Những Người Bạn Nhỏ“Cố Gia Niên!” Mới sáng sớm giọng Lương Hoà đã vang lên, thím Trương đang nấu cơm trong bếp nghe thấy vậy thì ló đầu ra nhìn một cái rồi nhún vai quay vào tiếp tục nấu nồi cháo trên bếp. Không còn cách nào khác, đành mặc kệ vậy! Không phải là thím Trương bình chân như vại không quan tâm, mà là đã quá quen với cảnh đó rồi!
Cậu nhóc bị gọi tên mặc bộ áo ngủ khoanh tay đứng trước cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, đôi mắt vừa đen sâu vừa to tròn đầy vẻ uất ức, nhưng khi thấy tấm ga trải giường trên tay mẹ, cậu nhóc vẫn nhỏ giọng nói, “Con không biết gì hết, vừa mới ngủ dậy thì đã tè ra một con mèo máy như thế rồi…”
Mèo máy????
Vốn đang rất tức giận,nhưng khi nghe thằng bé nói như vậy Lương Hoà cũng vạch tấm ga trải giường nhỏ trong tay ra nhìn, nước tiểu của cậu nhóc tè ra thấm ướt một khoảng vải, trông cũng thật giống hình chú mèo máy Doreamon. Cô không biết nên khen trí tưởng tượng của con phong phú hay là nên tiếp tục giáo dục con không được tè dầm nữa. Trong phút chốc, cơn tức giận của Lương Hoà tiêu tán mất một nửa, cô đưa mắt nhìn cậu con trai đang đứng với vẻ mặt vô cùng biết lỗi, hỏi: “Tối qua mẹ đã nhắc con như thế nào, còn nhớ không?”
Đôi mắt cậu nhóc sáng rực một cách sinh động, đáp, “Mẹ nói trước khi đi ngủ thì không được uống nhiều nước.”
Quả nhiên là còn nhớ rõ, “Vậy con đã uống mấy ly nước?”
Đôi mắt cậu nhóc lại vòng vo nhìn xung quanh, một ngón tay mập mạp giơ ra.
“Bao nhiêu?” Lương Hoà không tin hỏi lại.
Cậu nhóc do dự, lại giơ ra thêm một ngón tay nữa.
“Hai ly thôi à?” Giọng cô cao hơn thêm một tông, “Có thật không?”
Cậu nhóc không còn cách nào khác đành xoè ra ba ngón tay trước mặt mẹ, xong rồi liếc trộm mẹ một cái, thấy Lương Hoà không nói gì thì vội vàng chạy vụt tới ôm lấy chân cô, gục đầu trên đùi cô cọ qua cọ lại. Lương Hoà bất đắc dĩ xoa đầu con trai, cô nhớ trước đây chồng mình không thích mái tóc được làm xoăn tít của Cố Gia Minh, ai ngờ bây giờ đứa con trai này của hai người vừa mới sinh đã có một đầu tóc xoăn, may mà không đến mức xoăn tít như đầu Cố Gia Minh làm hồi đó.
Lương Hoà đã từng cùng Cố Hoài Ninh thảo luận về một vấn đề, xem sự nghịch ngợm và giảo hoạt của Cố Gia Niên được thừa hưởng từ đâu. Lương Hoà nói một cách nghiêm túc rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, rất vâng lời cha mẹ và bà ngoại. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì bật cười, ừ một tiếng, giọng anh nâng hơi cao như là một câu hỏi, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, “Vậy theo ý của em thì, Gia Niên là di truyền từ anh có phải không?”
Quả nhiên là tín hiệu nguy hiểm, Lương Hoà giả vờ người ngây ngô rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, Lương Hoà xoa đầu con trai, thở dài, “Được rồi, mẹ sẽ không phê bình con, lần sau phải nhớ trước khi đi ngủ không được uống quá nhiều nước, nếu không sẽ lại đái dầm. Biết chưa? Bây giờ đi đánh thức em với mẹ.”
Nhắc đến đứa con còn lại Lương Hoà nhịn không được muố n thở dài thêm một lần nữa. Cô dẫn Cố Gia Niên đi vào giường của Cố Gia Giai, thấy cô bé nằm úp sấp tay chân xoãi ra, hai bắp chân bé nhỏ đè lên chăn, cái chăn thì bị cuộn lại thành một vòng tròn trông xù xì không ra hình dáng.
Lương Hoà tiến lại gần vỗ nhẹ nhẹ lên cái ௱ôЛƓ nhỏ của con gái, cô bé trở mình tiếp tục ngủ. Lương Hoà mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ ௱ôЛƓ con thêm một lần nữa, Cố Gia Giai lại tiếp tục trở mình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng giấc ngủ bị đánh thức, cô bé ôm chăn chậm rãi mở mắt ra, lại vẫn là một đôi mắt đen tròn mà sâu thăm thẳm, sao y bản chính.
Bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon cô bé rất bất mãn, thấy mẹ và anh trai đứng trước giường của mình, cái đầu nhỏ bé nguẩy nhìn một cái liền biết ai đã làm phiền giấc ngủ của mình, đôi mắt to tròn trợn lên, cái miệng nhỏ xinh bĩu ra, chuẩn bị khóc.
Lương Hoà vừa thấy đôi mắt con gái nhíu lại liền nói một cách uy Hi*p, “Nếu không dậy ngay thì trứng ốp lếp của bà Trương sẽ hết sạch bây giờ, còn muốn ngủ tiếp nữa hay thôi?”
Quả nhiên cô vừa dứt lời, cô bé liền đứng bật dậy nhảy xuống giường.
Lương Hoà thở ra một hơi dài. Ai nói là long phượng thai thì tốt chứ, chỉ một đứa thôi đã khó chăm sóc rồi, một lúc sinh hai đứa, chỉ việc đánh thức chúng dậy mỗi buổi sáng thôi cũng là cả một công trình vĩ đại.
Lương Hoà vừa chải đầu cho con gái vừa giữ chặt cho cô bé đừng xoay người lung tung. Cố Gia Giai hưởng thụ sự phục vụ của mẹ, ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh gia đình treo trên tường, hỏi, “Mẹ ơi, khi nào thì ba mới về?”
