Đoàn người xuống đến chân núi, ánh nắng đã gần tắt hết rồi, chỉ còn lại màu hồng hồng núp sau mấy đám mây, giống như đứa trẻ xấu hổ.
Mọi người tản ra, ai về nhà nấy.
Mộc Miên đi xe buýt cùng Lâm Mộ An.
Núi Phật ở phía bắc ngoại ô Giang Thành, từ chỗ này về đến nhà hai người phải đi hơn nửa thành phố mới đến nơi. Trên xe buýt rất ít người, còn nhiều chỗ trống.
Lâm Mộ An ngồi ở hàng ghế giữa, dựa vào cửa sổ.
Mộc Miên ngồi xuống bên cạnh anh.
Chiếc xe lắc lư một hồi, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi. Ánh nắng màu cam nhàn nhạt chiếu qua cửa kính, rơi xuống những góc tối của chiếc xe.
Lâm Mộ An ngồi đúng chỗ ánh sáng chiếu tới.
Thần sắc anh hời hợt, mi mắt hơi nhắm lại, mặt mũi tinh xảo không chê vào đâu được.
Khuôn mặt trắng trẻo được ánh sáng chiếu vào lung linh mơ hồ, ánh sáng chập chờn trên mặt anh, lông mày anh khẽ nhíu lại.
Mộc Miên cầm tai nghe đút vào lỗ tai anh, âm nhạc chậm rãi từ bên trong truyền ra. Trong thoáng chốc, thần sắc anh như nhu hòa đi mấy phần.
Hai người yên lặng nghe nhạc, anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm thành phố, cô luôn luôn nhìn về phía anh.
Trạm xe nhanh chóng biến mất, một trạm xe khác lại xuất hiện. Mặt trời vừa lặn xuống khỏi chân trời thì cũng đến trạm xe buýt cuối cùng.
Mộc Miên thu lại tai nghe, hai người lần lượt đi xuống.
Những ngọn đèn bên đường đã được bật, người người vội vã qua lại.
Trời đã rất tối.
Áo khoác đồng phục của Lâm Mộ An để mở, lộ ra áo phông màu trắng bên trong. Tay anh đút trong túi quần, tâm trạng thờ ơ, bước đi rất chậm, cả người toát ra vẻ hờ hững.
Hoặc là anh không lo lắng.
Dù gì cũng không có ai đợi anh ở nhà.
Mộc Miên lặng lẽ siết chặt quai cặp sách, sau đó cô mỉm cười, nhảy đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh.
Cô ngửa đầu, mặt mũi thật thật thà thà, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ.
"Tớ nấu cơm cho cậu ăn nhé?"
Mộc Miên hiền hòa cười, cố ý làm cho bản thân càng thêm tốt bụng.
Tốt bụng đến mức có thể đuổi hết sự cô đơn tịch mịch của anh đi.
Lâm Mộ An sâu sắc nhìn cô, sau đó khẽ gật đầu.
"Vậy cùng tớ đi mua thức ăn nhé?" Cô vừa cười vừa hỏi.
Anh khẽ vuốt cằm.
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, hai người rẽ phải, đi tới siêu thị lần trước.
Lần này Lâm Mộ An một mực im lặng đi cạnh cô, giúp cô đẩy xe, ánh mắt tĩnh lặng lại ôn hòa.
Siêu thị lớn nên rất nhiều người, rất nhốn nháo, đủ mọi màu sắc xen lẫn nhau.
Thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng đứng sóng vai ở kệ hàng, cùng nhau chọn đồ, thỉnh thoảng thấp giọng thì thầm.
Hai gương mặt vừa trẻ trung, vừa đẹp đẽ khiến người khác không tự chủ mà nghĩ về một câu chuyện tình tươi đẹp.
Hai người mua thức ăn xong đi thẳng về nhà.
Bất ngờ là, Lâm Mộ An lại hỏi cô có cần hỗ trợ hay không.
Mộc Miên: "Có chứ, cậu giúp tớ rửa rau đi."
Phòng bếp không lớn không nhỏ, vừa đủ cho hai người đứng làm việc. Trần nhà treo một chùm đèn màu vàng, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống tạo cảm giác mờ ảo, ấm áp.
Phía trên bồn rửa là một ô cửa sổ nhỏ, từ bên trong nhìn ra có thể thấy lan can chạm khắc màu đen có hoa tường vy*, cây mây và mấy loại giây leo quấn quanh.
[*]: Hoa tường vy: Cây tường vi còn có tên gọi khác là cây tầm xuân nhiều hoa, dã tường vi.
Tên tiếng anh: Rosa multiflora.
Ánh đèn hắt ra bên ngoài, màu xanh của lá cây lại càng đậm hơn, nhìn rất tương phản.
Động tác của Mộc Miên rất nhanh, chẳng mấy chốc, thức ăn đã được bày hết lên bàn. Dù không cần phải vội vã như vậy, nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi.
Cô sợ anh sẽ đói.
Cơm nước xong xuôi đã đến chín giờ.
Mộc Miên đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Lâm Mộ An liếc điện thoại di động, sau đó nói với giọng nhàn nhạt.
"Cậu đi về đi."
"Hả?" Mộc Miên ngừng lại.
Anh đứng lên, cầm lấy bát đũa trong tay cô, bình tĩnh trần thuật: "Trễ lắm rồi."
"Lo lắng cho tớ à?" Mộc Miên trêu chọc.
Anh không trả lời, trầm mặc dọn dẹp thức ăn trên bàn. Mộc Miên bĩu môi, xoay người cầm cặp sách rồi tạm biệt anh.
"Vậy tớ đi nhé..."
"Ừ."
"Nhớ đi cẩn thận."
Dưới ánh trăng, Mộc Miên đi bộ về nhà. Mở cửa ra, y như cô đoán, phòng vẫn tối um. Cô bật đèn lên, khóe miệng khẽ cười.
Cô tắm rửa rồi lên giường nằm, sau đó gọi cho một số điện thoại. Cô cầm giấy 乃út, soàn soạt ghi nhớ một chuỗi địa chỉ.
Hôm sau là thứ bảy, trời quang mây tạnh.
Buổi sáng thứ bảy, đồng hồ báo thức reo vang ầm ĩ.
Từ trong tấm chăn mềm mại thò ra một cánh tay trắng trẻo mịn màng, tắt đồng hồ đi.
Mộc Miên trở mình ngồi dậy, lảo đảo đánh răng rửa mặt rồi đi ra cửa.
Đổi xe ba lần, đi bộ hơn hai mươi phút, Mộc Miên mới đến nơi. Cô nhìn lên cổng phỉa trước, thấy một tấm bảng hơi cũ kĩ, bèn lôi tờ giấy hôm qua ra xem.
Cô cẩn thận kiểm tra lại tên, sau đó đi vào.
Con đường bên trong là đường xi măng, có vẻ không được tốt lắm, có một vài chỗ xi măng đã nứt ra, bùn đất đầy ở bên trong kẽ nứt, còn có cỏ dại mọc lên.
"Xin chào, có phải trong này có một bệnh nhân tên An Lăng không ạ?"
Cô nhẹ giọng hỏi một y tá đang đi qua, y tá nhỏ quan sát cô một hồi, sau đó mới nói.
"Vâng."
"Ừm..." Mộc Miên gật đầu: "Tôi muốn vào thăm người."
"Chỗ chúng tôi cần có thẻ căn cước mới vào được, nhất định phải đủ mười tám tuổi mới được vào."
Mộc Miên lấy thẻ căn cước ra.
Cô y tá tỉ mỉ kiểm tra, sau đó lại quan sát cô mấy lần rồi mới trả lại thẻ, gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, một bác sĩ mặc đồ trắng toát đi ra, mời Môc Miên vào. Hai người đi xuyên qua mấy hành lang, cuối cùng dừng trước một cánh cửa sắt, phía trên có vài thanh sắt đã hoen gỉ. Ánh sáng ở nơi này dường như không đủ, cả hành lang chìm vào sự âm u như buổi chiều ảm đạm.
Trong khi bây giờ ngoài trời đang ngập tràn ánh nắng tươi sáng, trời mây trong xanh, vậy mà trong đây lại như thế này.
Mộc Miên cảm giác như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cửa mở ra, căn phòng trống không, vách tường trắng toát, cửa sổ chằng chịt thanh sắt, nơi nào cũng toát ra sự lạnh lẽo thấu vào tận tâm can.
Trên chiếc giường đặt giữa phòng, có một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi, ánh mắt trống rỗng.
Dung mạo của người phụ nữ ấy cực kỳ diễm lệ, cho dù đã nhiều tuổi cũng không ngăn được vẻ đẹp của bà. Nhưng Mộc miên thấy Lâm Mộ An không giống bà ấy lắm.
Vẻ đẹp của anh có lẽ là giống bố hơn.
Nghe được tiếng cửa mở ra, bà ấy quay đầu ra nhìn.
"An Lăng, có người đến thăm."
Mộc Miên vội vàng tiến lên một bước, hơi khom người xuống, lễ phép thưa: "Cháu chào dì, cháu là bạn học của Lâm Mộ An..."
Ánh mắt đờ đẫn của An Lăng bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, kích động, nhìn chằm chằm Mộc Miên, run rẩy mở miệng: "A Mộ, nó... nó đến thăm tôi sao?"
"Mấy ngày nay cậu ấy phải tham gia thi tuyển, không thể tới thăm dì, cho nên nhờ cháu đến thăm dì."
Mộc Miên cười nói, đưa trái cây cùng sữa tươi ra để trước mặt An Lăng.
"Đây là loại sữa mà cậu ấy thích nhất, sáng nào cậu ấy cũng uống một hộp. Cậu ấy nói hy vọng dì sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, sớm khỏe lại để cùng cậu ấy về nhà."
Ánh mắt An Lăng dần dần trở nên thông suốt. Bà gật đầu, tựa như lại nghĩ tới điều gì, lại chìm vào trong ký ức.
Thời gian thăm hỏi chỉ được nửa tiếng, hai người trò chuyện được mấy câu, tất cả đều liên quan đến Lâm Mộ An. Lúc sau, An Lăng lại ngẩn người ra, tự chìm vào thế giới của riêng mình.
Thần sắc thẫn thờ, ngơ ngác, có thể thấy đây không phải trạng thái quá tốt.
Mộc Miên sau khi thăm An Lăng đã trò chuyện với bác sĩ rất lâu. Ông ấy bảo An Lăng bị bệnh là do nguyên nhân bên ngoài kích động, nhưng không kịp chữa trị.
Bình thường thì người bệnh cũng không khác người bình thường, nhưng khi bị yếu tốt bên ngoài kích thích sẽ xuất hiện khuynh hướng bạo lực, hình thành nhân cách vặn vẹo.
Mộc Miên đi ra khỏi nơi đó, đứng dưới ánh mặt trời một lúc, thoáng cảm thấy như thời gian đã trôi qua rất nhiều. Bên ngoài trời sáng lạn, mây xanh trôi bồng bềnh. Ánh mặt trời ấm áp đậu lên người, xua đi sự lạnh lẽo. Cô ôm chặt lấy cánh tay, cúi đầu đi về phía trước.
Mộc Miên chờ rất lâu mới thấy một chiếc xe buýt cũ nát xuất hiện, cô đi lên.
Sau đó ngồi xuống, khép mắt lại.
Trong đầu cô bây giờ toàn là lời nói của bác sĩ kia.
"Bà ấy suýt Gi*t ૮ɦếƭ con trai mình, may mà bố thằng bé kịp thời phát hiện, sau đó mới lừa được bà ta đến bệnh viện."
"Bà ấy bị bệnh có khi được mười năm rồi. Mỗi lần phát bệnh, bà ấy đều ngược đãi con trai, thật đáng thương cho đứa trẻ kia..."
"An Lăng đã li dị với chồng, đứa con trai sống với bà ấy, hai người cứ thế nương tựa vào nhau, không ai hay biết..."
Xe lắc lư suốt cả đường đi, cảnh sắc bên ngoài dần trở nên mơ hồ.
Đến trạm dừng, tài xế lơ đãng nhìn qua gương, sau đó ngớ người ra. Không biết từ lúc nào, khuôn mặt của cô gái ngồi hàng ghế kia đã đẫm nước mắt.
Sau khi thất thểu đi một hồi, Mộc Miên cuối cùng cũng đứng trước cửa nhà Lâm Mộ An.
Cô giơ tay lên, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, cửa mở ra. Thấy cô, Lâm Mộ An có chút kinh ngạc.
Còn chưa kịp phản ứng, Mộc Miên đã nhào tới, ôm chầm lấy anh. Bất ngờ bị một lực lao vào cơ thể khiến anh đứng không vững.
Lâm Mộ An lảo đảo mấy cái, chống tay lên cửa.
"Buông ra đi."
Anh nhìn cô gái đang vùi đầu trong иgự¢ anh, khẽ mắng, sau đó định gỡ tay cô ra.
Mộc Miên càng thắt chặt vòng tay, gắt gao ôm lấy anh, không ngừng lắc đầu, mặt vẫn dán vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp. Mùi hương quen thuộc trên người anh bay tới, nước mắt cô lại không nhịn được mà tuôn rơi.
Phần áo trước иgự¢ dần bị ướt, động tác của Lâm Mộ An sững lại, tay đang để trên không trung hơi ngập ngừng.
Sau đó anh thử dò xét, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
"Được rồi..."
"Đừng khóc nữa..."
Thanh âm của anh rất thấp, nghe không ra một chút tình cảm nào. Nhưng nếu Mộc Miên ngẩng đầu lên sẽ thấy khuôn mặt lạnh lẽo của anh giờ phút này lại rất hiền hòa.
Rất ít khi anh dịu dàng như này.
Mộc Miên siết chặt cánh tay.
Cô càng vùi đầu vào иgự¢ anh sâu hơn.
"Cậu ôm tớ một cái..." Cô hít mũi, khụt khịt nói.
Lâm Mộ An nhíu mày lại, đáy mắt thoáng qua một tia phản kháng. Anh có chút nhức đầu nhìn đỉnh đầu màu đen của cô đang vùi trước иgự¢, chậm rãi đưa tay ôm lấy bả vai cô.
Bất ngờ là, bờ vai cô nhỏ nhắn đến nỗi chỉ cần một tay của anh cũng có thể ôm trọn.
Dưới lớp vải là làn da mịn màng.
Khác với mọi khi, hôm nay cô xõa tóc. Một lọn tóc dài đen nhánh mềm mại thả trên đầu vai, mùi hương thoang thoảng khẽ truyền tới mũi anh.
Đây là cảm giác vô cùng kì lạ.