Chương 4: Sổ hộ khẩuBuổi tối, Chúc Chúc ở lại nhà dì Triệu Tư Gia ăn tối, ba của Cảnh Tự cũng đi làm về.
Ba của Cảnh Tự có vẻ là một người doanh nhân thành đạt, áo vest giày da, hành động cũng rất lịch sự.
So với ba của nhà người ta, thì ba của Chúc Chúc, lại giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Lúc đang ăn cơm, Lục Chúc Chúc mải chăm chú nhìn hoa hồng vàng trên vai Cảnh Tự, hoa hồng chưa nở, chỉ là một 乃úp nhỏ, màu vàng nhạt sáng bóng, rất xinh đẹp.
Cảnh Tự ăn cơm, không để ý đến cô bé, chỉ hơi đỏ mặt, cau mày nói, “Em đừng nhìn anh nữa!”
Lục Chúc Chúc bật cười.
Triệu Tư Gia cười nói: “Hình như Chúc Chúc rất thích tiểu Tự nhà mình.”
Công bằng mà nói thì Cảnh Tự đẹp hơn Cảnh Triết, vì Cảnh Triết bị béo phì nên dáng người hơi mập, ngũ quan không góc cạnh bằng.
Đương nhiên, dì nói “thích”, cũng chỉ là tình cảm trong sáng giữa các bạn nhỏ mà thôi.
“Anh Cảnh Tự, em làm bạn thân của anh được không?”
Cảnh Tự từ chối: “Không được.”
Lục Chúc Chúc hơi thất vọng: “Tại sao vậy ạ.”
“Không có tại sao gì cả.”
Triệu Tư Gia giải thích: “Con đừng để ý, tiểu Tự không thích chơi với mọi người.”
Cảnh Tự là một người bạn nhỏ thông minh, chỉ số IQ cao, cho nên các bạn nhỏ xung quanh không bắt kịp được, hàng xóm hay bạn học đều không thích cậu, vì vậy nên cậu trở nên cô độc.
Cảnh Triết thấy Lục Chúc Chúc thất vọng, vội vàng nói: “Anh có thể làm bạn thân với Chúc Chúc mà!”
Triệu Tư Gia mỉm cười xoa đầu Cảnh Triết: “Cảnh Triết nhà chúng ta đúng là một người ấm áp.”
“Mẹ, người ấm áp là gì ạ?”
“Là người khiến cho người khác cảm thấy ấm áp hạnh phúc.”
Cảnh Triết vỗ иgự¢: “Con phải làm một người ấm áp! Con phải bảo vệ Chúc Chúc!”
Cảnh Tự không có cảm xúc gì, chỉ là bĩu môi khinh thường.
Ba của Cảnh Tự nhắc tới Lục Hoài Nhu bên cạnh, lại nhìn Chúc Chúc, nói: “Cô bé với hàng xóm nhà mình đúng là giống nhau.”
“Đúng vậy.” Triệu Tư Gia đánh giá Lục Chúc Chúc, gật đầu đồng ý: “Càng nhìn càng thấy giống, nhất là lông mày và sống mũi, giống như đúc ra từ một khuôn.”
“Mọi người nói về ông nội con sao ạ?” Lục Chúc Chúc tò mò hỏi: “Ông nội con ra sao vậy!”
“Con còn chưa thấy ông à?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Chưa ạ, ba nói quan hệ giữa ba với ông nội không được tốt nên ông nội chưa bao giờ đến thăm con.”
“Vậy à.” Triệu Tư Gia hiểu được, dù sao với thân phận của người kia… không được bình thường.
“Hôm nay còn có một anh giả làm ông nội con nữa cơ!” Lục Chúc Chúc tố cáo: “Con đã vạch trần mưu kế của anh ấy, còn trẻ tuổi mà sao lại có thể là ông nội con được!”
Triệu Tư Gia móc điện thoại ra, tìm kiếm hình ảnh của Lục Hoài Nhu, đưa cho Lục Chúc Chúc: “Con xem, là anh này hả?”
“Vâng, chính là anh ấy! Anh lừa đảo!”
Triệu Tư Gia trố mắt nhìn ba Cảnh Tự, bỗng cười: “Bé ngốc, anh này chính là ông nội Lục Hoài Nhu của con đó.”
“Cái —- gì!”
Sắc mặt của Lục Chúc Chúc còn đen hơn tỏi đen: “Thật… thật không ạ?”
“Đúng vậy, ông nội con chắc là ông nội trẻ tuổi nhất thế giới rồi, lại được bảo dưỡng vô cùng tốt!” Triệu Tư Gia hâm mộ: “Gì mà tuổi đóng băng ấy, chính là thế này!”
“Người ta là ngôi sao.” Ba Cảnh Tự nói: “Ngôi sao đều như vậy.”
Chân mày nhỏ của Lục Chúc Chúc cau lại, trong đầu nghĩ xong rồi, cái anh đáng ghét kia lại là ông nội của cô bé thật.
Cuộc sống này… làm sao mà trải qua đây!
Tại sao ba còn chưa đến đón bé về, huhu.
“Chúc Chúc, con không vui à.” Triệu Tư Gia cảm nhận được nỗi buồn phiền của Lục Chúc Chúc, hỏi: “Con không thích ông nội sao?”
Lục Chúc Chúc thành thật trả lời: “Con không thích.”
“Tại sao thế?”
“Ông rất xấu, véo má con đau lắm.” Lục Chúc Chúc xoa má mình: “Còn nữa, ông nội so với ba con còn… không đáng tin cậy.”
Cô bé chỉ muốn có ba mẹ bình thường, một ông nội bình thường, giống như các bạn nhỏ khác vậy, được yêu thương cưng chiều, nhưng ước mơ nhỏ bé này cũng trở nên xa vời.
Triệu Tư Gia an ủi: “Chúc Chúc, nếu con chưa tiếp xúc với ông nội Lục Hoài Nhu thì làm sao có thể kết luận vậy được.”
“Thì nhìn ông… không thể thích được.”
“Không phải đâu! Con không biết ông nội con được yêu thích cỡ nào đâu, sát thủ mọi lứa tuổi đấy! Cho dù là dì hay chị, hay là các bạn nhỏ như con, ai cũng thích hết!”
“Thật không a?”
“Đúng vậy, ông rất tài năng, diễn phim gì cũng nổi, mỗi năm đều được lên tạp chí MAN, nổi tiếng khắp thế giới đấy!” Triệu Tư Gia dường như là một fan hâm mộ của Lục Hoài Nhu: “Nhiều người thích ông lắm, ông có rất nhiều fan hâm mộ…”
Ba Cảnh Tự ho nhẹ một tiếng: “Còn bị bôi đen nhiều nữa.”
Triệu Tư Gia liếc chồng mình: “Ít nói lại thì anh ૮ɦếƭ à!”
Ba Cảnh Tự cười trừ.
Lúc này, bên ngoài có tiếng xe đi vào gara, Cảnh Triết mũm mĩm leo lên bệ cửa sổ, nói: “Là anh bên cạnh về!”
“Đã nói bao nhiều lần rồi, phải gọi là ông, biết lễ phép đi con.”
Triệu Tư Gia đứng dậy, nói với lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, dì đưa con về nhà.”
Lục Chúc Chúc không tình nguyện, cô bé thích không khí ở nhà Triệu Tư Gia hơn.
Nhưng ở lại nhà người khác là thất lễ, vì vậy cô bé ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ lên, nắm tay Triệu Tư Gia, đi tới trước cửa nhà Lục Hoài Nhu.
Đương nhiên, Triệu Tư Gia đúng thật là fan hâm mộ của Lục Hoài Nhu, dì còn hồi hộp hơn cả Chúc Chúc, vừa son môi lại trang điểm.
“Chúc Chúc, nhìn dì được không?”
“Dì xinh lắm ạ.”
“Bé ngoan thật hiểu chuyện.”
Triệu Tư Gia nhấn chuông cửa, mặc dù đã là hàng xóm nhiều năm với Lục Hoài Nhu, nhưng người ta là siêu sao nên hơi xa cách, chỉ có thể ngắm mà không được tiếp cận nên tới tận bây giờ Triệu Tư Gia chưa có cơ hội nói chuyện cùng.
Lần này đưa cô bé về nhà chính là một cơ hội tốt để phá vỡ hàng rào.
Sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng, Lục Hoài Nhu đi ra.
Anh về tới nhà còn chưa kịp thay đồ, đang mặc bộ vest mới đi sự kiện về, toát ra vẻ thành thục.
Triệu Tư Gia ngây ngốc, đúng là siêu sao khác hẳn với người thường, Lục Hoài Nhu từ xa đi tới cứ như là tổng tài bá đạo bước ra từ tivi vậy, từ trên xuống dưới đều lấp lánh.
Lục Hoài Nhu thấy Chúc Chúc thì có kinh ngạc:” Sao nhóc còn ở đây!”
Lục Chúc Chúc núp sau lưng Triệu Tư Gia, không muốn nói chuyện với anh.
Anh đáng ghét…
Ơ không, là ông nội đáng ghét.
Triệu Tư Gia phản ứng lại, tự mình giới thiệu: “Anh Lục, chào anh, tôi là hàng xóm của anh.”
“Cô là mẹ con bé đúng không, ký tên cũng đã ký rồi, nhóc còn muốn cái gì?”
“Anh Lục, anh hiểu lầm rồi, không phải như vậy.” Triệu Tư Gia cầm quyển sổ nhỏ của Lục Chúc Chúc đưa cho Lục Hoài Nhu: “Anh xem cái này đi.”
Lục Hoài Nhu nhận lấy, lấy cây 乃út từ trong túi ra: “Muốn ký to hơn đúng không, được, ký rồi đây… Đừng đứng trước cửa nhà tôi nữa nghe chưa!”
Ký xong, Lục Hoài Nhu ném quyển sổ lại cho Lục Chúc Chúc, Lục Chúc Chúc nhận lấy nhìn thử, anh lại viết trên bản sao hộ khẩu mấy chữ to —
“Cố gắng học tập, mỗi ngày phải cố gắng, học sinh tiểu học đừng theo đuổi thần tượng.”
Học sinh tiểu học Lục Chúc Chúc cảm thấy bị xúc phạm, giận dữ xé quyển sổ, vo lại một cục rồi vứt bỏ.
“Con ghét ông nội! Ghét ghét! Con muốn về nhà, con muốn tìm ba!”
Uất ức cả ngày đọng lại khiến cô gái nhỏ không chịu được nữa, ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít: “Con muốn ba, muốn về nhà…”
Nhưng nhà cô bé ở đâu, ba mẹ không ở chung, gặp mặt thì nói được dăm ba câu rồi cãi vả, không hòa thuận như nhà Cảnh Tự.
Cô bé giống như là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tối nay có lẽ phải ở đầu đường xó chợ thật.
Lục Chúc Chúc càng nghĩ càng buồn, khóc càng thương tâm, vừa kêu thảm thiết như tiếng heo kêu.
Triệu Tư Gia vội ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Lục Chúc Chúc, lén xoa lưng cô bé, thấp giọng an ủi xong nói với Lục Hoài Nhu: “Anh Lục, Chúc Chúc không phải là con gái tôi, con bé là cháu gái của anh đấy.”
Lục Hoài Nhu không tin nhìn dì: “Cô đùa cái gì vậy.”
“Anh xem đi, đây có phải là sổ hộ khẩu của nhà anh không.”
Triệu Tư Gia nhặt sổ hộ khẩu bị nhăn nhúm, đưa cho Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu nghi ngờ nhận lấy, lật ra xem, sắc mặt trở nên tái mét.
Chủ hộ khẩu chính là con trai của anh, Lục Tỳy Ý, cái tên Tùy Ý này cũng là anh tùy ý đặt.
Mà trang thứ hai, Lục Chúc Chúc, bất ngờ chính là con gái ruột của Lục Tùy Ý!
Lục Hoài Nhu kinh ngạc nhìn cô bé đang khóc chít chít bên cạnh bậc thang.
Hai bím tóc rối bời, không được Lục Tùy Ý chăm sóc kỹ càng nên gầy nho nhỏ, nhưng gương mặt lại vô cùng đáng yêu.
Lục Hoài Nhu không biết làm sao, đứng yên tại chỗ.
Cô gái nhỏ trước mặt khóc như mưa khiến người ta đau lòng, chính là cháu gái ruột của mình!
Thời gian tàn nhẫn như con dao chặt thịt, thậm chí cháu gái cũng đã có luôn rồi!
Không còn mặt mũi là anh trai của các fan nữa!
Cô bé vẫn đang khóc, làm sao đây, phải làm sao!
૮ɦếƭ tiệt thật!
Suy nghĩ của Lục Hoài Nhu trở nên hỗn loạn.
Triệu Tư Gia vội vàng nói: “Anh Lục, anh xem đi, cháu gái anh khóc rồi, anh nên dỗ con bé đúng không.”
Chân mày Lục Hoài Nhu nhíu chặc đến mức có thể kẹp một cây 乃út chì.
Dỗ? Dố thế nào, cả đời này anh đã từng dỗ ai đâu.
Cuối cũng vẫn là không đành lòng, anh đi tới trước mặt Lục Chúc Chúc, ngồi xổm xuống, “Nhóc con, đừng khóc, ông ảo thuật cho con xem nhé.”
Lục Chúc Chúc tỉnh táo lại, hai mắt ngấn lệ nhìn Lục Hoài Nhu: “Ảo.. ảo thuật gì ạ?”
Lục Hoài Nhu chỉ vào cặp sách nhỏ của cô bé: “Trong cặp con có gì?”
“Ưm…”
Lục Chúc Chúc quên béng mất mình khóc vì cái gì, cô bé mò mẫm trong cặp sách rồi lấy ra một viên kẹo bơ cứng.
“Con chỉ có một viên kẹo.” Cô bé đưa cho Lục Hoài Nhu.
“Vậy lấy cái này.”
Lục Hoài Nhu cầm viên kẹo nói: “Trong vòng mười giây, ông sẽ làm nó biến mất.”
Lục Chúc Chúc bị hấp dẫn bởi lời nói của Lục Hoài Nhu, tò mò hỏi: “Sao ông làm nó biến mất được.”
Lục Hoài Nhu nhanh chóng bóc vỏ kẹo, ném vào miệng mình, cười khẩy: “Mất rồi.”
Lục Chúc Chúc nhìn vỏ kẹo trên tay anh, rồi nhìn gò má đang nhô lên, hai giây mới phản ứng lại, “Oa” một tiếng khóc lớn hơn.
“Con chỉ có một viên kẹo!”
“Ông nội xấu!!!”
Triệu Tư Gia: …
Tuổi hai ông cháu cộng lại chắc cũng không quá 10 tuổi.