Sau khi ăn cơm tối, Lục Tuyết Lăng bưng chén bát vào phòng bếp.
Dương Duệ xắn tay áo đi tới, nói: “Chị Lục, để anh làm cho.”
“Chúng ta đã phân công công việc rồi, anh đã nấu cơm mà giờ lại còn rửa bát nữa thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Chị vẫn còn khách sáo với anh thế này thì quan hệ của chúng ta vẫn chưa đủ thân mật rồi.”
Lục Tuyết Lăng mỉm cười: “Đã công khai rồi mà còn chưa đủ thân mật?”
“Công khai rồi nhưng thái độ của chị đối với anh vẫn như lúc trước.”
Dương Duệ nhìn camera gắn ở góc tường, ghé sát vào cô thầm thì: “Chị có thể đối xử với anh thân mật hơn chút không?”
Lục Tuyết Lăng bị hơi thở ấm nóng của anh phả lên vành tai ngứa ngáy, thẹn thùng né tránh: “Anh muốn em đối xử với anh thế nào.”
“Ví dụ.” Đầu ngón tay của Dương Duệ khẽ chạm vào mặt mình, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Khu bình luận tiếp tục nổ tung, cư dân mạng ào ào xuýt xoa.
[Đây không phải đường, là tui tự tưởng tượng ra thôi.]
[Nhìn rất giống bạn trai của tui lúc muốn ôm tui luôn á.]
[Giống mấy anh trai nhỏ trong truyện quá.]
[Hai người dè dặt chút đi! Tui sắp không thấy màn hình nữa rồi.]
[Đóng bình luận!]
Lục Tuyết Lăng vỗ mạnh vào ót Dương Duệ, nói: “Nhanh rửa bát đi! Nghĩ linh tinh cái gì thế hả?”
“Đau đau đau! Sao chị xuống tay nặng quá vậy!” Dương Duệ ôm đầu: “Đau quá đi mất.”
“Đau á? Em có dùng nhiều lực đâu.” Lục Tuyết Lăng kiểm tra đầu anh một hồi: “Sao mà đau được cơ chứ.”
Dương Duệ liền thừa dịp cô lơ đãng, nhanh nhảu hôn phớt lên khóe môi cô.
Lục Tuyết Lăng đơ mất hai giây mới đẩy Dương Duệ ra, đỏ mặt nói: “Anh làm gì đấy? Chúng ta đang quay đó!”
Dương Duệ chẳng thèm liếc mắt tới camera, chỉ nhìn chằm chằm Lục Tuyết Lăng nhiệt tình bày tỏ: “Đối với anh thì chị ở đâu cũng đều là hẹn hò, anh muốn được hẹn hò với chị mỗi ngày.”
Lục Tuyết Lăng xoay người đi rửa bát, không để cho ống kính thấy khuôn mặt nóng bừng của cô.
Bạn trai nhỏ tuổi hơn mình đúng là không đỡ nổi.
[Lời của idol tui đều là thật lòng cả đó.]
[Dương Duệ cơ hội thật đấy.]
[Đúng là có vay có trả, anh tui không có scandal nào hóa ra là vì chị Cherlyn.]
[Hôm nay tui đã ăn cẩu lương đến xanh cả người rồi…]
Buổi tối, Lục Hoài Nhu gõ cửa phòng Lục Tuyết Lăng.
Lục Chúc Chúc mặc bộ váy ngủ màu trắng in hoa nhí chạy tới mở cửa, lộ ra một khe hở nhỏ: “Ông quên lời chủ nhà dặn rồi sao? Buổi tối không được đi lung tung.”
Lục Hoài Nhu: “Ông mà là loại người nhát gan sợ ma quỷ à?”
“Cơ mà… đã muộn thế này ông tìm con có việc gì không?”
“Ông không tìm con mà tìm bà cô ấy, ông có việc.”
Lục Chúc Chúc mở cửa phòng cho Lục Hoài Nhu vào.
