Chàng Ngốc Bám Người - Chương 12

Tác giả: Bụt Tiên

Đối với việc sống chung 2 người cô đã dần quen. Hằng ngày Phùng Nhạc sẽ theo cô đi làm rồi tối đến cùng cô về nhà. Khi cô nấu ăn thì cậu sẽ chịu trách nhiệm rửa chén. Cuộc sống 2 người rất hài hòa và vui vẻ. Nhưng có một việc thật sự cô không thể nào mà giả vờ như không để ý được. Từ lúc 2 người ngủ chung với nhau đến giờ đã mấy tháng trôi qua nhưng bọn họ luôn rất trong sáng nha. Ngoài việc hôn môi ra thì không làm bất cứ việc gì hết. Nhưng cô thì không sao còn Phùng Nhạc thì....... Khỏi nói chắc ai cũng biết đàn ông ở tuổi này đều rất sung mãn. Phùng Nhạc cũng không ngoại lệ. Nhưng Phùng Nhạc nhà cô là một trạch nam chính hiệu nha, nên đừng có hỏi cậu là biết tiếp xúc với phụ nữ hay là \'tự xử\' hay không. Cô dám cá là cậu nhất định không biết gì cả.
Nhưng tại sao mỗi sáng thức dậy Du Linh đều cảm nhận được cái kia. Đó là phản ứng tự nhiên của đàn ông sao? Đừng nói đến chỉ sáng sớm mà dạo gần đây trong những lúc hôn nhau hay vô tình cô ôm anh thì Phùng Nhạc đều có phản ứng. Nhưng đều đặc biệt khiến cô tức ૮ɦếƭ là người nào đó còn không biết mắc cỡ mà còn bắt cô sờ rồi cho cô xem với vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.
Như thế này không được. Thật sự là không được a. Trời ơi!!! Nếu việc này cứ lặp đi lặp lại cô sợ là mình sẽ bị bức điên mất.
--- ---------
"Phùng Nhạc ơi." Du Linh đang sửa soạn trong phòng thì nhớ đến việc mình muốn nói liền kêu Phùng Nhạc ở phía ngoài.
Chưa đầy 5 giây thì người nào đó như cơn gió nhào về phía cô. "Gì vậy Linh Linh."
"Thiệt tình." Xô đầu người nào đó đang như con chó nhỏ dụi dụi trên người cô ra nhéo mũi cậu nói. "Hôm nay em có việc không thể dẫn anh đến công ty được nên anh về Phùng gia chơi với ông nội được không."
Nói hết câu liền có một đôi mắt đáng thương hề hề nhìn cô.
Hê.... Tuy nói ở chung lâu ngày sẽ miễn dịch được vài thứ nhưng đối với ánh mắt như chó con bị chủ vứt bỏ kia thì cô không thể nào làm ngơ được. Nhưng hôm nay phải đi kí hợp đồng với một người nước ngoài nên không thể dẫn cậu theo bên người. Còn để anh ở nhà một mình thì cô lại càng không yên tâm. Nên cô mới kêu anh về Phùng gia chơi nhân tiện xong việc cô sẽ đến đó đón anh.
Nhưng dù Du Linh nói như thế nào Phùng Nhạc cũng không chịu đi. Chỉ cười cười với cô nói.
"Không về đâu. Anh sẽ ở đây chờ Linh Linh về. "
Nhìn thái độ cương quyết của Phùng Nhạc cô liền biết một khi anh cương quyết thì cho dù tới 9 con trâu cũng không rung chuyển được nên cô đành mặc kệ. Chỉ là trước khi đi dặn anh không nên ra ngoài một mình, khóa cửa cận thận, đừng tiếp người lạ...... Đợi sau khi thấy anh gật đầu cô mới an tâm rời đi.
--- ------ -------
Cả quá trình kí kết hợp đồng cô chỉ nghĩ đến Phùng Nhạc ở nhà có việc gì hay không, lúc đi cô đã nấu cơm sẵn không biết anh đã ăn chưa. Cũng may bên đối tác làm việc rất mau lẹ nên chưa tới chiều thì cô đã xong việc.
Sơ Liên làm trợ lí bên cạnh Du Linh đã gần một năm nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô hối hả như vậy. Nhưng việc của cấp trên làm cấp dưới như anh không thể hỏi nhiều.
--- ------ ---
Trên đường lái xe về nhà Du Linh ghé qua một siêu thị gần đó để mua đồ. Nghĩ đến hôm nay Phùng Nhạc một mình ở nhà chờ cô thì Du Linh liền cảm thấy ấm áp nên quyết định nấu một bửa ăn thịnh soạn đền bù cho anh.
--- -----
Về đến nhà thì cũng đã 5h chiều. Chạy xe vào gara, cô xách mấy bịch đồ ăn trên tay tiến vào thang máy.
"Ting."
