Lúc Hà Hoa lên núi, Trường Sinh vẫn đứng thẳng tắp dưới gốc cây như mọi khi, thấy cô đến liền chạy tới mấy bước đón lấy cái giỏ.
“Mụ góa Trần mới tới đây?” Hà Hoa lo lắng căng thẳng hỏi.
“A?” Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.
Hà Hoa bất đắc dĩ nói lại: “Vừa rồi có một mụ mặc áo hoa màu đỏ đến đây phải không?”
Trường Sinh gật đầu: “Đúng, không quen.”
Nếu đổi lại là một người khác trả lời kiểu này, Hà Hoa sẽ tức giận đến độ mắng chửi người, ở cùng một thôn hơn hai mươi năm, sao có thể không nhận ra chứ?! Cũng chỉ có mỗi Trường Sinh là nhận không ra mà thôi. Hà Hoa cũng phải thừa nhận, trong khắp thôn Trường Sinh có thể nhận ra và gọi tên thật chưa tới mười người, cô cảm thấy rất kỳ lạ trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì đây?
“Mụ ta nói chuyện với huynh à? Nói chuyện gì?” Hà Hoa hỏi lại.
Vấn đề này thật đã làm khó Trường Sinh, hắn cau mày nghiêm túc nhớ lại, mới vừa rồi bà thím kia ở bên cạnh nói bô bô không ngớt. Nhưng hắn không biết bà thím đó, cũng không biết có phải bà ấy đang nói chuyện với mình hay không, bà ấy nói quang quác quang quác nhưng chẳng có câu nào lọt vào tai hắn, hoàn toàn không nhớ nổi…
Trường Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy hình như bà thím kia kêu tên của hắn, còn những thứ khác thì không thể nhớ nổi. Hắn đành phải lắc lắc đầu không biết làm thế nào, nói chậm rãi: “Không biết…”
Hà Hoa: “Huynh giả ngu với ta có phải không? Sao huynh có thể không biết! Mỗi lần bà nội hỏi huynh hôm nay làm gì, huynh chỉ hận là không thể nhắc lại từng câu từng chữ những chuyện ta làm trong ngày hôm đó không sai lấy một từ! Cái đầu của huynh chuyện đứng đắn thì không nhớ, chỉ sáng suốt nhớ mỗi một chuyện, là chuyên môn mách lẻo tố cáo ta! Sao huynh có thể không nhớ được chứ! Nói mau! Mụ ta đã nói với huynh chuyện gì!”
Trường Sinh khó xử: “Thật sự không nhớ mà.”
Hắn càng nói như vậy, Hà Hoa càng cảm thấy hắn cố ý giấu diếm, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên vô tội của hắn thì dường như không phải đang nói dối… Hơn nữa… Có lẽ hắn cũng không biết nói dối…
Hà Hoa nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Không nhớ rõ mụ ta nói gì, vậy có nhớ mụ đã làm gì hay không? Mụ ta có liếc mắt đưa tình quyến rũ huynh không? Hay có sờ mó gì huynh không?”
Trường Sinh nghĩ nghĩ, yên lặng cúi đầu nhìn đũng quần của mình.
Hà Hoa chợt thấy khó hiểu, chỉ thấy hắn như vậy nhất định là có chuyện, liền bảo: “Nói đi, mụ ta làm gì huynh?”
Trường Sinh vẫn cúi đầu, lẩm bẩm: “Bà ta sờ ta.”
Hà Hoa sửng sốt, mãi đến lúc thấy hắn giương mắt nhìn mình thì mới phản ứng lại, lửa giận bốc lên phừng phừng, trừng mắt: ”Mụ, mụ ta thật sự dám sờ đũng quần của huynh? Cái loại đê tiện thật không biết xấu hổ!” Cô lại tức giận trừng mắt nhìn Trường Sinh: “Vậy huynh cứ đứng yên cho mụ ta sờ sao!”
Trường Sinh lắc đầu: “Không có, không quen bà ta, thực đáng ghét, ta đẩy bà ta ra.”
Hà Hoa lớn tiếng: “Chỉ đẩy thôi mà được à! Nếu lần sau mụ ta tới huynh đánh vỡ miệng mụ ra! Đánh hết sức cho ta! Nghe thấy không!”
Trường Sinh: “Bà nội nói khi bị người khác ức Hi*p mới có thể đánh người, bà ta không đánh ta nên không phải là người xấu, ta không thể đánh.”
Hà Hoa tức giận: “Cái này mà còn không coi là người xấu thì thế nào mới là người xấu? Chắc phải ngắm vào đũng quần huynh đá một phát, biến huynh thành tàn phế mới đủ đúng không?! Huynh xem có người đàn bà đứng đắn nào lại sờ đũng quần của đàn ông?!”
Trường Sinh ngẩn người: “Bà nội có sờ mà.”
Hà Hoa ngẩn ra, thấy cô có vẻ không hiểu Trường Sinh liền nói tiếp: “Trước đây khi bà nội tắm rửa, chùi đít cho ta đã từng sờ rồi mà, bà nội là người tốt.”
Hà Hoa nói: “Huynh muốn đánh lạc hướng ta phải không? Bà nội không tính, hơn nữa đó là trước đây, bây giờ chẳng phải huynh tự đi vệ sinh, tự mình tắm rửa sao?! Trước đây, mẹ và bà nội có thể sờ, nhưng lớn rồi thì không cho ai sờ soạng nữa, sau này bất cứ người đàn bà nào có ý sờ chỗ đó của huynh thì không phải là người tốt! Huynh cứ việc dùng nắm đấm mà đáp lại!”
“À.” Trường Sinh thật biết nghe lời gật gật đầu, một tay cầm giỏ, một tay kéo tay Hà Hoa theo thói quen lên núi. Hắn vừa đi vừa ngẫm nghĩ từng lời Hà Hoa nói, bỗng mở miệng hỏi lại: “Vậy còn cô? Cô cũng coi như những người đàn bà khác sao? Cô sờ ta cũng đánh cô sao?”
Hà Hoa quay đầu nhìn Trường Sinh, cô cảm thấy nếu không phải giờ phút này hắn mang một bộ dạng thật sự hiếu học, cô hoàn toàn có thể xem lời này của hắn là đang châm chọc cô, sẽ nhéo hắn ૮ɦếƭ luôn. Cô trừng mắt nhìn hắn tức giận nói: “Hừ! Ai thèm sờ đũng quần của huynh!” Xong lại quay đầu đi hơi mất tự nhiên, nghĩ ngợi một chút lại mặt đỏ: “Ta là vợ huynh, đương nhiên không coi là người đàn bà khác.”
“À.” Trường Sinh gật đầu, vừa giống như đã được mở mang kiến thức vừa giống như than thở: “Thì ra chỉ có vợ mới được sờ.”
Hà Hoa cảm thấy cái vấn đề này thật sự rất xấu hổ, cô ho khẽ một tiếng thay đổi đề tài: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi lên núi, cơm nước xong còn phải mau chóng làm việc nữa, trời tối nhanh lắm, đừng để về muộn quá.”
“Cô chưa từng sờ.” Trường Sinh hoàn toàn không nghe mấy câu đánh trống lãng của Hà Hoa, tiếp tục suy nghĩ của mình: “Cô là vợ ta, cô chưa từng sờ.”
Mặt Hà Hoa đỏ ửng lên, không trả lời, cũng không thèm nhìn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Trường Sinh lại nói: “Vì sao cô không sờ?”
Hà Hoa nghiêng đầu liếc nhìn Trường Sinh, cũng không biết nên nói như thế nào với hắn, thật ra bọn họ là vợ chồng, chẳng có gì không thể nói với nhau. Huống hồ, cô đã gả cho hắn thì không thể có suy nghĩ khác, chỉ muốn yên ổn sống với hắn cả đời. Cô biết trước sau gì hai người cũng không thể vĩnh viễn sống kiểu vợ chồng hờ này được. Cuối cùng cũng phải giống như những cặp vợ chồng bình thường khác sinh con đẻ cái. Hơn nữa cô cũng không còn nhỏ, phải sớm sinh con, em gái cô năm ngoái đã sinh con rồi… Nhưng chuyện này vốn không nên để một cô gái như cô dạy hắn, hình như có chút không biết xấu hổ … Hơn nữa, cô cũng chẳng thể mở lời được, cứ thầm nghĩ qua được ngày nào hay ngày đó, trước sau gì cũng sẽ có ngày nước chảy thành sông…
Trường Sinh đợi mãi mà thấy Hà Hoa vẫn không để ý đến hắn, hắn cũng là người biết quan sát sắc mặt người khác. Thấy Hà Hoa không buồn hé răng lại mang bộ dạng khó xử, chợt nhíu mày hỏi: “Có phải cô không muốn làm vợ ta không?”
Hà Hoa hơi sửng sốt, lại nghe thấy Trường Sinh tức giận nhìn cô nói tiếp: “Ta biết vì bọn họ đều nói ta là đồ ngốc, cho nên cô không muốn làm vợ ta phải không?”
Hà Hoa: “Huynh đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Trường Sinh kéo Hà Hoa đứng lại, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Vậy vì sao cô không sờ? Cô vừa nói chỉ có vợ mới được sờ, cô là vợ ta, nhưng vì sao tới tận bây giờ cũng không thèm sờ?”
Hà Hoa bị Trường Sinh nhìn đến xấu hổ, đỏ mặt vùng tay ra, chút thẹn thùng biến thành giận dữ: “Chỗ đi tiểu ta sờ làm gì!”
…
Trường Sinh đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn Hà Hoa bỏ hắn lại, hắn ngây người suy nghĩ, rốt cục cũng hiểu ra, hắn buồn bã: Hà Hoa ghét hắn vì hắn bẩn…
Lúc ăn cơm trưa, Hà Hoa xới cơm và thức ăn ra đĩa đưa cho Trường Sinh, Trường Sinh ngẩng đầu nhìn nhưng không lấy, cúi đầu cắn cắn bánh bột ngô, vô cùng ấm ức, lẩm bẩm: “Ta rất sạch sẽ mà.”
Hà Hoa không biết nên nói gì với hắn cho phải nữa, liền đem cái đĩa đặt xuống trước mặt hắn.
Trường Sinh lại nhìn Hà Hoa lần nữa, giống như vừa lầm bầm vừa buồn rầu cúi đầu nói: “Ngày nào ta cũng chà kỹ người, ta còn tắm rửa nữa, ta rất sạch sẽ mà.”
Hà Hoa lấy cái đĩa trước mặt hắnđi: “Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của huynh, huynh không ăn có phải không? Huynh không chịu ăn thì ta ăn hết!”
Trường Sinh bĩu môi, hừ một tiếng xoay người đi.
Hà Hoa cảm thấy Trường Sinh có khi rất giống một đứa trẻ, hắn cho rằng cô chê hắn bẩn nên bắt đầu giận dỗi cô, cả buổi chiều không thèm để ý đến cô. Trước bữa cơm chiều, hắn cố ý mang chậu rửa mặt chạy đến phòng bếp múc nước trong vại ra, lúc đầu cô không để ý, hắn liền khua thành tiếng rầm rầm rất lớn, còn làm bộ không cẩn thận đổ cả nước ra ngoài. Đợi đến khi cô chịu không nổi nữa hỏi hắn muốn gì, hắn liền ngước mặt lên: “Ta rửa tay, trước khi ăn cơm phải rửa tay, ta thực sự rất sạch sẽ.”
Sau bữa cơm chiều, Trường Sinh lại đi múc nước, Hà Hoa làm bộ không thèm để ý hỏi: “Không phải đã múc một chậu trước đó rồi sao?”
Trường Sinh làm như thật: “Đó là nước rửa tay trước khi ăn, bị bẩn rồi, không thể dùng được.” Nói xong liền bưng nước trở về phòng, trước khi đi còn để lại cho Hà Hoa một ánh mắt kiểu như “Cô đã biết ta là người rất sạch sẽ chưa”.
Hà Hoa hơi sửng sốt, rốt cục cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Chỉ còn một mình Hà Hoa thu dọn trong bếp, một lát sau lại nghe tiếng bước chân, cô bất đắc dĩ cười: “Bây giờ lại làm sao nữa?” Nhưng mới quay người lại, thấy người đứng ở cửa không phải Trường Sinh, mà là thầy Chu.
Thầy Chu cười cười, nói: “Ta gọi mấy tiếng mà không có người đáp, thấy cửa mở sẵn cho nên tự ý bước vào.”
Hà Hoa xấu hổ đỏ mặt, vội nói: “Là cháu mãi dọn dẹp nên không nghe thấy, thầy đừng đứng ngoài đó nữa, mau vào phòng đi ạ.”
Thầy Chu: “Bà nội cháu có nhà không? Ta có việc tìm bà ấy.”
Hà Hoa: “Có ạ, bà đang ở trong phòng.” Nói xong cô liền ra khỏi nhà bếp, vói miệng về phía phòng bà Tứ gọi: “Bà nội, thầy Chu đến ạ.”
Trong phòng không có ai trả lời, Hà Hoa mỉm cười nói tiếp: “Thầy đợi chút, cháu vào trong nói với bà.”
Hà Hoa vào phòng bà Tứ, thấy bà đang ngồi ở đầu giường gần lò sưởi thu dọn vài thứ, nghe thấy cô vào cũng không ngẩng đầu.
Hà Hoa: “Bà nội, thầy Chu tới, nói có việc tìm bà.”
Bà Tứ không tỏ vẻ gì chỉ nói: “Bà nghe rồi, để cho thầy ấy vào đi.”
Hà Hoa vâng dạ, mời thầy Chu vào phòng, còn mình trở lại bếp nấu nước, chờ nước sôi, lấy một ít lá trà thả vào, tráng chén bưng đến phòng của bà Tứ, cô đứng bên ngoài tấm rèm trước hiên nhà chợt nghe thầy Chu nói: “Cùng ta trở về thăm lại nơi đó đi.”
Bà Tứ đáp lại một câu: “Có gì đâu mà thăm, trong nhà cũng chẳng còn ai “
Hà Hoa hơi ngạc nhiên, không dám đi vào. Hai người trong phòng dường như nghe thấy tiếng động, đều lặng im không nói gì nữa. Hà Hoa vội vào trong phòng, rót trà cho hai người rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa nãy bất chợt nghe thấy những lời đó khiến cô rất tò mò, cô rất muốn đứng bên cửa nghe lén. Có điều cô không dám, đem khay trà vào phòng rồi trở về phòng mình.
Khi đó, Trường Sinh đang ngồi bên cạnh bàn chơi với đậu phộng của mình, hắn ngẩng đầu nhìn Hà Hoa rồi cũng không quan tâm nữa, tiếp tục cúi đầu săm soi từng hạt đậu phộng lớn bé. Hắn lấy hai hạt đậu phộng gần bằng nhau giơ lên, nheo một mắt nghiêm túc so tới so lui. Một lúc lâu sau mới chọn ra hạt nào lớn hơn, xếp chúng thật trật tự trên bàn.
Hà Hoa cởi hài trèo lên giường lò, đẩy cửa sổ he hé ra nhìn trộm về phía phòng bà Tứ, trong lòng suy nghĩ xem hai câu kia là có ý gì, nghe như hai người bọn họ cùng đến từ một nơi? Bà Tứ và thầy Chu không phải là dân gốc của thôn, chẳng lẽ bọn họ là đồng hương? Nếu như vậy ngày thường bọn họ qua lại hơi thân thiết cũng rất có lý. Có điều chưa từng nghe ai kể chuyện này…
Hà Hoa ngạc nhiên ngẫm nghĩ, xoay đầu cười thần bí nhìn Trường Sinh vẫy tay: “Trường Sinh, lại đây, lại đây.”
Trường Sinh giương mắt nhìn cô: “Cô muốn sờ phải không?”
Hà Hoa trừng mắt: “Sờ cái đồ ૮ɦếƭ tiệt nhà huynh!”
Trường Sinh bĩu môi một cái, tiếp tục ngồi xếp đậu phộng.
Hà Hoa: “Ta hỏi huynh, huynh có biết bà nội là người ở đâu không?”
Trường Sinh cũng không ngẩng đầu, đáp: “Biết chứ.”
Hà Hoa bò đến gần mép giường, vui sướng hỏi: “Người ở đâu vậy.”
“Người ở thôn chúng ta.” Trường Sinh cúi đầu thản nhiên đáp.
“Ta còn không biết là người ở thôn chúng ta sao?!” Hà Hoa tức giận nói: “Ta hỏi bà nội từ đâu đến.”
“Từ thôn chúng ta đến.” Trường Sinh lơ đãng, thuận miệng trả lời luôn.
Hà Hoa hỏi một lúc lâu cũng chẳng hỏi được gì, thấy Trường Sinh ngoại trừ việc sắp xếp cái đống đậu phộng kia thì người nào lớn người nào nhỏ ở ngoài, hắn chẳng thèm để ý. Cô hơi hờn dỗi, lại dở mánh cũ ra, lớn tiếng gọi: “Trường Sinh, cho ta ăn đậu phộng!”
Trường Sinh dịch chiếc ghế dựa, đưa lưng về phía Hà Hoa, làm ra bộ dạng gà mái bảo vệ con để che mấy hạt đậu trước mặt mình.
Hà Hoa nói rất có lý lẽ: “Ta là vợ của huynh, bà nội nói phải thương yêu vợ! Vợ huynh muốn ăn đậu phộng mà huynh lại không cho ư?”
Trường Sinh cúi đầu không hé răng, một lúc sau lại xoay đầu qua liếc mắt thở phì phì nhìn Hà Hoa, không cam lòng chút nào đặt một hạt đậu phộng thật mạnh gần lò sưởi trên đầu giường lò.
Hà Hoa đắc ý cầm hạt đậu phộng bỏ vào miệng. Thật ra cô không thích ăn đậu phộng, nhưng ăn của Trường Sinh lại cảm thấy rất là ngon. Có lẽ là vì nhìn cái mặt tiếc của thở phì phì của hắn thì cô cảm thấy rất thú vị, cho nên mỗi lần cô muốn ăn đậu phộng của hắn, sẽ đưa câu ‘Phải thương vợ’ của bà nội ra uy Hi*p hắn.
Trong lòng Hà Hoa cảm thấy thỏa mãn, lại tiếp tục nhích người đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa suy nghĩ xem bà Tứ và thầy Chu có phải là đồng hương hay không.
Còn Trường Sinh lại yên lặng đứng một bên tính toán lại… Mười một hạt… Sau khi Hà Hoa làm vợ hắn đã ăn mười một hạt đậu phộng của hắn, trong khi cưới cô làm vợ bà nội chỉ cho hắn có mười hạt, đến bây giờ cô đã ăn tổng cộng mười một hạt, hắn lỗ to rồi…