Lục Tuyết Lăng đang đắp mặt nạ, đeo cặp kính gọng đen ngồi trên ghế đọc sách: “Nhu Nhu tới tìm chị đàm đạo chuyện nhân sinh hả?”
“Đúng, nói chuyện đại sự của chị đấy.”
Lục Hoài Nhu quay đầu nói với Lục Chúc Chúc: “Con đi ra ngoài chơi nửa tiếng cho ông với bà cô của con nói chuyện riêng.”
Lục Chúc Chúc rất tò mò về nội dung cuộc trò chuyện lần này của bà cô và ông nên không hề muốn bị đuổi. Cô bé nằm úp trên giường, úp quyển truyện cổ tích lên mặt: “Con là trẻ con nên không hiểu hai người lớn nói gì đâu!”
“…”
Kệ đi.
Lục Hoài Nhu đi thẳng vào vấn đề, hỏi Lục Tuyết Lăng: “Chị quyết định chọn tên xấu xí Dương Duệ đó à?”
Lục Tuyết Lăng biết Lục Hoài Nhu không đến hỏi tội cô, anh là người quan tâm đến hạnh phúc cả đời của cô hơn ai hết, cô gật đầu nói: “Ừ, chính là anh ấy.”
Lục Hoài Nhu để ý thấy khi nhắc tới Dương Duệ thì đôi mắt của bà chị nhà mình dịu dàng hơn nhiều.
Thích cậu ta đến vậy cơ à?
“Chị thích cậu ta ở chỗ nào vậy?” Lục Hoài Nhu rất hoang mang: “Mấy năm nay người theo đuổi chị không hề ít, sao cuối cùng lại chọn cậu ta chứ?”
Theo anh thấy thì Dương Duệ là một tên xảo trá, những lời nói ngoài miệng đều là giả dối chứ chẳng có câu nào thật lòng.
“Phụ nữ các chị đều thích nghe lời đường mật hả?”
Lục Tuyết Lăng đặt quyển sách xuống, cười nói: “Đúng vậy, tuổi chị lớn rồi nên thích nghe lời ngọt ngào, em đã không nói được lại còn bịt miệng cấm người ta nói à?”
“Chị… sao chị không trưởng thành một tí như em chứ?”
Lục Chúc Chúc không nhịn được liền chen ngang: “Lục ba tuổi lại còn bảo người khác trưởng thành giống mình á.”
“Người lớn đang nói chuyện, con nít im miệng.”
Lục Chúc Chúc cúi đầu đọc truyện cổ tích, không thèm để ý đến Lục Hoài Nhu.
“Em không thích nhiều chuyện nhưng chị là chị ruột của em nên em phải nói.” Khuôn mặt của Lục Hoài Nhu trở nên nghiêm túc: “Lòng dạ của tên tiểu tử Dương Duệ đó rất thâm sâu, suy nghĩ của chị chỉ là con bé ngốc nghếch mới lớn thôi, không thể so được với cậu ta, bất cứ lúc nào chị cũng có thể bị gài bẫy, chị tin không?”
Lục Chúc Chúc nhìn Lục Hoài Nhu, cô bé tưởng Lục Hoài Nhu sẽ nói về bệnh tình của bà cô, không ngờ ông lại chẳng nhắc tới mà chỉ đi nói xấu Dương Duệ.
Dương Duệ có tốt hay không thì Lục Chúc Chúc cũng không nói rõ được.
Nhưng cô bé có thể thấy được thuộc tính của tính cách người khác, trên vai Lục Hoài Nhu là một con gấu hiền hậu đang nằm còn trên vai Dương Duệ lại là một con sói với vuốt sắc đang ngồi xổm.
Động vật nhỏ biểu thị cho tính cách của chủ nhân, cách đối nhân xử thế của Dương Duệ rất thân thiện dễ gần, cũng rất hay cười, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu như có làn gió xuân khẽ thổi qua.
Thái độ của anh như vậy, lẽ ra động vật biểu tượng không phải sói xám.