Lương Hoà mỉm cười, thắt một bên bím tóc cho con gái trả lời, “Con nhớ ba lắm phải không?” Thấy cô bé gật đầu lia lịa cô lại cười nói thêm, “Ba sắp về rồi, nhìn thấy tờ lịch con hổ trên tường kia không, mẹ đã nói như thế nào nhỉ, nó có nghĩa là gì?”
Cô bé Cố Gia Giai ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời, “Mẹ nói đó là năm con hổ.”
“Thông minh lắm.” Lương Hoà hôn một cái trên khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của con, “Chờ đến khi lịch tường từ con hổ biến thành con thỏ thì ba sẽ về nhà.” (* Trong 12 con Giáp của Trung Quốc không có con Mèo, thay vào đó là con Thỏ, sau năm Dần sẽ là năm Thỏ )
“Vâng!” Cô bé ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố Gia Giai không nhắc đến thì không sao, nhưng đã nhắc đến anh Lương Hoà bỗng nhiên phát hiện ra rằng, hoá ra đã lại sắp qua một năm nữa, hoá ra hai đứa con của cô đã sắp được hai tuổi rưỡi rồi, và hoá ra, cô cũng đã bắt đầu trông mong một người ở thành phố B xa xôi bên kia, chờ anh về sum họp đầu năm. Nhớ nhung thời gian như dài đăng đẳng, mà thật ra bọn họ vừa mới xa nhau chưa đầy một tháng trời.
Cô còn nhớ rõ như in cái ngày mình trở dạ, dù đau bụng đến mức gần như kiệt sức nhưng cô vẫn kiên trì muốn sinh nở bình thường, cự tuyệt mọi người khuyên nên mổ đẻ. Lương Hoà không biết sự dũng cảm đó của mình từ đâu mà ra, bình thường chỉ cần một mũi tiêm thử thuốc lên da đã kêu trời van đất, vậy mà vào lúc đó cô lại vượt qua được cơn đau trở dạ. May mà quá trình sinh nở thuận lợi và an toàn, Lương Hoà kiên trì được đến lúc nghe tiếng khóc chào đời của hai đứa trẻ mới dần dần lịm đi, trước khi ngất, điều cuối cùng mà cô còn nhớ được là có đôi bàn tay ấm áp luôn luôn nắm chặt lấy tay cô trong toàn bộ quá trình vượt cạn, là nụ hôn của anh ghim chặt trên trán cô, lạnh lẽo tới mức trước khi ngất đi cô còn nảy lên cảm giác uất ức.
Ba chồng Lương Hoà nói, cô và mẹ chồng giống hệt nhau ở một điểm, đó chính là rất yêu thương bọn trẻ, kể từ lúc còn mang thai đã cực kỳ cẩn thận chăm sóc, không để bất cứ sơ sót nào xảy ra, khi sinh con ra rồi lại càng cưng chiều như trứng mỏng. Hai năm nay Lương Hoà luôn luôn vẫn tự hỏi điều này, có thật là mình vẫn cưng chiều hai đứa trẻ hay không? Tự hỏi rồi cô tự mỉm cười mà trả lời, mặc kệ, cho dù cô có cưng chiều các con đến bao nhiêu đi nữa, vẫn còn có ba của chúng ở đây, vẫn còn có anh bên cô cùng nuôi dạy các con, anh sẽ không để cho chúng được chiều quá mà nuôi thành thói hư tật xấu.
Ba mẹ chồng Lương Hoà chỉ biết được cô mang thai, còn tình huống cụ thể cô và Cố Hoài Ninh không ai nói rõ cho ông bà biết. Vì thế khi cô trở dạ, sinh đôi, lại sinh ra một cặp long phượng, kể cả người ít khi bộc lộ cảm xúc như ba chồng cô cũng nén không được sự kích động vui mừng, huống gì là Lý Uyển, bà quả thực đã xem cô như bậc đại thần có công lớn nhất nhà.
Lương Hoà thấy vậy ngượng ngiụ cười, còn anh thì nói, “Tất nhiên là phải như thế rồi, em xem, anh Cả thì chỉ có một đứa con gái, anh Hai thì chỉ một con trai, chỉ có chúng ta một lần sinh hai đứa, lại là một trai một gái, cứ để mọi người hâm mộ đi!”
Lương Hoà liếc mắt lườm anh một cái, trông anh có vẻ thật vui vì điều đó. Cô nhớ lúc trước khăng khăng yêu cầu anh, không cho anh theo vào trong phòng sinh, kể cả sau khi sinh xong,thời kỳ hậu sản trước khi chưa khôi phục lại sức khoẻ và vóc dáng thì không cho anh gặp. Lúc đó mặt anh nhăn lại, lông mày nhướn lên tỏ vẻ không hiểu, Lương Hoà đưa ra lí do là “Lúc đó em rất xấu, anh đừng xem!”
Nhưng anh chỉ cười rồi hôn khẽ lên trán của cô. Cho tới khoảnh khắc đớn đau khi vượt cạn ấy, Lương Hoà chợt hiểu ra rằng mình không chờ được nữa, người đàn ông của cô, là cha của các con cô, là người hiện tại mà cô cần nhất hơn bất cứ ai trong giây phút này. May mà anh hiểu điều đó, trong giây phút hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê giữa giờ phút sinh nở đau đớn ấy, cô luôn nhận ra cảm giác quen thuộc chỉ có từ nơi anh, luôn nhận ra hơi thở cùng hơi ấm quen thuộc chỉ thuộc về anh, luôn nhận ra vòng tay ôm cùng vùng иgự¢ ấm áp chỉ có thể là của anh, đang âm thầm tíêp thêm sức mạnh cho cô.
Sau này Lương Hoà hỏi lại anh, có phải lúc đó mình quá xấu không, anh cười đáp rằng, ai nói mẹ của các con anh xấu thì anh cho người đó biết tay, trong câu nói chan chứa niềm vui sướng và hãnh diện, ăm ắp tình yêu thương dành cho cô, Lương Hoà không cần nghe gì thêm, lập tức hoàn toàn an tâm dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh yên bình ngủ.
