Hai người mua đồ xong thì ngoài phố cũng vừa lên đèn. Màn đêm buông xuống, phía trên còn điểm mấy ngôi sao nhỏ, người đi lại trên đường phố cũng nhiều hơn, ồn ào náo nhiệt.
Mộc Miên đang nói thì cảm thấy cái túi bên tay phải được một người khác cầm lấy.
Cô khẽ nghiêng đầu. Sắc mặt Lâm Mộ An vẫn như thường, chiếc túi trong tay lay động theo nhịp bước của anh, ngón tay trắng nõn lần lượt xách quai túi, trên mu bàn tay còn nhìn thấy những đường gân xanh mờ mờ.
Mộc Miên lén cười, đi bên cạnh anh. Chân cô không tự chủ mà nhanh thêm một chút.
Đi hết đoạn đường cũng là mười phút, vậy mà cảm tưởng chí có mấy giây ngắn ngủi.
Đến nhà, Mộc Miên vào phòng bếp dọn dẹp chuẩn bị nấu ăn. Lâm Mộ An rót một cốc nước, dựa vào cửa, uống vài ngụm.
Động tác của cô rất thành thạo, thức ăn được đặt trên thớt, tay cô thái xuống vài nhát là xong. Củ khoai tây mập mạp màu vàng nhạt kia đều biến thành những lát mỏng đều đẹp mắt.
Cô mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh nhạt, tay áo đồng phục bị cô kéo lên tùy ý ở khuỷu tay. Mái tóc đen được cô buộc qua loa thành đuôi ngựa, vài sợi tóc rối bị gạt ra sau tai.
Cô tiếp tục được thêm một lúc nữa thì lọn tóc nghịch ngợm kia rơi xuống, che mắt cô. Mộc Miên dừng lại, vén nó ra sau mang tai, nhưng ống tay áo lại bị tuột xuống.
Cô dùng nốt tay còn lại cố gắng đẩy ống tay áo lên trên, sau đó tiếp tục công việc còn dang dở, nhưng chỉ vài lần, cái ống tay áo kia lại tuột xuống.
Mộc Miên bất đắc dĩ thở dài, định đi rửa tay. Lâm Mộ An nghĩ một chút, đi tới cạnh cô.
"Để tôi giúp."
Anh đặt cốc nước xuống bàn, cúi đầu tỉ mỉ giúp cô sắn lại tay áo. Tay áo màu xanh nhạt từng tầng từng tầng được sắn lên, hơi lạnh trên đầu ngón tay anh như có như không sượt qua da cô.
Mộc Miên nhìn đôi lông mày thanh tú của anh, từng dòng điện nhỏ xíu từ ống tay áo của cô truyền tới khiến cô hơi bần thần.
Anh hơi cúi đầu, mái tóc đen còn hơi rối, mái tóc đen gần như che phủ cả trán và lông mày. Lông mi anh rung rinh như đôi cánh bướm, mỏng manh mà đẹp đẽ.
Gương mặt trắng trẻo, môi đỏ đỏ.
Mộc Miên không khắc chế nổi mong ước mãnh liệt muốn hôn anh.
Lâm Mộ An cẩn thận giúp cô cố định tay áo rồi mới ngẩng đầu lên. Giờ phút này, gương mặt Mộc Miên cách anh rất gần, anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cô. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Mộ An lại thấy sự khát khao quen thuộc trong đôi mắt ấy.
Anh vừa bắt đầu cảnh giác, bên tai đã nghe thấy âm thanh cám dỗ của cô.
"Có thể hôn một cái không?"
Chữ "không" còn đang ở cổ họng chưa kịp nói ra, môi anh đã bị đóng chặt. Lâm Mộ An hít sâu một hơi, đang muốn đẩy ra thì Mộc Miên đã bật người lùi ra một chút, gương mặt tràn ngập vẻ vô tội.
"Thật xin lỗi."
"Tình yêu khó lòng kiềm chế nổi."
Cô nói.
Lâm Mộ An mím chặt khoe môi, biến cái miệng thành một đường thẳng. Anh không lên tiếng, chỉ cầm lấy cốc nước đi ra ngoài.
Mộc Miên cúi đầu, cười vô cùng hạnh phúc.
Chốc lát, cô lại liếm liếm môi.
Đến tận lúc cô nấu hết thức ăn rồi cũng không thấy Lâm Mộ An đâu. Cô lau khô tay, cởi tạp dề ra, bê thức ăn ra ngoài.
Phòng khách không có một bóng người, rèm cửa lung lay theo gió, càng thêm vắng vẻ.
Cô gọi tên anh mấy lần, cũng không có người đáp lại.
Mộc Miên nghi ngờ đi tới cửa phòng ngủ, giơ tay lên gõ mấy cái, hồi lâu, bên trong phòng mới truyền tới tiếng động. Tiếng chăn sột soạt, tiếng dép ma sát trên mặt đất vang ra.
Cửa mở ra, Lâm Mộ An đang lim dim mắt buồn ngủ, chìa cho cô một cái đầu đầy tóc đen nhánh rối bù.
Áo khoác đồng phục bị cởi bỏ, trên người anh chỉ mặc mỗi một cái áo phông màu trắng, có thể thấy rõ xương quai xanh tinh xảo. Vạt áo của anh bị cuốn lên, lộ ra một đoạn da thịt trắng trẻo.
Mộc Miên dời tầm mắt ra chỗ khác, khẽ mở miệng:
"Ăn cơm."
Ánh mắt Lâm Mộ An vẫn ௱ôЛƓ lung, anh sửng sốt một chút mới vô thức đáp lại một tiếng.
"Ừ..."
Anh chậm rãi bước tới phòng khách, ngồi xuống ghế rồi vẫn bày ra bộ dạng ngây thơ. Mộc Miên xới cơm cho anh, vừa quan sát anh.
Vừa ngủ dậy nên làn da của anh như sáng lên, non mềm như da em bé, giống như màu trắng sứ của loại sữa anh uống hàng ngày vậy. Đôi mắt đen vô thức nhìn về phía trước, con ngươi phân tán, không tập trung.
Bộ dạng ngây thơ.
Giống như trẻ con.
Thật là đáng yêu quá đi!
Mộc Miên chằm chằm nhìn anh không chớp mắt.
Cái người ngày thường vẫn vô cùng sắc bén này bây giờ lại không cảm nhận được gì cả. Anh nhận lấy cái bát cô đưa cho liền bắt đầu ăn cơm, mỗi khi ăn thêm một món thì mặt sẽ dịu bớt mấy phần, còn hơi gật đầu.
So với biểu hiện nhạt nhòa khi nãy của anh, bây giờ anh có vẻ vui hơn nhiều.
Mộc Miên mỉm cười.
Động tác ăn cơm của anh rất lịch sự, nhai kỹ nuốt chậm, đôi môi đóng chặt, quai hàm hơi gồ lên.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh nhu hòa đi không ít.
Mộc Miên hài lòng ăn cơm, khóe môi nhếch lên thật cao, đáy lòng tràn ngập cảm giác ấm áp không tên.
Lâm Mộ An đặt đũa xuống, trong đĩa vẫn còn ba
phần thức ăn. Mộc Miên đứng dậy dọn dẹp, nhìn thức ăn thừa trên bàn, có chút đau đầu. Cô đang định đổ sạch đống thức ăn này đi, người trước mặt đã lên tiếng.
"Để trong tủ lạnh cũng được."
"Hả?"
"Ngày mai tôi có thể ăn."
Cặp mắt Mộc Miên bỗng sáng rực lên, nụ cười cũng rực rỡ đến chói mắt.
"Tốt lắm."
Cô vội vàng gật đầu.
Dọn dẹp được một nửa, cô lại nghĩ ra cái gì, nói với người đang ngồi trên ghế: "Sau này lúc nào cậu muốn ăn, tớ đều có thể nấu cho cậu."
Lâm Mộ An đang thẫn thờ suy nghĩ vớ vẩn, bỗng hiểu được co đang nói cái gì, tầm mắt đặt trên người cô. Thiếu nữ đang cười vô cùng xinh đẹp, ánh mắt phản chiếu ánh đèn trong phòng, từng mảnh ánh sáng nhỏ vụn rơi trong mắt cô, lấp lánh lung linh.
Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, cũng có thể là anh rất thỏa mãn sau khi ăn nên Lâm Mộ An chỉ cảm thấy giờ phút này cả người chìm vào cảm giác thoải mái chưa từng có.
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Sáng thứ sáu khong khí hơi lạnh. Ở phía chân trời là màu vàng rực, xung quanh là sương mù bao lấy cây cối và các tòa nhà.
Cửa trường học cấp ba tập trung rất nhiều học sinh, bọn họ cũng không mặc quần áo đồng phục nữa mà mặc các loại quần áo mới mẻ độc đáo nhiều màu, trên gương mặt nào cũng có nét cười vui vẻ năng động.
Các lớp đứng theo sự sắp xếp của giáo viên chủ nhiệm. Mộc Miên cùng Phương Vân đứng ở một chỗ. Không biết có phải do vui quá hay không mà Phương Vân nói luôn mồm.
"Mộc Miên, sao hôm nay cậu vẫn mặc đồng phục học sinh? Nhìn xung quanh xem, mọi người đâu có ai mặc đồng phục đâu!"
"Đồng phục học sinh mặc rất thoải mái, phù hợp cho việc leo núi."
Mộc Miên cười cười trả lời, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong đám người kia.
"Lâm Mộ An hôm nay cũng mặc đồng phục học sinh, hai người hẹn nhau đấy à?!"
Phương Vân cười đểu, đưa tay Ϧóþ eo khinh bỉ cô.
"Đồ đôi nha."
"Trùng hợp thôi."
Mộc Miên vội vàng tránh né giải thích. Cô cũng không dám thừa nhận là mình đã tính trước.
Người kia trừ lúc ở nhà ra, cho tới bây giờ cũng chưa mặc bất kì cái gì ngoài đồng phục.
Hoặc là anh biết mình vốn đã đẹp sẵn rồi, hoặc anh căn bản là không muốn mặc.
Theo thời gian, Mộc Miên cũng quen với việc suốt ngày mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng.
Đó là màu sắc đẹp đẽ nhất trong tâm trí cô.