nghĩ xem, vết phỏng đó! Thế thì phải kinh tởm biết bao nhiêu chứ!”
“Trời ạ!”
“Không ngờ hắn lại bị như vậy…”
“Chẳng trách trời nóng bức bao nhiêu hắn cũng chưa bao giờ mặc áo ngắn tay, thì ra là sợ bị người ta thấy.”
Hạ Huyên Nhã tiếp tục nói: “Vì thế hắn cũng chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp trai thôi, chỉ là vàng ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa.”
“May là cậu sớm biết hắn ta như thế.”
“Đúng rồi đó! Nếu như yêu đương cùng người như vậy thì kinh tởm biết bao, nghĩ tới tớ liền dị ứng.”
Sắc mặt Lục Chúc Chúc càng ngày càng nặng nề, ly trà sữa trong tay cũng bị Ϧóþ đến biến dạng.
Hạ Huyên Nhã nói: “Mấy cậu nghĩ đi, bị phỏng như vậy thế mùa hè thối bao nhiêu nha. Ai yêu phải hắn ta thì đúng là xui xẻo, thật may là tớ kịp thời rút lui.”
“Thôi đừng nói nữa, tởm ૮ɦếƭ được.”
Các cô ả thốt lên những câu kinh tởm rồi tặc lưỡi mà không hề để ý tới Lục Chúc chúc cầm ly trà đi đến bên cạnh bọn chúng. Cô bình tĩnh xé màng nhựa của ly trà sữa ngay lúc không ai phòng bị đem toàn bộ trà xanh trong ly “ào” một cái đổ lên đầu Hạ Huyên Nhã.
Hạ Huyên Nhã bị choáng váng vì tai nạn, mắt mở to, miệng há hốc và hét lên: “Á! Nóng quá!”
Mấy cô ả xung quanh cũng che miệng lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn Lục Chúc Chúc. Thật khó có thể tưởng tượng rằng cô gái có vẻ ngoan hiền này lại có hành vi thô lỗ như vậy!
“Mày… mày làm gì đấy!”
Lục Chúc Chúc mặt vô cảm nhìn chòng chọc Hạ Huyên Nhã, ánh mắt cô lạnh đến sắp kết băng: “Mày nói lại một chữ nữa thử xem.”
Anh là người cô trân trọng như thế.