Mặc kệ người đó ngụy trang giỏi thế nào thì đặc điểm tính cách cũng không thay đổi được. Chỉ có thể nói, nụ cười của Dương Duệ đa phần đều không phải thật lòng.
Lục Chúc Chúc biết Lục Hoài Nhu không lo thừa, nếu là người khác thì ông sẽ chẳng quan tâm, nhưng người đó lại là Lục Tuyết Lăng, người chị duy nhất của ông.
Lục Tuyết Lăng tháo kính, dịu dàng nhìn Lục Hoài Nhu: “A Duệ là chính tay chị đào tạo, tính tình anh ấy thế nào chị là người biết rõ nhất.”
“Vậy mà chị còn làm bộ không biết, từng câu cậu ta nói không có câu nào là thật lòng, sao em có thể yên tâm để chị ở chung với loại người này…”
Lục Tuyết Lăng lắc đầu: “Hoài Nhu, thế gian này không phải chỉ có đúng và sai. Từ nhỏ tới lớn em đều được bố mẹ cưng chiều, cho dù em muốn hái sao thì bọn họ cũng sẽ hái xuống cho em, nên trong mắt em không chứa được một hạt cát, sống thoải mái phóng khoáng, muốn làm gì thì làm chứ không phải nhìn ánh mắt của người khác.”
Lục Hoài Nhu không phản bác, bởi vì Lục Tuyết Lăng nói đúng, anh lớn lên trong sự yêu chiều của bố mẹ, sau khi họ mất đi thì lại có người vợ tảo tần chăm sóc anh, rồi bây giờ anh vẫn còn chị gái.
“Trên thế giới này, không phải ai cũng được may mắn như em. Dương Duệ mất bố mẹ từ nhỏ, anh ấy sống trong cô nhi viện, hơn mười tuổi đã phải bươn chải ngoài xã hội, vì kế sinh nhai mà phải chịu rất nhiều uất ức, vậy nên anh ấy không thể đơn thuần, cũng không thể làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Lục Hoài Nhu biết lời chị mình nói có lý, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được người như thế ở chung với chị gái mình.
Ở trong mắt anh, chị gái là báu vật vô giá mà Dương Duệ không thể với tới.
“Với điều kiện của chị có thể chọn được nhiều người tốt hơn, sao cứ phải là cậu ta chứ.” Lục Hoài Nhu nói với vẻ ghét bỏ: “Chẳng lẽ là vì cậu ta thích chị nên chị thích lại luôn?”
‘Chị thấy anh ấy rất tốt.” Lục Tuyết Lăng cười dịu dàng, “Lần đầu tiên chị nhìn thấy anh ấy, anh ấy nhuộm tóc rất sặc sỡ, đang hát trong quán bar còn bên dưới là mấy tên côn đồ đang đánh nhau, cảnh tượng rất khốc liệt… còn đổ máu nữa, ngay cả ông chủ cũng bỏ của chạy lấy người, vậy mà anh ta vẫn thản nhiên đứng hát ở đó.”
“Khi đó chị đã nghĩ, anh nhóc này có thể nổi tiếng. Không bàn tới chuyện khác, chỉ dựa vào vẻ lì lợm này cũng có thể gánh vác được bão dông. Cho nên chị kí hợp đồng với anh ấy, chị muốn nâng đỡ anh ấy nổi tiếng.”
“Chuyện này chẳng chứng minh được gì.” Lục Hoài Nhu bĩu môi nói: “Có lẽ cậu ta biết ở dưới sân khấu có minh tinh đang đứng nên ra vẻ như vậy, thật ra trong lòng đã sợ hết vía rồi.”
Lục Tuyết Lăng vỗ vai anh: “Nếu diễn kiểu này thì chỉ có anh trai ảnh đế của chị mới diễn được thôi, em có thấy thế không?”
“…”
Lục Hoài Nhu nói câu nào thì Lục Tuyết Lăng phản bác lại câu ấy, anh bực mình nói: “Em mặc kệ, Dương Duệ là tên đàn ông thối tha, em không muốn chị ở bên cậu ta.”
