Chàng Ngốc Bám Người - Chương 18

Tác giả: Bụt Tiên

Ngoại Truyện: Tự Bạch Của Phùng Nhạc.

Từ sáng sớm Du quản gia đã ở trước công chờ đợi Du Linh. Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến thì ông liền bước nhanh lại.
"Chào mừng tiểu thư đã trở về."
"Du quản gia. Cha mẹ cháu đâu?" Du Linh bước đến nắm tay Phùng Nhạc.
"Lão gia và phu nhân đang ở bên trong đợi người." Du quản gia nói xong liền cho người bước đến xách hai chiếc vali từ tay của Phùng Nhạc và vận chuyển mấy món quà sau xe ra.
Du Linh nắm tay Phùng Nhạc đi vào trong. Du quản gia nhìn chỗ hai bàn tay hai người nắm chặt thì cũng đã rõ. Ông nhớ hình như người kia là đại thiếu gia của Phùng gia thì phải.
Đi vào trong nhà, Du phu nhân và Du lão gia đã ngồi chờ sẵn từ lâu. Du lão gia tuy mới 50 nhưng đã ra vẻ muốn an hưởng tuổi già. Ông bây giờ tuy mang danh chủ tịch của tập đoàn Du thị nhưng toàn bộ quyền hành thì đã giao hết cho Du Linh quản lí. Dưới gói ông chỉ có một đứa con gái và một đứa con trai. Nhưng đứa con trai của ông thì....... hê, cứ nói đến là huyết áp ông muốn tuột xuống. Cứ nghĩ sẽ phải vất vả trong thương trường cả đời nhưng ông không ngờ đứa con gái lớn này của mình lại rất thích kinh doanh, lại tài giỏi, tuy là con gái nhưng lần nào ra ngoài cũng khiến ông nở mày nở mặt. Đã rất lâu rồi hai ông bà mới nghe tin con gái muốn về thăm nhà nên liền ngồi đợi sẵn.
Ngồi ở đó ngoài 2 vị trưởng bối của Du gia thì còn có một cậu thiếu niên tuổi sấp sỉ 17-18. Tướng mạo tuấn tú khôi ngô, nếu nhìn kĩ sẽ có rất nhiều nét giống với Du Linh. Cậu ta chính là đại thiếu gia của Du gia, Du Mạnh Cường. Là đứa em trai duy nhất của Du Linh, nhưng cậu lại là một kẻ không thích bó buộc, không thích thương trường mà chỉ thích trở thành phi công. Vì lí do này nên Du lão gia rất tức giận nên mới đành trông cậy tất cả vào đứa con gái của mình.
Lúc này Du Mạnh Cường đang ngồi trên ghế sofa gặm một quả táo thì thấy chị của mình đi vào nên liền bật dậy tính chạy đến chào đón bằng một cái ôm. Nhưng nữa đường bất thành vì có một người đang che chắn phía trước Du Linh.
"Anh là ai?" Du Mạnh Cường nhìn người đàn ông che trước chị mình thì khó chịu nhăn mày. Chị cậu từ lúc nào lại dẫn trai về nhà thế này.
Du Linh cũng bất ngờ vì hành động của Phùng Nhạc, cô đi qua từ bên hông anh để nhìn em trai mình.
"Mạnh Cường không được vô lễ. Đây là bạn trai của chị. Có thể sau này em phải gọi anh ấy là anh rễ cũng nên."
"Cái gì????" Du Mạnh Cường trợn tròn mắt không thể tin nhìn chị của mình.
Du Linh mặc kệ cậu, nắm tay Phùng Nhạc đi qua người của Du Mạnh Cường.
"Cha, mẹ, con đã về."
"Chào bác trai, bác gái."
Du Linh và Phùng Nhạc cùng một lúc lên tiếng, Phùng Nhạc còn lịch sự cúi chào.
"Ừm. Hai đứa ngồi xuống đi." Du lão gia lên tiếng. Ông nghiêm chỉnh đánh giá chàng trai mà con gái mình dẫn về.
Ở một bên Du phu nhân rơm rớm nước mắt hỏi thăm con gái của mình thì Du lão gia bên đây đã bắt đầu điều tra lí lịch người có thể trở thành con rễ của ông này.
"Cậu tên gì?"
