Hôm qua thành phố B đón trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, mới rạng sáng trời đã rét muốn đông lạnh cả người. Toàn bộ Quân khu Kinh Sơn đèn đuốc sáng trưng, bởi vì hôm qua vừa nhận được thông báo từ cấp trên đưa xuống, ba ngày sau sẽ xuất phát lên đường đi địa khu nội ௱ôЛƓ Cổ.
Nội ௱ôЛƓ Cổ là một khu tự trị có ranh giới trải dài từ Tây sang Đông, hoàn cảnh phức tạp cùng thời tiết khắc nghiệt. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, vào tháng Mười Hai như bây giờ nhiệt độ ban đêm có thể xuống thấp đến âm hai mươi độ C. Quân khu Kinh Sơn đã ra thông báo những đơn vị bộ đội tham gia tập trận đều dùng xe vận tải chuyên dụng, cấm sử dụng xe có điều hoà.
Thông báo mãi tối hôm nay mới nhận được. Trước khi tiếp điện thoại của Lương Hoà, Cố Hoài Ninh đang họp. Nói chuyện với Lương Hoà xong, anh cúp máy, mắt nhìn tờ thông báo trên tay một cái rồi đưa cho Trương Văn, một trong các doanh trưởng của Phòng hoá đoàn, ý bảo anh ta xem xong rồi truyền cho mọi người cùng đọc. Trương Văn nhận lấy, nhìn một cái liền văng ra một câu “Điên rồ!” làm tất cả mọi người đều chú ý.
Cố Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi: “Cậu có ý kiến gì?”
Trương Văn nhìn sắc mặt anh, không nói gì. Triệu Kiền Hoà chứng kiến thấy thế thì cười ha ha. Ở Phòng Hoá đoàn này không ai không biết Trương Văn, tốt nghiệp Đại học Kỹ thuật Quân sự, ỷ vào có người nhà làm lãnh đạo chống lưng mà liên tiếp thăng chức cho dù bản thân anh ta chưa từng gian khổ phấn đấu.
Triệu Kiền Hoà vỗ lên vai anh ta một cái, đau đến mức Trương Văn nhe răng nhếch miệng: “Tham mưu trưởng, xin ngài xuống tay nhẹ cho.”
Nghe vậy Triệu Kiền Hoà lại gõ lên đầu anh ta thêm một cái nữa: “Thằng nhóc này, ở đây là đâu mà đòi hỏi vậy hả? Cho cậu ngồi xe đã là tốt lắm rồi, còn muốn máy bay đến đón cậu à?”
Trương Văn xoa xoa đầu, giận mà không dám nói gì.
Cố Hoài Ninh gõ nhẹ tay lên mặt bàn nhắc nhở mọi người trật tự lại, anh đi quanh một vòng, nói: “Hôm nay mệnh lệnh từ Sư bộ mọi người đều nắm được rồi, cũng hiểu rõ rồi, các chiến sĩ khổ cực huấn luyện suốt cả tháng nay, chuẩn bị vào trận rồi làm cho tốt, đừng để đến thời điểm cuối cùng lại xảy ra chuyện gì không hay ho để ảnh hưởng đến đồng đội. Được rồi, hôm nay cũng không còn gì khác để nói, tan họp đi.”
————————-
Gần đến thời gian tập trận, công việc luôn dồn dập đến một đống, lần lượt giải quyết xong việc cho dù là người sắt cũng cảm thấy mệt mỏi. Cố Hoài Ninh xoa trán, chưa kịp thở dài vai đã bị một cánh tay choàng qua, Triệu Kiền Hoà cười hì hì thúc lưng anh.
“A, xem ra tinh thần cứng rắn nhỉ, bị gò ép như vậy cũng không suy sụp!”
Cố Hoài Ninh không thèm quan tâm đến, tay phải anh vung một cái, cánh tay Triệu Kiền Hoà liền bị hất xuống dưới.
Triệu Kiền Hoà nhíu mày, người này không đánh trả lại anh, xem ra tâm tình có vẻ rất tốt. Anh xoa xoa cổ tay bị đau nói: “Này, mình hỏi cậu, cậu định mang cả Trương Văn đi thật đấy à? Thằng nhóc này nhìn là biết ngay miệng hùm gan sứa, ra trận diễn tập bắn một phát đạn nó sợ bỏ chạy mất dép luôn cho mà xem.”
“Mặc kệ thực lực nó ra sao, mình không thèm để ý. Huống hồ, nó cũngcòn có chỗ để dùng.” Cố Hoài Ninh cười nhạt, còn chưa chính thức bắt đầu tập trận, các loại điện thoại đã liên tiếp gọi tới, yêu cầu tham gia có, yêu cầu không tham gia cũng có, anh luôn phải nước đến đâu chặn đến đây, thật mỏi mệt.
“Dù thế nào thì mình cũng không ảnh hưởng gì, cứ ngồi mà xem diễn ha ha“. Triệu Kiền Hoà nhàn nhã nói, lại đẩy vai Cố Hoài Ninh: “Nói mình nghe xem, cậu vừa nhận điện thoại của ai đấy?”
“Liên quan gì tới cậu?” Cố Hoài Ninh ngẩng đầu liếc nhìn bạn.
“Khà khà, mình thấy cậu nghe điện thoại xong vẻ mặt tươi tắn hơn nhiều, chẳng nhẽ là vợ gọi?” Triệu Kiền Hoà xoa cái cằm nhẵn nhụi không một cọng râu, cười gian xảo.
Cố Hoài Ninh nhăn mặt lại, giọng ngang phè: “Thì thế nào?”
Nhìn xem, nhìn xem đi, quả nhiên là người ta có vợ rồi nha, không thèm nể mặt an hem chút nào cả. Triệu Kiền Hoà đứng phía sau ai oán nói thầm.
Lúc Cố Hoài Ninh trở về ký túc xá đã là hai giờ sáng, năm giờ sáng lại phải dậy để tập luyện nên anh không ngủ nữa. Anh vừa đi vào vừa ϲởí áօ khoác, bàn tay ᴆụng phải máy điện thoại trong túi áo, anh hơi dừng một chút rồi mở ra xem. Tin nhắn của Phùng Trạm gửi tới lúc tối vẫn còn lưu trong máy, anh mím môi, xoá đi.
Thằng nhóc Phùng Trạm này quả thật cũng xứng chức danh mật thám, bất cứ chuyện gì khiến cô khó khăn cũng báo cho anh biết. Vấn đề là ở cô, không có việc thì không thèm gọi điện cho anh, cho dù có gọi cũng không nói vào vấn đề chính, nói vấn đề chính còn quanh co lắp bắp. Anh nghĩ, nhịn không được lại bật cười. Vậy mà cô nói là yêu thích anh ư? Nhìn xem có điểm nào lộ ra là yêu thích đâu chứ!
Bỏ đi, dù sao anh cũng phải công tư phân minh, không so đo chấp nhặt với cô. Cố Hoài Ninh soạn ra một tin nhắn, gửi đi cho Phùng Trạm.
———————————–
Lúc chuông cửa reo vang ở ngoài, Hạ An Mẫn cùng Lương Hoà vẫn còn đắp chăn ngủ vùi. Người bấm chuông cũng rất kiên nhẫn, cứ đứng bấm cho tới lúc Lương Hoà dậy ra mở cửa mới thôi. Lương Hoà ai oán buồn bực, mặc bộ áo ngủ in đầy những con thỏ nhỏ, lệt quệt một đôi dép mềm, tóc tai bù rối ra mở cửa, Phùng Trạm cùng vị bác sĩ đứng ngoài hoảng sợ, sửng sốt nhìn cô nửa buổi mới hoàn hồn.
“Chị dâu?” Phùng Trạm gọi cô.
Lương Hoà trố mắt nhìn hai người, lại cúi xuống nhìn ngắm chính mình, rồi sau lại vội vàng chui về phòng thay quần áo. Bỏ mặc Phùng Trạm cùng bác sĩ đứng nhìn nhau.
Mặc chỉnh tề xong Lương Hoà mới đi ra, vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng. Lúc này mới nhìn bác sĩ và hỏi Phùng Trạm: “Đây là..?”
“Đây là bác sĩ tư của Lão gia, bác Trương Thiệu Chi.”
Lương Hoà vừa chào bác sĩ vừa than thở thầm trong bụng. Phùng Trạm vừa ngồi xuống ghế vừa nói: “Lão gia nghe nói chị bị ốm, cho nên sáng nay gọi em đưa bác sĩ Trương đến đây, lão gia còn dặn chị không được đi bệnh viện, chỗ đó đông người, nhiều bệnh, không được vệ sinh.”
Cô chỉ bị một chút xíu cảm lạnh mà ngay cả ba chồng cũng biết tin, lại còn đặc phái bác sĩ tư đến đây nữa. Nghĩ vậy Lương Hoà bật cười: “Thật sự là cháu chỉ bị cảm nhẹ thôi, tối qua đã uống nước gừng cũng đỡ nhiều lắm rồi, không dám làm phiền bác sĩ!”
Ông bác sĩ khuyên cô: “Chuyện này không thể qua loa được, bây giờ là lúc chuyển mùa, dịch bệnh lan tràn khắp nơi, cảm cúm cũng đang có dịch, nếu sơ sơ đại khái không chú ý thì lúc sinh bệnh nặng có uống nước gừng cũng không giải quyết được gì cả.”
Ông nói như vậy rồi Lương Hoà cũng không lại kiên trì thêm nữa, tuỳ ý ông khám bệnh cho cô. Kết quả cũng không có bệnh gì lớn mà thuốc lại kê ra một đống, toàn là thuốc Đông y. Lương Hoà cắn môi, cảm thấy vô lực không biết nói gì cho phải.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt vẻ khổ sở của cô, liền cười: “Cháu không có bệnh gì cả, nhưng thể chất lạnh lẽo, thân mình yếu ớt. Nếu dùng thuốc tây thì chỉ có thể điều trị tạm thời, muốn chữa trị tận gốc phải uống thuốc Đông y. Khi về nhà bác bảo Phùng Trạm đem thuốc tới cho cháu.”
Phùng Trạm lái xe đưa bác sĩ Trương về nên cũng không ở lại, thấy cô còn lấn bấn đứng ở phòng khách, cậu ta liền đi đến bênh cạnh nói nhỏ vào tai cô, “Chị dâu, đây là lệnh của đội trưởng đấy, lấy cái mác của Lão gia mà thôi”.
Trời ạ, làm cho cô bấn loạn suy nghĩ một hồi, cô còn tưởng là ba chồng mình quan tâm tới cả những việc nhỏ nhặt này, đang có cảm giác kinh ngạc và cảm động, nghe Phùng Trạm nói như vậy cô lại một phen suy nghĩ hỗn độn.