Hà Hoa bị tên Phùng thọt đẩy ngã vào trong bụi cỏ, cô quay đầu lại nhìn thấy người tới đúng là Trường Sinh. Hà Hoa mừng rỡ khôn xiết, thở một hơi nhẹ nhỏm.
Tên Phùng thọt kia giật mình sợ tới mức choáng váng. Khi nãy gã còn mới mượn rượu to gan giở thói háo sắc làm càn thì giờ bị một cú đạp cho ngã dúi xuống, gần như tỉnh hẳn. Thấy Trường Sinh cao lớn giống như ngọn núi đang đi tới trước mặt mình, gã sợ tới mức tè ra quần, vội nói: “Đại huynh đệ, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Là vợ huynh lẳng lơ, cứ nằng nặc kéo ta tới chỗ này, ta, ta, ta không muốn làm…”
Hà Hoa sửa sang lại quần áo vừa đứng dậy, nghe tên Phùng thọt nói thế tức run cả người, nhổ nước bọt chửi: “Phì! Mày cái thằng chó khốn nạn này lại còn dám nói như thế! Bà đây đánh ૮ɦếƭ mày!” Cô vừa mắng chửi vừa tìm kiếm gậy gộc. Nhưng không chờ cô tìm được, Trường Sinh đã bước vài bước xông lên tóm lấy Phùng thọt, vung tay đấm thẳng xuống đầu Phùng thọt.
Tên Phùng thọt chỉ kịp cảm thấy đầu óc quay cuồng, óc dường như muốn tan ra luôn, đầu lệch sang một bên, còn chưa đợi gã cảm nhận được đau đớn, nắm đấm thứ hai, thứ ba đã liên tiếp giáng xuống. Tên Phùng thọt thấy mình sẽ bị đánh ૮ɦếƭ mất, sợ tới mức ra sức xua tay cầu xin tha thứ, mồm liên tục gọi : “Đại ca”, “Đại gia”. Nhưng Trường Sinh căn bản chả thèm đếm xỉa gì, trừng mắt lên giống như không nghe thấy gì tiếp tục đấm xuống một hết cái này đến cái khác.
Hà Hoa nhìn gã Phùng thọt bị Trường Sinh đánh như thế cũng hả giận, lớn tiếng nói: “Đánh ૮ɦếƭ mày, đồ phân chó! Xem mày còn dám bắt nạt bà cô mày nữa hay không! Đánh ૮ɦếƭ nó! Trường Sinh! Đánh ૮ɦếƭ tên vô lại khốn khi*p này đi!”
“Á…Bà nội … tha cho…á…” Tên Phùng thọt bị đánh tới mặt chảy đầy máu, răng cũng không biết gãy văng đi đâu mất mấy cái rồi, gã đã không nói ra hơi được nữa.
Hà Hoa thấy vậy, chỉ sợ đánh nhiều quá sẽ ૮ɦếƭ người, vội vàng can ngăn: “Thôi đủ rồi, Trường Sinh, quên đi, lần này chúng ta tạm tha cho tên khốn này.”
Có điều Trường Sinh dường như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đấm mạnh vào đầu Phùng thọt, dường như thật sự muốn đánh ૮ɦếƭ gã. Hà Hoa thấy Trường Sinh không dừng tay thì sợ hãi, lớn tiếng ngăn cản: “Trường Sinh, bỏ đi, đừng đánh nữa!” Thấy hắn vẫn tiếp tục, cô sợ tới mức vội vàng chạy tới, chân tay luống cuống ôm lấy cánh tay hắn : “Trường Sinh đừng đánh nữa! Trường Sinh!”
Trường Sinh lúc này mới ngừng tay, mặt đỏ bừng, hai mắt trừng lên, hai tay nắm chặt lại thành quả đấm cứng như đá, các cơ bắp trên người đều căng cứng.
Hà Hoa hơi sợ, trong chớp mắt đột nhiên cảm thấy thế này mới giống mình đã gả cho một người đàn ông. Có điều cô cũng không kịp cảm động, vì chưa bao giờ thấy bộ dạng căm tức của Trường Sinh như vậy, nên lúc này trong lòng cô cũng cảm thấy hơi bỡ ngỡ, cất giọng nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đừng tốn thời gian vì tên khốn vô lại này, mau đi ăn cơm thôi, buổi chiều chúng ta còn phải làm việc nữa.”
Trường Sinh thở hổn hển, giống như không cam lòng buông tên Phùng thọt ra. Hà Hoa thấy trên tay Trường Sinh toàn là máu của tên Phùng thọt, vôi vàng dùng ống tay áo của mình giúp hắn lau sạch sẽ, rồi lại giúp hắn sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, ôm lấy cánh tay của hắn, giống như dỗ trẻ con nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nha.”
Hà Hoa kéo Trường ra khỏi rừng cây, trở ngược về đoạn đường cũ, nhìn thấy rổ cơm nằm chỏng chơ trên mặt đất, bình nước thì dốc ngược xuống chảy ra ngoài gần hết, mấy chiếc bánh bột ngô cũng lăn sang một bên. Hà Hoa đau lòng nhặt lên, phủi đất, cầm bình nước và con dao bỏ lại vào rổ.
Trường Sinh đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, chờ Hà Hoa thu dọn mọi thứ xong xuôi, hắn liền đi qua cầm lấy rổ, rồi kéo tay Hà Hoa cùng nhau đi lên núi.
Đây là lần đầu Hà Hoa bị Trường Sinh nắm tay, cảm giác có hơi kỳ lạ. Cô vụng trộm liếc nhìn hắn, thấy hắn dường như vẫn chưa nguôi giận, lúc đi qua rừng cây nhỏ kia, cô cảm giác hắn càng siết chặt tay cô hơn. Trong lòng Hà Hoa vô cùng ấm áp, cô thầm nghĩ ngốc hay không ngốc cũng không sao cả, mặc dù hắn chưa hẳn thật sự coi cô là vợ để mà thương yêu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng biết cô là người một nhà, lúc nguy hiểm cũng biết bảo vệ che chở cô. Nghĩ như thế cô thấy rất vui, tự dưng thấy chuyện sáng sớm tinh mơ hắn kéo hết chăn cô cũng không là gì cả.
“Sao huynh lại tới đây?” Đợi khi hai người tiến vào núi, Hà Hoa mới mở miệng hỏi.
“Cô tới trễ, trễ hơn so với mọi lần.” Trường Sinh đáp: “Hôm nay bóng cây đã qua tảng đá to còn chưa thấy cô đến, bình thường mỗi lần cô đến đều là bóng cây chưa tới tảng đá đó mà.”
“A.” Hà Hoa ngỡ ngàng, nói tiếp: “Chuyện hôm nay đừng nói cho bà nội biết.”
Trường Sinh nhìn Hà Hoa nói: “Bà nội dạy, không được nói dối.”
Hà Hoa nói: “Thế này không gọi là nói dối, mà là chúng ta không nói. Nếu bà nội biết chuyện này sẽ tức giận, tức giận rồi sẽ sinh bệnh. Huynh không muốn bà nội bị bệnh đúng không?”
Trường Sinh gật đầu.
Hà Hoa nói tiếp: “Cho nên không thể nói, hiểu không?”
Trường Sinh nghĩ ngợi một lúc lâu, lại gật gật đầu.
Tuy thời tiết không phải quá nóng bức, nhưng tới giữa trưa là lúc mặt trời nóng nhất nên vẫn khiến cho người ta thật sự khó chịu. Hà Hoa và Trường Sinh tìm bóng cây râm mát ngồi xuống, lấy đồ ra ăn. Đồ ăn trong rổ lúc nãy đều bị rơi dính đất gần hết, căn bản là không thể ăn được nữa. Hà Hoa chọn mấy cái bánh bột ngô không bị rơi xuống đất, chỉ dính một chút ít nước canh đưa cho Trường Sinh, còn mình thì lấy mấy cái dính đất thổi sạch, bỏ chỗ bẩn đi để ăn. Nước trong bình trong vắt, có điều chỉ còn có một chút, Hà Hoa đưa cho Trường Sinh. Hắn đưa tay nhận lấy rồi nhìn nhìn, uống một hớp rồi lại trả lại cho Hà Hoa. Hà Hoa thấy bên trong bình còn thừa ít nước, liền ngừng ăn quay đầu sang nhìn, thấy Trường Sinh đang trông mong nhìn cô. Cô hiểu đó là hắn cố ý để lại cho mình, trong lòng hơi cảm động, cầm lấy uống một hớp.