"Cháu tên Phùng Nhạc." Phùng Nhạc nghiêm chỉnh ngồi thẳng thắt lưng trả lời.
"Cậu yêu con gái của tôi?"
"Dạ....?" Phùng Nhạc không hiểu nhìn ông.
"Tôi hỏi là cậu thật sự yêu nó sao?"
"Đúng vậy. Cháu yêu Linh Linh."
"Cậu dựa vào đâu mà yêu nó. Cậu có thể đảm bảo đem đến cuộc sống hạnh phúc cho nó hay không?" Du lão gia vốn gương mặt đã nghiêm túc, bây giờ giọng nói còn nghiêm khắc như vậy liền hù cho Phùng Nhạc sợ cứng người.
"Cháu...... cháu......."
"Đủ rồi đó cha. Đừng hù anh ấy nữa." Du Linh ngồi ở một bên luôn để ý cuộc nói chuyện của hai người bên này. Khi nghe cha của mình lớn tiếng thì liền đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Phùng Nhạc. Nắm lấy tay anh.
"Không phải trước khi về con đã nói hết với mẹ rồi hay sao. Cha mà như vậy thì con sẽ dẫn anh ấy đi đấy."
"Con... con dám." Du lão gia tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Cha thử xem." Nếu nói gương mặt cô giống Du phu nhân thì tính cách của cô lại di truyền từ Du lão gia 100%. Hai cha con 2 người luôn cứng đầu như nhau, nhưng hai người cũng vì vậy có chung nhiều quan điểm và rất hiểu ý nhau. Ông nhìn con gái vì chàng trai trước mặt mà chống đối ông, ông liền biết con gái mình thật sự đã chọn người này rồi. "Được rồi. Ta không làm khó cậu ta nữa là được chứ gì."
"Cha, mẹ. Con về đây là muốn nói một chuyện. Con quyết định mùa xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ với anh ấy." Du Linh nhẹ nhàng nói ra quyết định của mình.
"Có phải quá sớm không con." Du phu nhân nhìn con gái đầy yêu thương. Tuy biết con gái lớn phải gả chồng nhưng bà đây là luyến tiết.
"Đúng vậy. Mẹ con nói đúng đó." Du lão gia cũng hùa theo vợ mình.
"Không đâu ạ. Cha, mẹ biết tính con. Một khi đã xác định thì không sửa đổi nữa. Con sẽ cùng anh ấy đi hết cuộc đời này." Du Linh nắm chặt tay Phùng Nhạc. Hạnh Phúc của chính mình thì cô sẽ tự giữ lấy.
"Linh Linh....... Em....... Em đồng ý cưới anh ư?" Phùng Nhạc kích động nhìn cô. Tay không khống chế được mà nắm chặt lấy tay Du Linh. Cô vừa nói sẽ cưới hắn. Cô không có cự tuyệt. Cô đồng ý ở bên hắn cả đời là thật sao.
"Đúng vậy." Du Linh dịu dàng nhìn người đang ngồi kế bên mình. Tuy bàn tay truyền đến cơn đau do bị Phùng Nhạc nắm chặt nhưng cô mặt kệ. Cô đã quyết định rồi, dù người khác có nói như thế nào thì cô đã quyết, người bên cạnh này sẽ là người đàn ông duy nhất cả đời của Du Linh này.
Du lão gia và Du phu nhân nhìn con gái mình như vậy thì cũng không nói được gì nữa . Đành im lặng chấp nhận. Nhưng lúc này người vốn im lặng ngồi một bên Du Mạnh Cường lại hét lên.
"EM PHẢN ĐỐI."
Tôi tên Phùng Nhạc, 25 tuổi, trong nhà gồm có ông nội, cha, dì, dượng và hai đứa em họ Vân Họa với Vân Hằng. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít khi ra ngoài, suốt ngày chủ lanh quanh lẩn quẩn ở biệt thự trên núi. Tôi biết trên người mình có bệnh, rất gét những chỗ đông người và gét ᴆụng chạm cùng người khác. Cảm xúc của tôi rất khó khống chế, mỗi lần đi tắm tôi đều thấy được những vết sẹo trên người do chính mình gây ra. Tôi thấy đó là bình thường, vì nếu không khống chế được mình tôi chỉ biết tự tổn thương mình, chỉ khi đó tâm trạng tôi mới được ổn định lại.
Nhưng đó chỉ là việc trước khi gặp cô. Vào đại thọ 80 của ông nội, tôi vốn là một người không thích đám đông nên việc không tham gia là điều đương nhiên. Vậy là quyết định đi ra sau biệt thự chơi, nhưng tôi không ngờ khi vừa đi tới từ xa liền nhìn thấy một người ngồi trong đình nên hiếu kì đi đến.
Thì ra là một cô, xem ra hình như cô ấy đang ngủ thì phải. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một người khác giới gần đến như vậy. Tuy không thích thân cận với người khác nhưng khi thấy cô gái kia tôi thấy rất dễ chịu, rất hợp mắt. Thế là nhẹ nhàng đi về phía cô gái kia, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Đứng từ góc độ này tôi có thể nhìn thấy quan cảnh trên иgự¢ cô. Thật kì lạ, tôi tự hỏi tại sao иgự¢ cô ấy không giống иgự¢ của mình. Vì thế tôi khó hiểu nên đưa tay chạm thử, nhưng không ngờ nó lại mềm mại đến vậy.
Nhưng không ngờ cô gái kia đột nhiên tỉnh dậy và tát cho tôi một tát. Tôi đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, tôi nghĩ mình rất ngoan và rất nhẹ nhàng nhưng tại sao cô ấy lại tát tôi. Thật là đau.
Nhưng câu đầu tiên tôi nghe được lại là giọng cô gái ấy hỏi tên tôi. Tôi rất vui vẻ trả lời. Sau đó không ngờ cô ấy không có la mắng hay gì khác mà cô gái kia lại kêu tôi lại gần và giúp tôi xoa nhẹ bên má đau rát. Lúc ấy tôi rất hạnh phúc, tự nhủ trong lòng rằng \'Không ngờ cô ấy lại tốt như vậy\'.
Vì vậy khi thấy cô ấy đi tôi cũng liền đi theo. Cho dù bửa tiệc đã kết thúc thì tôi vẫn muốn đi theo cô ấy. Thế là cứ bám cứ bám như thế và tôi đã được vào nhà ở chung với cô ấy.
Cô ấy tên là Du Linh thế nên tôi liền gọi là Linh Linh và tên này từ nay về sau chỉ một mình Phùng Nhạc tôi được gọi. Từ sau khi ở chung tôi mới phát hiện ra thì ra cô ấy rất dịu dàng, rất xinh đẹp. Cô ấy luôn chăm sóc không hề la mắng tôi. Tôi cũng rất vui vẻ khi ở bên cô ấy, thế là ngày ngày đều bám theo cô.
Nhưng một hôm lại có một người tên Phương Húc đến tìm. Người đàn ông kia rất tuấn tú thế nên tôi liền cảm giác được hắn muốn đánh chiếm Linh Linh của mình. Linh Linh lại vì hắn mà không để ý tôi, tôi thấy hắn nắm tay Linh Linh vốn đó là nơi tôi nắm. Tôi không chịu được thế là bệnh liền tái phát.
Tôi biết, nhưng cảm xúc không kiềm chế được vì thế tôi lao vào đánh tên kia, đánh hắn, dùng sức đánh.
Tôi thấy được ánh mắt hoảng hốt của Linh Linh, tôi biết cô rất sợ bộ dạng này của mình nhưng tôi thật sự không thể chịu được khi có người chạm vào cô.
Vì sự việc ấy Linh Linh điện thoại cho người đến đưa tôi về. Tôi không muốn về, tôi dãy dụa, cầu xin, khóc lóc cũng không níu kéo được cô. Linh Linh không để ý đến tôi, thế là tôi bị đưa về Phùng gia.
Tôi không biết và cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Tự nhốt mình trong phòng, tự ђàภђ ђạ mình đến khi cô đến Phùng gia rước tôi. Bây giờ tôi mới biết Linh Linh là tất cả của mình, tôi không thể nào không có cô. Tôi biết cô cũng thích mình nên vì thế tôi càng muốn cô, muốn điên cuồng. Vì cô, ai mà dám giành Linh Linh với tôi , tôi không dám chắc mình có Gi*t người đó hay không.
Trở lại bên cô tôi cũng trở lại bình thường. Không ђàภђ ђạ mình nữa. Tôi không thích bất cứ người đàn ông nào lại gần cô.
Từ đó Linh Linh đi làm tôi cũng đi theo. Cô ở đâu tôi ở đó, tôi cứ như một cái bóng đi theo sau cô một bước không rời.
Nhưng đến một hôm người đàn ông kia lại tiếp tục đến trong khi Linh Linh không có ở nhà. Hắn nói có đồ muốn đưa cho Linh Linh nên tôi liền cho hắn vào. Nhưng khi nhìn những tấm ảnh bay lất phất kia khiến cả người tôi ૮ɦếƭ điến. Những hình ảnh hai ngưòi một nam một nữ luôn xuất hiện trước mắt tôi. Tôi thấy rất rõ người nữ kia chính là Linh Linh của tôi, cô đang thân mật cùng một người đàn ông khác không phải là tôi. Người đàn ông kia nói với tôi rằng cô ấy không thương tôi. Tôi không chịu được, tôi không thích như vậy. Cô ấy là của tôi, của riêng một mình tôi. Thế là tôi bắt đầu đập phá mọi vật xung quanh, tim tôi rất đau, đau như muốn xé ra. Vì vậy tôi liền nghĩ đến lúc trước, tự cầm lấy dao tổn thưobg mình. Chỉ như vậy sẽ không đau nữa. Thật sự không còn đau nữa.
Nhưng tại sao tôi lại thấy Linh Linh khóc. Tại sao cô lại khóc. Đừng khóc, chỉ thấy nước mắt của cô mà tim tôi như xé nát. Cô khóc tôi sẽ đau lòng.
--- ------ ------ ---
Tôi biết chỉ có một cách để giữ cô bên cạnh là kết hôn. Nếu chúng tôi kết hôn thì cô ấy sẽ ở bên tôi cả đời. Không rời xa tôi nữa.
Vì vậy tôi liền cầu hôn với cô ấy. Xin cô ấy cưới tôi. Nhưng tại sao? Tại sao cô ấy lại từ chối. Cô ấy từ chối khiến tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.
Canh lúc cô ấy chưa thức tôi liền trốn đi. Chỉ cần tôi không có ở đây cô sẽ không đi. Chỉ cần không có quần áo mặc cô sẽ không rời đi. Thế là tôi ôm tất cả đồ của cô trốn vào trong tủ quần áo của mình.
Ở đây tôi có thể nghe tiếng cô, có thể thấy được cô. Nhưng tôi không ngờ đến chiều cô ấy lại tìm được tôi. Tôi hoảng hốt, tôi lo sợ cô sẽ tức giận bỏ đi. Tôi muốn xin lỗi cô, muốn cầu xin cô đừng bỏ rơi tôi.
Một lần không dám tái phạm, vì vậy tôi không nhắc đến việc kết hôn nữa. Bù vào đó tôi sẽ canh giữ không cho ai đến gần cô bằng cách bám theo cô 24/24.
--- ------ ---------
Khi nghe cô nói sẽ dẫn tôi đến nhà của cô tôi rất vui mừng. Như vậy có phải chúng tối lại tiến sâu thêm một bước rồi không.
Nhưng tôi lại lo lắng, sợ cha mẹ cô ấy sẽ không thích tôi. Họ sẽ không cho Linh Linh ở bên cạnh tôi nữa. Lúc ấy tôi liền có suy nghĩ bỏ trốn. Nhưng trốn làm sao đây, vì trốn Linh Linh sẽ tức giận. Nên tôi liền theo cô đến nhà của cô.
Rất căng thẳng, rất lo lắng, nhưng khi nghe câu nói kia của cô cả người tôi liền một bước lên trời.
Cô đồng ý kết hôn, chúng tôi sẽ kết hôn và sống bên nhau trọn đời.
Nhưng em cô ấy có lẻ không thích tôi. Cậu ấy phản đối, cậu ấy đối đầu với tôi. Nhưng không sao, dù sao Linh Linh đã đồng ý nên tôi không thèm chấp cậu ta.
Đến khi hôn lễ được tổ chức, lúc đó tôi mới biết được người con gái dành riêng cho mình là ra sao. Khi tôi nghe cô nói.
"Em yêu anh."
Tôi rất hạnh phúc. Cô ây nói yêu tôi. Tôi cũng rất yêu cô ấy. Linh Linh cô là người con gái mà cả đời này Phùng Nhạc tôi yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc