Đã một ngày một đêm trôi qua nhưng Phùng Nhạc vẫn trong trạng thái hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến trên dưới Phùng gia và Du Linh lo lắng không thôi.
Chỉ 1 ngày ngắn ngủi nhưng lại khiến Du Linh tiều tụy rất nhiều. Một bên thì cô lo lắng cho Phùng Nhạc, một bên thì cô cố gắng trấn an Phùng đại lão gia cùng Phùng Hạo.
Từ khi Phùng Nhạc bất tỉnh đến bây giờ cô đã suy nghĩ rất nhiều lý do khiến anh đột ngột phát bệnh như vậy. Nhưng lại chả có cái nào hợp lí, vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại khiến một người vốn đang bình thường lại thành ra như thế này. Điều này đợi khi Phùng Nhạc tỉnh lại cô sẽ điều tra cho kĩ mới được.
--- ------ -----
Lại thêm một ngày, ban đêm ở bệnh viện không gian rất yên tĩnh. Vì Phùng Nhạc người đặc biệt nên được ở một phòng riêng dành cho VIP . Nhìn người vẫn hôn mê bất tĩnh trên giường khiến tim Du Linh lại nhói lên. Đáng ra cậu đã tỉnh từ sớm nhưng khi hỏi bác sĩ thì ông lại nói đây là do ý thức của bệnh nhân chịu kích thích nhìu quá nên quá trình thức tỉnh có lẻ chậm lại. Nhìn người đàn ông vốn lúc nào cũng xoay quanh cô lôi lôi kéo kéo gọi "Linh Linh" bây giờ lại im lặng đến như vậy. Đã 2 ngày 1 đêm rồi. Phùng Nhạc, rốt cuộc anh muốn ngủ đến bao giờ đây.
Nhìn đôi môi hơi tái kia khô lại cô liền lấy ly nước đặt trên bàn gần đầu giường bệnh múc một muỗng đưa đến bên miệng anh.
"Phùng..... Nhạc!"
Được vài muỗng nước cô liền thấy đôi môi vốn 2 ngày nay luôn im lặng mà bây giờ lại hơi mấp máy khiến cô vui mừng kêu lên tiếng.
Người nằm trên giường bệnh nhẹ nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra. Có vẻ còn mơ màng với mọi vật xung quanh. Cậu vẫn im lặng.
"Phùng Nhạc." Du Linh thấy người mà cô mong đợi từ 2 ngày nay cuối cùng cũng tỉnh dậy thì vui mừng nhưng khi nhìn cặp mắt thẩn thờ mơ màng kia thì sự lo lắng lại nổi lên vội kêu tên anh.
Phùng Nhạc qua một hồi lâu mới lấy lại được cảm giác. Ánh mắt đau khổ nhìn người con gái gần ngay trước mắt mình. "Linh Linh."
"Em đây. Anh cảm thấy như thế nào rồi." Cô nhẹ đỡ anh dậy ngồi dựa vào đầu giường lo lắng hỏi.
Nhưng Phùng Nhạc lại không trả lời cô mà chỉ mấp máy miệng lẩm nhẩm gọi " Linh Linh" sau đó là nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt anh.
May quá, Linh Linh còn ở đây với cậu. Cô không có đi, không có rời xa cậu. Dường như trong giấc mơ cậu đã mơ một giấc mơ rất dài. Mơ thấy cô đối xử tốt với cậu rồi sau đó người đàn ông kia xuất hiện liền dẫn mất Linh Linh của cậu đi. Cho dù cậu chạy theo như thế nào đều không đuổi kịp. Cô gần như biến mất khỏi thế giới của cậu. Điều này khiến Phùng Nhạc không thể nào chấp nhận được. Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy cô đầu tiên, điều này khiến Phùng Nhạc cực kì vui vẻ.
Du Linh nhìn từng giọt từng giọt nước mắt của anh rơi khiến lòng cô thắt lại. Cô cũng khóc, nhưng đây lại là những giọt nước mắt vui mừng. Vui vì cuối cùng người cô yêu thương cũng đã tĩnh lại.
"Phùng Nhạc~~~~" Vòng đôi tay ôm lấy người đàn ông kia. Phùng Nhạc cũng ôm chặt lấy cô.
Bên trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng khóc của 2 người đang ngồi trên giường kia.
--- ------ -----
Đến khi bác sĩ đến thì tâm tình của 2 người dường như đã gần ổn định lại. Phùng Nhạc dùng tay không bị thương của anh nắm chặt tay cô. Cho dù lúc bá sĩ kiểm trả cũng không chịu buông ra.
Tin Phùng Nhạc đã tỉnh rất nhanh được truyền tới Phùng gia. Ông nội và cha của Phùng Nhạc khi nghe tin đều vui mừng muốn rơi nước mắt vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, khi bác sĩ tiến hành kiểm tra sơ qua cho Phùng Nhạc rồi thông báo anh đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dỗi vài hôm thì đã có thể xuất viện.
Nhưng người nào đó khi tỉnh lại , lại trở nên trẻ con hơn, trở chứng không chịu ở lại bệnh viện.
"Linh Linh. Chúng ta về nhà. Về nhà đi có được không." Đôi mắt long lanh trưng cầu ý kiến của cô.
"Không được. Bác sĩ dặn phải ở lại đây vài ngày để tiện theo dõi."
"Nhưng anh không thích ở đây tí nào. Chúng ta về nhà của mình đi nha Linh Linh." Nắm lấy tay cô lắc qua lắc lại.
"Đã nói không được. Đừng có giả vờ với em. Ngoãn ngoãn ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày. Nếu không em sẽ bỏ mặc anh đưa về Phùng gia giờ muốn không." Du Linh trừng mắt dùng biện pháp cứng rắn hâm dọa Phùng Nhạc.
"Không Muốn." Nghe cô nói không quan tâm mình cậu liền lo lắng không suy nghĩ mà hét lên.
Du Linh trong lòng thầm cười vì thấy cá đã cắn cầu liền rặn hỏi tới cùng: "Vậy anh muốn ở lại đây hay về Phùng gia."
"Ở lại đây....." Giọng nói yếu xìu toát ra từ người đang ngồi trên giường bệnh.
"Cạch" Lúc này cửa phòng bệnh liền bật mở ra. Tiếp sau đó là Phùng đại lão gia cùng với Phùng Hạo cha của Phùng Nhạc tiến vào. Ông lão gần 80 tuổi nhìn đứa cháu nội duy nhất mà ông thương yêu cuối cùng cũng đã tĩnh thì vui mừng đến nỗi tất cả các nếp nhăn đều tụ lại.
"Chào Phùng đại lão gia, chào Phùng tổng." Du Linh thấy 2 người lớn tiến vào liền muốn buông tay Phùng Nhạc ra để đứng dậy chào họ nhưng người kia dường như không phối hợp cho lắm. Thấy cô muốn rút tay ra thì anh càng nắm chặt hơn. Vì vậy Du Linh đành miễn cưỡng quay đầu chào 2 người kia.
Toàn bộ cử chỉ của cô cùng Phùng Nhạc đều rơi vào mắt của 2 người. Nhìn bọn trẻ khắn khít bên nhau như vậy làm ông nội như ông cũng thấy vui mừng.
"Được rồi. Được rồi. Tiểu Du này, bác sĩ nói Phùng Nhạc như thế nào vậy cháu."
Du Linh nghe ông điểm danh mình thì thành thành thật thật truyền đạt tất cả lời nói lúc nảy của bác sĩ cho ông nghe.
"Ừ vậy cũng tốt rồi. Tiểu Nhạc ở đây ông đều nhờ cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều Tiểu Du." Phùng đại lão gia hiền từ nói.
"Dạ không có gì đâu ạ. Đây là chuyện cháu nên làm......" Cô đang nói liền bị một giọng nói khác chen ngang.
"Linh Linh chăm sóc cháu là đều hiển nhiên. Vậy mà ông cũng nói được." Phùng Nhạc im lặng từ nảy giờ lúc này liền chen mồm vào.
"Được được."Phùng đại lão gia chiều cháu mình nên không nói nữa sợ làm cậu mất hứng.
Lúc này Phùng Hạo liền bước lại gần cô lên tiếng. "Tiểu Du, cháu có thể theo ta ra bên ngoài nói chuyện một chút được không."
"Được." Vừa định bước theo Phùng Hạo ra bên ngoài thì cả người cô liền bị kéo lại. Nhìn bàn tay đang kéo lấy tay cô mà cô lại quên rằng từ nảy giờ mình với anh đang nắm tay nhau. Muốn rút tay ra nhưng Phùng Nhạc dùng lực rất lớn khiến cô không giãy ra được.
"Phùng Nhạc, anh có thể thả tay em ra một tí được không. Cha anh có chuyện muốn nói với em."
"Không được." Phùng Nhạc bất mãn trừng mắt với cha mình như muốn lên án ông \' tại sao ông lại muốn đưa Linh Linh của cậu đi chứ\'
"Phùng Nhạc, anh không nghe lời em nói phải không." Du Linh giả vờ cao giọng.
"Không có."
"Không có vậy sao không buông ra. Em ra ngoài nói chuyện rồi sẽ quanh lại. Anh ở đây nói chuyện với ông nội đi."
Phùng Nhạc đáng thương hề hề nhìn cô nhưng cuối cùng cũng chịu buông tay. Ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng Du Linh đi ra ngoài.
Du Linh cùng Phùng Hạo đi ra ngoài, họ tìm một nơi vắng vẻ bên ngoài hành lang đi đến. Phía trước có đặt mấy cái ghế dài liền quyết định ngồi xuống.
Du Linh nhìn vị tưởng bối trước mặt đang nhìn cô chăm chú nhưng không mở miệng thì cô đành lên tiếng trước.
"Không biết Phùng tổng gọi cháu ra ngoài có chuyện gì muốn nói."
Phùng Hạo nhìn người con gái trước mặt ông không hiểu nổi. Một cô gái mạnh mẽ, tài giỏi, trên thương trường rất có tiếng nói vậy mà lại quyết định cùng cậu quý tử có đôi chút ngốc nhà ông bên nhau. Điều này khiến cho một người làm cha như ông không thể không lo lắng cho con mình. Chỉ mới qua vài tháng nhưng cũng đủ cho ông thấy Phùng Nhạc bám cô cỡ nào. Nếu cứ như vậy lỡ như một ngày nào đó người con gái này hối hận muốn quay đầu thì ông thật sự không dám nghĩ đứa con ngốc nghếch của mình sẽ thành cái dạng gì. Vì suy nghĩ điều này khiến ông không thể không biết quyết định của cô như thế nào. Nhân tiện lần này tiểu Nhạc bị như vậy ông cũng thấy được biểu hiện của cô mấy ngày nay nhưng điều ông muốn là một lời hứa. Vì vậy kêu cô ra đây muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ nghe cô lên tiếng hỏi trước nên ông cũng không vòng vo nữa nói.
"Du tiểu thư chắc biết ta chỉ có đứa con duy nhất là Phùng Nhạc. Đứa trẻ này từ nhỏ đã thiếu thốn nhiều thứ nên ta thân làm cha luôn muốn đem những thứ tốt nhất đến cho nó. Bây giờ nó lại dính cháu như vậy, ta nghĩ lần bị thương này chắc cũng có lẻ liên quan đến cháu. Đã như vậy cũng hiểu cháu ở trong lòng nó có địa vị như thế nào." Dừng một chút ông tiếp tục nói. "Ta đây cũng không mong muốn gì hơn. Chỉ mong Du tiểu thư có thể lấy danh nghĩa một thương nhân uy tín trong thương trường ra hứa với ta, cháu sẽ chăm sóc cho Phùng Nhạc cả cuộc đời này được không. Ta cũng không muốn ép buộc cháu nhưng nếu cháu không đồng ý thì bây giờ hãy đi đi, đừng xuất hiện trước mặt Phùng Nhạc nữa. Ta nghĩ bây giờ còn sớm để cho cháu rút lui." Lời nói của một người đàn ông có trọng lượng biết bao nhiêu. Đến ông cũng biết bây giờ đã trễ, nếu người con gái trước mặt này từ chối mà rút lui thì ông không biết Phùng Nhạc sẽ trở thành cái dạng gì nữa.
Du Linh im lặng lắng nghe. Đây có lẻ là "tấm lòng cha mẹ rộng như trời, sâu như biển" mà người ta nói đi. Cô biết người đàn ông trước mặt cả đời vất vả vì con trai của mình nhưng ông vẫn bằng lòng chấp nhận. Một người đáng ra nên hưởng phúc tuổi già nhưng lại vẫn phải đi theo sau lo chu toàn mọi chuyện cho đứa con trai có nhiều khuyết điểm của mình. Nói cô không cảm động là nói dối. Có lẻ đến một lúc nào đó cô có con nhất định cô cũng sẽ lo lắng chu toàn cho con mình. Đem những thứ tốt nhất đến bên cạnh nó. Nhưng cô lại cảm thấy lời nói của Phùng Hạo có lẻ là dư thừa. Vì cho dù ông không bắt cô hứa hẹn thì cô cũng nhất định sẽ ở bên Phùng Nhạc cả đời này. Có lẻ vì anh mà cũng là vì cô. Mỉm cười chân thành cô nói.
"Được. Cháu lấy danh dự nhà họ Du ra hứa. Hãy giao Phùng Nhạc cho cháu, cháu sẽ thay bác chăm sóc cho anh ấy. Chuyện xảy ra hôm trước cháu sẽ không để nó xuất hiện một lần nào nữa. Xin bác hãy yên tâm."
--- ------ ----
Cuộc nói chuyện của 2 người không cho là lâu lắm nhưng khi Du Linh trở về mở cửa phòng ra liền bắt gặp ánh mắt ai oán của Phùng Nhạc đang nhìn mình. Cô biết, chắc anh đang ấm ức chuyện lúc nảy đây mà. Nhưng cô quyết định làm ngơ, không thể việc nào cũng dỗ dành anh được.
Có điều Du Linh không để ý thì được nhưng Phùng Hạo bị ánh mắt ai oán của con trai mình chiếu tướng thì không thể chịu nổi. Vốn cưng chiều con thành quen nên ông không nỡ nhìn con trai mình như vậy, liền xuống nước an ủi cậu.
"Tiểu Nhạc ngoan, ba có bắt Du tiểu thư của con đi đâu mà con lại nhìn ta như vậy. Thật là thương tâm cho người làm cha như ta mà."
Nhưng Phùng Nhạc nào quan tâm tới ông, anh chỉ nhìn Du Linh làm ngơ với mình thì liền cảm thấy cực kỳ ủy khuất. Đôi mắt chó con bám theo từng động tác của cô muốn cô có thể chú ý mà để mắt tới cậu một tí.
Thấy bọn nhỏ như vậy 2 người già kia cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này. Thăm thì cũng đã thăm nên liền quyết định về nhà. Phùng Hạo tiến đến dìu cha của mình rồi nói với Du Linh.
"Ta đưa ông nội tiểu Nhạc về trước. Có gì thì điện thọai báo cho ta một tiếng. Phùng Nhạc giao cho cháu ta cũng yên tâm."
Du Linh mỉm cười tiễn bọn họ ra khỏi cửa phòng. Chào tạm biệt một tiếng dặn họ không cần lo. Nhất là Phùng đại lão gia, cô khuyên ông nên nghĩ ngơi nhìu một chút. Dù sao Phùng Nhạc đã không sao. Khi nào xuất hiện cô sẽ đưa anh đến Phùng gia thăm ông. Nghe cô nói xong Phùng đại lão gia mới yên tâm ra về.
Quay trở về phòng, đóng cửa lại cô lại bị ánh mắt của Phùng Nhạc bám theo. Thở dài bước lại gần giường nhìn anh.
"Anh đó !" Nhẹ nhéo lỗ mũi Phùng Nhạc cô nói. "Đừng có đối xử vói ông nội cùng ba anh như vậy. Họ rất thương anh nên anh không nên làm lơ họ nha."
"Nhưng ông ấy đưa Linh Linh đi. Trở về thì Linh Linh còn không để ý anh. Anh liền không muốn nói chuyện với ông." Phùng Nhạc chối cải nhìn cô.
"Hừ. Còn dám nói. Ba anh gọi em ra là kêu em ở bên cạnh anh. Anh nên đối với ông tốt một chút. Nếu em thấy anh còn xem thường họ như vậy em liền.... .... mặc kệ anh." Để cô xem, còn không trị được anh mới lạ.
Phùng Nhạc chỉ cần nghe cô không để ý đến mình liền cuốn cuồng lên. Trong lòng ghi nhớ sau này sẽ đối sử với họ tốt một chút. Nên gật gật đầu với Du Linh xem như đồng ý.
"Ừm ngoan lắm."
"Hi ! Vậy Linh Linh thưởng cho anh được không." Phùng Nhạc ánh mắt phát sáng nhìn thẳng cô. Gương mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
"Được. Anh muốn gì?" Du Linh cười dịu dàng nhìn anh. Cô không ngờ người này bây giờ lại còn biết thừa cơ hội đòi quà nữa chứ.
"Ở đây." Phùng Nhạc lấy tay không bị thương chỉ lên môi mình, chờ đợi.
A, thì ra là vậy. Du Linh cũng không keo kiệt cúi người xuống hôn lên môi anh một cái. Nhưng nhìn người nào đó nhíu mày bất mãn thì cô lại hôn một cái nữa, đến lúc muốn rời đi thì liền bị một bàn tay to kéo đầu lại khiến cho đôi môi hai người dán sát vào nhau. Tiếp theo cô cảm nhận được độ ẩm ướt từ liếc lưỡi của người nào đó cố gắng cậy mở môi cùng răng cô ra. Hiên ngang tiến vào bên trong miệng cô chơi đùa.
Du Linh thật sự phải than trời: " Đúng là đàn ông trong việc này luôn có tài năng thiên phú mà".