Lục Tuyết Lăng: “Ờ, nhưng chị đây lại thích tên đàn ông thối tha đó cơ.”
“Chị tưởng mình là thiếu nữ hai mươi xuân xanh đấy hả?”
“Bà đây mới có mười tám thôi, cảm ơn!”
Lục Hoài Nhu sắp tức ૮ɦếƭ rồi!
Lục Tuyết Lăng ngoan ngoãn từ bé, ở nhà thì nghe lời bố mẹ, sau khi đi học trường nghệ thuật thì luôn được khen ngợi giỏi giang.
Nhưng kiểu con gái ngoan hiền như cô lại bị mấy tên con trai bất hảo thu hút, bạn trai đầu tiên của cô là hồi học sơ trung, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại là một kẻ côn đồ vất vưởng đầu đường, toàn ngủ ở gầm cầu.
Có lần Lục Tuyết Lăng chạy tới gầm cầu tìm anh ta, hai người tựa sát vào nhau giữa đêm gió lạnh, nhìn sao ngắm trăng rồi cùng thề non hẹn biển.
Sau đó bọn họ còn cắt tóc rất quái dị, chụp một đống hình u ám đi ngược với trào lưu xã hội.
Mấy nam sinh hư hỏng không dễ uốn nắn ấy luôn luôn hấp dẫn gái ngoan Lục Tuyết Lăng. Tâm tư của cô quá đơn thuần nên bị lời đường mật dụ dỗ, yêu sâu đậm oanh liệt.
Nhưng sau khi chuyển vào kí túc xá ở thì Lục Tuyết Lăng không qua lại với tên đó nữa.
Trong thời gian đó, Lục Tuyết Lăng lại có thêm một người bạn trai, tuy không phải du côn du kề nhưng cũng là trùm của trường, vì anh bạn trai đó mà chịu không ít khổ, thậm chí còn bị đàn chị bạo lực học đường.
Sau khi bố mẹ biết chuyện này, còn chưa kịp học hết trung học mà đã làm thủ tục chuyển trường cho cô, vừa tức giận vừa đau lòng.
Sau khi trải qua nhiều chuyện tình cảm, tinh thần của Lục Tuyết Lăng trở nên bất ổn, cô còn hơi có bệnh thần kinh. Khi học đại học thì Lục Hoài Nhu quyết tâm quản chặt cô, không để tên nam sinh nào tới trêu ghẹo hay bắt nạt chị mình nữa.
Sau vài năm mắc bệnh nặng thì Lục Tuyết Lăng chỉ chăm chỉ chăm lo sự nghiệp, không còn rung động với ai và vẫn bình lặng cho đến ngày gặp Dương Duệ.
“Chị vẫn là ngựa quen đường cũ thôi…”
“Em nói cho rõ ràng.”
Lục Hoài Nhu nói được nửa câu lại nuốt về, tức giận hít thở phì phò: “Chị không ghi nhớ mấy bài học lúc trước thì mãi mãi chỉ bị mấy tên xấu xa này bắt nạt thôi!”
“Chị thích Dương Duệ, anh ấy làm chị thấy thoải mái, chị thích sự nhiệt tình của anh ấy, thích anh ấy gọi chị là chị, cũng thích cơ thể tươi trẻ sức sống của anh ấy nữa…”
Lục Hoài Nhu ho khan dữ dội, ngắt lời cô: “Ở đây còn có trẻ con, chị một vừa hai phải thôi.”
“Chị không thể từ chối một người đã yêu chị mười mấy năm.” Cô nhìn Lục Hoài Nhu, kiên quyết nói: “Mặc kệ bao nhiêu khó khăn thì chị cũng sẽ ở bên anh ấy.”
Lục Hoài Nhu biết mình không thuyết phục được Lục Tuyết Lăng, tính cách của cô sẽ không dễ dàng thay đổi bất kì điều gì, bởi vì cô đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định cuối cùng. Chỉ cần quyết tâm thì Lục Tuyết Lăng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Tuy trong lòng Lục Hoài Nhu vẫn không nỡ, nhưng anh tôn trọng quyết định của chị mình.
Công cuộc đàm phán thất bại, lúc Lục Hoài Nhu đi ra cửa còn uy Hi*p Lục Chúc Chúc: “Con phải nghe lời thầy cô giáo, đừng có học theo tính xấu của bà cô con.”
Lục Chúc Chúc chớp mắt: “Tính xấu nào ạ?”
“Lúc học tiểu học hay trung học đều không được yêu sớm! Ông sẽ quản lý con thật chặt!”
“Yêu sớm là gì ạ? Có ngon hơn gà xào ớt không?”
“…”
Việc Lục Tuyết Lăng trải qua mấy mối tình đau khổ là nút thắt trong lòng Lục Hoài Nhu, anh sẽ không để chuyện tương tự lặp lại với cháu gái mình.
Buổi tối hôm đó, Lục Hoài Nhu trằn trọc khó ngủ vì tự vẽ trong đầu mấy tên nhóc muốn cưa cẩm cháu gái.
Tên nào muốn dùng lời đường mật để lừa cháu gái ông đây đi, ông sẽ đạp bay mi lên sao Hỏa!
Sáng sớm hôm sau, Lục Hoài Nhu với đôi mắt gấu trúc thâm xì ngồi dưới gốc cây uống trà, hít thở không khí trong lành của đồng quê.
Lúc này, Dương Duệ cầm theo một cái cuốc đi ra ngoài: “Lục tiền bối, hôm nay chúng ta phải đi hái rau.”
Lục Hoài Nhu nheo mắt, kéo dài giọng: “Cậu nghĩ tôi sẽ đi hái rau với cậu à?”
Hôm qua đi Gi*t gà đã để lại cho anh bóng ma tâm lý, hôm nay còn bảo anh đi hái rau á?
Haha, mơ gì mà đẹp thế.
Đúng lúc này, một cái bóng nhỏ màu hồng nhảy ra khỏi nhà: “Đi thôi, đi bắt giun thôi! Nghe nói giun dưới ruộng vừa to vừa béo!”
“…”
Lục Hoài Nhu hét ầm lên: “Con đừng có mà tưởng bở, đi lung tung làm quần áo bẩn thì phơi ௱ôЛƓ ra mà chịu gia pháp đi!”
“Con đi đây! Tạm biệt ông nội!”
“Về ngay! Ông đã cho con đi chưa!”
Dương Duệ cười tủm tỉm: “Lục tiền bối, hay là chúng ta cùng đi đi.”
Lục Hoài Nhu bất lực đặt chén trà xuống bàn rồi chạy theo Lục Chúc Chúc, túm cổ áo không cho cô bé chạy loạn.
Ba người đi trên con đường gần bờ ruộng, trên triền núi xa xa có mấy người nông dân đang làm việc, ngẩng đầu tò mò nhìn bọn họ.
Lục Chúc Chúc ầm ĩ đòi buổi trưa muốn ăn bắp ngô nên Lục Hoài Nhu đành xuống ruộng hái ngô cho cô bé.
“Ông nội, đây là ngô ngọt phải không ạ?”
“Chịu.”
“Ông không phân biệt được cây ngô ngọt với cây ngô bình thường ạ?”
“Làm sao mà con nghĩ ông phân biệt được hai cái thứ này?”
“Vì ông là ông nội con mà!”
Lục Hoài Nhu chẳng hiểu nổi cô bé nghĩ gì, như thể cô bé luôn có thế giới của riêng mình, không bị bất cứ ngoại vật gì ảnh hưởng.
Lục Chúc Chúc kiễng chân với một bắp ngô nhưng hồi lâu sau vẫn không bẻ xuống được.
Lục Hoài Nhu lạnh lùng cười: “Gà thế.”
Lục Chúc Chúc không phục nói: “Ông giỏi thì làm đi!”
“Xem thực lực của ông đây này!”
Lục Hoài Nhu xoay xoay cái liềm, múa may ra vẻ chiêu thức lưu loát rồi chém xuống, mấy bắp ngô theo chiều lưỡi liềm chém mà ào ào rớt xuống đất.
Lục Chúc Chúc kinh ngạc: “Ông nội… ngầu quá đi.”
“Từ nay hãy gọi ông là Lục đại hiệp, cảm ơn.”
“Đại hiệp, xin người hãy thu nhận tiểu nữ làm đồ đệ.”
“Tư chất ngươi quá kém, ta không cần.”
“Hừ! Ông có gì mà hơn người cơ chứ!”
Đúng lúc này, người bên tổ đạo diễn vội vã chạy tới nhìn đống bắp bị chém nằm la liệt trên đất: “Thầy Lục, chúng tôi biết công phu của anh ảo diệu nhưng đây là chương trình phát sóng cả nước đều nhìn thấy, cảm phiền anh chú ý ngôn hành, không phá hoại hoa màu, cảm ơn.”
“…”
Lục Chúc Chúc cười nắc nẻ trong ruộng bắp: “Lục đại hiệp, còn muốn phá hoại hoa màu không?”
Lục Hoài Nhu xách cổ cô bé lên: “Cười cái gì mà cười! Vừa nãy ông chỉ dạy dỗ con thôi, chúng ta phải bảo vệ hoa màu!”
“Lục đại nhân giữ mặt mũi chút đi!”
“Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Sau khi ầm ĩ thì Lục Hoài Nhu vẫn ngoan ngoãn đi bẻ ngô.
Quả nhiên, mấy câu thơ kiểu “Hái cúc bên vườn Đông, thản nhiên nhìn núi Tây” miêu tả cuộc sống điền viên đều là giả dối cả, “Gặt lúa giữa trưa nóng, mồ hôi chạy ào ào xuống ruộng” mới là thật.
Lục Chúc Chúc chằng được việc gì, tung tăng chạy theo sau gót Lục Hoài Nhu, ngó nghiêng chỗ này chỗ kia mỗi thứ một chút.
Lục Hoài Nhu lau mồ hôi trên trán, nhìn bên bờ ruộng thì thấy Lục Tuyết Lăng ϲởí áօ chống nắng, cô mặc một bộ váy dài màu đỏ, cài một đóa hoa dại rồi đứng bên bờ ruộng tạo dáng chụp ảnh.
Dương Duệ một chân dẫm lên ruộng lúa, một chân đặt trên mặt đất chụp ảnh cho cô.
Bọn họ còn mang cả máy ảnh xịn theo nữa?
Vậy là tất cả đều là khách du lịch, chỉ có mình anh làm show “Biến hình kế” à?
Lục Hoài Nhu bận rộn ở ruộng lúa suốt một tiếng đồng hồ, bẻ được mấy bắp ngô lại hái thêm vài bông rau cải trắng, vừa ngẩng đầu đã thấy chuyên gia ngoại giao Lục Chúc Chúc đã làm quen thêm bạn mới.
Đó là một anh bạn ngồi xổm bên ruộng lúa, làn da đen nhẻm, có vẻ hơn tuổi Lục Chúc Chúc nhưng vì dinh dưỡng không đầy đủ mà nhỏ gầy hơn cô bé rất nhiều.
“Mình tên Lục Chúc Chúc. Cậu tên gì?”
“Mình là Chu Hâm.”
“Rất vui được làm quen với cậu, cậu sống ở đây à?”
Anh bạn nhỏ không hề sợ hãi, chỉ tay về phía căn nhà ở gần khe núi: “Đó là nhà mình.”
“Uầy, nhà cậu xa thế, sao cậu tới được đây vậy?”
“Không xa đâu, đi khoảng nửa tiếng là tới, chỗ này của cậu náo nhiệt thật đấy.”
Lục Chúc Chúc giải thích: “Bọn mình đang quay chương trình.”
“Chương trình là gì thế?”
“Là thứ chiếu trên TV ấy.”
Chu Hâm ngưỡng mộ nói: “Thật là lợi hại.”
Lục Chúc Chúc tự hào nói: “Ông nội của mình mới giỏi, mỗi ngày đều được lên TV, cậu có biết ông ấy không?”
Chu Hâm lắc đầu: “Nhà mình không có TV.”
“Thì ra là vậy.”
“Đúng rồi đúng rồi!” Lục Chúc Chúc như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: “Lúc bọn mình ở khách sạn có nghe kể chuyện ma, cậu có biết chuyện gì không?”
Chu Hâm nhìn căn nhà bốn phòng trên sườn núi: “Mình không nghe nói chuyện gì cả.”
Lục Chúc Chúc quay đầu nhìn Lục Hoài Nhu: “Ông nội, con hỏi rồi, chuyện ma quái đều là giả thôi!”
Lục Hoài Nhu gào lên từ trong ruộng bắp: “Ông đây đếch sợ!”
Lục Chúc Chúc cười trộm rồi nói với Chu Hâm: “Ông nội mình nhát lắm.”
Chu Hâm cũng cười theo, cậu bé hỏi Lục Chúc Chúc: “Các cậu từ đâu tới thế?”
“Bắc Thành, cậu biết không?”
“Không biết.” Chu Hâm nói: “Mình chưa từng rời khỏi thôn này.”
“Bắc Thành là một thành phố lớn, trên đường có rất nhiều xe cộ, có công viên, khu vui chơi giải trí, cả trung tâm thương mại nữa…”
Chu Hâm ngưỡng mộ nói: “Mình cũng muốn ra ngoài chơi.”
“Vậy cậu về nhà với mình đi! Mình sẽ gọi thêm bạn tốt nhóc Lâm của mình nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài chơi!”
“Bố mình nói chỉ cần chăm chỉ học tập thì sẽ có ngày được lên thành phố lớn, đến lúc đó thì mình đi tìm cậu nhé.”
“Được! Mình chờ cậu!”
Chu Hâm chạy tới mép bờ ruộng, hái một phiến lá nhỏ xíu từ đám cỏ dại rậm rạp đưa cho Lục Chúc Chúc: “Mời cậu ăn cái này.”
“Đây là gì thế?”
“Cỏ ngọt.” Chu Hâm ngắt một nhánh bỏ vào miệng, “Cậu nếm thử xem.”
Lục Chúc Chúc bắt chước theo cậu bé, bỏ lá cây vào miệng, quả nhiên, lá cây có chút vị ngọt.
Có qua có lại, cô bé cũng lấy một thanh chocolate, nói: “Mình mời cậu cái này.”
Đây là lần đầu tiên Chu Hâm ăn chocolate, biểu cảm rất hạnh phúc, giống như cả thế giới đều biến thành bong bóng màu hồng.
“Ngon quá!”
“Dĩ nhiên rồi, cậu đã ăn chocolate bao giờ chưa?”
“Chưa.”
Lục Chúc Chúc tìm trong balo được hai thanh chocolate đưa cho Chu Hâm: “Này, cho cậu hết đấy!”
“Cảm ơn Chúc Chúc, cậu tốt thật.”
“Không cần, chắc là phải cảm ơn anh Cảnh Tự rồi, mấy thanh này là anh ấy mua cho mình đó.”
“Cảnh Tự là anh ruột cậu à?”
“Không phải, nhưng trừ ông nội bà cô và bố mẹ mình ra thì mình thích anh ấy nhất.”
“Ừ.”
Chu Hâm bỗng thấy hâm mộ anh Cảnh Tự này.
“Lục Chúc Chúc, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mình tám tuổi.”
“Mình mười tuổi.” Chu Hâm nói: “Mình lớn hơn cậu, vậy cậu có thể gọi mình là anh Chu Hâm.”
“Được thôi.”
Lục Chúc Chúc còn chưa nói hết thì điện thoại trong balo đã rung lên.
Lục Chúc Chúc lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị tin nhắn của Cảnh Tự.
“Không được nhận anh trai lung tung.”