Ăn uống xong rồi, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì Trường Sinh đã đứng lên bắt đầu làm việc, Hà Hoa kéo hắn lại bảo: “Nghỉ ngơi một lát rồi hãy làm.”
Trường Sinh chỉ vào một cái bóng cây bên cạnh nói: “Bóng cây đã tới bên kia tảng đá rồi.”
Hà Hoa nói: “Hôm nay chúng ta ăn cơm muộn, huynh nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ nửa khắc cũng không sao mà.”
Trường Sinh nói: “Không được, bóng cây kia đã tới bên kia tảng đá rồi, phải làm việc.” Vừa dứt lời đã rời khỏi bóng râm đi làm việc.
Hà Hoa thở dài, cũng không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, thu dọn đồ đạc xong xuôi liền đi theo hắn. Hai người cùng nhau dọn đá, nhổ cỏ, cuốc đất, cô làm mệt thì lại tới tảng đá ngồi nghỉ ngơi một lát. Mà Trường Sinh thì cứ làm hùng hục chưa từng dừng lại nghỉ ngơi lấy một lần, dường như không biết mệt mỏi là gì, chỉ cắm đầu làm việc.
Hà Hoa ngồi trên tảng đá nhìn Trường Sinh. Hắn liên tục cuốc đất, áo cởi ra buộc ở thắt lưng, để lộ vòm иgự¢ tráng kiện và tấm lưng vững chãi. Cũng giống như bao anh nông dân khác, da hắn ngăm đen, mồ hôi từ cổ chảy xuống, dưới ánh nắng lại lấp lánh tỏa sáng, nhìn dáng vẻ hắn lúc này thật sự không giống tên ngốc chút nào cả. Hơn nữa hắn lại cao lớn, khỏe mạnh, rất nhiều đàn ông trong thôn còn không được bằng hắn, nếu như người không biết lần đầu mà nhìn thấy thế này hẳn là sẽ thấy hắn giống anh hùng trên núi. Hà Hoa nghĩ, nếu Trường Sinh không phải tên ngốc, thì không biết có bao nhiêu cô gái bằng lòng gả cho hắn làm vợ ấy chứ, thế thì thật sự là không tới lượt cô đâu mà. Cô tưởng tượng thấy một đám đàn bà con gái chạy tới chỗ Trường Sinh chen chúc tranh giành làm vợ hắn, nghĩ đến cảnh chen chúc náo nhiệt đó cô cảm thấy buồn cười, cười khúc khích một lát rồi mới đứng lên tiếp tục làm việc.
Trời cũng sắp chiều, thấy cũng không còn sớm lắm, Hà Hoa liền ngừng tay lại, thu dọn đồ vào rổ xong xuôi, giống như bao lần nói với Trường Sinh một tiếng: “Ta về trước nấu cơm đây, huynh đừng làm muộn quá.”
Trước kia Trường Sinh đều là ậm ừ một tiếng, chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn cô. Nhưng hôm nay khi nghe cô nói thế liền lập tức đứng thẳng dậy, mặc lại áo, bước lại kéo tay cô, căng thẳng nói: “Cùng nhau về.”
Hà Hoa hơi ngớ người, trong lòng lại thấy ấm áp, lấy khăn tay ra giúp hắn lau mồ hôi.
Trường Sinh khiêng cuốc, Hà Hoa cắp theo chiếc rổ trúc, hai người tay nắm tay xuống núi về nhà. Cho tới tận khi vào trong thôn, Trường Sinh mới yên tâm buông tay Hà Hoa ra. Có người trong thôn thấy hai người cùng nhau trở về, đều không nhịn được mà quay đầu nhìn họ mấy lần.
Hà Hoa biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Từ ngày cô bắt đầu gả cho Trường Sinh, người trong thôn đã nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, có tò mò, có ghét bỏ, có đồng tình, có thương hại, còn có cả giễu cợt. Dường như bọn họ cho rằng Trường Sinh sẽ lây bệnh ngốc sang cho cô, và từ đó cô cũng biến thành người bị dân làng xa lánh. Tóm lại họ coi như cô không phải là Lý Hà Hoa ngày trước, mà bây giờ cô chỉ là vợ của tên ngốc Trường Sinh.
Những điều này đối với Hà Hoa mà nói, bảo cô không quan tâm, không để ý là giả, chuyện này xảy ra với bất kỳ ai thì họ cũng không tài nào chịu nổi. Mấy ngày đầu Hà Hoa căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ai, nếu không có việc quan trọng phải ra ngoài thì ở lỳ trong nhà là tốt nhất. Nhưng sau hai tháng thì cô cũng dần quen, đối với những ánh mắt và giọng điệu chán ghét của những người kia cô cũng coi như không nghe, không thấy. Chỉ có điều đôi khi Hà Hoa bắt gặp mấy người đàn bà túm năm tụm ba trong thôn xúm lại trò chuyện, thấy cô đi qua liền đồng loạt ăn ý ngậm miệng lại, cái cảm giác bị người ta nói sau lưng vẫn khiến cho Hà Hoa vừa tức lại vừa tủi thân.
Khi hai người đi ngang qua đám đàn bà túm năm tụm ba đang xúm lại ở giếng nước cuối thôn, từ xa Hà Hoa đã nhìn thấy mấy người này đang nhìn hai người bọn họ mà thì thẩm to nhỏ, chờ tới lúc hai người đi tới gần, liền có một người đàn bà giả bộ nhiệt tình cười nhìn theo bọn họ chào hỏi: “Ôi, Trường Sinh, sao hôm nay lại cùng trở về với vợ thế này? Không đi lên núi làm việc sao?”
Trường Sinh hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến bà ta, chỉ có hà Hoa cười đáp lại : “Dạo này trời tối nhanh quá, nên về sớm chút tốt hơn.”
Mấy người đàn bà kia cũng cười cười với Hà Hoa, lại liếc mắt nhìn nhau, đá lông nheo, bĩu môi, làm ra vẻ mặt ái muội. Hà Hoa tức giận trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy gì, cùng Trường Sinh đi thẳng về nhà.
Lúc trời sắp tối hẳn, bà Tứ từ ngoài trở về, từ phía xa đã thấy Trường Sinh và Hà Hoa cùng ngồi trên tảng đá ở gần cổng thôn chờ bà, hai người đang cúi đầu, Hà Hoa nói nhỏ cái gì đó, còn Trường Sinh liên tục gật đầu, bà cảm thấy hơi kỳ lạ. Mãi khi tới gần một chút, hai người nhìn thấy bà đều đứng dậy ra đón.
Bà Tứ vừa đem sọt trúc đưa cho Trường Sinh, vừa nói với Hà Hoa: “Sao hôm nay lại tới đây, có nấu cơm chiều chưa đó?”
Hà Hoa đáp nhanh: “Dạ, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, chờ bà nội về là ăn thôi.”
Bà Tứ không lên tiếng trả lời, chỉ cảm thấy hôm nay khẳng định là có xảy ra chuyện gì đó. Bà quay đầu nhìn Trường Sinh, nhưng thấy Trường Sinh vừa bị bà nhìn, lập tức cúi đầu chột dạ tránh ánh mắt của bà, miệng mím chặt.
Xem ra là chắc chắn có chuyện, bà Tứ nghĩ thầm nhưng cũng không hỏi, thầm nghĩ vợ chồng son có bí mật nhỏ thì đại khái cũng không phải chuyện xấu gì.