Phim đã bắt đầu chiếu, hình ảnh xuất hiện ngay trước mắt. Mộc Miên ôm bỏng ngô, vị bơ ngòn ngọt từ từ tan chảy trong miệng. Cô lặng lẽ nghiêng đầu, liếc người đang ngồi bên cạnh.
Anh dựa vào ghế, cả người như muốn rúc vào sâu bên trong cái ghế.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có các đoạn đối thoại giữa những diễn viên vang lên.
"Lâm Mộ An..."
Mộc Miên khẽ gọi anh.
"Ừ."
Ánh mắt anh rơi trên người cô, thấp giọng đáp lại một tiếng.
"Những gì tớ vừa nói, cậu đều nghe hết rồi à?"
Thanh âm của Mộc Miên có chút ai oán. Trong bóng tối, biểu cảm của cô không quá rõ ràng, nhưng Lâm Mộ An chắc chắn trong đôi mắt trong veo của cô bây giờ đang phủ một lớp sương mù.
"Ừ..."
Anh nói thêm một câu nữa.
Mộc Miên nhìn người nào đó đang không có chút cảm xúc gì, cô nháy mắt một cái, sắc mặt ủy khuất đáng thương chất vấn anh.
"Cậu có thể đối đãi kiểu như vậy với tấm lòng của thiếu nữ sao?"
Lâm Mộ An nghe thấy vậy, đưa tay với lấy cốc nước uống một ngụm, tiếp tục bình tĩnh xem phim.
Ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô nữa đâu.
Mộc Miên xích lại gần anh, thấp giọng hỏi.
"Uống ngon lắm à?"
"Cậu là vị ô mai, tớ vị chanh."
Cô tự hỏi tự trả lời, sau đó lại xích gần hơn, nhẹ giọng nỉ non.
"Tớ muốn nếm thử vị ô mai của cậu."
Đầu ngón tay Lâm Mộ An lạnh toát, cốc nước vẫn còn trên miệng anh, bên mép đã phảng phất hơi nóng ấm ẩm ướt. Anh lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, Mộc Miên đã cầm cốc nước của anh, vừa cắn ống hút vừa nhìn anh cười đắc ý.
Trong bóng tối, con người luôn dễ dàng lộ ra thói hư tật xấu của mình.
Anh kiềm chế thứ tình cảm xa lạ đang trài dâng trong đáy lòng, hít một hơi rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mộc Miên cũng im lặng trở lại, hai người yên tĩnh xem phim.
Đây là một bộ phim văn học trẻ, hình ảnh lãng mạn tươi mới, Ⱡồ₦g tiếng nhẹ nhàng êm ái.
Sau khi trêu chọc anh xong, Mộc Miên đã bỏ lỡ khá nhiều phần trong cốt truyện.
Phim chiếu được khoảng một phần ba thì Lâm Mộ An đã díu mắt lại, mơ màng buồn ngủ.
Nhiệt độ bên trong này rất thích hợp, không nóng không lạnh, âm thanh bên tai cũng chầm chậm khiến mí mắt anh càng ngày càng nặng.
Lúc Mộc Miên quay ra nhìn anh một lần nữa, đã thấy anh khép mắt lại. Ánh sáng loang lổ rơi trên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Da của anh rất trắng, không phải kiểu trắng hồng khỏe mạnh mà kiểu trắng nhợt nhạt, khiến Mộc Miên mỗi lần nhìn đều thấy hơi sợ.
Không biết là anh ngủ thật hay giả vờ ngủ như lúc trước, nhưng đến khi một bên vai truyền đến cảm giác nặng nặng thì Mộc Miên mới chắc chắn, lần này anh ngủ thật.
Bộ phim trước mặt tựa như không phát ra một âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng hô hấp đều đều của anh phả bên tai. Mộc Miên không nhịn được hơi nghiêng đầu sang.
Hai gương mặt cách nhau quá gần.
Lỗ chân lông của anh nhỏ đến mức không nhìn thấy, lông mi anh dài và cong, còn dày nữa.
Mộc Miên đưa đầu ngón tay ra, chạm nhẹ một cái.
Cảm giác mềm mại và ngứa ngứa.
Cô cười ra tiếng.
Sau đó lại quay đầu, chăm chú xem phim.
Phim kết thúc, ánh đèn trong phòng lại sáng lên, Mộc Miên hơi khó chịu chớp mắt, nhìn về phía người nọ, thấy anh vẫn ngủ rất ngon.
"Dậy đi..."
Mộc Miên khẽ gọi anh.
Cái đầu đang dựa trên vai cô động đậy, sau đó cọ cọ vào cổ cô mấy cái, vài giây sau, động tác bỗng nhiên khựng lại.
Lâm Mộ An mở mắt ra, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn cô, sắc mặt ngốc nghếch mờ mịt.
Anh thức dậy một cách nặng nề. Qua lần trước, Mộc Miên phát hiện ra mỗi lần anh tỉnh dậy đều mất rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau, anh mới nhận ra mình đang ở nơi nào, lập tức bật người dậy, xoa xoa tóc rồi đứng thẳng tắp.
Mọi người đều đi ra hết rồi, hành lang vắng vẻ. Mộc Miên nhìn người đang đi phía trước, suy nghĩ một chút rồi chạy lên kéo lấy tay anh.
Lâm Mộ An không phản ứng gì.
Mộc Miên to gan, đưa ngón tay đan xen ngón tay anh, sau đó nắm chặt. Lòng bàn tay của hai người áp sát, mười ngón tay quấn quít thân mật.
Nhịp tim cô có chút tăng tốc.
Bọn họ chưa từng có kiểu nắm tay chặt chẽ như thế này.
Cô cảm nhận được khớp xương từ bàn tay anh, cứng rắn, khác hẳn với kiểu nắm tay hờ hững khiến Mộc Miên kích động không nói nên lời.
Trong lòng cô run lên một cái, giống như có người nhảy múa bên trong.
Mộc Miên đắm chìm trong cảm giác hưng phấn, không tài nào kiềm chế nổi.
Ra khỏi rạp chiếu phim, con đường rộng rãi lại hiện ra trước mắt. Hai bên đường trồng đầy cây long não tươi tốt xanh um, dưới ánh mặt trời bắt đầu hiện ra mấy mảng bóng lờ mờ.
Các ô gạch xanh đỏ xen lẫn nhau tạo thành con đường, ánh mặt trời rải rác phía trên, cô tự nhiên cảm thấy con đường trở nên đẹp hơn bình thường.
Mộc Miên cứ như vậy dắt anh đi, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến anh bớt buồn ngủ.
Lâm Mộ An mới tỉnh ngủ dễ bảo hơn lúc thường rất nhiều, Mộc Miên hỏi cái gì, anh sẽ trả lời cái đấy, nếu không muốn nói sẽ mím môi im lặng, Mộc Miên hiểu ý sẽ chuyển qua đề tài khác.
"Tối hôm qua cậu không ngủ à? Làm sao lại bị như này..."
Mộc Miên hỏi nhỏ.
"Ừ."
Anh cũng trả lời lại rất nhỏ.
Mộc Miên lắc lắc tay anh, không buông tha mà tiếp tục truy hỏi: "Vậy cậu đi cùng tớ làm gì?"
"Không ngủ được..." Anh nói.
"Gặp ác mộng."
Trên mặt anh không lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng Mộc Miên lại nhớ đến những thứ buổi sáng cô nghe được, trong mắt cô thoáng qua một tia đau lòng, thận trọng dò xét.
"Cậu thường xuyên bị như vậy đúng không?"
"Ừ..."
"Vậy mỗi ngày cậu có thể ngủ bao lâu?"
"Ba đến bốn tiếng, có khi cả đêm cũng không ngủ được." Anh mím môi, đáp tùy ý.
Chẳng trách...
Chẳng trách ban ngày lúc đi học anh luôn nằm gục xuống bàn, chẳng trách sắc mặt anh lúc nào cũng nhợt nhạt dọa người, chẳng trách mỗi lần nhìn thấy anh ở nhà, anh đều đang ngủ.
Mộc Miên đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Cô siết chặt tay anh, tựa như chỉ có vậy mới khắc chế được trái tim đang đau xót của cô.
Mộc Miên nghe thấy thanh âm của mình, run rẩy vang lên.
"Vậy cậu... trong mơ cậu thấy gì..."
Anh nghe vậy, nhíu mày lại, giống như muốn nhớ lại điều gì đó, vừa giống như đang suy tư.
Chốc lát, anh lại thả lỏng, không nói gì.
Mộc Miên che lại sự đau lòng trong ánh mắt, đưa tay anh đến gần, khẽ hôn lên ngón tay trắng nõn của anh rồi nhìn anh, cười yếu ớt.
"Không sao, từ nay về sau, mỗi buổi tối, tớ cũng sẽ cố gắng giúp cậu, kể cả trong giấc mơ."
Lời nói êm ái vang vọng bên tai, Lâm Mộ An nhìn cô, thần sắc hơi sững sờ. Ngón tay anh còn lưu lại xúc cảm ấm áp, đôi môi của thiếu nữ mềm mại không tả nổi.
Đó là những gì anh cảm nhận được ngay lúc này.
Cô vẫn ôn nhu nhìn anh và cười. Ánh mặt trời rơi vào bên trong mắt cô, nhỏ vụn lấp lánh, thân hình nhỏ nhắn của cô được ánh nắng chiếu vào đặc biệt xinh đẹp.
Một trận gió thổi qua, lá cây sau lưng cô bị gió thổi xuống, chậm rãi bay trong không trung.
Giống y hệt như những hình ảnh trong bộ phim lúc nãy.
Lãng mạn, cảm động và đẹp đẽ động lòng người.
Lâm Mộ An cảm thấy giờ phút này, Mộc Miên đang mỉm cười với anh, tốt đẹp như thiên sứ vậy.
Anh không nhịn được muốn nâng khóe miệng lên.
Nhưng anh quên mất làm sao để mỉm cười.
Cuối củng chí có thể tự nhếch mép, so với khóc còn khó nhìn hơn.
Chờ đến khi anh hết hẳn cơn buồn ngủ, cũng đến giờ ăn cơm. Mộc miên kéo anh đi tới khu phố đồ ăn ngon gần đấy, các mùi hương lập tức tấn công khứu giác của cô, khiến tuyến nước bọt không ngừng hoạt động.
Vào buổi chiều, người thường rất đông và nhộn nhịp. Mọi người chen chúc nhau mua đồ, dọc đường đi, tiếng rao bán vang lên không dứt, Lâm Mộ An không thể không cau mày.
Anh không thích những nơi như này, cũng chưa bao giờ tới đây.
Mà Mộc Miên bên cạnh đang nhìn ngang ngó dọc, nào là bạch tuộc nướng, Oden*, mực chiên,... vân vân và mây mây.
[*]: Oden: Bánh cá hầm của Nhật Bản.
Thành phần chính: Trứng luộc, daikon, konjac, chả cá, nước dùng dashi vị nước tương.
Sau đó cô sâu sắc nuốt nước bọt một cái.
Cô kéo người bên cạnh, nhanh chóng xông vào một gian hàng gần đó.
"Ông chủ ơi, cho cháu mười xiên mực chiên nha!"
"Được được, xong ngay."
Chủ quán đáp lời, hai tay thuần thục nấu nướng, chiên xào, rắc bột ớt rồi đặt vào trong túi giấy.
Mộc Miên nhận lấy xiên từ tay chủ quán, ngay lập tức buông Lâm Mộ An ra. Tay trái cô cầm một xiên, tay phải cô cầm một xiên, đưa vào miệng.
"Ôi, ăn ngon quá đi!"
Cô híp mắt vô cùng thỏa mãn, sau đó hứng thú bừng bừng, giơ xiên mực chiên trong tay đến bên miêng Lâm Mộ An.
"Cậu thử tí đi."
Lâm Mộ An nhìn xiên đồ ăn trước mặt, chần chừ cúi đầu, dò xét cắn thử một miếng.
Thịt mực dai dai được nước sốt bao phủ, mang theo một mùi thơm đặc trưng, vị mặn từ miếng mực lan dần ra đầu lưỡi. Anh gật đầu một cái, cực kỳ tự nhiên cầm lấy xiên mực kia của cô.
Sau đó tay còn lại cầm lấy tay cô, nắm chặt.
"Cũng không tệ lắm."
Mộc Miên mua mỗi thứ một ít, cho anh nếm thử trước. Có lúc Lâm Mộ An sẽ cau mày chê bai, nhưng cũng có lúc anh sẽ ăn thêm hai cái. Đi lượn lờ quanh khu phố một lát mà dạ dày đã bị nhét cho không còn chỗ nào.
Nhưng đến khi Mộc Miên nhìn thấy gian hàng bán đậu hũ thối cách đó không xa, nhất thời cô cảm thấy bụng mình có thể chứa thêm chút nữa.
Lâm Mộ An nhìn thấu ý đồ của cô, lập tức kéo chặt tay cô, nhất quyết không thả, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
"Tôi không thích."
Mộc Miên: "Tớ thích, cậu có thể nhìn tớ ăn, không cần ăn."
"Không."
Anh đứng tại chỗ, mặt đầy cự tuyệt.
Mộc Miên lập tức thả tay anh ra, hướng đến chỗ có mùi hương là lạ kia. Đợi cô bê một bát đậu hũ thối quay về, mặt Lâm Mộ An đã sắp cóng đến mức sắp thành băng.
Nhìn người nào đó muốn tiến lại gần, anh lạnh giọng nói.
"Cách xa tôi ra một chút."
"Cậu thử một chút đi, ăn rất rất ngon luôn!"
"Ngửi không thơm nhưng ăn rất ngon!"
Mộc Miên vẫn chưa từ bỏ ý định chào hàng, mặt đầy thành khẩn.
"Không."
Tiểu thiếu gia mặt lạnh không chút lưu tình cự tuyệt.
Hơn nữa còn nhất quyết giữ vững cách cô tận mấy mét, một khoảng cách an toàn.
Mộc Miên ăn sạch bát đậu hũ, tự dưng cảm thấy không ngon như lúc trước cô từng ăn. Cô giải quyết đồ ăn cực nhanh, sau đó rửa tay súc miệng sạch sẽ chạy đến bên anh.
Cô nắm tay anh, chìa mặt ra, đắc ý dạt dào.
"Cậu nhìn xem, tớ ăn đậu hũ thối xong vẫn nguyên vẹn là một tiểu tiên nữ đáng yêu."
Lâm Mộ An đưa đầu ngón tay ra, đặt trên trán cô, đẩy đẩy cô ra. Sắc mặt anh phát ra sự nhu hòa khó thấy.
"Tốt lắm, vị tiểu tiên nữ này..."
"Cách xa tôi ra một chút, trong miệng toàn mùi đậu hũ thối thôi."