“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Cố Gia Giai vặn vẹo trên ghế, Lương Hoà dứt ra khỏi luồng suy nghĩ, phát hiện ra trong lúc miên man vô tình cài lược vào bím tóc của con gái, cô bé đau kêu lên. Lương Hoà xin lỗi con gái, ôm cô bé vào lòng, Cố Gia Giai hỏi,“Mẹ đang nghĩ gì vậy hả mẹ?”
Lương Hoà tựa cằm vào mái tóc mềm của con, mỉm cười trả lời, “Mẹ cũng đang nhớ ba con.”
Sửa soạn xong xuôi Lương Hoà dẫn hai con xuống nhà ăn sáng. Cố lão gia vừa nhìn thấy hai đứa trẻ liền nở nụ cười, vội vàng buông tờ báo sáng trên tay xuống kéo hai đứa ngồi đến bên người ông. Lương Hoà đứng nhìn, mỉm cười, trong lòng cô nghĩ, tuy ông nói cô cưng chiều bọn trẻ, nhưng xem ra người cưng chiều chúng nhất lại là hai ông bà. Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có hai đứa trẻ này nhỏ tuổi nhất, ai cũng hết sức quan tâm chúng, hai vợ chồng cô mới là người ít yêu chiều các con nhất nhà.
Lương Hoà có thể hiểu được tâm trạng của ba chồng, kể từ khi kết hôn đến giờ cô chỉ nhìn thấy anh cả Cố Hoài Thanh qua những tấm ảnh gia đình, anh hai Cố Hoài Việt thì năm mới sẽ không về nhà, chỉ còn có vợ chồng nhà cô, cho nên mỗi lần cứ đến dịp cuối năm, ông cụ đã thông báo trước hai tháng, nhắc Lương Hoà đưa hai đứa nhỏ về lại đây, còn Cố Hoài Ninh, thích thế nào thì thế ấy, hai ông bà không bắt buộc anh.
Vì thế Cố Hoài Ninh chỉ còn biết thở dài bất đắc dĩ, anh thường nói, nhà có bốn người ông đã bắt cóc đi mất ba, vậy mà còn nói là không bắt buộc anh? Đây quả là chiêu sách cao tay nhất mà ông từng sử dụng, đáng giận là cô luôn luôn đồng ý với yêu cầu đó của ông, mà càng đáng giận hơn là hễ cô yêu cầu thì anh lại không thể cự tuyệt mà đáp ứng vợ.
Cố lão gia ôm hôn cháu nội xong thì giao hai đứa cho Lý Uyển, bà ôm hai đứa trẻ lên ghế, đưa cho mỗi đứa một ly sữa nóng, trên bàn còn bày sẵn trứng gà ốp lếp đúc hình trái tim trông thật bắt mắt.
“Mẹ, cứ để cho các cháu tự ăn ạ!”
Mẹ chồng chưa trả lời, ba chồng cô đã lên tiếng trước, “Cứ kệ mẹ con đi, cả năm mới có cơ hội chăm cháu hai tháng, không thoả mãn cơn nghiện, không thôi mẹ con lại tìm ba để lải nhải.”
Lương Hoà nghe vậy đành thôi.
Buổi chiều hai đứa trẻ cùng Phùng Trạm treo câu đối, hai cái đầu nho nhỏ, chiều cao chỉ đứng đến mặt ghế dựa, thế nhưng cũng bận rộn tíu tít không thôi. Lương Hoà đứng ở một bên xem các con vừa làm vừa chơi, nụ cười của cô bừng nở từ trong lòng lan tràn ra khoé mắt.
Không bao lâu sau, Cố Gia Giai cầm con thỏ bông lại gần mẹ hỏi, “Mẹ, chú Phùng đã dán lịch con thỏ lên tường rồi, ba đâu sao chưa về ạ?”
Lương Hoà nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong của con gái, không biết trả lời như thế nào. Phùng Trạm cười giải vây thay cô, “Giai Giai ngoan, chờ đến lúc nào mà trên tivi con hổ cũng biến thành con thỏ, ba con sẽ về, nhanh lắm sắp đến rồi.”
Lương Hoà mỉm cười, xoa đầu Cố Gia Giai, khuôn mặt cô đăm chiêu suy nghĩ. Tối qua anh gọi điện nói sẽ bay về trong ngày hôm nay, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy, cô gọi điện thoại cũng không trả lời.
Lương Hoà trong lòng thấp thỏm, bữa cơm chiều ăn không ngon, trên tivi tường thuật buổi liên hoan đêm cuối năm cô cũng không xem được chút nào, nụ cười cố gắng bày ra trước mặt hai con giờ này cũng trở thành gượng gạo. Hai đứa trẻ thấy mẹ không cười nói nữa thì đều ngoan ngoãn biết điều đến ngồi bên cạnh ông bà nội, không lại quấy rầy mẹ.
Cậu nhóc Cố Gia Niên đưa ánh mắt nhìn em, ý nói: Năm nào mẹ cũng vậy, ba chưa về mẹ sẽ không cười.
Cô bé Cố Gia Giai: Mẹ nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ba hư quá, năm nào cũng làm mẹ buồn.
Cố Gia Giai: Em cũng nhớ ba!
Cố Gia Niên: Ừ, thật ra thì anh cũng nhớ ba!
Hai người bạn nhỏ vừa thống nhất chung quan điểm xong, một đôi tay mềm mại đã nắm lấy mỗi đứa một cánh tay, hai đôi mắt đen cùng nhìn về phía Lương Hoà hỏi,: “Mẹ, năm nay vẫn không đợi ba sao?”
Lương Hoà che giấu cảm xúc không vui bày ra nụ cười với các con: “Không cần đợi, trẻ con cần phải đi ngủ sớm để sáng mai thức dậy sớm, ngoan nào.”
Hai đứa trẻ bặm môi nhưng vẫn ngoan ngoãn theo mẹ đi lên lầu.
Lũ trẻ vừa đắp chăn lại thì trong sân đã có ánh đèn xe sáng lên, Cố Gia Giai và Cố Gia Niên nhìn thấy ánh sáng loé qua cửa sổ thì hứng thú phấn chấn bừng bừng nhảy ngay xuống giường. Lương Hoà chưa kịp ngăn lại hai đứa đã xỏ chân vào dép lê vụt chạy xuống lầu, cô đứng tại chỗ dậm chân bực bội, vội vàng cầm theo hai chiếc áo khoác đuổi theo các con.
Lương Hoà đi xuống tới đầu cầu thang đã nghe những tiếng hoan hô từ ngoài cửa, hai đứa trẻ kích động huyên náo ầm ĩ, cô đứng ở chân cầu thàng, sống mũi cay cay. Cố gắng nén xuống cảm xúc, cô bước ra ngoài, thấy anh đang cúi lưng từ từ ngồi xuống, mỗi bên tay ôm một đứa, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, “Nào các bạn nhỏ, để ba xem có cao có mập thêm tí nào không nhé?”
Hai đứa trẻ cười hì hì, dụi đầu vào trong lòng người cha. Anh mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú không giấu được vẻ mỏi mệt, Lương Hoà lặng lẽ bước đến gần, khoác lên người các con mỗi đứa một chiếc áo, xong việc rút tay về, lập tức bị anh nắm lấy.
Lương Hoà ngẩn người ra, muốn rụt tay lại, nhưng anh nắm rất chặt. Lương Hoà bặm miệng, nói nhỏ, “Anh cứ ôm con đi đã!”
“Vậy hãy nhìn anh đi!”
“Không nhìn!” Lương Hoà nguẩy đầu sang chỗ khác, anh nắm tay kéo xoay cô lại.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Lương Hoà đành ngẩng đầu, trừng mắt lườm anh.
Cố Hoài Ninh nhìn hai con nói với vẻ nghiêm túc, “Mẹ giận rồi làm sao bây giờ?” Anh dứt lời liếc nhìn cô, lập tức liền bị cô lườm thêm một lần nữa, “Thôi, mấy đứa đi xuống đi, để ba dỗ mẹ đã!” Nói xong anh thả hai đứa trẻ xuống đất thật.
Lương Hoà trừng mắt nhìn, “Anh định làm gì?”
Cố Hoài Ninh cầm bàn tay lạnh cóng của cô, vẻ mặt thản nhiên nói, “Hôn em một cái!”
“Không cần!”
Trả lời cô là một chiếc hôn trực tiếp dừng trên trán, trên hai má và cuối cùng dừng ở trên môi, “Chúc mừng năm mới!”
Cảm giác ấm áp khiến cho cô không thể kiên trì cứng rắn thêm nữa, đôi mắt bắt đầu ướt. Lương Hoà nghiêng đầu gục trên vai anh, một lát sau trấn tĩnh lại, cô nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng năm mới!”
o—————-o
Mãi mới dỗ được hai đứa trẻ hưng phấn trở lại giường ngủ, Lương Hoà nhìn đồng hồ,lúc này đã gần mười hai giờ đêm. Hai đứa trẻ năm nào cũng muốn cùng ba mẹ đón giao thừa, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên chưa đến giao thừa chúng đã gà gật ngủ lăn ra.
Tối nay lại còn xảy ra một chuyện nho nhỏ, Cố Gia Giai lâu không gặp ba nên cứ ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Ninh không buông, miệng cương quyết muốn ngủ với ba. Cố Gia Niên thấy thế cũng đòi theo, hai đứa quấn lấy chân anh không rời, Lương Hoà nhìn cảnh đó lập tức lại bừng lên cảm giác mất mát. Cái tình huống có ba quên mẹ này xảy ra ở nhà cô không chỉ một lần.
Vẻ mặt ỉu xìu của cô khiến anh mỉm cười, hai tay vỗ vỗ má các con, nói, “Tối hôm nay ba là của mẹ.”
Lương Hoà mặt mũi đỏ bừng, hai đứa trẻ quay đầu nhìn nhau cười khanh khách, vô cùng ngoan ngoãn chạy về giường nằm tự giác kéo chăn trùm lên.
Thấy đôi mắt anh quay lại nhìn mình, Lương Hoà vội nói, “Tối nay em ngủ với các con.”
Anh cười cười, “Các con nói là muốn ngủ với ba cơ mà?”
“Vậy anh ngủ với chúng đi, em ngủ một mình.”
Nói xong cô xoay người đi, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa phòng cả người đã bị ôm ngang lấy. Lương Hoà thẹn quá hoá giận, chưa giãy dụa được mấy cái anh lại càng ôm chặt hơn, giọng anh trầm trầm mà ấm áp thở nhẹ bên tai, “Anh cũng vừa mới nói xong, đêm nay anh là của em.”
Da mặt dày! Da mặt của anh quả thật là càng ngày càng dày! Cả người cô bỗng nhiên mềm nhũn ra, nụ hôn của anh từ lúc nào đã rơi xuống bên tai cô, không biết là anh hôn tai, hay anh đã hôn mà hơi thở nồng ấm ấy vọng vào trong tai cô, xúc cảm nồng nàn khiến cả người cô run rẩy, vừa run vừa phẫn uất. Anh không chỉ da mặt dày, mà còn luôn tìm đúng điểm nhạy cảm của cô để ra tay, chỉ trong phút chốc đã khiến cô không thể chống cự buông giáp quy hàng. Lương Hoà nghiến răng, “Không được làm trước mặt các con.”
Cố Hoài Ninh cười cười, hôn cô thêm một cái xem như đáp ứng, nhanh chóng tắt đèn rồi cùng cô đi ra ngoài, trong bóng đêm chỉ còn lại hai người bạn nhỏ chong mắt nhìn nhau.
Cố Gia Niên: Sao mà năm nào ba cũng vậy nhỉ…
Cố Gia Giai: Cả mẹ nữa, năm nào cũng như vậy…
Cuối cùng hai người bạn nhỏ thống nhất đưa ra kết luận chung: người lớn thật chả hiện đại gì cả, muốn hôn nhau thì cứ trực tiếp mà hôn nhau đi, cứ lén lén lút lút, thật là phiền phức!
Phòng bên cạnh điều hoà mở ra với nhiệt độ ấm áp, anh vào phòng liền ngồi vào ghế sô pha nhắm mắt,vẻ mỏi mệt, hoàn toàn không giống vẻ cuồng nhiệt như vừa rồi. Lương Hoà biết anh thật sự rất mệt, công việc cuối năm bận bịu đã đành, vội vàng đáp chuyến bay dài về đây, tới nơi còn phải dỗ dành mẹ con cô, nghĩ vậy Lương Hoà mỉm cười, đi pha cho anh một ly trà nóng.
Đưa ly trà đến trước mặt thì anh mở mắt ra, Lương Hoà nhìn thẳng vào mắt anh, thấy trong đôi mắt có hằn lên những tơ máu. Cô chua xót trong lòng, định nói, đã bị anh ôm lấy, giọng anh khe khẽ bên tai cô như dụ dỗ: “Yên nào, để cho anh ôm một chút!”
“Mệt lắm sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không sao!”
Nói dối. Lương Hoà bặm môi, đưa tay kéo lỏng cravat của anh ra. Cố Hoài Ninh hơi nhích lui lại, nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn lên môi cô.
Lương Hoà sửng sốt, đẩy anh ra, “Đang mệt mà, đi nghỉ sớm đi.”
Anh không thèm để ý, dán sát lấy môi cô, nói, “Thế này cũng là giải lao.”
Hai người quấn quýt giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lương Hoà đành đầu hàng. Được rồi, cô thừa nhận, về phương diện nào đó, sự kiên trì của cô chưa bao giờ có thể so sánh được với anh.
Trước khi sa vào chốn trầm luân, trong đầu Lương Hoà bỗng nhiên ý thức ra một vấn đề, nếu muốn tìm một từ để hình dung ngày đầu năm mới của cô, thì đó là ———–
Chỉ có hai từ ———- nhục dục !
Một ngày của Lục Khinh Vũ
Sau khi quay về Thẩm Dương, cô ở nhà với mẹ mấy ngày. Đang từ một kẻ công việc bận rộn cô trở nên cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, thế nên cô thường hay nhớ lại những tháng ngày trong cuộc sống trước đây.
Mẹ nói cô sống ở hai thành phố C và B đã quá lâu, bây giờ về Thẩm Dương có lẽ sẽ không quen, cô chỉ cười mà không trả lời, kéo lại cho vuông vắn tấm chăn đắp trên đùi mẹ, sắc mặt bình thản.
Năm ngoái mẹ bị tắc động mạch não, hai chân đã liệt hoàn toàn, một bên cánh tay cử động cũng không được bình thường như trước nữa. Ngày cô trở về, nhìn thấy mẹ ngồi im bất động trên giường mà khuôn mặt vẫn cố gắng mỉm cười chào đón con gái, cô rơi lệ. Cô đã quen với việc sống một mình, độc lập, tự lập, gọi điện thoại cho mẹ cũng theo định kỳ, cho dù là khi ở thành phố C hay là ở thành phố B, cô vẫn nói rằng mình sống rất tốt, rất thích những nơi ấy. Mẹ cười dịu dàng khi nghe cô kể những điều đó, nói với cô rằng, mẹ rất khoẻ, mọi chuyện vẫn bình thường, bảo cô cứ an tâm công tác.
Nhưng thật ra cô đã nói dối mẹ, cô không thích thành phố C một chút nào hết. Nơi đây vào mùa hè trời rất nóng, nóng tới mức như muốn bỏng da người. Cô đến thành phố C đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn không quen được thời tiết ở đây. Cô thích Thẩm Dương, nơi quê hương mùa hè trời không quá nóng, khí hậu mát mẻ. Mà ở thành phố C, chỉ cần cô động đậy một chút đã nóng vã cả mồ hôi, quần áo ẩm ướt dính dính rất khó chịu.
Mà mẹ cũng không nói thật với cô chuyện bị bệnh nặng như vậy, chỉ nói cho con gái biết rằng bà rất khoẻ, sống rất vui vẻ. Khi biết được mẹ nói chuyện đó chỉ nhằm để gạt mình, cô gục vào đùi mẹ khóc oà như một đứa trẻ oan ức. Tất cả những giọt nước mắt đó không biết cô đã nhịn bao nhiêu lâu, giờ phút này lệ tràn ra, cô mới giật mình nhận thấy, hoá ra mình cũng còn có thể khóc.
Mấy ngày đầu sau khi về, cô không nói chuyện nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc mẹ ra thì chỉ ngồi ngẩn người nhìn ௱ôЛƓ lung. Vài ngày sau cô mới bắt đầu trò chuyện, kể với mẹ về khoảng thời gian sống ở thành phố C.
Cô nói cho mẹ nghe rằng, thật ra cô không quen cuộc sống ở thành phố C, từng có rất nhiều lần muốn lén quay về Thẩm Dương, nhưng vì sợ mẹ lo, cho nên đành cắn răng kiên trì ở lại.
Cô nói cô không thích mấy món ăn ở thành phố C, món nào cũng cay, mỗi lần ăn đều khiến cô chảy nước mắt, ruột gan thì nóng bỏng khó chịu. Cô còn kể cả chuyện học hành của mình, đây là một trong khá ít chuyện mà cô có thể hãnh diện. Lúc học trung học thì năm nào cô cũng được học bổng của trường, còn lên đại học, cũng là một trong những nữ sinh viên xuất sắc nhất.
“Huấn luyện viên nói, nếu như con luyện tập tốt, hoàn toàn có thể được gửi đi đào tạo chuyên sâu. “ Cô cười rạng rỡ, như một đứa con gái nhỏ vùi đầu vào lòng mẹ làm nũng, khiến mẹ nhìn cô cũng nhịn không được nở nụ cười theo.
Mẹ ngồi lâu mệt mỏi, lên giường nằm nghỉ ngơi, cô cũng khép lại nụ cười, nhìn sắc trời bắt đầu tối dần ngoài cửa sổ, không gian cũng lạnh dần. May mà mẹ đã ngủ, nếu không, những điều tốt đẹp đáng thương trong trí nhớ của cô, cũng sắp hết để mà kể rồi.
Còn gì nữa nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại.
Lúc trung học cô ngồi bàn phía trước Lâm Kha. Lâm Kha tuy xinh đẹp, nhưng lại không học giỏi, mỗi lần đến lúc nộp bài tập thì luôn vỗ bả vai cô, mượn bài tập của cô để chép. Vào mùa hè thời tiết nóng bức, cô luôn thấy bức bối, quay người lại nhìn, thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Lâm Kha, cô ấy luôn nói: “Khinh Vũ, cho mình mượn bài tập xem một chút, Hoài Ninh không cho mình mượn.”
Khi cô ấy nói môi hơi bĩu ra, giọng đầy vẻ oán giận, cô nhìn cảm thấy rất chói mắt. Nhưng rất nhanh cô che giấu đi cảm xúc của mình, nở một nụ cười rồi đưa bài tập cho cô ấy.
Cô thật ra thì không thích Lâm Kha, chỉ vì cô ấy rất hay đi cùng một người, mà cô chỉ có tiếp xúc với cô ấy, đứng ở bên cạnh cô ấy, mới có thể có cơ hội nói chuyện với người ấy. Người đó, chính là Cố Hoài Ninh.
Lâm Kha luôn giấu Cố Hoài Ninh về việc chép bài tập của cô, nếu nhỡ chẳng may bị anh phát hiện, anh sẽ không chần chừ mà tịch thu bài tập ngay. Khi cầm bài tập trả lại cho cô anh luôn không quên dặn dò, lần sau không được cho Lâm Kha mượn chép nữa. Lần nào cô cũng đồng ý, rồi lần nào cô cũng lại cho Lâm Kha mượn. Bởi vì cô không muốn, cô chỉ có một cơ hội duy nhất đó để có thể nói chuyện cùng anh, cho nên cô không nỡ bỏ qua, cho dù là chỉ một lần.
Quãng thời gian đó trôi qua rất nhanh, mỗi tuần trường đều tổ chức một buổi chiếu phim cho các học sinh trong ký túc xá xem, lần nào cô cũng không đi, chỉ nằm trong phòng ký túc làm bài tập. Có một lần bị bạn cùng phòng kéo đi xem một bộ phim tên là Bức Thư Của Người Đàn Bà Xa Lạ (*). Trong lễ đường đông đúc ồn ào, cô vừa xem vừa buồn ngủ, mà người bạn bên cạnh lại xem hết sức chăm chú, khi cảm xúc dâng trào còn rơi nước mắt khóc, mãi tới lúc một đoạn nhạc bi thiết vang lên, cô mới hoảng hốt bừng tỉnh, nghe được một câu bộc bạch từ trong phim vọng ra:
“Trên thế giới này không có gì có thể so sánh được với tình yêu đơn phương câm lặng của một người thiếu nữ, bởi vì tình yêu đó không ôm hy vọng, ăn nói khép nép sợ người phát hiện ra, lại sợ mất đi. Tình yêu đó hoàn toàn không giống với sự nồng nàn cuồng nhiệt của những người đàn bà trưởng thành. Chỉ có một cô gái cô độc mới có thể yêu bằng toàn bộ nhiệt tình. Em không có kinh nghiệm, không hề chuẩn bị. Em đương đầu đi tới số phận của mình, giống như rơi vào vực sâu không đáy. Bởi vì bắt đầu từ giây phút đó, trong trái tim em chỉ có duy nhất một người —– đó là anh.”
Âm thanh trong phim chấm dứt, bộ phim cũng kết thúc, đám đông người xem dần dần tan đi, chỉ một mình cô còn ngồi tại chỗ, nước mắt nhạt nhoà.
o—————–o
(*)Letter from an Unknown Woman
Tác giả: Stefan Zweig
Sách đã được dựng thành phim, kể về một mối tình đơn phương thầm lặng đầy cảm động.
Nguồn :http://alobooks.vn/forum/1188/buc-thu-cua-nguoi-dan-ba-khong-quen-full-stefan-zweig.aspx
Lục Thừa Vấn – Ma quỷ ám ảnh
Trong cuộc đời, có những thứ không muốn buông tay, nhưng mà, cuối cùng cũng đành phải buông tay.
Bảy rưỡi sáng, người đàn ông bước vào Toà soạn, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
“Chào sếp, đến sớm thế sếp ơi?”
Khoé miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, như đang mỉm cười.
Thời gian nghỉ ngơi của anh theo một quy luật nhất định, nhưng tối hôm qua bị mất ngủ, trằn trọc mãi tới gần sáng cũng không thể nhắm mắt được. Vì thế sáng nay sau khi chạy bộ một vòng, tắm rửa rồi đi làm luôn, mới đến sớm như vậy.
Mở email ra, lập tức lá thư từ chức cùng cái tên quen thuộc ấy đập vào trong mắt anh, không kịp tránh né.
Anh khép mắt lại, ngả người tựa vào thành ghế dựa. Cả người bỗng nhiên thấy mệt mỏi rã rời, mạch đập hai bên thái dương nảy lên thình thịch, co rút đau đớn. Anh cảm thấy rất phiền, rất chán nản.
Lá thư từ chức này nằm ở hộp mail của anh đã mấy ngày nay, người con gái đó biến mất cũng mấy ngày rồi. Từ khi Toà soạn báo này đi vào hoạt động tới nay, cô là người duy nhất mà lãnh đạo chưa phê duyệt thư từ chức đã tự ý nghỉ làm, hơi liều lĩnh. Trong ấn tượng của anh, cô không phải là một người quả cảm như vậy.
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy hoảng hốt. Dòng suy nghĩ không khống chế được, trôi nổi về miền ký ức ba năm trước đây.
Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp, do thành tích tốt nghiệp xuất sắc nên có không ít công ty ở London muốn mời anh về làm việc. Vốn đã định nhận lời mời của một công ty trong số đó, nhưng khi ấy anh đột nhiên nhận được bưu phẩm từ giáo sư của Học viện Nhân văn và Nghệ thuật thuộc Đại học Bristol gửi tới, kèm theo điện mừng của Uỷ ban tổ chức American Book Awards – thông báo rằng tác phẩm Lịch sử nước Mỹ do anh tham gia biên soạn vừa đạt giải thưởng.
Toàn trường sôi trào vì giải thưởng đó, vốn là một người kín đáo, bỗng chốc anh trở thành ngôi sao trong trường học, đi tới đâu cũng được sự chú ý của mọi người, điều này làm anh cảm thấy hơi đau đầu. Từ trong nước cũng có không ít Toà soạn báo, Tạp chí gửi đến thư mời nhậm chức, khiến anh bối rối. Nếu muốn làm việc phù hợp với nghành đã học, thì ở lại Anh là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu như nhận lời mời của Toà soạn trong nước, vậy tất nhiên sẽ phải về nước. Cha anh cũng gọi điện sang, nhắc nhở anh nên suy nghĩ cân nhắc cho thật kĩ càng.
Trong lúc anh còn phân vân, thì Bristol đã nghênh đón ngày Lễ hội Khinh Khí Cầu rực rỡ. Lễ hội tổ chức mỗi năm một lần, bạn cùng phòng đã đi ra ngoài từ sớm, chỉ còn một mình anh ở lại trong phòng, mãi tới gần chạng vạng mới chậm rãi bước ra sân trường. Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời Bristol đều sáng bừng rực rỡ, trên không trung chói lọi nhiều màu sắc, có rất nhiều khinh khí cầu với các sắc thái khác nhau, một số khinh khí cầu còn dán lên rất nhiều giấy màu, viết trên đó những nguyện vọng, những ước ao tốt đẹp.
Người người nối tiếp nhau qua lại trước mắt anh, tất cả đều là người da trắng, tóc vàng hoặc bạch kim, mắt xanh đậm hoặc xanh lơ, hoặc cả là màu xám khói. Anh nhìn ௱ôЛƓ lung, cảm giác tha hương dị quốc chiêm nghiệm một cách triệt để.
Bỗng nhiên có một khí cầu nhỏ màu tím là đà bay xuống dưới chân anh, anh cúi người nhặt lên, lơ đãng nhìn lướt qua tờ giấy dán trên đó, trong phút chốc sự kinh ngạc ngập tràn trong đôi mắt, bởi vì nguyện vọng trên tờ giấy ấy, được viết bằng tiếng Trung Hoa.
“Cầu xin Thượng Đế phù hộ gia đình con. Mong cho bà ngoại và ba mẹ con đều được khoẻ mạnh và bình an.”
Anh mỉm cười, đó quả thật là một nguyện ước đơn sơ. Bao nhiêu người viết ra ước mơ thả lên bầu trời, tuy rằng họ vẫn biết sẽ không có nhiều khả năng thực hiện được, nhưng họ vẫn luôn hi vọng vào những điều tốt đẹp đó. Chẳng lẽ, chủ nhân của khinh khí cầu này cũng nghĩ như vậy sao?
“Xin lỗi, đây là khí cầu của tôi, tại vì chưa chỉnh ổn định đã thả nên mới bay xuống.”
Giọng người con gái ngọt ngào cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, mang hơi hướng như chất giọng London, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu mỉm cười nhìn anh, ánh sáng từ cặp đồng tử màu hổ phách khiến ánh mắt anh chấp chới. Chỉ trong nháy mắt, anh biết ngay cô là người Trung Quốc.
Cô mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, thắt lưng tím, mái tóc dài hơi xoăn được buộc túm lên một cách vội vàng, vài lọn tóc xoã xuống gáy cổ trắng nõn. Cả người cô ngập tràn sức sống thanh xuân, nhất là đôi mắt, khoé miệng cô hơi loan ra chỉ một chút, lập tức ý cười đã nở rộ lên đôi mắt ấy. Anh nhìn chăm chú thật lâu khiến mặt cô lộ ra vẻ nghi ngờ, đôi tai cô đỏ ửng lên. Anh cười cười, cầm khí cầu trên tay đưa trả lại cho cô.
“Chúc nguyện vọng của cô sẽ thành sự thật.”
Anh nói chậm rãi từng chữ, tiếng phổ thông chính xác rõ ràng. Qua phút giây sửng sốt, cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Cám ơn.”
o—————–o
Sau một tuần suy nghĩ, anh quyết định về nước. Người thầy dạy anh cứ chắc lưỡi lắc đầu tiếc nuối, nhưng anh chỉ mỉm cười, sau khi ký gửi hành lý về nước thì chuẩn bị lái xe đi London.
Xe lái ra đến cổng trường, anh thả tốc độ chậm dần, lơ đãng nhìn lớp lớp sinh viên trong sân trường, đột nhiên ánh mắt dừng lại nhìn chăm chăm về một phía. Chưa kịp định thần, khoé miệng anh đã hơi cong lên. Họ lại gặp nhau.
Cô kéo theo vali hành lý đang đi ra cổng, hình như có vẻ chật vật, vì thế anh xuống xe, đi về phía cô.
“Xin chào.” Anh nói bằng tiếng Trung.
Cô gái quay đầu lại, khi thấy anh không khỏi sửng sốt. Mà anh cũng sửng sốt, bởi vì đôi mắt cô sưng húp đỏ bừng.
Im lặng một lát, anh quyết định không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ vào vali hành lý của cô, anh nói, “ Tôi có thể giúp được gì không?”
Cô gái vẫn kinh ngạc nhìn anh, không bao lâu sau, nước mắt cô lại ứa ra, tràn xuống hai bên gò má. Mái tóc dài xoã xuống hai bên mang tai, cô đưa mu bàn tay quệt lau đi nước mắt, nhưng dòng lệ vẫn không ngừng rơi xuống. Cô khóc rất kìm nén, cố gắng không phát thành tiếng, cả khuôn mặt bởi vì sự kìm nén đó mà hơi ửng hồng lên. Giờ phút này anh đột nhiên có một suy nghĩ không hề thích hợp với hoàn cảnh một chút nào hết, đó là, anh cảm thấy khi khóc, cô rất đẹp.
Nghĩ tới điều đó, anh mỉm cười. Tuy rằng như vậy là rất đẹp, nhưng cô không khóc vẫn tốt hơn.
“Cô đi đâu vậy, tôi sẽ đưa cô một đoạn đường.”
Sau đó anh lái xe chở cô đến sân bay Heathrow London. Cô chuẩn bị về nước, mà anh bởi vì muốn đi Paris thăm một người bạn cho nên không thể đồng hành cùng cô, cô đành nói lời cảm ơn rồi sau đó mỗi người đi một ngả.
Khi qua cửa kiểm tra của hải quan, anh nghiêng đầu nhìn quay lại, động tác này trước đây anh không thường làm, một người bạn cùng phòng học Tâm lý nói với anh rằng, khi tình huống này xảy ra với cậu, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là cậu đã lưu luyến.
Lúc ấy anh chỉ cười mà không trả lời, người bạn lại nói, không tin cậu cứ thử tiếp tục phát triển theo cảm giác đó mà xem, không chừng, đến một lúc nào đó sẽ trở thành yêu say đắm.
Yêu say đắm. Anh càng cười nhiều hơn, không hề cho lời nói của người bạn đó là thật. Nhưng mà điều anh không xem là thật đó, mãi tới hai năm sau khi về nước, lúc gặp lại cô, đã trở nên không còn chắc chắn như trước nữa.
Vì thế vào buổi sáng hôm đó, anh mặc kệ ở London xa xôi đang là một giờ sáng, người bạn cùng phòng của anh bị đánh thức, chỉ vì một câu hỏi, “Nếu, cứ tiếp tục phát triển cảm giác đó, sẽ trở thành yêu say đắm thật sao?”
Người bạn cùng phòng bị quấy rầy của anh, chỉ trả lời anh mỗi một từ duy nhất,“Nonsense.”
Anh cũng cười lắc lắc đầu, tâm trạng ௱ôЛƓ lung không xác định đó, có lẽ thật sự chỉ là bị ma quỷ ám ảnh.
o——————-o
Sau này, anh đi Đại học Thông tin và Truyền thông diễn thuyết, biết trong nước có rất nhiều sinh viên mới ra trường với tinh thần phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ. Rất nhiều người trong bọn họ ngưỡng mộ danh tiếng của PIONEER, từ khi còn học trên ghế nhà trường đã muốn được vào làm việc ở đó. Anh chỉ cười, động viên tinh thần bọn họ, cổ vũ bọn họ, nhưng lại không cho bọn họ một lời hứa hẹn.
Trên đời này, có rất nhiều cơ hội chỉ dựa vào bản thân, phải nắm bắt lấy, phải tận dụng lấy, bắt không được, thì chỉ còn cách nhìn nó vuột ra khỏi tầm tay.
Sau khi về nước cô kết hôn một cách bất ngờ, khi gặp anh xin nghỉ phép, mặt cô tỏ vẻ e dè cẩn thận khiến cho anh nhớ tới cô của hai năm về trước, cũng ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, anh bỗng nhiên thấy hoảng hốt. Anh có cảm giác lo lắng sợ hãi tới mức không khống chế được, cho nên mặt anh cau lại, phê duyệt đơn nghỉ phép của cô với vẻ không được thoải mái cho lắm.
Cô đã không nhớ ra anh. Chỉ nhìn ánh mắt của cô, anh liền nhận ra điều đó.
Khi thông báo tuyển dụng được đưa ra ở trường Đại học Thông tin và Truyền thông vào tháng Mười Một, không ít sinh viên mới nộp đơn thi tuyển. Anh cẩn thận xem từng bộ hồ sơ, duyệt từng người. Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bức ảnh trong một tập hồ sơ, đó cũng là một người con gái xinh đẹp, mái tóc dài được buộc gọn cao phía sau đầu, áo T-shirt trắng sạch sẽ, trông cực kỳ giống cô khi ở Bristol năm ấy.
Vì thế anh tự tay tuyển chọn và phỏng vấn cô gái, đích thân giao Lý Gia cho cô, anh muốn xem, cô có thể nhận ra được không, rằng cô gái Lý Gia này, rất giống cô. Anh muốn xem, cô có thể hay không, qua cô ta, nhận ra mình của trước đây.
Anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô ta hãm hại cô, và trong lúc cô bất lực đưa ra đề nghị đó với cô. Thật ra, chuyện đó anh có thể dàn xếp ổn thoả một cách rất dễ dàng, nhưng anh bỗng nhiên không muốn như vậy, anh muốn nhìn cô một chút, xem cô có còn giống như trước, trông qua thì có vẻ rất tự lập, cuối cùng vẫn dựa vào anh, để anh tiễn đi sân bay như lần đó.
Nhưng kết quả đã chứng minh rằng anh sai rồi, sai thái quá.
Có lẽ anh đã thật sự bị ma quỷ ám ảnh, bị ma quỷ ám ảnh đến mức không thể quên đi được, bị ma quỷ ám ảnh phải thích cô, yêu cô, cuối cùng, bị ma quỷ ám ảnh mà đã hoàn toàn làm thương tổn cô.
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh của tiếng chuông đồng hồ báo giờ, anh phục hồi lại từ dòng trí nhớ, nâng cổ tay nhìn giờ, đã tám rưỡi rồi, phải làm việc thôi.
Ánh mắt anh liếc nhìn email kia lần một lần nữa, click vào Reply, tại khoảng trắng do dự một hồi lâu, cuối cùng viết ra ba chữ: “Đã chấp nhận.”
Và ấn nút..
Gửi đi.
(*) Nonsense: Vô nghĩa
Bạn vừa đọc xong truyện
Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá ! tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
KenhTruyen24h.Com duyệt tốt nhất trên các trình duyệt
Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, SafariVới hơn
40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng
KenhTruyen24h.Com sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm KenhTruyen24h.Com thường xuyên các bạn nhé !Có thể bạn quan tâm:List Truyện TEEN đã Hoàn ThànhList Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn ThànhKenhTruyen24h.Com - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban