Xe chạy rất nhanh. Tống Hoài Thừa nói: “Em đừng quá lo lắng, anh nghe nói trẻ con lên cơn sốt hoặc bị cảm là chuyện bình thường, đến khoảng 6-7 tuổi thì sẽ không thế nữa.”
Cố Niệm thở ra một hơi, “Anh không biết đâu, Phán Phán từ khi sinh ra đã thường xuyên mắc bệnh.” Mấy năm nay cô đã quen với việc đó.
Tống Hoài Thừa khẽ cắn môi, “Trước kia con cũng hay thế sao?”
Cố Niệm nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, cô nheo mắt lại, “Trước kia sao…” Cô cũng không muốn nhớ lại. “Con bé bị sinh non, đến giữa tháng thứ bảy tôi bị động thai, tình huống lúc đó rất nguy cấp, chỉ có thể chọn giữ lại mẹ hoặc đứa bé.”
Tống Hoài Thừa hỏi: “Em đã chọn ai?”
Cố Niệm im lặng không trả lời câu hỏi của anh, “Rất may lúc đấy có Diệp Thanh bên cạnh, tôi cảm thấy rất yên tâm. Vì thế, suốt đời này tôi đều biết ơn anh ấy. Nếu không có anh ấy, tôi và Phán Phán có lẽ đã sớm không còn trên đời.”
Trong mắt Tống Hoài Thừa chứa sự chua xót, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh có thể tưởng tượng ra những khó khăn lúc đó mà cô phải chịu. Trong khoảnh khắc lưỡng lự ấy, chắc chắn cô sẽ lựa chọn giữ lại đứa bé. Cô vô cùng yêu mến nó.
“Lục Diệp Thanh …” Tống Hoài Thừa nghẹn họng, không nói gì nữa, anh nợ hắn, có lẽ cả đời này cũng không trả hết được. Trong số tất cả mọi người trên thế giới này, người anh không muốn nợ nhất lại chính là hắn.
Một điều không thể nào thay đổi được, anh và hắn là anh em cùng cha khác mẹ.
Cố Niệm nhẹ nhàng nói: “Cho nên anh không động đến anh ta, tôi rất cảm ơn anh. Lục Diệp Thanh là người tốt.”
Tống Hoài Thừa không thích cô nhắc đến hắn, “Hôm qua, anh gọi cho Phán Phán, con bé oa oa nói chuyện, tại sao bây giờ một chữ cũng không nói được?”
Nói đến chuyện này, Cố Niệm cũng rất lo lắng.
Tống Hoài Thừa nhìn thoáng qua sắc mặt cô, “Em đừng quá lo lắng, hai ngày nữa chúng ta lại đưa con đến gặp bác sĩ.”
Cố Niệm ừ một tiếng.
Vì một chữ “ừ” của cô, tâm trạng Tống Hoài Thừa bỗng chốc lại trở nên vui vẻ.
Hai người đi từ sân bay thành phố S đến thành phố D mất 2 tiếng, lúc đến bệnh viện đã là 9h tối.
Đi liên tục như vậy có cảm giác mệt mỏi, mà trong lòng hai người chỉ mải lo đến đứa trẻ. Vào phòng bệnh, Phán Phán đã đi ngủ rồi, Phương Hủ Hủ và Lương Cảnh Thâm đều đang ở đó.
“Phán Phán sao rồi?” Cố Niệm mở miệng hỏi.
Phương Hủ Hủ kéo tay Lương Cảnh Thâm, sắc mặt lo lắng.
Lương Cảnh Thâm bước lên phía trước, “Cố Niệm, em hãy nghe thầy nói.”
Cố Niệm có một dự cảm không tốt.
“Hôm trước Phán Phán bắt đầu lên cơn sốt, chỉ sốt nhè nhẹ, bọn thầy liền giúp con bé hạ sốt. Ngày hôm qua đột nhiên sốt cao, Hủ Hủ đưa con bé tới bệnh viện. Lúc đấy đã tối, cô bé bắt đầu không nói nên lời.” Lương Cảnh Thâm rất khó khăn mới nói được câu cuối cùng.
Cố Niệm không đứng vững được nữa, Tống Hoài Thừa vội vàng đỡ lấy cô, “Sao lại không nói được?”
Sắc mặt Lương Cảnh Thâm nặng nề, “Hiện tại bác sĩ đã cố hết sức để tìm nguyên nhân, cuối cùng vẫn không tra ra được gì.”
Mặt Tống Hoài Thừa tái mét, trong lòng anh cũng tràn đầy lo lắng, nhưng buộc phải nhẫn nhịn, “Phán Phán không sao đâu, đợi con bé khỏe sẽ nói chuyện lại như bình thường.”
Phương Hủ Hủ gật đầu, “Đúng vậy, mình đã hỏi qua, cũng có đứa trẻ phát sốt bị nghẹn họng, hai ba ngày sau lại có thể nói được bình thường.”
Bây giờ dù mọi người có nói gì đều nghe không lọt tai, không thể nào bớt lo lắng.
Cố Niệm mở miệng một cách trống rỗng “Hủ Hủ, cậu và thầy Lương về nghỉ ngơi đi, đêm nay để bọn mình trông Phán Phán.”
“Cậu vừa xuống máy bay, để mình ở lại với cậu.” Phương Hủ Hủ nói.
Lương Cảnh Thâm kéo tay cô, “Nghe theo Cố Niệm đi. Chúng ta về trước đi, em đã thức trắng một đêm rồi. Hôm nay về nghỉ, mai lại thay Cố Niệm. Nghe lời anh.”
Phương Hủ Hủ gật đầu, nhìn Tống Hoài Thừa, ra hiệu cho anh.
Tống Hoài Thừa tiễn hai người ra ngoài.
“Cô muốn nói gì?” Khuôn mặt Tống Hoài Thừa vốn lạnh lùng bây giờ lại tràn đầy âu lo.
“Có một số điều tôi không muốn nói trước mặt Cố Niệm.” Phương Hủ Hủ căng thẳng, “Bác sĩ muốn chúng ta chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Chuẩn bị tâm lý cho việc gì?” Tống Hoài Thừa nóng nảy.
“Anh bình tĩnh lại đi, anh muốn Cố Niệm nghe được à?” Phương Hủ Hủ giữ chặt lấy tay anh, “Thân thể Phán Phán vốn không tốt, đây cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra.” Nước mắt cô nhịn không được rơi xuống, “Lục Diệp Thanh đã nói rồi.”
“Cô nói gì? Lục Diệp Thanh rốt cuộc đã nói gì?” Tống Hoài Thừa hỏi.
Phương Hủ Hủ nắm chặt tay, “Thuốc năm đó anh cho Cố Niệm uống có vấn đề.”
Rất lâu sau đó, Tống Hoài Thừa mới tìm lại được giọng nói của mình, linh hồn giống như bị hút ra, máu toàn thân ngưng đọng lại, mỗi lần hít thở đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn.
Tự làm tự chịu.
Là báo ứng. Đây là báo ứng mà ông trời ban cho anh sao?
Phương Hủ Hủ đỏ mắt, “Hơn nữa năm đó khi Cố Niệm sinh con, ra rất nhiều máu làm thân thể bị tổn thương, về sau rất khó có con.”
Tống Hoài Thừa mặt trắng bệch không còn giọt máu, “Cô ấy có biết không?”
“Cô ấy biết rõ thân thể mình về sau sẽ không thể sinh con được nữa, nhưng lại không hề biết thuốc anh cho cô ấy uống có vấn đề, chúng tôi sợ cô ấy đau khổ, cho nên vẫn nhất quyết không nói cho cô biết.”
Hành lang tĩnh lặng không nghe được bất kì tiếng động nào.
“Tại sao lại thế?” Tống Hoài Thừa hồn bay phách lạc lẩm bẩm.
Trong nội tâm Phương Hủ Hủ có rất nhiều oán hận, nhưng nhìn thấy phản ứng của Tống Hoài Thừa giờ phút này, cô không nói được gì nữa.
Thật ra anh cũng là một người đáng thương.
Cô cùng Lương Cảnh Thâm rời khỏi bệnh viện.
Phương Hủ Hủ nặng nề thở dài một hơi, “Có tình cảm cũng không nhất định có thể thành người một nhà.”
Lương Cảnh Thâm không muốn cô bi quan như thế, “Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, câu chuyện vẫn còn tiếp diễn, không ai có thể đoán trước được kết cục.”
Phương Hủ Hủ nắm lấy tay ông, đầu tựa lên vai ông, cảm thấy an tâm. Cô cũng rất mệt mỏi, nhưng người đàn ông này sẽ vì cô mà chống đỡ một khoảng trời.
Tống Hoài Thừa không biết đã đứng như thế bao lâu, trên người anh tràn đầy hơi lạnh. Khi đi vào trong phòng, Cố Niệm đang ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phán Phán.
Anh thở ra một hơi, đi đến cạnh cô.
Cố Niệm có cảm giác có gì đó lạnh lạnh tiến lại gần mình, cô có điều muốn nói lại không nói được gì.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Tống Hoài Thừa vang lên, là điện thoại của Tang Vân Đồng.
Anh ra ngoài nghe điện thoại.
“Hoài Thừa, không phải con nói là tối nay lên máy bay à? Sao đến bây giờ vẫn chưa về?”
“Tối nay con có việc bận không về được.”
Trong lòng Tang Vân Đồng cảm thấy khó chịu, bà biết rõ con trai đang giữ thái độ xa cách với bà. Tuy nhiên, bà rất cố gắng để sửa chữa mối quan hệ mẹ con này, không biết vì sao vẫn không có kết quả.
“Đúng rồi, lâu rồi mẹ không gặp Phán Phán. Con xem thử hai ngày nữa đưa con bé về đây được không?”
“Con có chút việc bận. Qua mấy ngày rồi nói sau.”
“Vậy cũng được. Con đừng làm việc quá sức, nhớ chú ý sức khỏe.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Tang Vân Đồng cau mày, cũng không biết tình hình bọn họ ở Paris thế nào rồi.
Đóa Đóa hỏi, “Anh trai không về ạ?”
Tang Vân Đồng nhìn con gái, “Đúng thế, anh có chút việc bận.”
“Bận bịu chỉ là cái cớ. Anh lại ở cùng mẹ của Phán Phán rồi. Anh theo đuổi người ta ạ?”
“Nói lung tung. Không được nói như thế trước mặt anh con.”
Đóa Đóa lè lưỡi, “Con biết ngay mà.”
“Đã thế, mai mẹ đưa con đi gặp Phán Phán, con mau ngủ sớm đi.”
“Hừ, từ sau khi đó, mẹ không thích con nữa, mẹ chỉ thích anh trai.”
Tang Vân Đồng bị lời của cô bé chọc đến nỗi bật cười, “Thời gian mẹ ở cùng anh trai rất ít, con đấy. Đã thế, mẹ yêu con nhất.”
Đóa Đóa chớp mắt mấy cái, “Con hay nói đùa thôi. Công bằng mà nói, mẹ nhớ yêu chiều anh hơn một chút nhé. Anh trai thật đáng thương, không có cha, mẹ của Phán Phán cũng không cần anh, aizzz.” Cô bé khẽ thở dài.
Trẻ con ăn nói vô tư. Nhưng những lời này vào tai Tang Vân Đồng lại không đơn giản như thế.
Tống Hoài Thừa và Cố Niệm một đêm không ngủ, hôm sau tinh thần hai người đều không tốt.
Phán Phán mở mắt ra nhìn thấy hai người, không nén nổi vui vẻ, tuy nhiên lại không nói được, miệng a a đóng mở.
Cố Niệm không ngăn được nước mắt, lại cố hết sức tươi cười, “Ổn rồi, mẹ cùng cha sẽ luôn ở đây với con, bây giờ con nghỉ ngơi thật tốt. Muốn gì cứ dùng cử chỉ để nói cho mẹ.”
Phán Phán liên tục gật đầu, khoa tay múa chân, “Mẹ ở Paris có vui không?”
“Rất vui, mẹ mang về rất nhiều quà nhé.” Cô vừa nói vừa lấy quà ra, “Đây là tháp Eiffel.”
“Thật đẹp. Ôi!” Phán Phán yêu thích không buông tay.
Tống Hoài Thừa đang đứng ở một bên, cũng vội vàng nói, “Cha mua chocolate cho con này.”
Mắt Phán Phán lập tức sáng lên, Tống Hoài Thừa nhanh chóng lấy ra.
Cố Niệm nhíu mày, “Cổ họng con bé hiện tại chưa khỏe, tôi chưa muốn cho con ăn.”
Phán Phán bĩu môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Niệm.
Tống Hoài Thừa cầm chocolate, lại nhìn khuôn mặt của con gái, tim như bị dao cắt, “Để cha đi hỏi bác sĩ.”
Phán Phán liên tục gật đầu.
“Quỷ nhỏ tham ăn.” Cố Niệm véo cái mũi nhỏ nhắn của bé.
Chỉ một lát sau, Tống Hoài Thừa trở về, “Bác sĩ nói là có thể ăn từng chút một.”
Lúc này Cố Niệm mới đồng ý.
Tống Hoài Thừa bẻ ra một miếng nhỏ.
Phán Phán cầm trong tay, mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Tống Hoài Thừa chăm chú nhìn con bé, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi thấy khó chịu.
Cô bé ăn từng chút một, ăn rất thỏa mãn. Anh đưa tay lau khóe miệng con bé, trong lòng âm thầm nói: “Thật xin lỗi Phán Phán, là cha có lỗi với con”
Cố Niệm đứng lên, “Tôi đi vệ sinh một lát, anh trông con nhé.” Cô nói với Tống Hoài Thừa.
Cố Phán ăn hết sạch chocolate, vẫn còn chưa thỏa mãn, liếm liếm ngón tay.
Tống Hoài Thừa rút tay cô bé ra, “Mất vệ sinh.”
Cô bé giơ ngón tay lên chỉ hộp chocolate, ánh mắt như muốn nói: “Cháu muốn ăn nữa.”
Tống Hoài Thừa rối rắm, một bên là Cố Niệm, một bên là con gái.
“Cháu đang bị ốm, thế mà muốn ăn một miếng chocolate cũng không được, thật đáng thương.” Phán Phán khoa tay múa chân.
Tống Hoài Thừa bẻ thêm một miếng nữa, “Ăn nhanh lên, mẹ con sắp về rồi, đừng để mẹ nhìn thấy.”
Phán Phán cười khanh khách, hương thơm chocolate nguyên chất, cô bé cắn một miếng.
Tống Hoài Thừa sốt ruột, “Con ăn nhanh lên, đừng để mẹ phát hiện, không thì mẹ sẽ tức giận.”
Phán Phán vừa định nói gì đấy, Cố Niệm đã quay về, cô bé vội vàng báo với Tống Hoài Thừa.
Tống Hoài Thừa vừa quay mặt lại đã nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của cô, anh nhanh chóng cầm lấy tay Phán Phán còn đang cầm mẩu chocolate thừa. “Được rồi, cha cho con ngửi mùi chocolate.”
Phán Phán rất phối hợp, hít sâu một cái.
Tống Hoài Thừa giải thích: “Anh chưa cho con bé ăn, chỉ cho con bé ngửi một chút.”
Cố Niệm nhíu mày, nhưng không nói thêm gì.
Tống Hoài Thừa ở cùng Phán Phán cho đến trưa, đến khi ăn cơm xong anh mới đi, “Anh có chút việc, buổi tối lại đến thăm con.”
Cố Niệm nói một cách yếu ớt: “Anh không đến cũng không sao.”
Tống Hoài Thừa giật giật khóe miệng đắng chát, “Chốc nữa Phương Hủ Hủ tới, em nên ngủ một chút đi.” Hai quầng mắt cô thâm sì, Tống Hoài Thừa rất đau lòng, tuy nhiên lại không thể làm gì.
***
Từ sau khi ly hôn, cùng với vài người góp vốn mở công ty Internet, với năng lực của anh, công ty đã đi vào ổn định.
Lúc Tống Hoài Thừa đến, mọi người đang họp. Từ Hành ra ngoài trước, đưa anh vào văn phòng.
Tống Hoài Thừa nhìn văn phòng hiện tại của anh so với ở Vạn Thiên nhỏ hơn một nửa, anh híp híp mắt, đối mặt với hắn, “Tôi hỏi cậu, năm đó loại thuốc đưa cho Cố Niệm uống rốt cuộc có chuyện gì?” Anh nhìn hắn, mắt tràn ngập lửa giận.
Từ Hành nhíu mày, “Đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi, cậu biết rồi còn gì?”
Tống Hoài Thừa dồn sức nhấc tay lên, đánh vào иgự¢ hắn, “Vì sao? Vì sao lại đưa cho cô ấy dùng loại thuốc đó? Cậu đã nói là thuốc không có tác dụng phụ đúng không?”
Từ Hành lĩnh trọn mấy đấm của anh, quỳ xuống mặt đất, иgự¢ đau đớn, “Cậu hỏi tôi vì sao?” Hắn từ từ đứng lên, ánh mắt sâu xa, “Bởi vì khi đó Hảo Hảo đã trở về rồi.”
Tống Hoài Thừa đỏ mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng dao động mãnh liệt, “Từ Hành, cậu có lương tâm hay không? Cậu có biết thuốc kia gây tổn thương đến cơ thể cô ấy thế nào không?”
“Tôi đã hỏi cậu trước.” Từ Hành đưa tay gạt đi tơ máu ở khóe miệng.
Đúng vậy, hắn đã từng nói thuốc có tác dụng phụ.
“Lúc đó chính cậu đã lựa chọn.”
“Cậu không hề nói tác dụng phụ là gì. Đồ khốn.” Tống Hoài Thừa lại ra tay.
Lúc này hắn không để bị đánh như thế nữa, bắt đầu phản kích, “Hoài Thừa, bốn năm nay quan hệ của cậu và Hảo Hảo là như thế nào?”
“Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không liên quan đến cậu.” Tống Hoài Thừa đánh một quyền, “Vì Chu Hảo Hảo mà cậu lừa dối tôi? Từ Hành, chúng ta có phải là anh em không vậy?”
Từ Hành đá một cước, “Tống Hoài Thừa, cậu cũng không phải người tốt.”
Văn phòng bỗng chốc trở nên lộn xộn.
Hai người đánh nhau đến lúc mệt mới dừng lại, ngồi lên salon.
Tống Hoài Thừa thở phì phò. Anh biết đây chính là gieo gió gặt bão, lòng anh đau đớn, nghĩ đến Cố Niệm, nghĩ đến Phán Phán, “Phán Phán có lẽ không thể nói chuyện được nữa.” Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Khi Tống Hoài Thừa trở lại bệnh viện, bộ dạng của anh làm Cố Niệm hoảng sợ. Mặt anh chỗ tím chỗ xanh, khóe miệng cũng có vết máu, quần áo lộn xộn.
Phương Hủ Hủ sững sờ, “Anh gặp ςướק à?”
Tống Hoài Thừa từng bước từng bước đến bên cạnh Cố Niệm, mỗi bước chân đều cực kì khổ sở, bởi anh không biết tiếp theo anh sẽ phải đối mặt với điều gì.
“Phương Hủ Hủ, phiền cô đưa Phán Phán ra ngoài một lát.”
Phương Hủ Hủ bị khí thế của anh làm cho giật mình, không nói gì đưa Phán Phán ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn cô và anh.
“Anh làm sao thế?” Cố Niệm nhíu mày.
Tống Hoài Thừa nắm chặt tay đến mức xương gồ lên, anh mạnh mẽ kéo cô vào иgự¢, “Biết làm thế nào bây giờ? Anh cũng không thể nào tự tha thứ cho chính mình.” Hiện tại, anh đã rơi vào hoàn cảnh tiến hay lùi cũng không được.
~~~ Suy nghĩ của Mạc Y Phi: Thật ra về cơ bản Tђยốς tгáภђ tђคเ đã có tác dụng phụ rồi, dùng nhiều sẽ có vấn đề chứ chưa cần nói đến có cho thêm thứ gì không tốt lành vào trong thuốc hay không.