"Á..."
Mộc Miên bất ngờ bị hôn.
Cô trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt mình.
Da dẻ trắng mịn, không nhìn thấy lỗ chân lông, lông mi dài chớp chớp như cánh bướm, quét qua mặt cô mang theo chút tê dại.
Đôi môi ẩm ướt, nhiệt độ nóng bỏng.
Cô nắm chặt lấy tay anh, khép mắt lại, rúc vào иgự¢ anh sâu hơn một chút.
Lâm Mộ An để yên cho cô làm loạn, vừa rồi cô vẫn còn lải nhải không ngừng, bây giờ đã yên lặng vùi đầu vào иgự¢ anh, lông mi hơi run, gò má ửng hồng, môi đỏ đỏ ươn ướt.
Anh nâng cằm cô lên, khẽ hôn một cái.
Sau đó anh mới hài lòng nắm tay cô, tay còn lại kéo vali, đi về phía trước.
"Cậu nhớ tớ không..."
Sau lưng truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng dò xét, Lâm Mộ An không trả lời cô, chỉ là siết chặt tay cô hơn.
Lên xe taxi, Mộc Miên nói địa chỉ rồi ngồi nghịch bàn tay anh.
"Tay cậu to hơn tay tớ nhiều."
Mộc Miên dán tay vào lòng tay anh, ngón tay anh thon dài, còn ngón tay cô ngắn lại nhỏ. Tay cô nằm trong tay anh hoàn toàn bị lọt thỏm, giống như tay đứa trẻ với tay người lớn vậy.
Lâm Mộ An liếc mắt, khẽ bọc tay cô lại.
"Không chơi dương cầm quả là đáng tiếc..."
Mộc Miên lẩm bẩm.
Đáy mắt Lâm Mộ An thoáng qua một tia trầm tư.
Xe dừng lại trước tiểu khu, Lâm Mộ An mở cốp, lấy hành lý cho cô. Ban đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Mộc Miên lấy chìa khóa mở cửa, lần tìm công tắc điện trên tường, toàn bộ phòng khách hiện ra trước mắt.
Bên trong toàn đồ màu vàng gồm nhiều sắc thái khác nhau của Mộc gia, ghế salon họa tiết hoa trang nhã, phía trên là các loại gối nhiều màu.
Phía trước là chiếc bàn trà nhỏ, phía trên có một lọ hoa khô, dưới trải thảm màu trắng.
Cả phòng thoang thoảng mùi thơm.
Mộc Miên khom người lấy từ trong tủ ra một đôi dép, đặt dưới chân anh.
Lâm Mộ An cúi đầu, dép cũng có màu vàng nhạt, họa tiết kẻ sọc, nhìn rất mềm mại.
"Của bố tớ."
Cô cười giải thích.
Lâm Mộ An gật đầu, trầm mặc thay giày. Mộc Miên lập tức kéo anh đi tới phòng mình.
Vách tường trắng tinh, bên trong bày biện một số thứ đồ gỗ của Mộc gia, trên đầu giường là kệ sách ô vuông. Bàn học của cô hơi bừa bộn, có rất nhiều
sách luyện tập.
Phong cách của cô cũng na ná anh, đơn giản thoải mái, chẳng qua là có thêm vài món đồ đáng yêu mà con gái hay chơi, tăng thêm sự nữ tính.
Rất giống chủ nhân của nó.
"Cậu ngồi đây, để tớ thu dọn lại đồ đạc, sẽ rất nhanh thôi."
Mộc Miên đẩy anh ngồi xuống giường, sau đó ngồi chồm hỗm soạn lại đồ trong vali.
Toàn là đồ mới, Lâm Mộ An còn nhìn thấy cả logo của nhãn hiệu đó, là mấy nhãn hiệu mà anh hay thấy trên ti vi.
Bố mẹ cô hẳn là rất thương cô.
"Đây là đặc sản tớ mang từ thành phố B về!"
Mộc Miên háo hức quơ quơ trước mặt anh.
"Vịt quay đó! Hâm nóng lại là ăn được luôn rồi!"
"Ừm", anh gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Mộc Miên nấu hai bát mì, phía trên còn có trứng chiên vàng ươm và thịt băm đỏ đỏ, trên bàn đặt một đĩa vịt quay, mùi thơm đậm đà.
Lâm Mộ An dùng đũa chọc chọc, gắp một miếng cho vào miệng.
Ngay sau đó, anh sửng sốt.
Mùi vị này cùng mùi vị trong trí nhớ anh giống nhau như đúc.
Anh cúi đầu, ăn thêm một miếng nữa.