Cửa thang máy mở ra. Đi về phía căn hộ của mình trong lúc cô tính lấy chìa khóa ra mở cửa thì thấy cánh cửa hơi hé ra không có đóng. Nhớ lúc cô đi đã cài cửa đàng hoàng mà. Trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy bất an, Du Linh lật đật đẩy cửa ra bước nhanh vào nhà. Trong lòng luôn có lời nói thúc dục cô là "tìm Phùng Nhạc, tìm Phùng Nhạc".
Không kịp thay dép nên cô mang luôn đôi giày cao gót vào nhà. Đến khi tiến vào bên trong phòng khách thì một cảnh tượng đáng sợ chào đón cô.
Nhà cửa lộn xộn như vừa có trộm đột nhập, gần như những thứ có thể đập bể đều trở nên tan nát trên sàn nhà. Còn Phùng Nhạc....... Người cô muốn tìm kiếm thì lại ngồi thu lu cuối gốc tường. Trên cánh tay trái là những vết dao cứa loạn xạ, máu từ trên tay chảy xuống tạo thành một vũng lớn. Hung khí gây nên thì đang nằm bên cạnh anh, vẻ bóng loáng mà sắc bén của nó khiến tâm hồn Du Linh hoảng sợ. Đôi mắt không tiêu cự, từ trên gương mặt của anh cô có thể độc ra được nổi phẩn nộ cùng hoảng sợ của anh....... Anh đang phẩn nộ. Phẩn nộ cái gì??? Mà tại sao lại hoảng sợ như vậy?
Gương mặt trắng bệnh dọa Du Linh gần như muốn ngất đi. Cô vứt tất cả đồ cầm trên tay, lấy điện thoại trong túi áo của mình nhấn một dãy số cấp cứu rồi chạy đến bên người Phùng Nhạc. Nhưng hình như đối với sự hiện diện của cô, Phùng Nhạc lại không hề nhận ra. Khi nghe tiếng động thì anh liền chụp lấy con dao bên cạnh làm tim Du Linh như mún nhảy ra ngoài khiến cô dừng động tác lại.
"Tiểu Nhạc, em, Linh Linh của anh đây. Anh bỏ con dao xuống được không...... Đừng dọa em sợ mà. Ngoan, Linh Linh về với anh rồi đây. Ngoan, nhìn em có được không....." Cùng với lời nói là nước mắt rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp của Du Linh. Nhưng cô lại không để ý, lời nói vẫn cứ tuông ra mong có thể thức tỉnh Phùng Nhạc. Thật sự là bây giờ cô rất sợ. Sợ anh sẽ không còn để ý đến cô mà tiếp tục tổn thương mình. Sợ anh...... Sợ.... Cô còn sợ rất nhiều thứ nên xin anh, Phùng Nhạc, em xin anh có thể nghe em nói được không.
Người ngồi kia dường như nghe thấy tiếng cô, con dao trên tay cũng được buông lõng. Sau đó là một bóng dáng vọt đến ôm anh vào lòng. Mùi thơm này? Giọng nói này? Tất cả đều của Linh Linh. Linh Linh của Tiểu Nhạc. Linh Linh là của riêng anh. Phùng Nhạc như nhận ra điều gì đó nên nhanh chóng vòng đôi tay rắn chắt ôm lấy Du Linh. Mặc kệ trên tay có biết bao nhiu vết thương cùng máu chảy. Đôi mắt đã tìm được độ linh động thường ngày nhưng tia hoảng sợ vẫn không tan đi. Phùng Nhạc tham lam điên cuồng ôm lấy cô, cái đầu như mọi ngày chui vào hỏm cổ cô dụi dụi rồi từng giọt, từng giọt nước mắt ấm nóng trào ra.
"Phùng Nhạc~~~"
Gọi tên anh là việc cô có thể làm vào lúc này. Cô cảm nhận được những giọt ấm nóng kia. Cũng cảm nhận được cơ thể anh đang run. Nhưng điều cô có thể làm bây giờ là ôm chặt lấy anh vì cô chính là Linh Linh của anh và của riêng anh.
"í oe í oe í oe....." Tiếng xe cấp cứu đã tới bên dưới căn hộ. Đến khi những nhân viên cấp cứu đi lên thì Phùng Nhạc đã ngất tự bao giờ. Nhưng cánh tay rắn chắt kia vẫn ôm lấy Du Linh không buông. Phải rất khó khăn hai nhân viên cứu hộ mới tách cô ra được rồi đỡ Phùng Nhạc nằm lên cán cứu thương.
"Linh..... Linh~~~~"
Giọng nói yếu ớt của Phùng Nhạc bật ra khi cậu đã nằm trên cán cứu thương. Đôi tay như đang tìm gì đó quơ quàng trên không trung trong khi đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cặp chân mày nhíu lại tạo thành nhiều nếp nhăn ở giữa trán.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Trong lòng Du Linh trăm ngàn câu hỏi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt cô. Giơ tay ra bắt lấy đôi tay đang quơ loạn trong không trung của anh.
"Em Linh Linh đây. Phùng Nhạc, Linh Linh đang ở bên cạnh anh đây."
Dường như người kia nghe được lời cô nói. Nắm chặt tay Du Linh, đôi mày cũng dãn ra không ít.
Du Linh theo lên xe cứu thương cùng Phùng Nhạc đến bệnh viện. Cả đoạn đường đi cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Nhìn Phùng Nhạc trước mắt suy yếu mà tim cô quặng đau. Cho dù đã mất ý thức nhưng tay Phùng Nhạc vẫn nắm chặt lấy tay cô.
--- -------
Xe cứu thương rất nhanh đã đến bệnh viện.
Nhìn đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng khiến tâm hồn Du Linh cũng treo ngược lên cao. Dời tầm mắt xuống đôi tay đầy máu của mình, nhìn cứ như cô bị thương nhưng thật ra đây toàn bộ đều là máu của Phùng Nhạc, lúc nắm tay anh thì toàn bộ máu đều dính sang tay cô khiến bàn tay trắng nõn ngày nào bây giờ lại trở nên rất đáng sợ. Nở nụ cười cay đắng, Du Linh không ngờ tên ngốc kia vậy mà đến lúc hôn mê bất tĩnh mà vẫn nắm chặt tay cô như vậy, khó khăn lắm bác sĩ mới tách tay 2 người ra được.
"Tiểu Du...." Lúc này ở phía đầu hành lang bên kia có mấy người đàn ông chạy nhanh về phía cô. Người dẫn đầu chính là Phùng đại lão gia cùng với cha của Phùng Nhạc và bác sĩ riêng của Phùng gia.
Nghe có người gọi mình Du Linh ngẩn đầu lên nhìn mọi người đang tiến đến. Lúc trước bởi vì khóc quá lâu mà mắt của cô đều muốn sưng Hi*p lại, đôi mắt bỏng rát khiến những thứ cô nhìn đều mờ ảo đi. Dụi mắt vài cái cô đứng lên nhìn ông lão trước mặt.
"Phùng đại lão gia..... Cháu xin lỗi....." Xin lỗi vì không chăm lo được cho Phùng Nhạc, xin lỗi vì để anh thành ra như thế này.
"Không sao. Không phải lỗi của cháu." Phùng đại lão gia nhìn cô từ một cô gái mạnh mẽ mà trở thành mềm yếu như bây giờ khiến ông muốn trách cũng không trách được.
Phùng Hạo nhìn cửa phòng cấp cứu thì cực kỳ lo lắng. Ông vốn chỉ có một đứa con duy nhất này. Nếu nó xảy ra chuyện gì thì ông còn mặt mũi nào mà đi gặp vợ mình dưới suối vàng nữa.
Bầu không khí trở nên trầm lặng hơn. Tất cả đều mang ánh mắt thương tâm nhìn về phía phòng cấp cứu.
"Cạch." Cánh cửa ngăn cách kia được mở ra nhưng bọn họ nhìn đèn bên trên vẫn sáng thì cực kỳ lo lắng. Nhìn một nữ y tá hối hả chạy về phía bọn họ.
"Người nhà ở đây có ai nhóm máu AB không. Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp nhưng máu bệnh viện đã hết cần người nhà bổ xung."
"Tôi. Tôi là cha của nó. Có thể lấy máu của tôi." Phùng Hạo sốt sắn lên tiếng .
"Được. Vậy mời ông đi theo tôi."
Nữ y tá dẫn Phùng Hạo tiến đến chỗ lấy máu.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu cuối cùng chiếc đèn cấp cứu phía trên kia cũng tắt. Bác sĩ từ bên trong bước ra, vẻ mặt không thể hiện gì khiến tâm bọn họ cũng treo cao theo. Không biết tình hình như thế nào.
"Mọi người chắc là người nhà của bệnh nhân."
"Đúng vậy. Tôi là ông của nó." Phùng đại lão gia vì lo cho cháu trai mà gần như già đi vài tuổi.
Du Linh đứng bên cạnh cũng lo lắng đợi nghe kết quả từ bác sĩ.
"Thật may là người nhà phát hiện sớm cùng lượng máu đủ bổ xung. Nếu đợi thêm 5 phút nữa tôi thật sự không dám chắc sẽ cứu được cậu ta. Bây giờ giai đoạn nguy hiểm đã qua nhưng cần phải theo dõi thêm." Tiếp câu nói của bác sĩ là Phùng Nhạc được đẩy ra ngoài.
Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng đôi mắt nhắm nghiền khiến Du Linh đau lòng muốn ngất xỉu tại chỗ. Cô quay đầu hỏi bác sĩ.
"Chừng nào anh ấy mới có thể tỉnh lại vậy bác sĩ."
"Nếu không xảy ra trường hợp bất ngờ gì thì có lẻ ngày mai cậu ta có thể tỉnh dậy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc