Sáng sớm, lúc 7 giờ rưỡi, Lâm Mộ An đã bị tiếng đập cửa đánh thức, anh cau mày trở mình, kéo cao chăn che đầu lại.
Tiếng đập cửa kia lại như cũ bám riết không tha.
Từng tiếng giống như ma âm xuyên não.
Ngày xưa giọng nữ vô cùng dễ nghe, giờ phút này nghe tới cũng là thập phần ồn ào.
Lâm Mộ An bực bội xoa đầu tóc, xốc chăn lên đi qua.
“Làm gì?!” Anh một tay nắm cửa, mặt đầy không kiên nhẫn liếc người trước mặt này.
“Dậy đánh răng rửa mặt ăn bữa sáng đi học.”
Mộc Miên bình tĩnh chăm chú nhìn anh, bình tĩnh mở miệng.
“Mấy giờ?” Anh hỏi.
“7 giờ rưỡi.”
“Cậu biết tôi trước kia mấy giờ rời giường không?” Anh lại hỏi.
“7 giờ 50.” Mộc Miên đối đáp trôi chảy.
Mỗi ngày 7 giờ 50 rời giường, 8 giờ ra cửa, 8 giờ 10 đến trường học, trực tiếp bỏ qua tiếng chuông của tiết dự bị.
Lâm Mộ An gật gật đầu, vẻ mặt như cậu hiểu được, muốn đóng cửa lại.
“Không nghe lời hôm nay liền trở về nhà cậu ngủ đi.”
Mộc Miên khóe miệng khơi lên một tia ý cười, thong thả ung dung uy Hi*p, ngữ khí tràn ngập cường thế.
Lâm Mộ An sắc mặt nháy mắt thay đổi, trong mắt giăng đầy mây đen, đang mãnh liệt sôi trào quay cuồng, anh lập tức đóng sầm cửa lại.
Một tiếng vang loảng xoảng, phiến cửa gỗ kia ở trước mặt Mộc Miên khép lại, mang theo một trận gió làm thổi bay sợi tóc bên sườn mặt.
Cảm giác nhè nhẹ mà tê dại phất qua da thịt, cô sờ sờ mũi, thần sắc hậm hực, hoàn toàn không còn vững như Thái sơn như vừa rồi nữa.
Thật là cái tiểu hài tử ăn cứng không ăn mềm.
Cô xoay người, đi vào phòng bếp, đem ly sữa bò được đun nóng đến trên bàn, bên cạnh còn đặt vài cái bánh sandwich.
Trứng gà, chân giò hun khói, rau dưa, lòng đỏ trứng phối với rau xanh thập phần đẹp.
Đặc biệt là ở phía dưới là khăn trải bàn ô vuông màu vàng nhạt phụ trợ thêm.
Mộc Miên hôm trước trở về đặc biệt đổi.
Không đến mười phút, anh liền ra tới, như cũ là xú khuôn mặt, nháy mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn, giống như hòa hoãn hơn vài phần.
Anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Mộc Miên.
Sau đó mặc không lên tiếng bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn.
“Ăn ngon không?” Mộc Miên nhìn anh nhu nhu cười.
Người đối diện nọ lại cũng không ngẩng đầu lên, cũng không để ý tới cô.
Quai hàm hơi phồng lên, trong miệng đang ăn sandwich.
Mộc Miên chậm rãi cắn đồ vật trong tay, một tay chống cằm chống ở trên bàn, dù vậy vẫn ung dung mở miệng.
“Không nói lời nào chính là không thể ăn, ngày mai vẫn là cho cậu mua bánh mì sandwich đi ——”
Mỗi ngày anh đều ăn chính là cái loại này, từ siêu thị nhỏ bán ra, thoạt nhìn phi thường ngon, ngọt ngào được làm từ bánh mì.
Quả nhiên, giây tiếp theo trên mặt người nọ liền hiện lên một tia giãy giụa, sau đó là thanh âm ong ong truyền đến, mang theo một chút không cam lòng cùng không muốn.
“Ăn ngon.”
“Ân, vậy là tốt rồi.”
Mộc Miên cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, bưng sữa bò trên bàn lên, uống một ngụm.
Hai người cùng ra cửa, Mộc Miên mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, 7 giờ kém 50, đi đến trường học vừa vặn còn có thể đuổi kịp giờ dự bị.
Cô đã nghỉ học hơn một tháng.
Ăn qua bữa sáng, thần sắc Lâm Mộ An nhu hòa không ít, tuy rằng vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng ít ra không có áp suất thấp như lúc trước nữa.
Cả người tối tăm như là mới từ trong địa ngục bò ra tới vậy.
Vẫn là quá hù người.
Mộc Miên nghĩ, may mà năng lực chịu đựng của cô khá cao.
Vừa bước vào phòng học thì tiếng chuông vang lên, nhưng lần này lại đưa tới không ít ánh nhìn, Mộc Miên buông cặp sách, Phương Vân lập tức quay lại đây.
“Lớp phó của chúng ta, cậu thế nhưng tới tiết dự bị, trời ạ! Quả thực không thể tin được hai mắt của mình.”
Cô khoa trương kêu lên.
Mộc Miên đã tập mãi thành thói quen nên cong cong khóe miệng, từ trong cặp lấy ra sách giáo khoa Tiếng Anh.
Phương Vân ở đó còn không buông tha vẫn luôn lải nhải.
“Không phải, mình nói, cậu là sử dụng cái biện pháp gì mà làm Lâm Mộ An trước tiếng chuông của tiết đầu tiên vang lên mà đi vào phòng học?!”
Phương Vân đều phải chấn kinh rồi, cùng lớp Lâm Mộ An đã hai năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh tới phòng học sớm như vậy.
Trên mặt Mộc Miên đều là ý cười giảo hoạt, cô lắc đầu, cao thâm khó đoán.
“Sơn nhân tự có diệu kế ——”
Phương Vân trợn trắng mắt, còn muốn nói cái gì đó, Mộc Miên đã bắt đầu nhìn thầy Lý Tần Lãng ở trên bục giảng tụng tiếng Anh, thần sắc chuyên chú mà nghiêm túc.
Cô hậm hực ngậm miệng lại, đối Mộc Miên sùng kính chi tình lại lần nữa tăng lên một tầng.
“Từ Tĩnh, mình hôm nay làm sandwich!”
Mộc Miên vừa tan học, liền nhảy nhót chạy tới trước bàn Từ Tĩnh, đem túi trong tay để trên bàn cô.
“Cậu chính tay làm sao? Thật lớn!” Cô mở túi ra, nhìn miếng sandwich lớn hơn so với bên ngoài cửa hàng bán ra, kinh hỉ mở miệng.
“Ân.”
Mộc Miên đắc ý mà lại kiêu căng gật gật đầu.
“Mộc Miên nhà ta thật là một tiểu cô nương lợi hại ——”
Từ Tĩnh cười cười nhéo nhéo mặt cô.
Mộc Miên có chút ngượng ngùng cười.
Cùng Từ Tĩnh tán gẫu xong, lúc sau Mộc Miên cầm ly đi múc nước, uống nước cơ ở sau phòng học, lúc đi phải đi qua chỗ của Lâm Mộ An.
Ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở trên mặt cô.
“Làm sao vậy?” Mộc Miên có chút kỳ quái sờ sờ mặt.
“Đỏ.” Anh thanh đạm mở miệng.
“Ân?”
“Mặt đỏ.”
Anh nói xong, liền không hề mở miệng nữa.
??? Cô đầy đầu mờ mịt.
Rót nước xong, Mộc Miên còn hỏi mượn Phương Vân bên cạnh cái gương nhỏ, nghiêm túc đánh giá vài lần, mới phát hiện gương mặt vừa rồi bị Từ Tĩnh nặn ra một dấu hồng.
Cơ hồ là không thể nhìn thấy.
Nhưng làn da cô trắng, non mịn mà mỏng, cho nên nhìn qua có chút ửng đỏ.
Mộc Miên có chút kỳ dị thu hồi gương.
Anh như thế nào đột nhiên… Chú ý tới chi tiết nhỏ này.
Giữa trưa cùng đi cơm nước xong, liền nhìn thấy ánh mắt anh luôn là như có như không ngừng ở trên mặt mình, Mộc Miên dứt khoát dừng bước, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm anh.
“Làm gì luôn nhìn trộm mình!”
Lâm Mộ An ánh mắt hơi hơi lóe, đang muốn mở miệng, bên tai đã lại lần nữa vang lên thanh âm của cô.
“Mình rất cam tâm tình nguyện cho cậu quang minh chính đại nhìn mình.”
“……”
Anh theo thói quen mà ngừng câu chuyện.
Nhưng người bên cạnh nọ lại bắt đầu không buông tha.
"Cậu nói nha, nói mau!"
"Mình muốn nghe!"
Lâm Mộ An cố đi phía trước đi tới, cước bộ không ngừng.
Phía sau truyền đến tiếng kêu tức giận của cô.
"Lâm Mộ An cậu muốn chọc mình giận ૮ɦếƭ phải không!"
Anh bất đắc dĩ dừng bước, nghiêng đầu, Mộc Miên ngưỡng cổ phồng má đứng tại chỗ trừng mắt nhìn anh.
Anh thầm than một hơi.
"Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái ——"
"Như thế nào sờ nhẹ, mặt liền đỏ."
Ân?
Mộc Miên trừng mắt nhìn anh, sau đó nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng tắp, nghiêng đầu, thập phần đáng yêu.
"Cậu tới thử xem chẳng phải sẽ biết ——"
Lâm Mộ An: "......"
Anh không nói nên lời liền xoay người tiếp tục đi.
Cô đắc ý cười cười.
Thanh âm nhảy nhót lại sung sướng
"Lâm Mộ An Lâm Mộ An!"
"Cậu thật đáng yêu a!"
Anh nhịn không được hơi hơi cong khóe miệng.
Thời điểm tan học, Lâm Mộ An trở về nhà, khi kết cấu quen thộc ánh vào mắt, chỉ có cả người không khoẻ, anh bước nhanh đi vào.
Dùng nửa giờ thu thập đồ dùng bình thường gì đó, lúc anh cầm thùng đồ đi ra cửa, nhịn không được quay đầu lại mắt nhìn nơi quen thuộc lại xa cách kia.
Sau đó, không chút nào lưu luyến đi nhanh về phía trước.
Lúc trở về, Mộc Miên đã làm xong cơm, dưới ngọn đèn sáng ngời, cô đang xoay người bố trí chén bát, trên bàn cơm ấm áp, đặt hai mặn một canh nóng hôi hổi.
Nghe được tiếng vang, cô ngẩng đầu lên, ôn nhu cười yếu ớt.
"Cậu đã về!"
"Ân, mình đã trở về."
Lâm Mộ An hướng cô chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi.
Qua nhiều năm như vậy, anh rốt cục lại cảm nhận được, cảm giác có gia đình.
Mộc Miên ăn cơm xong bắt đầu làm ra vẻ bận rộn, mà Lâm Mộ An sớm đã tắm rửa sạch sẽ, ôm gối đầu nằm ở trên sô pha chơi đùa bắt tay vào làm máy bay.
Lâu lâu còn trở thân mình.
"Cậu muốn làm bài tập không?"
"MÌnh dạy cho cậu."
Một lát, khi thấy anh không biết trở mình lần thứ mấy, Mộc Miên rốt cục nhịn không được mở miệng.
Động tác của anh lập tức dừng lại, giống như tự hỏi ba giây, sau đó chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy.
"Được rồi..."
Anh ôm một đống sách bài tập ôn thi ngồi xuống bên người Mộc Miên, phía trước sô pha là một cái bàn trà trắng nhỏ lấy làm bàn học cho hai người, bọn họ xếp bằng ngồi ở trên thảm.
"Đề này, là như vậy..."
Mộc Miên cúi đầu ở trên giấy nháp vẽ cho anh bức hình minh họa, sườn mặt thanh tú điềm tĩnh, vài sợi tóc vươn trên sườn mặt, cô vươn tay nhẹ nhàng kéo nó qua tai.
Ngón tay trắng mà tinh tế, động tác đơn giản làm cho người ta cảm thấy được tràn đầy ôn nhu.
Anh không thể dời tầm mắt di được.
"Lâm Mộ An cậu nhìn cái gì vậy?"
Mộc Miên ngừng tay nhăn mày khiển trách.
Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ánh mắt lóe lên, mím môi, thần sắc gần như phẫn nộ.
Giống như đang làm chuyện xấu thì bị người ta bắt được.
Mộc Miên hòa hoãn thần sắc, thò người qua tựa vào đầu của anh, ngữ khí ôn nhu lại sủng nịch.
"Nghe lời, viết xong lền cho cậu nhìn đủ."
Lâm Mộ An nháy mắt khôi phục thành khuôn mặt không chút thay đổi như lúc trước.
Ban đêm thực yên tĩnh, lời nói nhẹ nhàng của cô đang giảng giải rất dễ nghe, cùng với tiếng 乃út chì ma sát với mặt giấy tạo ra âm thanh soàn soạt.
Sự kiên nhẫn của cô rất tốt, đối với Lâm Mộ An dốt đặc cán mai cũng không giận, nói cho anh từ những kiến thức cơ bản nhất, đã ba tiếng trôi qua, nhưng cũng làm cho anh hiểu được tương đối.
Dọn dẹp xong, Mộc Miên mang một ly sữa nóng vào cho anh, Lâm Mộ An nằm ở trên giường, nhìn thấy thân ảnh mặc váy ngủ trắng của cô, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Khi anh còn nhỏ, cũng là nằm trên giường như vậy, nhìn thấy An Lăng cầm ly sữa mỉm cười đi về phía anh.
Thời điểm đó, khuôn mặt của bà vẫn ôn hòa, mái tóc đen dài, mặc váy ngủ, hướng anh ôn nhu cười.
Anh trừng mắt nhìn, dấu đi một tia đen tối phức tạp ở đó.
"Uống xong hẳn ngủ, ngủ ngon."
Mộc Miên đặt ly sữa ở trên đầu tử canh giường anh, cúi người, nhẹ nhàng hôn trán anh một cái.
Khóe miệng ý cười ấm áp, động tác nhu hòa.
"Ngủ ngon."
Lâm Mộ An nhẹ giọng mở miệng.
Mộc Miên giúp anh đóng cửa, trở về phòng, nhìn đống bài tập chưa làm xong trên bàn kia, bất đắc dĩ đích lắc lắc đầu, sau đó ngồi xuống, bắt đầu làm bài.
Không biết qua bao lâu, cái thân ảnh ngồi ngay ngắn cả đêm chưa từng động đậy kia mới bắt đầu đứng dậy.
Mộc Miên duỗi thẳng lưng, mắt nhìn đồng hồ bên cạnh, mười hai giờ đúng.
Cô đứng dậy, đi phòng bếp rót chén nước.
Khi đi qua cửa phòng của Lâm Mộ An đột nhiên nghe được tiếng vang, rất lớn, cùng với thanh âm nức nở thống khổ đến tận cùng.
Tâm cô nảy lên một cái, lập tức buông cái ly trong tay đẩy cửa ra.