Tựa như muốn chìm vào trí nhớ thêm một lần nữa.
Chạng vạng tối, trong căn nhà nhỏ, An Lăng cười rất hiền hậu. Bà mặc một chiếc tạp dề màu xanh, từ phòng bếp đi ra, tay bê một bát mì.
Anh ngồi bên bàn, vô cùng trông mong, bát mì vừa đặt lên bàn đã vội vàng gắp một miếng, đưa vào miệng rồi híp mắt hoan hô.
"Mẹ! Mì sợi ăn ngon thật đó!"
Khi ấy, thần kinh bà chưa có vấn đề gì.
Đó cũng là một trong rất ít những kí ức tươi đẹp mà anh nhớ.
Anh nghe thanh âm mình khô khốc.
"Cái này... Sao cậu làm được..."
"À..."
Mộc Miên nghiêng đầu, mi mắt cong cong.
"Trên mạng có dạy, cái này ăn rất ngon phải không!? Tớ học rất lâu mới thành công đấy!"
Trái tim anh nhất thời bình tĩnh lại.
Khóe miệng Lâm Mộ An xuất hiện độ cong nhàn nhạt, thanh âm rất nhẹ, không thể nghe được.
"Ừ, ăn rất ngon..."
Mộc Miên dừng lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười như có như không kia, bỗng cảm thấy từng ấy ngày cô cố gắng đều không uổng phí.
Cô cười nói: "Vậy cậu ăn nhiều một chút! Thử miếng vịt quay này chút đi..."
Hôm sau.
Mộc Miên một lần nữa xuất hiện trong phòng bếp vào buổi sáng để nấu nướng, Lâm Mộ An liền cảm thấy như mình gặp ảo giác.
Anh đẩy cửa ra đã thấy bóng dáng mảnh mai đeo tạp dề xanh nhạt, trong lòng cảm thấy hơi nhức nhối.
Sau đó anh chậm rãi tiến đến.
Nhận lấy đồ ăn sáng trong tay cô, hai người bắt đầu ngồi ăn, một tay cầm bánh, một tay cầm sữa.
Lâm Mộ An liếc nhìn hộp sữa trong tay cô, lơ đãng mở miệng.
"Không phải cậu thấy nó khó uống hay sao?"
"Đúng rồi, nhưng lần trước vị này trong miệng cậu lại ngon vô cùng."
"Cho nên tớ đột nhiên yêu nó."
Mộc Miên nhìn anh, nghiêm túc đùa giỡn lưu manh.
Lâm Mộ An thức thời dừng cuộc trò chuyện.
Hai người đi chung đến phòng học, Mộc Miên vừa ngồi xuống liền thấy người bên cạnh mắt sáng lên, nhìn cô chằm chằm.
"Lại nghĩ ra cái gì vậy?"
"Miên Miên, cậu đúng là nữ thần của tớ!" Phương Vân kích động kêu lên.
Thanh âm khá lớn, bốn phương tám hướng đều bắn tầm mắt về phía cô. Mộc Miên lúng túng nhìn người nào đó, đúng như dự đoán, ai kia cũng quét mắt qua chỗ này, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt.
"Nhỏ tiếng một chút!" Cô hơi cau mày.
"Mấy ngày nay Trình Thanh đều bày ra dáng vẻ sống không bằng ૮ɦếƭ, mỗi lần Tề Minh tới tìm cô ta đều tỏ thái độ khó ở, mẹ nó chứ, kết quả là qua lại mấy câu liền không nói được cái gì nữa."
"Miên Miên, cậu không biết tớ vui vẻ đến độ nào đâu!" Phương Vân lại hớn hở nói.
Tề Minh chính là vị học trưởng thầm mến Trình Thanh.
Mộc Miên âm thầm thở dài trong lòng.
"Cậu vui là được rồi."
Cô nhéo má Phương Vân đang đắc ý, nhướng mắt trả lời.
Tiết cuối cùng buổi chiều là giờ thể dục.
Mọi người trong lớp đều hưng phấn, hưởng thụ sự vui vẻ của giờ thể dục, rất hiếm khi giờ thể dục không bị thầy cô nào xin xỏ.
Khí trời rất tốt, mặt trời rực rỡ, nhiệt độ phù hợp để ra ngoài trời đi chơi.
Bên ngoài trời xanh mấy trắng, cỏ xanh mơn mởn, đường chạy sạch sẽ, sân bóng rổ rộng lớn. So sánh thế nào cũng thấy không khí ngoài này tốt hơn nhiều so với không khí trầm mặc trong phòng học.
Một lũ học sinh đã ở trong lớp một thời gian dài, bây giờ như xổng chuồng, hết sức tung tăng.
Mộc Miên kéo Từ Tĩnh, chậm rãi đi đến chỗ tập.
Hai người trò chuyện mấy thứ vụn vặt, nào là chuyện thường ngày, rồi tình hình showbiz hiện nay, thỉnh thoảng còn cười khúc khích, tựa như có biết bao nhiêu chuyện không thể nói hết trong một lúc được.
Tiếng chuông giờ học vang lên không lâu thì thầy thể dục tới, sau khi cho học sinh chạy tám trăm mét thì thông báo được hoạt động tự do, mọi người lập tức ồ lên một cái rồi tự động giải tán.
Học sinh tụ năm tụ ba chơi đánh cầu, đánh bóng bàn, chơi bóng rổ, hoặc ngồi trên sân cỏ nói chuyện phiếm, không thì tản bộ, cũng có một số ít người lựa chọn quay trở về phòng học.
Mộc Miên đương nhiên ở trong nhóm tìm kiếm Lâm Mộ An.
Anh ngồi một mình trên hàng ghế cao nhất của sân bóng rổ, hờ hững nhìn xuống.
Cái cảm giác quen thuộc ập tới, phảng phất sự chán bỏ cuộc đời, ánh mắt rời rạc nhìn mọi thứ.
Mộc Miên giật mình, vội vàng chạy tới.
Cô ngồi xuống cạnh anh, không nói chuyện, chỉ như vậy yên lặng cùng anh nhìn đám người đang hoạt động phía dưới, không khí phảng phất sự an tâm và dễ chịu, khiến lòng người thả lỏng.
"Tĩnh Tĩnh, cậu nhìn hai người họ xem, ngày càng giống một đôi á."
Lâm Lệ dừng lại chỉ trỏ, nhìn Từ Tĩnh hất cằm một cái, Từ Tĩnh từ từ quay lại.
Trên bậc thang cao nhất, hai người ngồi sát bên nhau, cùng mặc đồng phục xanh trắng, sau lưng là cả khoảng trời rộng bát ngát.
Có một loại cảm giác hòa hợp không nói thành lời.
Cô hơi chua xót cười: "Đúng nha, trông thật giống."
"Chúng ta đi tiếp đi."
Từ Tĩnh đi tiếp, trên mặt vẫn nở nụ cười, cố gắng quên đi những gì cô vừa thấy.
Dũng khí của Mộc Miên là cái cô chẳng bao giờ có, vì vậy nên cô ấy có được khát vọng của cô cũng là điều đương nhiên.
Không biết qua bao lâu, Mộc Miên mới nhẹ nhàng mở miệng: "Lâm Mộ An."
Tầm mắt cô vẫn chăm chú nhìn về phía trước, gò má ôn hòa, tựa như tiếng gọi vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của anh. Lâm Mộ An không đáp lại, nhưng sự chú ý đã đặt vào người ngồi bên.
"Cậu không biết chơi bóng rổ đúng không?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn không có chút nào ưu tư, giọng điệu hết sức bình tĩnh.
"Không biết."
Anh nhàn nhạt nói ra hai tiếng.
Trong nháy mắt, Mộc Miên cười vô cùng hồn nhiên, giống như hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi rừng vào tháng ba.*
Cô nhẹ nhàng nắm lấy ngón áp út của anh, lay lay một chút, giọng nói hơi nũng nịu.
"Tớ dạy cậu nha?"
Âm thanh ngọt ngào truyền vào trong tai, ngón tay còn sót lại xúc cảm ấm ấm, làn da mềm mại đang áp vào tay anh.
Lâm Mộ An cảm thấy hơi rối rắm.
Anh hất tay cô ra, sau đó ánh mắt không kiên nhẫn liếc cô một cái.
Nhưng đầu óc anh lại bảo anh làm như vậy là không được, anh như bị quỷ thần xui khiến.
Anh nói: "Được."
Mấy bạn học xung quanh đang chơi bóng đều ngẩn ra, bọn họ vừa thấy Lâm Mộ An đưa bóng vào rổ, thật khó tin.
Nhưng ánh mắt họ vừa thấy Mộc Miên đã trở nên sáng tỏ.
Chỉ có cô mới khiến Lâm Mộ An đồng ý làm mấy việc bình thường như thế.
Bọn họ nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục động tác còn dang dở.
Bây giờ bất cứ hành động nào không bình thường đối với Lâm Mộ An, chỉ cần có Mộc Miên bên cạnh thì đều thành bình thường.
Đây là loại tình cảm mà người ngoài khó có thể lĩnh hội được.
Đúng là sức mạnh kì diệu của tình yêu!