Thời điểm Lâm Thâm qua đời, Lâm Mộ An về nước một chuyến, chuyện này tới thực đột nhiên, anh không kịp nói cho Mộc Miên.
Bởi vì là tai nạn xe cộ, cho nên cũng không có lưu lại di chúc, Lâm Mộ An chỉ nhớ rõ, đoạn thời gian kia thực hỗn loạn, đủ loại gương mặt tới tới lui lui, ồn ào lại ồn ào.
Chờ xử lý xong vấn đề phân chia tài sản, một khắc anh đều không muốn ở lại nơi đó, vì thế liền lập tức đi tới trường của Mộc Miên.
Cô có cùng anh nói qua, trường học kia thực đẹp, có phòng ở màu đỉ, bờ cát trắng tinh, biển rộng xanh thẳm.
Chạng vạng ngày rằm ngồi trên bậc thang nhìn hoàng hôn rất đẹp, tản bộ dọc theo hồ sen rất thoải mái, hải sản ở nhà ăn thực mỹ vị.
Càng quan trọng hơn là, nơi đó có người anh yêu nhất.
Lâm Mộ An gấp không chờ nổi muốn đến gặp cô.
Cõi lòng đầy vui sướng đi vào dưới ký túc xá của cô, đúng như lời Mộc Miên nói, nơi này xác thật rất đẹp, kiến trúc cổ xưa, mặt tường màu đỏ, cây xanh tạo thành bóng râm.
Nhiều ngày ở trong tối tắm bây giờ cũng tản ra vài phần.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này hẳn là mới vừa tan học, Lâm Mộ An đứng ở dưới táng cây, lẳng lặng chờ đợi cô trở về.
Bởi vì Mộc Miên nói qua, buổi chiều tan học, cô đều trực tiếp về ký túc xá.
Trong lòng như có vật nhỏ nào đó, nhảy nhót lung tung, vui sướng chờ mong kích động đều không đủ để biểu đạt tâm tình giờ phút này của anh.
Lâm Mộ An đã hai năm không gặp cô.
Nhớ tới lúc vừa mới qua bên đó, mỗi lần gọi điện thoại cho cô đều sẽ không khống chế được mà đỏ mắt, sau này Mộc Miên chuẩn bị thi đại học, di động bị tịch thu, anh cũng bị bắt thích ứng sinh hoạt bên kia, chỉ là lại bắt đầu suốt đêm mất ngủ.
Anh không dám tiếp xúc với vật gì mà có liên quan tới Mộc Miên, bởi vì sợ sẽ bỏ không được liền sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Không màng tất cả trở về, trở lại bên người cô.
Thẳng đến khi Mộc Miên lên đại học, hai người mới khôi phục liên lạc, đoạn thời gian kia cả người Lâm Mộ An đều thay đổi, trở nên như ánh mặt trời rực rỡ, sương mù quanh quẩn quanh thân như tản ra vài phần.
Bạn học bên cạnh đều rất kỳ quái, người trước nay luôn độ ai đọc vãng không nói một lời nào, thế mà đột nhiên cùng bọn họ chơi bóng rổ.
Lâm Mộ An vừa qua lúc đó ngôn ngữ bất đồng, vốn dĩ là một người cô độc, này lại càng thêm quái gở, mọi người đều cho rằng nam sinh Trung Quốc xinh đẹp kia, là một người câm.
Thẳng đến có một lần, trong lớp có một cô gái vẫn luôn quấn lấy anh, Lâm Mộ An thấy phiền, liền lạnh lùng hộc ra một câu: “get out”
Bọn họ mới biết được, thì ra nam sinh này không phải người câm.
Nhưng bọn hắn vẫn không dám chủ động cùng anh nói chuyện, bởi vì thoạt nhìn anh thật sự quá lạnh.
Lâm Mộ An một chút đều không thích cuộc sống ở nước ngoài, nơi đó xa lạ lại lạnh băng, mỗi một ngày đối với anh mà nói đều như là dày vò.
Anh muốn nói cho Mộc Miên, anh ở bên kia sống không tốt, anh không muốn quay lại đó.
Anh muốn cùng cô thuê một căn phòng nhỏ, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm bài tập, tựa như năm cấp ba vậy.
Lâm Mộ An cúi đầu, hơi hơi cong khóe miệng.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, ấm áp mềm mại, âm cuối lên cao mang theo mềm mại, anh kinh hỉ ngẩng đầu nhìn qua, sau đó nháy mắt ý cười cứng đờ.
Mộc Miên của anh, bị nam sinh khác ôm ở trong иgự¢, cô cười thật đẹp, sáng lạn làm anh không dám nhìn thẳng, Lâm Mộ An ngốc lăng, đem ánh mắt dừng lại trên người bên cạnh cô.
Bề ngoài cực kỳ xuất sắc, liền tính so với anh cũng không kém vài phần, cùng Mộc Miên cười nói, vô cùng chói mắt.
Cậu ta thân mật mà ôm lấy Mộc Miên, cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, bầu không khí giữa hai người quen thuộc mà thân cận, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Như có một bàn tay vô hình Ϧóþ ở yết hầu, Lâm Mộ An đột nhiên không thở nổi, anh trợn tròn mắt từng ngụm từng ngụm hô hấp, lại cố nén không dám phát ra một tia thanh âm.
Đem thân mình trốn ở trong bóng tối, ánh mắt gắt gao đuổi theo thân ảnh kia, trong óc trống rỗng.
Thẳng đến khi thân ảnh hai người biến mất ở cửa, Lâm Mộ An mới như được đại xá, cả người mất lực, bước chân mờ mịt du đãng ở vườn trường.
Chạng vạng hoàng hôn ngày rằm thật đẹp, bọn họ khẳng định thường xuyên ngồi ở bậc thang xem ánh chiều tà mặt trời lặn, dọc theo hồ sen tản bộ thực thoải mái, trong đầu Lâm Mộ An đã hiện ra hình ảnh hai người nắm tay tản bộ.
Mỗi một câu Mộc Miên nói với anh cùng hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên, Lâm Mộ An ngơ ngác đi qua những nơi cô đã nói, иgự¢ bi thống cơ hồ muốn nổ tung.
So với một khắc khi biết được tin Lâm Thâm qua đời càng mãnh liệt hơn, áp lực mấy ngày gần đây một tầng trùng điệp, rốt cuộc khắc chế không được.
Lâm Mộ An ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc lớn.
Học sinh lui tới kinh ngạc ghé mắt, giữa đường, chàng trai xinh đẹp kia, bi thương như mất đi toàn thế giới.
Một năm sau, cuộc sống của anh đều là màu xám, không có ánh mặt trời, không có sắc thái, anh đã từng vô số lần nghĩ tới cái ૮ɦếƭ, nhưng đáy lòng lại có cái thanh âm đang ẩn ẩn kêu gào, nói với anh, luyến tiếc.
Bởi vì còn có cô gái kia, cùng sống một bầu trời với anh, anh luyến tiếc, cứ như vậy biến mất ở trong thế giới này.
Một lần ngẫu nhiên, Hà đạo tìm được anh, Lâm Mộ An không chút do dự cự tuyệt, nhưng ông lại theo đuổi không bỏ, năm lần bảy lượt ở cổng trường chặn anh lại.
Lâm Mộ An nhìn như không thấy lướt qua ônh, tiếp tục đi, phía sau truyền đến thanh âm không cam lòng của ông, mang theo mê hoặc dụ dỗ.
“Cậu không muốn đóng sao?”
“Không muốn.”
“Đến lúc đó toàn thế giới đều sẽ thấy câu, hình ảnh của cậu sẽ xuất hiện ở khắp thành phố, vô số người vì cậu mà điên cuồng.”
“Chẳng lẽ cậu thật sự không muốn đứng ở chỗ cao, lấp lánh sáng lên sao?”
Lâm Mộ An dừng bước.
Toàn thế giới, cũng bao gồm cô sao?
Đứng ở chỗ cao, cô liền sẽ nhìn đến anh đi.
Người kia nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, so với chính mình một mực hậm hực cố chấp, cô khẳng định sẽ càng thêm hạnh phúc vui sướng.
Anh không dám quấy rầy em, cũng không cam lòng để em quên anh, nếu như vậy, vậy anh lấy một phương thức khác, lại lần nữa xuất hiện trong thế giới của em.
Anh xoay người, mặt mày trầm tĩnh, khuôn mặt như trải qua lễ rửa tội an tĩnh tịch mịch, anh thấp thấp mở miệng, thanh âm sáp ách, như là từ trong cổ họng thốt ra.
“Tôi đồng ý.”
Mộc Miên cuối cùng vẫn lại đây, Lâm Mộ An đôi mắt hồng hồng nhìn cô, thân mình cuộn tròn ở trong chăn, cái trán nóng hôi hổi.
Cok không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nói, “Đi bệnh viện.”
Anh lập tức ngoan ngoãn từ trong chăn bò ra, mang giày, sau đó đứng ở trước mặt cô, lông mi thấm ướt nhỏ dài, ở trên gương mặt tái nhợt run nhè nhẹ, đáy mắt chờ đợi nhìn cô.
Mộc Miên liếc mắt nhìn anh một cái, cất bước đi ra ngoài, Lâm Mộ An ngón tay giật giật, muốn nắm tay cô, lại không dám duỗi tay, cuối cùng cắn cắn môi, yên lặng mà đi theo phía sau cô.
Triệu Địch ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, thẳng đến khi hai người ra cửa mới phản ứng lại, nuốt nuốt nước miếng cầm lấy chìa khóa xe liên thanh tiếp đón: “Ai, từ từ, anh đưa các em đi qua!”
Ban đêm xe trên đường không giảm chút nào, đèn nê ông lập loè, từ ngoài cửa sổ xe chạy nhanh qua, Lâm Mộ An trộm mắt nhìn Mộc Miên bên cạnh, khi*p nhược mở miệng.
“Miên Miên…”
“Anh đầu đau quá ——”
“Đợi lát nữa liền đến bệnh viện.” Mộc Miên ngạnh tâm lạnh giọng trả lời.
Lâm Mộ An thất vọng rũ mắt xuống, sau đó lén lút đi nắm tay cô, mới vừa ᴆụng tới, Mộc Miên lập tức như điện giật thu hồi.
Lâm Mộ An muốn khóc.
Cảm xúc mới vừa rồi còn chưa bình phục lại cuồn cuộn đánh úp lên, hơn nữa đang bệnh nên yếu ớt cùng khó chịu, hốc mắt lần thứ hai ướƭ áƭ, anh nhịn không được hít hít cái mũi, khống chế chua xót trong lòng.
Trong xe thực an tĩnh, tiếng thút thít rất nhỏ cũng có vẻ vô cùng rõ ràng, Mộc Miên kinh ngạc ghé mắt, chỉ nhìn thấy Lâm Mộ An rũ đầu xuống, chóp mũi đỏ bừng, khóe miệng mang theo một tia quật cường.
Mộc Miên nhíu mày, vươn tay nâng cằm anh lên, Lâm Mộ An bị bắt ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộc Miên, đôi mắt ửng đỏ đầy nước mắt kia che giấu không được nữa.
“Khóc cái gì?” Mộc Miên có chút không thể hiểu được. Không nói một tiếng biến mất lâu như vậy lại không phải cô, nói không dám quấy rầy cũng không phải cô, nên khóc hẳn là cô mới đúng.
Lâm Mộ An giận dỗi xoay đầu, tránh tay cô, nước mắt lại thành viên thành viên rơi xuống, anh cắn môi, toàn thân run nhè nhẹ, khóc thở hổn hển.
Tiếng nức nở ở trong xe vang lên, từng tiếng làm lòng người chập choạng, Triệu Địch trộm từ kính chiếu hậu đánh giá.
Tiểu biến thái trước nay tâm tình luôn kém tới cực điểm luôn thích làm theo ý mình bây giờ lại khóc đến cực kỳ bi thương, hô hấp của anh cứng lại, dại ra dời tầm mắt nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, trong óc chỉ hiện lên một ý niệm.
Xong rồi.
Mộc Miên đau đầu nhìn anh, chung quy vẫn là không đành lòng, “Anh đừng khóc.”
Cô rút khăn giấy ra tinh tế giúp anh lau mặt, khuôn mặt khó được nhu hòa, Lâm Mộ An ngồi ở chỗ kia tùy ý cô đùa nghịch, tầm mắt vẫn không nhúc nhích mà dừng ở trên mặt cô.
Cho dù qua gần ba năm, bộ dáng của cô vẫn không thay đổi chút nào, ngũ quan trắng nõn tú khí, điềm tĩnh lại bình yên, giữa mày mang theo một tia ôn nhu.
Lâm Mộ An khống chế không được vươn tay, đem cô ôm vào trong lòng, vùi đầu ở đầu vai cô nhẹ nhàng cọ cọ, tràn đầy quyến luyến cùng ỷ lại.
Chóp mũi truyền đến hương thơm quen thuộc, đôi mắt chậm rãi khép lại, xúc cảm nóng bỏng, đại não u mê kỳ cục, anh ôm chặt vòng eo tinh tế mềm mại trong tay, nhẹ giọng nói mớ.
“Miên Miên, cho anh ôm một cái, một chút là được…”
Mộc Miên ngơ ngẩn, sau một lúc lâu, vẫn không có đẩy anh ra. Xe nhẹ nhàng chạy ở trên đường, ánh đèn ngoài cửa sổ đan xen.
Cô giương mắt, tấm kính đối diện chiếu ra hình dáng hai người, thân thể ôm nhau lưu luyến thân mật.
Đáy mắt cô, bình tĩnh mà ôn hòa.
Nói một chút, lại trực tiếp ôm tới cửa bệnh viện, khi xe dừng lại, anh mới không tình nguyện buông Mộc Miên ra.
Khi xuống xe, thân thể lại lảo đảo hai cái, Mộc Miên vội vàng đỡ anh, sau đó lại không có buông ra.
Mãi cho đến khi đăng kí, anh đều gắt gao nắm chặt tay cô không buông, lúc này là nửa đêm, đại sảnh không nhiều người lắm, Lâm Mộ An không kiêng nể gì tháo mũ cùng khẩu trang xuống, dựa vào đầu vai cô ngủ.
Triệu Dsịch đóng phí xong trở về thấy một màn như vậy, vội vàng kêu lên, kinh hoảng thất thố, Mộc Miên cảm thấy buồn cười, duỗi tay đem đầu của anh nhẹ nhàng đổi qua hướng khác.
Cái mũi cao thẳng lướt qua làn da của cô, mang theo từng trận tê dại. Hơn phân nửa khuôn mặt của Lâm Mộ An chôn ở giữa cổ cô.
Mộc Miên nhìn Triệu địch, không tiếng động dò hỏi, người sau mắt trợn trắng, bất đắc dĩ ngậm miệng.