Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá ! - Chương 13

Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Quả bom nặng ký
Kết lúc cuộc phỏng vấn đã hơn tám giờ tối. Diệp Vận Đồng tự mình lái xe đưa Lương Hoà trở về. Ban đầu Lương Hoà định từ chối nhưng bị Diệp Vận Đồng khoát tay ngăn lại.
“Nếu như làm mất người của Cố Tam, cậu ta sẽ không đời nào chịu tha thứ cho tôi.”
Gần đây Lương Hoà bị trêu ghẹo nhiều lắm rồi, tới mức đã quá quen, cũng không thèm phản bác. Nghe chị nói vậy chỉ giả bộ cúi đầu ngượng ngùng, không từ chối nữa. Trên đường đi đề tài câu chuyện của hai người tất nhiên là không thể không liên quan tới Cố Hoài Ninh.
Diệp Vận Đồng lớn hơn Cố Hoài Ninh tám tuổi. Từ chị mà Lương Hoà biết được rất nhiều chuyện về Cố Hoài Ninh. Ví dụ như trước đây anh bướng bỉnh ngang tàng như thế nào, không coi ai ra gì ra sao, lớn lên lại tuấn tú đẹp trai được mọi người hết sức yêu quý, thậm chí ngay cả chuyện về mối tình đầu của anh cũng suýt nữa được đề cập tới.
Lương Hoà nghe mà trợn mắt, vừa định hỏi thêm vài điều thì xe đã dừng trước cửa đại viện quân khu, bị lính gác cửa ngăn xe của họ lại. Xe của Diệp Vận Đồng không phải xe thuộc đơn vị, theo quy định không được phép vào.
Hai người tiếc nuối nhìn nhau, đành dừng lại câu chuyện còn dang dở.
“Em gái, lần sau gặp nói chuyện tiếp nhé!”
“Vâng ạ, nhất định thế!”
—————————–
Lương Hoà mang vẻ mặt phiền muộn trở về, vừa mới rẽ vào khu Ký túc xá, đã nghe thấy thanh âm của cậu nhóc Cố Gia Minh vang lên từ xa xa ——
“Bé, bé ơi —-”
Lương Hoà theo bản năng muốn xách túi bỏ chạy, không ngờ Cố Gia Minh động tác còn nhanh hơn, chạy vụt tới ôm lấy đùi cô. Lương Hoà cúi đầu nhìn Cố Gia Minh, đôi mắt thằng bé to tròn trong suốt, cô ngẩng đầu nhìn người lính thong tin đi theo phía sau Cố Gia Minh, vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Gia Minh, phải gọi là thím chứ!”
Cố Gia Minh không quan tâm, ôm chân Lương Hoà muốn trèo lên, vừa túm vừa khóc: “Bé, sao cô không đến thăm cháu vậy, từ tối hôm qua tới giờ cháu bị Cố Hoài Việt nhốt, mãi sáng nay mới thả ra. Vừa được thả cháu liền chạy đi tìm cô ngay, tìm cả ngày cũng không thấy, cô thật không có lương tâm mà, cô đi đâu vậy?”
Thằng nhóc khóc lóc lên án khiến Lương Hoà trở tay không kịp, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Người lính thong tin liên lạc của Cố Hoài Việt là Tiểu Mã cười nhìn Lương Hoà: “Hôm nay Cố chính uỷ phải lên Sư bộ, bảo tôi đem Gia Minh đến chỗ hai người chơi. Không ngờ đến đây lại không gặp cô và đội trưởng, cả ngày hôm nay Gia Minh rất sốt ruột.”
Cố Gia Minh túm túm áo khoác của Lương Hoà, biểu tình vô cùng đáng thương, “Bé, đừng đuổi cháu đi nhé?”
Lương Hoà đang suy nghĩ phải trả lời làm sao để tâm hồn not nớt của thằng bé không bị tổn thương, đột nhiên một đôi bàn tay rắn rỏi xuất hiện trước mắt, hai ngón tay nhấc một cái đã kéo được Cố Gia Minh ra khỏi đùi Lương Hoà. Cố Gia Minh ngẩng đầu lên liền thấy ngay đôi mắt đen thui của ông chú mình đang nhìn mình chằm chằm.
“Cố Gia Minh, cháu lại muốn làm gì?”
Cố Gia Minh nháy nháy mắt cầu cứu với Lương Hoà. Cố đội trưởng hình như biết trước được điều này, đôi mắt anh lạnh lạnh liếc cô một cái, khiến Lương Hoà vốn định mở miệng cầu tình đành phải đứng im tại chỗ.
Cố Gia Minh thấy thế liền giả bộ khóc. Nhưng miệng vừa há ra đã bị ông chú mình dùng ngón tay đẩy cằm lên, thằng nhóc đành phải nín. Cố Hoài Ninh vẫy Tiểu Mã tới gần, giao Cố Gia Minh cho cậu ta.
“Quay về thu dọn một ít quần áo đồ đạc của Gia Minh, sáng sớm mai tôi đến đón đưa nó về thành phố C.”
Cậu bé bị ôm đi một cách không tình nguyện, đi rồi còn không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay chào tạm biệt cô bé của nó, làm Lương Hoà trong lòng vừa vui vẻ lại vừa áy náy. Có lẽ thằng nhóc quậy phá này thật tâm thích cô.
Trên đầu bỗng nhiên bị gõ một cái, Lương Hoà ôi một tiếng che đầu, đưa ánh mắt hung tợn nhìn Cố đội trưởng.
Cố đội trưởng liếc mắt nhìn cô, ra lệnh: “Còn tiễn biệt cái gì nữa, lên nhà.”
Lương Hoà: “…”
————————–
Vào nhà Lương Hoà bắt đầu thu dọn hành lý, Cố Hoài Ninh đã thay cô đặt sẵn vé máy bay cho ngày mai. Nghĩ nghĩ, người này cũng tính toán sẵn rồi, để cô cùng thằng nhóc tai hoạ kia đi một lượt, đỡ phải có người hộ tống nó. Cô oán thầm trong lòng mở vé máy bay ra xem, lại thấy có những ba chiếc vé.
Lương Hoà kinh ngạc chạy đến phòng tắm hỏi Cố đội trưởng, Cố đội trưởng mí mắt cũng không nâng lên quăng ra một câu,: “Vé còn lại là của anh.”
“Anh cũng về nhà sao?”
Có lẽ giọng của cô kinh ngạc qúa, khiến Cố đội trưởng lại liếc nhìn cô, chậm rì rì hỏi lại, “Anh làm sao mà không thể về nhà được?”
Lương Hoà bị anh hỏi lại, nghẹn lời, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Nhưng anh vừa mới về mà?”
“Ba đã về nhà rồi, ông muốn gặp em, anh không thể không về cùng.”
Anh thản nhiên quăng ra một quả bom, Lưong Hoà hai mắt mở to, đột nhiên cảm thấy cả người uể oải, “Anh sợ em không ứng phó được phải không?”
Anh không lên tiếng trả lời, lúc đi qua bên cạnh Lương Hoà giơ tay xoa xoa đầu cô, tỏ vẻ rằng điều đó còn cần phải nói ra nữa hay sao.
“Thế vì sao Gia Minh cũng phải đi về cùng chúng ta?”
Bàn tay đang pha trà của Cố đội trưởng ngừng lại một chút, sau một lát cười trả lời, “Mang nó về làm bia đỡ đạn.”
“Bia đỡ đạn?”
“Nó là cục cưng trong nhà, đi đến đâu cũng được mọi người yêu chiều sủng ái, mang nó về cùng có thể tránh đi sự chú ý của mọi người.” Anh nói xong đưa cho cô một chén trà nóng. Cố Hoài Ninh đứng trước mặt cô, vươn một ngón trỏ nâng cằm cô lên, nói: “Anh nghĩ chắc em không muốn bị mọi người hỏi những vấn đề kiểu như khi nào thì sinh con, đúng không, vì thế chi bằng trực tiếp mang về cho bọn họ một đứa, đỡ phải bị hỏi.”
Cố Gia Minh không thể biết được rằng chính mình đang bị ông chú âm mưu bán đứng. Lương Hoà há miệng, đột nhiên nghĩ lại, anh vừa mới nhắc đến con, con của hai người bọn họ.
Lương Hoà nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, hỏi: “Anh không muốn có con à?”
Anh hơi ngạc nhiên, cười khẽ thành tiếng, hỏi lại cô: “Chẳng lẽ em muốn có sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc