Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng - Chương 34

Tác giả: Giang Tiểu Lục

Lúc Mộc Miên ngủ dậy, là bị người ta ôm vào trong иgự¢, phía sau lưng là Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp quen thuộc, đang phập phồng đều đặn.
Cô nhìn cánh tay trên eo, nhẹ nhàng nhấc nó lên đẩy ra, sau đó lăn một cái, từ trong lòng иgự¢ anh thoát ra.
Lâm Mộ An ngủ rất sâu, thoạt nhìn an ổn lại điềm tĩnh, sau khi Mộc Miên rời khỏi, anh hơi hơi nhăn lại mày, tự động tìm kiếm ở nơi cô vừa mới rời khỏi.
Tìm kiếm không có kết quả, sau đó anh liền nằm ở trên gối cô mà ngủ.
Trong tay còn ôm cái chăn cọ cọ, trên gương mặt trắng nõn đều là quyến luyến, mạc danh, Mộc Miên liền nhịn không được cong môi, tâm tình rất tốt.
Đêm qua trước khi ngủ bọn họ một người ngủ ở trên mặt đất, một người ngủ ở trên giường, Lâm Mộ An lại khăng khăng muốn nắm tay cô mới bằng lòng đi vào giấc ngủ.
Mộc Miên chỉ có thể dịch đến bên mép giường, rũ cánh tay xuống, cho anh nắm.
Ban đêm đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, anh đột nhiên thấp thấp nói chuyện, thanh âm thực nhẹ, như là cơn gió từ phương xa thổi tới.
Anh nói về gia đình anh, thơ ấu của anh, còn có những điều Mộc Miên chưa từng biết đến.
Hắc ám cho vô số người dũng khí, ở trong đêm này, Lâm Mộ An lần đầu tiên nới hết những gì đọng trong lòng cho người khác, bị tích lũy rồi lên men cơ hồ dần dần trở thành một viên u hồi ức ác tính.
Mộc Miên an tĩnh nghe, khuôn mặt nhìn không ra một tia khác thường, chỉ là hô hấp lại rất nhẹ, sợ quấy nhiễu đến anh.
Đối Mộc Miên mà nói, giờ khắc này rất trân quý.
Đó là thế giới của anh.
Lần đầu tiên chủ động vì người khác mà mở cửa ra.
May mắn người kia là cô.
Giống như thường ngày, Mộc Miên làm xong bữa sáng, Lâm Mộ An mới rửa mặt xong đi ra, một khắc bốn mắt nhìn nhau kia, giống như bình thường, lại giống như nhiều hơn một chút gì đó.
Nếu thật muốn nói ra cái đó, kia khả năng chính là thân mật đi.
Cái loại thẳng thắng thành khẩn đối đãi nhau sau thành ăn ý cùng tín nhiệm.
Làm hai người trở nên càng thêm thân mật.
Thời điểm Mộc Miên về nhà, rất nhiều lần đều cảm thấy có người đang theo dõi cô, nhưng quay đầu nhìn lại, lại không có người nào.
Thẳng đến khi cô đột nhiên nhớ tới trong nhà sắp hết nước tương, sau đó đi vào cái siêu thị nhỏ ở chỗ ngoặt của giao lộ kia, trong lúc lơ đãng từ cửa kính nhìn thấy được một nam sinh đang ở phía sau.
Cậu ta mặc đồng phục xanh trắng, trên lưng đeo một cái cặp màu đen, đứng ở ven đường thần sắc nôn nóng nhìn khắp nơi.
Mộc Miên híp mắt bất động thanh sắc đánh giá anh.
Khuôn mặt thực non nớt, bộ dáng đại khái mười sáu bảy tuổi, ngũ quan trắng nõn thanh tú, cao cao gầy gầy, thoạt nhìn văn nhã mà vô hại.
Mộc Miên thu hồi ánh mắt, từ trên giá bên cạnh cầm lấy một chai nước tương, đi đến quầy thu ngân, sau đó làm bộ cái gì cũng chưa phát, cầm theo đồ vật trong tay đi ra ngoài.
Giữa dư quang, nhìn đến nam sinh kia phảng phất thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàng hôn đem bóng kéo dài, phóng ra ở trên tường bên cạnh, thon dài mà vặn vẹo.
Cách bóng của cô không xa, cũng có một cái bóng đen, vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần, theo sát ở phía sau cô.
Mộc Miên về nhà, đóng cửa lại, Lâm Mộ An đang ngồi xếp bằng ở trên sô pha chơi game.
Áo khoác bị cởi ném ở một bên, mặc đại một cái áo thun trắng rộng thùng thình, lộ ra cần cổ trắng nõn non mềm, xương quai xanh thẳng tắp tinh tế.
Tóc đen mềm mại che phủ cả vầng trán, biểu tình trên mặt chuyên chú lại nghiêm túc, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, môi nhẹ nhàng nhấp mở.
Ngẫu nhiên mày nhíu lại, mặt đầy không ngờ, lại ngẫu nhiên mặt mày giãn ra, khóe miệng cong lên tạo nên tựa như một đứa trẻ vui vẻ.
Mộc Miên đứng ở cửa, cảm thấy chính mình đã không có thuốc nào cứu được.
Bởi vì bộ dáng này của Lâm Mộ An, cô cũng rất thích.
“Em về rồi…”
Cô cưỡng bách chính mình dời tầm mắt đi, cúi đầu đổi giày.
Người kia đang chuyên chú chơi game, đắm chìm trong đó, cũng không đáp lại cô, hoặc là từ trong mũi phát ra một âm tiết đơn, nhưng bởi vì không để ý nên khả năng chỉ có chính anh nghe được.
Mộc Miên đi qua, bất mãn mà nâng cằm anh lên, ngón tay ở trên làn da trắng nõn mềm mại mà vuốt ve, sau đó cúi người, hôn lên môi anh.
Cảm thấy mỹ mãn ở khắp nơi.
Đem bất mãn cùng oán giận của anh toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Đến khi buông anh ra, quả nhiên, trong đôi mắt kia chỉ còn lại ôn nhu cùng ướƭ áƭ.
Anh cúi đầu nhìn về phía màn hình, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm.
“Anh đang khai hắc đâu, em xem đều đã ૮ɦếƭ…”
(Mình không biết gì về game nên các bạn tự hiểu là đang …)
“Trò chơi quan trọng hay vẫn là em quan trọng? Hử?” Mộc Miên gãi gãi cằm anh, híp mắt hỏi.
Ngũ qua của anh lớn lên cực đẹp, đặc biệt là cằm, hình dạng tinh xảo, làn da tinh tế, niết ở giữa ngón tay nhỏ có một chút, xúc cảm phá lệ thoải mái.
Từ khi phát hiện bí mật này, Mộc Miên liền thích cái động tác này.
Mà không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Mộ An liền trở nên thập phần dịu ngoan, đối cô cơ hồ đều là phục tùng vô điều kiện.
Mỗi khi Mộc Miên gãi gãi cằm anh, anh liền mở to hai mắt, ngoan ngoãn nhìn cô.
Không phản kháng, cũng không tức giận.
“Em quan trọng…”
Anh chớp chớp đôi mắt, chậm rì rì trả lời.
Mộc Miên mới cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, đứng dậy đi đến phòng bếp nấu cơm.
Không bao lâu, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước, anh luôn là người thích tắm rửa xong thay một bộ đồ rộng thùng thình thoải mái áo ngắn tay quần dài, lại ăn cơm rửa chén làm bài tập, sau đó trực tiếp ngủ.
Mộc Miên bưng chén, nhìn thiếu niên đối diện trắng nõn nhuyễn manh, lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng.
Giây lát, nhỏ giọng thử mở miệng.
“Lâm Mộ An…”
“Người em trai chiếm tiện nghi của anh, có phải hay không giống như anh trắng nõn sạch sẽ cao cao gầy gầy nha…”
Anh dường như trong chốc lát mới phản ứng lại, từ trong chén ngẩng đầu lên, cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô.
“Em vì cái gì đột nhiên hỏi anh…”
“Đột nhiên tò mò…” Mộc Miên trả lời, dường như không có việc gì cúi đầu gắp đồ ăn, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc bổ sung.
“Vạn nhất ngày nào đó ở trên phố thấy được, trốn xa một chút.”
Lâm Mộ An ngơ ngẩn, sau đó khôi phục sắc mặt bình thường, nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Không sai biệt lắm…”
“Nga”, Mộc Miên phảng phất gần chỉ là vừa thuận miệng hỏi, sau đó liền cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, thần sắc không một tia khác thường.
Lâm Mộ An dừng một chút, chậm rãi gắp đồ ăn đưa vào miệng.
Ngày hôm sau, Mộc Miên lại phát hiện nam sinh kia, cô như cũ làm bộ cái gì cũng không biết, giống như ngày thường lui tới mua đồ ăn, về nhà.
Cứ như thế được một tuần, chính anh không kiềm chế được.
“Mộc Miên, tôi là Lâm Hành.”
Bên bồn hoa ở cổng tiểu khu, anh vươn tay ngăn cản Mộc Miên, trực tiếp tự báo tên tuổi, thần sắc tự nhiên mà bình tĩnh.
Nhìn không ra một tia chột dạ khi theo dõi người khác cùng thất lễ khi tùy tiện đứng chặn trước mặt người xa lạ.
Mộc Miên ngửa đầu, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn đến ban công nhà cô.
Cô cười cười, mở miệng.
“Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú muốn làm quen với cậu.”
Nói xong, không chút do dự lướt qua anh đi qua, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Mộc Miên ba bước làm hai bước vào nhanh vào trong tiểu khu, sau đó giữ cổng khóa lại.
Cô quay đầu đối diện bảo an nói.
“Ngại quá, cháu không quen biết người kia, xin đừng cho cậu ta đi vào, cảm ơn!”
Cổng bị khóa lại, trên gương mặt bình tĩnh của Lâm Hành xuất hiện vết nứt, mang theo nhè nhẹ tức giận, Mộc Miên thu hồi tầm mắt, nhìn bảo an, ngữ khí mang theo một tia thỉnh cầu.
“Bác bảo vệ, phiền toái bác cũng nói với đồng nghiệp một chút, ngàn vạn không được để cậu ta đi vào, cậu nam sinh này đã theo dõi cháu nửa tháng, thật đáng sợ.”
“Cái này thật nhìn không ra tới, lớn lên văn nhã trắng nõn, cháu gái, muốn hay không bác giúp cháu báo nguy a?!” Ông nhiệt tình kiến nghị.
Mộc Miên vội vàng cự tuyệt: “Không cần không cần, cảm ơn bác, ngàn vạn đừng để anh đi vào là tốt rồi.”
“Đúng rồi, bác tốt nhất chụp một tấm ảnh, đưa cho bác bảo vệ trực đêm xem một chút…” Cô nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng.”
Bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó móc di động ra, điên cuồng chupwj ảnh Lâm Hành đang đứng ở ngoài kia, đèn flash cùng tiếng răng rắc cùng vang lên.
Lâm Hành thất kinh, vội vàng duỗi tay che mặt, hoảng loạn chạy xa, bóng dáng mang theo vài phần chạy trối ૮ɦếƭ.
Mộc Miên đứng tại chỗ, kéo quai cặp lên, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
Lâm… Hành sao?
Thẳng đến khi về nhà mở cửa đổi giày, trong đầu Mộc Miên vẫn là gương mặt vừa rồi kia.
Trước đó đều chỉ là xa xa thấy được đại khái hình dáng, mới vừa một khắc rồi bốn mắt nhìn nhau kia, ngũ quan đầy đủ của anh ở ngay trước mắt Mộc Miên.
Cùng ba Lâm giống đến sáu phần, cùng Lâm Mộ An có ba phần tương tự.
Đặt ở trong đám người, vẫn là cái loại đáng chú ý nhất.
Nhưng cùng Lâm Mộ An so sánh với, vẫn là thiếu vài phần tinh xảo, ở trong lòng Mộc Miên, càng như là đồ dỏm vừa mới làm xong.
Cho dù anh thoạt nhìn như ánh mặt trời rộng rãi được nhiều người thích.
Nhưng Mộc Miên yêu nhất, vẫn là chàng trai lạnh nhạt ít lời kia, yếu ớt tối tăm, cũng sẽ làm nũng với cô.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, thanh lãnh sạch sẽ, mang theo một tia ủy khuất.
“Em trở về sao không chào anh ——”
Mộc Miên nghiêng đầu, người ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha kia đang mở to đôi mắt nhìn cô, di động còn truyền đến bối cảnh, âm nhạc trò chơi quen thuộc, anh cũng không màng để ý tới.
Cứ như vậy bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen bóng tràn ngập lên án.
Mộc Miên cười khẽ, đùa anh.
“Bởi vì anh lần trước không quan tâm em nha, cho nên không muốn cùng anh chào hỏi.”
Cô nói xong, liền vào phòng bếp, lấy tạp dề ra mang vào, mới vừa mang vào cổ chuẩn bị cột dây lưng, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó sợi dây đang cầm trên tay bị cầm đi.
Nụ hôn ướt nóng dừng ở sau cổ cô.
Bên hông chậm rãi bị buộc chặt.
Anh cột dây lưng, từ sau lưng ôm cô, môi dán vào bên tai cô, thấp thấp nhận sai.
“Anh sai rồi… Về sau cũng không dám không để ý tới em nữa ——”
Âm thanh tròn chơi trong di động ở phòng khách còn đang vang, bối cảnh âm thanh trò chơi tiếng nhân vật độc thoại hỗn tạp cùng vang lên, ầm ĩ chói tai, vô cùng ồn ào náo động.
Nhưng tại một khắc này đây giống như đều quy về bình tĩnh.
Mộc Miên chỉ cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp phía sau, trái tim nhảy lên, còn có mềm mại bên tai, lời nói động lòng người.
Cô nhịn không được nghiêng đầu, phủ lên đôi môi kia, nhẹ nhàng chạm vào liền tách ra, sau đó giống như tình nhân khe khẽ nói nhỏ nhỏ giọng mở miệng.
“Ân, em tha thứ cho anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc