Người đàn ông mập mạp mua hai bao thuốc lá, quay đầu nhìn thấy Cảnh Tự dẫn hai cô gái đi chơi trò chơi.
Hắn sững sờ một chút, chẳng phải nói tới đây kiếm tiền ăn tối sao?
Tại sao nửa đường lại nhảy ra màn anh hùng cứu mỹ nhân?
Nhưng mà có vị đại thần này ở đây, ba đứa nhóc đó may mắn quá.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Người đàn ông dựa vào quầy, cười tủm tỉm xem Cảnh Tự biểu diễn.
Cảnh Tự cầm súng trò chơi đứng thẳng dậy. Anh híp mắt, nghiêng đầu nhắm. Một phát giải quyết một tên, đôi mắt Trương Hổ trừng thẳng.
Từng chơi qua mới biết trò này khó cỡ nào. Cậu bắn mười mấy phát đều không trúng mục tiêu nhưng Cảnh Tự lại trúng toàn bộ, không trật một cái nào.
Đây là hack thể chất à!
Lục Chúc Chúc không để ý đến trò chơi, hấp dẫn hơn trò chơi là … mọi cử động của anh.
Thân hình anh mảnh khảnh, tư thế cầm súng rất đẹp trai, hoàn toàn không giống dáng vẻ lười biếng trước đây.
Ngay lúc này, Lục Chúc Chúc như nhìn thấy hình dáng Cảnh Tự khi còn nhỏ, rất tập trung, rất nghiêm túc, còn rất thu hút người khác nữa.
Trong hai mươi giây nghỉ ngơi, Cảnh Tự cử động vai cổ, sau đó vén tay áo lên và tiếp tục tư thế đó. Dưới ánh đèn, làn da cánh tay anh lộ ra một màu trắng lạnh lẽo. Động tác cầm súng của anh kiên định và tàn nhẫn, trong ánh mắt hiện lên chút tàn nhẫn.
Một ván game, anh thắng với hiệu suất trúng 100%. Máy chơi game nhả ra 10 đồng A, tỉ lệ một ăn mười.
Nhìn mười đồng A, mấy bạn nhỏ không kịp nhận ra nó có nghĩa là gì. Cho đến khi lễ tân mời quản lý khu trò chơi tới đưa cho bọn họ tờ chi phiếu hai chục ngàn, bọn họ mới hồi phục tinh thần.
Trương Hổ: “A a a a! Chúng ta phát tài rồi sao!”
Tưởng Thanh Lâm: “Cậu vui vẻ cái gì? Tiền này là của Chúc Chúc.”
Trương Hổ vô cùng đáng thương hỏi Lục Chúc Chúc: “Chúc béo, tiền này mình có thể thiếu cậu không?”
Lục Chúc Chúc đang muốn nói được nhưng Cảnh Tự lại nói trước: “Không được.”
“Hả?”
“Tiền của em ấy có liên quan gì đến cậu? Hai người rất thân nhau sao?”
Câu này hiển nhiên đã chọc giận Trương Hổ, cậu tức giận nói: “Tôi với Lục Chúc Chúc là bạn bè đã mười sáu năm rồi. Anh hỏi kiểu đó có ý gì? Mấy năm qua anh có liên lạc với cậu ấy sao? Uổng công cậu ấy nhớ anh mà mỗi ngày cả tin nhắn anh cũng không thèm trả lời, anh dựa vào cái gì để chất vấn quan hệ giữa tôi và Chúc béo?”
Cảnh Tự liếc mắt nhìn Lục Chúc Chúc, ánh mắt đào hoa nhướng lên: “Thật không?”
Lục Chúc Chúc vội vàng lôi kéo Trương Hổ: “Ai cả ngày nhớ anh ta, cậu đừng nói linh tinh!”
Trương Hổ sững sờ nói: “Còn không nhớ anh ta? Vậy mà cậu mỗi khi gặp người qua đường đều tưởng là anh ta? Còn muốn đuổi theo người ta xin số điện thoại, cậu nói mấy ngày nay cậu đã nhận lầm bao nhiêu người!”
“Mình không có…” Lục Chúc Chúc đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức dậm chân, ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận: “Không có chuyện đó!”
“Dù sao thì anh ta cũng không có tư cách quản chuyện của chúng ta!” Trương Hổ trực tiếp nói thẳng: “Chúng ta là bạn tốt, anh ta chỉ là người ngoài.”
“Ha ha, thằng nhóc này không được nói như vậy đâu!” Người đàn ông phía sau nghe không nổi nữa, tiến lên phía trước nói: “Cậu quên tiền này là ai giúp cậu lấy về à? Nếu không phải có Lu thần thì mấy nhóc thua chưa chắc còn lưng quần nha! Không sai, tiền vốn là của cô nhóc này nhưng chuyện nào cũng có quy tắc, góp sức lấy một nửa, cho nên một nửa tiền là của chúng tôi.”
Trương Hổ nói: “Các người lấy một nửa, tôi với Chúc béo thảo luận về tiền tôi mượn cô ấy, hai chuyện không liên quan.”
Lục Chúc Chúc nghĩ đến ngày hôm đó Cảnh Tự nói với cô mình không có tiền mời khách ăn cơm chiều, suy đoán thấy kinh tế của anh chắc không khả quan lắm nên đem chi phiếu nhét vào túi quần của anh: “Anh, anh trả lại cho em tiền vốn được rồi, còn lại đều cho anh hết.”
“Chúc Béo! Cậu cho anh ta cả à!”
“Trương Hổ! Cậu im miệng chút đi.”
Lục Chúc Chúc vừa mới bị cái miệng rộng của Trương Hổ chọc giận, có chút tức giận nói: “Cậu nợ mình thì nhất định phải trả, đừng nghĩ lung tung. Nhưng chỉ cần cậu đồng ý với mình là không bao giờ tới khu trò chơi nữa thì mình mới đồng ý cho cậu trả góp hằng tháng.”
Cảnh Tự lấy trong túi ra tờ chi phiếu, vỗ nhẹ mặt cô, chế nhạo nói: “Lục Chúc, thương xót tôi à?”
Lục Chúc Chúc không bị anh ta lừa, đưa tay cốc vào trán anh: “Chẳng phải anh không biết xấu hổ nói mình không có tiền mời em ăn cơm tối sao? Từ trước đến giờ em chưa thấy anh keo kiệt như vậy!”
Anh mập dụi mắt, không dám tin.
Chưa từng thấy Cảnh Tự tỏ vẻ thân mật với cô gái nào, suy đoán bọn họ có quan hệ chắc chắn không bình thường, cười giỡn nói: “Lu thần đúng là không có tiền ăn cơm. Tiền của cậu ta đều dùng để mua sô cô la. Cái loại Fancy nhập khấu đắt nhất ấy, mua cũng không ăn. Chất đống ở căn cứ của chúng tôi sắp thành xưởng sô cô la rồi. Cũng không biết cậu ta mua cho ai.”
Cảnh Tự trừng mắt nhìn anh mập, anh mập biết điều vội vã ngậm miệng lại.
Lục Chúc Chúc rất ngạc nhiên, Fancy là loại chocolate mà cô thích ăn. Trước đây, Cảnh Tự đều lấy tiền tiêu vặt mỗi tuần của mình mua cho cô. Không ngờ nhiều năm như vậy, anh vẫn còn thói quen này.
Hai người đều bị bạn của mình bán đứng một lần, có chút ngượng ngùng, không khí trở nên rất kỳ lạ.
Anh mập tính tình sôi nổi, vốn dĩ muốn nói Lu thần hiếm khi gặp được bạn cũ nên anh muốn mời mọi người ăn bữa cơm nhưng nghĩ đến túi tiền rỗng lại thấy ngượng. Bây giờ Cảnh Tự có tiền nhưng cậu ta lại không chịu mở miệng.
“Tôi thấy lời của con gái nhà người ta nói rất đúng, cậu còn không mời người ta ăn cơm thì không ổn đâu.”
Tưởng Thanh Lâm đã đoán được tâm tư Lục Chúc Chúc, cũng nhanh chóng phụ hoạ nói: “Nếu không có tiền thì mời một mình cậu ấy đi là được, chúng tôi không đi theo dự cuộc vui đâu.”
Nói xong, cô kéo Trương Hổ, vội vàng rời đi: “Trương Ngọc Thư, đi, đi, đi, Cùng mình đến thư viện xem lại bài tập về nhà. Học sinh lớp 12 không có tư cách quẩy với sinh viên đại học.”
Trương Hổ có chút không vui, cậu còn chưa nói xong với Lục Chúc Chúc về việc trả tiền. Cuối cùng bị Tưởng Thanh Lâm kéo lên xe buýt công cộng.
“Chúc Béo, chúng ta quyết rồi nhé, trả góp nhé!”
Lục Chúc Chúc giơ tay: “Yên tâm đi.”
Nhìn thấy vậy, anh mập sờ cái đầu tròn của mình: “Sực nhớ ra, bạn gái cũ của tôi sống gần đây, tôi tìm cô ấy ôn chút chuyện cũ, tạm biệt hai người.”
Giao lộ chỉ còn lại hai người là Lục Chúc Chúc và Cảnh Tự.
Tháng chín gió mùa hạ vẫn còn nóng, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói loá.
Chiếc áo sơ mi voan mỏng màu vàng nhạt của cô gái khẽ lay động theo làn gió, lướt nhẹ qua mu bàn tay của anh, rung động.
Cảnh Tự cúi đầu, nhìn thấy vài sợi tóc ướt ở thái dương của cô gái, ngoan ngoãn áp vào vành tai trái trắng nõn của cô.
Đôi má ửng lên màu hồng đặc trưng của mùa hè, khuôn mặt đã không còn tròn trịa như hồi nhỏ, đường nét rõ ràng, nét đẹp thiếu nữ như bông hoa chớm nở.
Yết hầu của anh nhấp nhô, tiếng nuốt rất nhẹ, không thể nghe thấy.
“Vậy nên anh à, hôm nay có tiền, anh có thể mời em ăn cơm không?” Lục Chúc Chúc chắp tay sau lưng, cười hỏi.
“Chỉ muốn anh mời em ăn cơm thôi?”
Lục Chúc Chúc cúi đầu, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu: “Em thích ăn cơm với anh.”
Khi còn nhỏ, cô rất thích qua nhà Cảnh Tự bên cạnh, lúc nào cũng vội đến đúng bữa ăn.
Nói đến chuyện lúc nhỏ, khoảng cách giữa hai người đã kéo gần lại không ít.
“Đi thôi, anh mời em một bữa.”
Cảnh Tự đi đến phố ăn vặt của trường.
Lục Chúc Chúc vội vàng chạy theo, nắm tay anh như một lẽ đương nhiên.
Ngay lúc bị bàn tay nhỏ bé non mềm của cô chạm vào, Cảnh Tự như bị điện giật, rút tay về: “Em làm gì vậy?”
Cô bé chớp chớp mắt, vô tội nói: “Dắt đi nha!”
“Lục Chúc, năm nay em mười sáu.” Cảnh Tự nhẫn nại nói: “Em không phải là đứa bé sáu tuổi nữa.”
“Anh còn nhớ rõ năm nay em bao nhiêu tuổi à?” Lục Chúc Chúc thẹn thùng cười, lông mi mỏng như chiếc cọ nhỏ: “Em cứ nghĩ rằng anh đã quên em mất rồi.”
“Lục Chúc…”
Cảnh Tự còn muốn nói gì đó nhưng bàn tay nhỏ không nghe lời của cô lại nắm chặt anh, lần này trực tiếp mười ngón đan xen: “Em đói quá! Em có thể ăn hai bát cơm lớn!”
Nói xong, cô kéo anh chạy chầm chậm về phía khu ẩm thực.
Cảnh Tự bị bàn tay bồn chồn của cô nắm chặt, khiến anh không thể tách cô ra được.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tàn lá cây long não trên đầu, rải lên mặt anh những mảng sáng tối.
Anh nhìn cô gái đang nắm tay anh chạy phía trước, đó là tia sáng đầu tiên chiếu vào thế giới tan vỡ của anh.